Lúc này, trời đã tối hẳn, mông lung chẳng nhìn rõ gì nữa. Do thi thể đã hủ bại, lại không có phương tiện bảo tồn, một là rất khó di chuyển, hai là đã tiến hành xong các bước kiểm tra tất yếu rồi, nên đưa về không hề có ý nghĩa gì nữa. Dương Thu Trì lấy một ít tóc của thi thể làm vật kiểm nghiệm, lại lấy dấu tay của nạn nhân cùng sợi dây cột treo thi thể rồi lệnh cho bộ khoái mang thi thể đi chôn, đề phòng dã thú phá hủy, đồng thời mang một hòn đá to đặt lên trên.
Thi thể chôn trong đất sẽ có tốc độ thối rửa chậm hơn để trong không khí, sau này nếu như cần, hắn có thể cho đào lên kiểm tra lại.
Dương Thu Trì tự thân dùng vải bố cẩn thận gói thanh kiếm và quần áo của Triệu Thanh Lam, sau đó gói kỹ hai miếng vải bố đang phơi ở tảng đá lại cho vào lòng.
Bận rộn xong xuôi mọi chuyện, trời đã tối đen như mực.
Dương Thu Trì quyết định binh phân hai lộ, bảo Long Hổ Báo bộ đầu mang theo vài bộ khoái, cầm bức họa của cô nương đã chết đi về hướng tiểu trấn mà Triệu di nương đã mua đồ tiến hành điều tra, xem coi bảy ngày trước khi Triệu di nương đi mua đồ thì có chọc giận hay làm gì đó khiến nhân vật đáng sợ nào đó theo dấu ả ta hay không. Còn bản thân hắn thì mang theo đại đội nhân mã gồm hộ vệ, nha dịch và nhóm người Miêu dẫn đường đốt đuốc áp giải Vương điển sứ trực tiếp trở về huyện thành.
Lại một chuyến đi cực khổ nữa! Ba ngày sau, vào lúc chạng vạng tối, cả đoàn người cuối cùng cũng về đến huyện thành Thanh Khê.
Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình cùng các nữ nhân khác đã sớm nghe bọn nha dịch chạy về trước báo cáo, cùng ra ngoài nghênh tiếp, rồi quây quần đón đưa Dương Thu Trì trở vào nội nha.
Dương Thu Trì ra lệnh đem giam Vương điển sứ lại, cho Kim sư gia lập tức khởi thảo công văn, báo cáo án này đã được phá, triệt tiêu lệnh truy nã toàn quốc, đồng thời phái người thông tri cho Vân Thiên Kình và Vân Lăng. Hai người này tự nhiên cảm kích đến tận đáy lòng, luôn miệng nói lời tạ ơn đối với sự báo cừu của Dương Thu Trì dùm cho họ.
Sau sáu bảy ngày liên tục hành quân truy bắt, đã khiến cho Dương Thu Trì mệt nhọc rã rời. Do rừng rậm nguyên thủy và núi cao hiểm trở không thể cưỡi ngựa, cũng không thể ngồi kiệu, Dương Thu Trì và mọi người chỉ đi bộ mà thôi. Điều này khiến cho hai giò của hắn suýt gãy rớt cả ra, rất may là dọc đường có hai đại mỹ nữ Tống Vân Nhi và Liễu Nhược Băng nói chuyện giải sầu, nếu không Dương Thu Trì quả thật không biết làm thế nào để có thể trở về.
Trở về đến nội nha, Dương Thu Trì chẳng muốn nói năng gì, trực tiếp trở về thư phòng nằm vật xuống giường không động đậy, toàn thân muốn rã cả ra, chỉ muốn ngủ một giấc cho đẫy. Tuy nhiên, hắn vẫn còn không thể ngủ, bởi vì cần phải gấp kiểm tra những vật chứng đã thu thập được, để xem coi có khả năng xác nhận dấu vết của hung thủ hay không, để tiện lập án bố trí truy bắt.
Đêm này đến lượt Tống Tình hầu hạ. Thiếp thân tiểu nha hoàn của Tống Tình là Hồng Lăng tiến vào phòng gọi Dương Thu Trì dậy tắm rửa.
