Viên Thông giương mắt tròn xoe, dấn lên một bước, mắt trừng trừng nhìn Dương Thu Trì, ánh mắt như dao.
Tống Vân Nhi cũng bước lên một bước, đứng trước công án, cũng tóe mắt nhìn lại Viên Thông.
Cùng lúc này, Nam Cung Hùng cùng các nam hộ vệ phía sau lưng Dương Thu Trì cũng bước tới, bao quanh phải trái hộ vệ cho hắn.
Bốn cẩm y vệ trưng dụng làm nha dịch lâm thời cũng áp tới, muốn bắt Viên Thông, Dương Thu Trì quát chìm: "Chờ đã!"
Bốn người đó lập tức đứng lại, quay nhìn hắn.
Dương Thu Trì hỏi Viên Thông: "Ngươi tường chống cự?"
Viên Thông lắc đầu, ả kỳ thật không muốn chông cự, chỉ vì nghe Dương Thu Trì muốn cởi truồng ả ra mà đánh đít, tức thì nổi giận, cho nên mới xuất thủ đẩy các cẩm y vệ bước lên định bắt.
"Vậy vừa rồi ngươi vì cớ gì mà đẩy họ ra?"
Viên Thông ưỡn ngực, hừ một tiếng rõ to: "Các ngươi nhiều đại nam nhân là thế mà khi phụ một mình ta? Còn gì là hảo hán nữa!"
"Khi phụ? Hắc hắc, làm sao mới gọi là không khi phụ đây?"
"Có bản lãnh thì một đấu với một!"
Viên Thông vừa rồi tuy đẩy được hai cẩm y vệ ra, nhưng cũng cảm giác hai người này võ công so với mình không kém bao nhiêu, lại thấy phía trước còn có những sáu người, ánh mắt lấp lóe, thái dương huyệt gồ cao, hiển nhiên là cao thủ nội ngoại kiêm tu, bản thân ả chỉ sợ chống không nổi một người nào, đừng nói gì là cả sáu người.
Còn về tiểu nha đầu nhỏ tuổi bên cạnh quan lão gia này, xem thân hình thì chẳng khác nào một cô nàng ẻo lã, nhưng chỉ sợ đó chính là người võ công tối cao trong bọn. Nếu như bức được tên quan này sính cường một đấu một, thì nói không chừng ả còn mấy phần tha cho nên bấy giờ mới buông lời thách thức.
Nghe lời Viên Thông, Dương Thu Trì hơi ngẩn ra, tiếp theo đó bật cười ha hả, "Ngươi thân là nữ lưu, lại là người xuất gia, vốn không nên tranh cường hiếu đấu như vậy. Nhưng mà, nếu như ngươi thích chơi trò như thế, thì ta bảo bọn họ hầu ngươi chơi vài hiệp."
Viên Thông cả mừng, nói: "Tốt! Nhất ngôn vi định! Nếu tôi thắng thì sao?”
"Thắng à? Thắng thì ta lại phải một người khác lên đấu với ngươi, đánh đến chừng nào ngươi thua thì thôi." Dương Thu Trì cười ha ha nói.
"Ngươi sai rồi, bổn quan hoài nghi ngươi là tội phạm hiềm nghi lớn nhất của vụ giết Viên Tuệ này, y theo luật mà bắt ngươi hỏi tội, ngươi lại cố tình ngoan kháng, sính cường chống cự, đáng lẽ đã cùng áp tới bắt ngươi rồi. Nhưng mà xét thấy ngươi thân phận nữ lưu, ta y chiếu theo quy củ giang hồ, dùng một đấu một với ngươi. Nhưng mà, đây chỉ là phương thức khác biệt để bắt ngươi mà thôi, không thể nào lấy đó làm giao dịch! Nói cho cùng thì dù sao vẫn phải bắt ngươi để quy án.
"Hừ! Toàn là lời thừa!" Viên Thông hiện giờ mới biết vị quan lão gia trẻ tuổi này không phải là kẻ dễ dàng bị mắc lừa, hậm hực nói: "Nếu là như thế, thì cứ lên đi! Người nào trong các người bước ra tứ giáo trước đây?"
Dương Thu Trì đưa mắt nhìn Nam Cung Hùng, ý tứ là để y phái binh.
Nam Cung Hùng nhìn Viên Thông cười lạnh: "Điêu trùng tiểu kỹ mà cũng dám bày mặt xấu!" Xong quay đầu nói với một trong năm thiếp thân hộ vệ: "Từ Thạch Lăng, ngươi lên bắt trói ả cho ta”.
Từ Thạch Lăng chính là một trong các đại nội thị vệ được hoàng thượng Minh Thành tố phái cấp cho Dương Thu Trì làm thiếp thân hộ vệ, rồi được Nam Cung Hùng đặc biệt tuyển lại lần nữa để theo sát Dương Thu Trì, cho nên chỉ cần nhắm mắt cũng biết người này võ công không tệ. Y nghe lời ứng tiếng, bước lên hai bước, tung ra một đường phất tới Viên Thông.
Viên Thông quát một tiếng to, trả lại một chưởng, kêu phanh một tiếng. Thân hình Từ Thạch Lăng hơi lắc lư, Viên Thông ngược lại phải lùi hai bước. Từ Thạch Lăng thấy đối phương chỉ là một ni cô, cho nên chưởng vừa rồi chỉ dùng bảy thành công lực, cho là đã đủ bắt ả lại, không ngờ chỉ chấn lui hai bước, nên mặt hiện vẻ không vui, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục bước tới đánh ra một chưởng kế tiếp.
Viên Thông đã biết công lực của mình kém xa đối phương, không dám ngạnh tiếp, lướt người tránh đi. Và thế là một người đánh một người né, chường phong vù vù, mấy chục hiệp đã qua, Viên Thông tuy rơi vào thê hạ phong nhưng chưa hề bị bắt.
Đến lúc này thì ngay cả Nam Cung Hùng cũng có chút kinh ngạc. Tên Từ Thạch Lăng này trong số hộ vệ có thể nói võ công đứng hàng một hàng hai, so vói Nam Cung Hùng không kém là bao, không ngờ không thu thập được một tiểu ni cô.
Dương Thu Trì càng lúc càng hứng thú, xem ra trên Nhất Chỉ Phong này quả thật là ngọa hổ tàng long, một tiểu ni cô mà có thể chu toàn mấy chục hiệp vói đại nội cao thủ, quả thật là khiến hắn kinh ngạc.
Từ Thạch Lăng càng lúc càng gấp, thầm nghĩ bản thân ngay cả một tiểu ni cô mà thu thập không được, thì quả thật là mất mặt vô cùng. Cho nên thân hình y chợt khựng lại, đổi chưởng thành quyền, chuẩn bị sử dụng một loạt chiêu số cương mãnh.
Tống Vân Nhi ở cạnh Dương Thu Trì thì thào cho hắn biết: “Vị Từ Thạch Lăng này có ngọn nguồn từ nam Thiếu Lâm, pho Kim cương phục hổ quyền kia đã có đến bảy thành hỏa hầu."
Dương Thu Trì cười ha ha hỏi: “A, vậy pho quyển này Vân Nhi của ta được mấy thành hỏa hầu rồi?"
Tống Vân Nhi nghe hắn nói với giọng thân thiết như vậy, lòng rất vui, cười đáp: "Muội chỉ có thể nhìn, chứ không thể dùng thứ công phu của nam nhân đó."
"Vậy Từ Thạch Lăng so vói Vân Nhi của ta, võ công của ai hơn ai?”
"Y đánh không thắng muội." Tống Vân Nhi rất tự tin.
"Cái đó đương nhiên" Dương Thu Trì gật gật đầu, "Sư phụ của Vân nhi là thiên hạ đệ nhất cao thủ, bọn chúng làm sao có thể bì?" Nói đến Liễu Nhược Băng, lòng Dương Thu Trì lại đau nhói.
Lúc này, hình thức đánh đấu trong trường đã có chút biến hóa, Từ Thạch Lăng biến xong quyền pháp, Viên Thông chỉ còn biết chống đỡ, không còn lực đánh trả nào.
Mày kiếm của Viên Thông khẽ nhướn, kêu lên một tiếng, chiêu pháp cũng biến, bao gồm các thức bắt, xoay, kéo, vặn... toàn là nhũng ngón nghề cầm nã.