Đã hơn nửa tháng rồi, vết thương trên cổ của Hồng Lăng đã lành hẳn, băng trên cổ cũng đã tháo ra. Nàng đến bên giường, nhỏ nhẹ gọi: "Thiếu gia, nước ấm đã chuẩn bị xong, tam thiếu phu nhận dặn dò Hồng Lăng phục vụ thiếu gia tắm rửa để thoải mái rồi lên giường nghỉ cho khỏe, có được không?"
Dương Thu Trì ngay cả lực phẩy tay cũng không có, nghiêng đầu qua nhìn gương mặt kiều mị của Hồng Lăng, nhẹ giọng bảo: "Ta không có sức ngồi dậy, làm sao bây giờ?"
Hồng Lăng biết hắn một nửa là mệt mỏi thật, một nửa là đang chơi trò xỏ lá, mặt hơi ửng đỏ, quay đầu lại nhìn ra cửa, để rồi quỳ xuống bên giường, dùng giọng nói nũng nịu bảo: "Để em đỡ thiếu gia lên." Nói xong, cúi xuống định nâng hắn dậy.
Dương Thu Trì chuyển người, kéo nàng vào người, Hồng Lăng ư lên một tiếng, ngã dụi vào lòng Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì một tay ôm bờ eo nhỏ của nàng, một tay thò vào dưới y phục thăm dò, sờ soạn thân hình cao cao thấp thấp mềm mịn như tơ lụa của nàng.
Hồng Lăng phát ra tiếng ngâm xướng mê người, ôm chặt Dương Thu Trì, ngoan ngoãn dâng bờ môi thơm, chờ cái lưỡi như độc xà của hắn chui vào. Hai người hôn nhau say đắm, ôm ấp dày vò lẫn nhau.
Lửa dục của Dương Thu Trì bị sự nhu mị của Hồng Lăng đốt cháy phừng, khiến bao nhiêu sức lực chợt phừng phừng trỗi dậy. Hắn một mặt kế tục hôn sâu nàng, một mặt thò tay cởi quần cởi áo.
"Không... không được đâu, thiếu gia,... ư... cửa phòng chưa đóng...." Hồng Lăng lẩm bẩm như ngâm như xướng.
Dương Thu Trì rời bờ môi của nàng, vỗ lên đôi mông chắc nịch của nàng đánh bép: "Mau đi đóng cửa lại."
Hồng Lăng quỳ thẳng lên, do dự một chút, rồi từ từ dịu giọng bảo: "Thiếu gia, hai vị thiếu phu nhân đều đang chờ thiếu gia tắm rửa xong rồi ăn cơm kìa... hơn nữa, đêm này là... đến lượt tam thiếu phu nhân hầu hạ..."
Dương Thu Trì ôm nàng trở lại vào lòng, một tay thò vào gò ngực căng tròn của nàng vừa nâng niu, vừa hôn lên cái cổ trắng ngần còn vết sẹo đỏ ửng của nàng, hồ loạn bảo: "Ta không cần biết... hiện giờ ta muốn em..."
Hồng Lăng chụp giữ tay Dương Thu Trì, thở phì phò nói: "Thiếu gia đừng làm khổ Hồng Lăng... được không? .... Hồng Lăng tuy... cũng rất muốn... gần gũi với thiếu gia ngay bây giờ... nhưng... tam thiếu phu nhân cũng muốn thiếu gia.... Hồng Lăng mà làm như vậy, chẳng phải là ích kỷ lắm hay sao...."
Dương Thu Trì nghe lời này, đầu óc hơi thanh tỉnh trở lại một chút. Đúng a, làm như vậy đối với Tống Tình có điều không phải. Dù sao thì, án theo quy củ, hôm nay là ngày của Tống Tình mà.
Ai định ra cái quy củ thối hoắc này thế! Dương Thu Trì thầm nghĩ, năm ngày một vòng, hừ, phải do ta quyết định mới được, muốn ai thì là người đó, như vậy mới gọi là "sướng", như vậy mới gọi là "sảng khoái", còn xếp hàng như thế này có cơ giới hóa như thế nào ấy! Nhưng mà, chuyển niệm nghĩ lại, nếu như không xếp hàng, rất dễ mất cân đối trong chuyện ân sủng, tạo thành mâu thuẫn không đáng có ở "hậu cung".