Chiêu thức vừa biến, tức thời xoay chuyến tình thế, ả ta không những ngăn được cuồng công của Từ Thạch Lăng, mà còn thỉnh thoảng đánh trả lại một hai chiêu.
Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng đều ồ lên cả kinh, quan sát thật kỹ Viên Thông.
Dương Thu Trì nhìn không hiểu, hỏi Tống Vân Nhi: "Có gì vậy?"
Tống Vân Nhi đáp: "Viên Thông này biết phân cân thác cốt thủ!"
"A?" Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng: "Ả biết phân cân thác cốt thủ à?”.
Không ngờ lại đánh bừa mà trúng, chó ngáp phải ruồi, xem ra, tiểu ni cô Viên Thông này không chừng là có liên quan đến sát thủ liên hoàn đã từng giết Triệu Thanh Lam, thậm chí còn là sát thủ này! Dương Thu Trì vội kêu lên: "Cẩn thận một chút, đừng động đến tính mạng ả, bắt ả lại cẩn thận khảo vấn!"
Từ Thạch Lăng vâng dạ, nhưng có sự kiêng dè này, cộng thêm đang nóng lòng, cho nên không thể nào bắt ả được.
Tống Vân Nhi sốt ruột, bảo: "Để muội đi bắt ả!”
"Không, Vân nhi, không cần phải mạo hiểm như vậy!" Dương Thu Trì cầm giữ cánh tay của Tống Vân Nhi.
"Yên tâm đi!" Tống Vân Nhi cười nói: “Trong vòng năm chiêu, muội sẽ bắt ả lại, huynh giúp muội đếm đi!”
Dương Thu Trì thấy nàng nói chắc như định đóng cột, liền bỏ tay ra, ra hiệu cho Nam Cung Hùng cẩn thận lược trận.
Tống Vân Nhi quát bảo với Từ Thạch Lăng; Ê! Ngươi lui ra, để ta tới bắt ả!"
Từ Thạch Lăng tung mình nhảy ra khỏi vòng chiến, Viên Thông cũng không truy kích, ngưng thần nhìn Tống Vân Nhi.
Tống Vân Nhi cười hì hì, Lan Hoa chỉ điểm về phía Viên Thông, Viên Thông dùng phân cân thác cốt thủ ngân thần chờ tiếp chiêu. Tống Vân Nhi miệng thì trong trẻo đếm, tay thì đánh về phía Viên Thông.
Đếm tới chiêu thứ năm, Tống Vân Nhi cười một tiếng, quát: "Nằm xuống đi!" Một chỉ điểm tới, Viên Thông kêu ré lên rồi mềm nhũn nằm phục xuống đất.
Bốn cẩm y vệ kéo rốc tới, lấy dây gân bò trói ghịt Viên Thông lại, rồi lôi vào bắt ả quỳ xuống đại hùng bảo điện.
Tống Vân Nhi dương dương đắc ý, nhìn Dương Thu Trì hỏi: "Thế nào? Ca, muội nói không sai chứ?"
Kỳ thật, nếu luận về võ công chân thật, tuy Viên Thông không đánh lại Tống Vân Nhi, nhưng vẫn không đến mức không chống nổi quá năm chiêu. Chỉ vì Tống Vân Nhi vừa rồi đúng cạnh một bên lãnh nhãn bàng quan, đã sớm phát hiện Viên Thông có chỗ sơ hở gì, cộng thêm chuyện Viên Thông đã tiêu tốn rất nhiều sức lực để đấu với Từ Thạch Lăng, cho nên Tống Vân Nhi tiến lên đánh chẳng khác nào chiếm tiện nghi của người khác.
Dương Thu Trì vỗ tay khen ngợi: "Vân nhi của ta thật là lợi hại! Bội phục!"
Nếu như Viên Thông chống cự rồi bị bắt, như vậy coi như chẳng cần giảng lễ nghĩa gì với ả nữa. Dương Thu Trì quát hỏi ả: "Viên Thông, ngươi còn không thành thật khai ra, ngươi cùng thông đồng với Viên Diệu thế nào để giết chết Viên Tuệ vậy? Còn nữa, Triệu Thanh Lam và những án giết người phân thây ở các châu huyện gần đây có phải là do ngươi làm không? Mau nói, nếu không ta thật sự cởi khố ngươi ra đánh đòn vào đít đấy!"