Nếu như bản thân hắn là kim cương bất hoại, bạch luyện thành kim, thì hay ho biết mấy. Muốn ngủ là ngủ, muốn ... mần là mần, đem hết "bọn" phu nhân tiểu thiếp hàng phục dưới trướng, đánh rạt cho họ bò lăn bò càng hết cả thì hay biết mấy, hà hà...! Nhưng mà, nếu như thế thì chỉ sợ hắn thành cái túi thuốc mất thôi, những chuyện đại loại như thế này chỉ có thế ảo tưởng đôi chút không thể áp dụng trong thực tế, vì sao thì thân thể là vốn liếng của bất kỳ cuộc cách mạng phòng the nào a!
Nhân phút chốc ngẩn ngơ của Dương Thu Trì, Hồng Lăng khẽ thoát ra, nhanh nhẹn liếc ra ngoài cửa, chỉnh lý áo quần, rối thỏ thẻ giục: "Thiếu gia, mau dậy đi, Hồng Lăng phục thị thiếu gia tắm rửa."
Ừ! Dương Thư Trì đứng dậy, cố ý đứng không vững, Hồng Lăng khẽ cười, bước tới kè đỡ hắn, đưa đến phòng của Tống Tình.
Trong phòng đã bày một bồn nước tắm to nghi ngút khói, mặt nước còn nổi đẩy cánh hoa, nước ấm tỏa hương thơm mê người. Dương Thu Trì được Hồng Lăng hầu hạ cởi quần áo, trần truồng như nhộng tiến vào trong bồn.
Oa....! Toàn thân mệt mỏi, ngâm trong nước ấm quả thật là thoải mái. Xem ra, chuyện kiểm nghiệm này chắc phải dời lại, dù sao thì trên đường đi đã chậm mất mấy ngày rồi, có chờ thêm mấy tiếng đồng hổ nữa cùng chẳng quan hệ gì.
Dương Thu Trì ngâm mình trong nước ấm, hít vào thở ra một hơi dài, nhắm mắt lại, hưởng thụ giây phút thư thả thoải mái hiếm có này.
Hồng Lăng cười hì hì: Thiếu gia, trên đường chắc mệt nhọc lắm, Hồng Lăng xoa bóp cho thiếu gia bớt mệt nhé." Nói xong, bàn tay thon dài liền đỡ đầu của hắn, khẽ áp gò bồng đảo mịn và êm vào, trước hết xoa bóp da thịt trên mặt hắn.
Động tác của Hồng Lăng êm dịu, lúc mạnh lúc nhẹ điều hòa, từ trán đến mắt, đến tai rồi miệng, một khi đã ra tay, động tác thập phần nhanh nhẹn.
Sau khi "mát xa" xong mặt, nàng lần tói phần dầu, rồi cổ, hai vai, hai tay.
Dương Thu Trì nhắm mắt, vừa hưởng thụ vừa khen: "Ư, không ngờ em chẳng những đẹp người, mà cái chiêu này còn tuyệt diệu như vậy. Tay nghề xoa bóp này phải nói là đến bậc cao thủ rồi a! Dương Thu Trì ta chẳng biết những kiếp trước tu hành thế nào, mà kiếp này có phúc như vậy. Có thể có tiểu nha hoàn như em đây, quả thiệt là hơn đứt người đời rồi a!"
Hồng Lăng phì cười: "Thiếu gia khen quá lời rồi, Hồng Lăng có thể theo thiếu gia, hầu hạ thiếu gia, đó mới chính là phúc khí do Hồng Lăng tu từ mấy kiếp trước đó chứ." Ngừng lại một chút, nàng lại thỏ thẻ tiếp: "Thiếu gia nếu thích, Hồng Lăng sẽ thường thường xoa bóp cho thiếu gia, chỉ cẩn thiếu gia cao hứng, muốn Hồng Lăng làm cái gì Hồng Lăng cũng chịu!"
"Thật không!?" Dương Thu Trì xoay vụt người lại, khiến Hồng Lăng giật nảy người. Hắn hỏi: "Có thật là ta muốn em làm gì em cũng chịu hết phải không?"
Đôi má như đóa hồng của Hồng Lăng nghe thế càng hồng hơn, lí nhí đáp: "Dạ! Hồng Lăng cái gì cũng chịu... chỉ cần thiếu gia cao hứng."