"Không phải tôi, bần ni bị oan uổng mà!" Viên Thông giãy giụa một hồi rồi kêu oan.
"Oan uổng? Nếu như không phải là ngươi, thì vừa rồi ngươi chống cự làm cái gì?"
Viên Thông hiện giờ mới biết vừa rồi mình quá lỗ mãng, liền cúi đầu nói: "Bần ni sai rồi, kỳ thật bần ni không muốn động thủ, chỉ vì, nhân vì ngươi, không... nhân vì đại lão gia ngài muốn cởi khố tôi ra... tôi nhất thời tình nóng ruột, cho nên mới động thủ, thỉnh đại nhân tha thứ... nhưng mà những chuyện sát nhân kia thật sự không phải bần ni làm."
“Ngươi nói không phải, vậy ngươi có chứng cứ gì không?" Dương Thu Trì lại sử dụng chiêu đoán định có tội, là chiêu mà các nhân viên thẩm vấn hay sử dụng trong giai đoạn điều tra. Đương nhiên, cho dù là người bị hiềm nghi không trưng ra được chứng cứ chứng minh y không có giết người, cũng không thể vì thế mà đoán định là y giết người, chẳng qua đó chỉ là một thủ đoạn điều tra mà thôi.
Viên Thông cũng không trưng ra được chúng cứ gì, ả ấp úng một chút rồi nói: "Trước khi cô ta chết tôi đã hạ sơn hóa duyên rồi, tôi không hề đến phòng của Viên Tuệ, làm sao mà xiết cổ cô ấy chết được?
Dừng một chút, Viên Thông lại gân cổ bổ sung: "Ngài vừa rồi đã nhìn thấy võ công rồi. Nếu tôi muốn giết cô ta, căn bản chẳng cần phí sức bóp chết cô ta làm gì, chỉ cần một chưởng vỗ bẻ gãy đôi cổ là xong! Cho dù có bóp, cùng nhẹ nhàng bóp vỡ cần cổ nhỏ bé của cô ta, có đâu phải từ từ siết cổ chứ!"
Dương Thu Trì cười ha ha bảo: "Ngươi thật là ngốc, có một câu nói ngươi đã từng bao giờ nghe qua chưa?"
"Câu gì?" Viên Thông không hiểu ngẩn người ra.
Dương Thu Trì chồm người tới trước, thần bí hề hề bảo: "Ngôn đa tất thất!" (Nói nhiều tất sai nhiều, im lặng là vàng!)
Sắc mặt Viên Thông trở nên tái nhợt, dường như đang ngẫm nghĩ lại, khẩn trương nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì ngồi thẳng trở lại, nhìn Viên Thông giống như nhìn con vật săn rơi vào bẫy của hắn đã cài sẵn, cất lời thật chậm rãi: "Dạy cho ngươi chiêu này: Sau này gặp phải sự tình này, nhất định phải im miệng, không trả lời chính là câu đáp tốt nhất! Nhưng mà, ngươi không còn cơ hội đó nữa rồi!
Viên Thông nhìn tả nhìn hữu, hoảng loạn hói: "Tôi... tôi đã nói cái gì đâu?"
Dương Thu Trì vỗ bàn quát: "Nếu như trước khi Viên Tuệ còn chưa chết ngươi xuống núi hóa duyên, thì làm sao ngươi biết được Viên Tuệ bị bóp cổ chết? Nói?"
Viên Thông đại kinh thất sắc, nhất thời không biết làm sao tu bổ cái chỗ hở chết người này, hoảng hoảng hốt hốt đáp: "Tôi.... tôi đoán vậy!"
"Vậy sao? Rất nhiều thủ đoạn giết người như vậy, sao ngươi chính xác đoán ra là bóp cổ chết? Còn khẳng định nếu như là ngươi, ngươi sẽ không dùng phương pháp đó, mà sẽ dùng cách chặt gãy cổ hay bóp vỡ cổ gì đó. Ha ha, cái này làm sao giải thích đây?"
Viên Thông hoảng hốt, ú ớ ấp úng mãi mà không biết nên nói cái gì.