"Hảo!" Dương Thu Trì nhìn đôi mắt to lóng lanh nước và gương mặt vũ mị tuyệt luân của nàng, lòng dậy lên nỗi nhu tình vô hạn, hạ giọng bảo: "Hồng Lăng, thiếu gia muốn em giúp thiếu gia..." Hắn kéo dài giọng, nhất thời chẳng chịu nói ra.
Hồng Lăng thẹn đến chín cả người, cúi gục đầu xuống, e lệ hỏi: "Thiếu gia muốn Hồng Lăng làm cái gì..."
"Muốn em giúp thiếu gia... sinh em bé!"
Hồng Lăng hơi ngẩn người, vốn nàng cho rằng hiện giờ hắn sẽ yêu cầu nàng làm chuyện gì đó rất khó xử, không ngờ là cái này, liền ngẩng đầu nhìn hắn, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Dương Thu Trì cầm tay Hồng Lăng: "Hồng Lăng, em đẹp như vậy, tâm địa lại thiện lương như vậy (có trời mới biết lời này hắn học được trong phim của điện ảnh xứ cảng thơm), đối với thiếu gia tốt như vậy, cho nên ta nhất mực tưởng, tưởng rằng nếu như em sớm giúp thiếu gia sinh một đứa con, ta sẽ thu em nhập phòng, làm tiểu thiếp của ta, không cần phải làm lụng hầu hạ như một tiểu nha hoàn nữa!"
Đôi mắt phượng mỹ lệ của Hồng Lăng từ từ ươn ướt, đôi lông mi dài chớp chớp, hai hạt lệ trong veo từ từ lăn dài. Nàng vội vã cúi đầu, đưa đôi tay trắng nõn ra gạt lệ, khe khẽ thút thít một hồi, rồi ngẩng đầu, mỉm cười hoan hỉ nhìn hắn, dùng lực tiếp tục xoa bóp: "Dạ! Đa tạ thiếu gia." Dừng lại một chút, nàng ức chế không được sự vui mừng như hỏa sơn trong lòng, ôm choàng lấy Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì ôm chặt Hồng Lăng, mượn thế xoay người, ẵm nàng bỏ tọt vào bồn nước tắm.
Ùm một cái, nước bắn tung tóe, Hồng Lăng đã ngập người trong nước, ngước đầu lên liếc hắn giận dỗi, nhưng vẫn để hắn ôm thật chặt.
Mặt nước từ từ khôi phục lại sự bình tình, nhưng lòng của Hồng Lăng kích động như dung nham dưới hỏa sơn, đôi mắt phượng long lanh ánh nước nhìn sâu Dương Thu Trì giọng nói: "Thiếu gia,... người đối với Hồng Lăng thật tốt!"
"Nhân vì Hồng Lăng đối với thiếu gia cũng thật tốt à!" Dương Thu Trì cúi đầu nhìn say sưa từng đường cong lộ ra dưới y phục ướt nhòa của Hồng Lăng. Dáng vẻ ẩn ẩn hiện hiện như thể chiêu dụ người ta khác thường, khiến cho hắn nhìn đến bốc cả lửa dục, ôm chặt nàng vào lòng.
Hồng Lăng nhân vì kích động mà run lên khe khẽ, đưa bờ môi hồng kề sát tay hắn, giọng nói ngọt ngào kiều mị lan tới tận tâm can, hoan hỉ thốt: "Hồng Lăng... nhất định giúp thiếu gia sinh một ... một tiểu thiếu gia thông minh, tâm địa thiện lương giống y như thiếu gia vậy!"
"Không! Sinh hai đứa!.. Không! Sinh ba cơ! Bốn luôn!" Dương Thu Trì vừa hôn nàng, vừa bảo.
Hồng Lăng gật đầu thật mạnh: "Dạ! Chỉ cần thiếu gia thích, muốn Hồng Lăng sinh bao nhiêu cũng được!"
"Ha ha!" Dương Thu Trì cười lớn, "Như vậy chẳng phải là sinh heo con rồi sao, ha ha ha."
Hồng Lăng cũng cười, người ướt như chuột lột, ôm chặt hắn, ánh mắt sáng ngời long lanh, không phải đó là giọt nước của hạnh phúc, hay là nước mắt tượng trưng cho điều gì!?