Chờ cho bọn họ rời xa, hiện trường chỉ còn lại ba người, Dương Thu Trì lúc này mới nói: "Trước hết, nguyên nhân tử vong của nữ nhân này là bị người ta giết."
"Nói lời thừa! Nếu là tự sát, ai có thể tự cắt đầu để lên trên nhánh cây chứ?" Tống Vân Nhi chề môi.
"Muội nói rất chính xác." Dương Thu Trì mỉm cười, "Nhưng mà, phán đoán là tự sát hay là bị giết còn có ý nghĩa rất quan trọng, đó là bước đầu tiên của quá trình phá án. Chỉ có thể sau khi xác định là bị giết, nhận định đấy là một vụ phạm tội, từ đó mới có lập án điều tra."
Điểm này Tống Vân Nhi không nghĩ sâu như vậy, gật gật đầu, đôi mắt mở to sáng ngời ngời nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì nói tiếp: "Sau khi phán đoán là bị giết, tiếp đó cần phải phán đoán nguyên nhân tử vong."
"Còn cần phải phán đoán sao? Nhất định là bị chém đầu chết rồi!" Tống Vân Nhi tự tin nói.
"Sai!" Dương Thu Trì lắc đầu, "Đầu của Triệu Thanh Lam sau khi chết rồi mới bị cắt ra."
Tống Vân Nhi vốn định trước mặt sư phụ lộ ra chút thủ đoạn, không ngờ mới thực hiện phán đoán đầu tiên thì đã bị Dương Thu Trì tuyên cáo là sai, có phần không phục, liếc nhìn Liễu Nhược Băng, hơi đỏ mặt nói: "Huynh làm sao biết chết rồi mới bị cắt ra vậy? Ai cho huynh biết?"
"Thi thể của Triệu Thanh Lam tố cáo cho ta biết!" Dương Thu Trì mỉm cười.
Sống lưng của Tống Vân Nhi chợt chạy dài cơn ớn lạnh, khẩn trương gắt: "Ai! Huynh đừng có dọa người ta có được không!"
Dương Thu Trì quay lại nhìn Liễu Nhược Băng, thấy nàng tuy không sợ, nhung đang nghi hoặc nhìn hắn, nên nói tiếp: "Đừng có khẩn trương, người chết đương nhiên không thể nói, nhưng thi thể của người chết sau khi kiểm nghiệm có thể phát hiện ra những vấn đề khác nhau, và đó chẳng phải là người chết đã cho chúng ta biết những gì đã xảy ra rồi hay sao?"
"Hừ....!" Tống Vân Nhi bấy giờ mới thở phào, mắt hạnh trừng lên: "Huynh không dọa chết muội thì không cam tâm, có phải vậy không?"
Dương Thu Trì cười ha ha đáp: "Ta làm sao nỡ dọa muội chết chứ..." Vừa nói đến đó, hắn phát hiện như vậy không ổn, không nên ở trước mặt Liễu Nhược Băng nói chuyện quá thân mật với Tống Vân Nhi được. Hắn lén nhìn Liễu Nhược Băng, thấy thần tình của nàng ta bình đạm, chẳng có biểu tình gì dặc biệt, nhưng một tia lạc lõng lóe lên rồi chợt tắt trong mắt ấy vẫn không thể nào thoát khỏi mục quang sắc bén của hắn.
Tống Vân Nhi nghe Dương Thu Trì nói vậy, cười hì hì, hơi thẹn thùng lên tiếng: "Đáng ghét! Mau nói đi, thi thể làm sao nói chuyện được với lão nhân gia ngài vậy chứ?"
Dương Thu Trì phát hiện Liễu Nhược Băng không vui, trong lòng cũng nặng nề như đeo đá, cẩn thận dùng hai tay nâng cái đầu bao trong cái khăn lên. Hắn chỉ có thể cấn thận nâng lên, bởi vì đầu người đã hủ bại giống như một khối đậu hủ vậy, nếu như dùng lực thái quá, thịt thối trên mặt và tóc sẽ rớt ra ngay. Hắn từ từ lật đầu lại, lộ ra phần cổ bị chặt, tiếp đó bảo: "Chú ý ở đây này."
Tống Vân Nhi và Liễu Nhược Băng bước tới, tử tế quan sát, nhưng không nhìn ra mấu chốt gì.
Dương Thu Trì nói: "Vết thương cắt cổ này không hề sỉ khai (Chú: há miệng; do cơ thịt hai bên vết thương co lại, vết thương hở miệng to ra hai bên), chứng minh là sau khi chết một đoạn thời gian rồi mới tiến hành cắt đầu đi."
"Sỉ khai?" Tống Vân Nhi nghi hoặc nhìn hắn.
Dương Thu Trì lúc bấy giờ mới ý thức từ vừa rồi sử dụng hơi có vẻ "chuyên nghiệp", liền viện dẫn cách nói thông dụng hơn: "Giản đơn mà nói, thì nó có ý tứ là co rút lại. Nhân vì nếu vết cắt tạo ra khi còn sống, thì da thịt, gân cơ, huyết quản vân vân đều có năng lực co rút lại, khiến cho vết thương sỉ khai ra. Vết thương mới vừa chết cũng hình thành hiện tượng sỉ khai trong một trình độ nào đó, nhân vì phản ứng siêu sinh của cơ thể mà thạo thành."
"Phản ứng siêu sinh?" Tống Vân Nhi lại hỏi.
Vấn đề này chưa giải thích xong, thì vấn đề khác lại chạy tới. Dương Thu Trì có chút gì đó muốn phát bệnh to đầu, nhìn nhìn Liễu Nhược Băng, thấy nàng ta cũng rất hiếu kỳ nhìn hắn, liền lấy lại hứng thú, nhẫn nại giải thích: "Người chết rồi, thì những khí quan, tổ chức, tế bào đều có sinh mệnh lực đoạn tạm, và có khả năng sản sinh phản ứng đối với kích thích đến từ bên ngoài. Cái này gọi là phản ứng siêu sinh, đó là một hiện tượng cơ thể của sinh vật, do đó con người mới có thể nuôi cấy ghép mô a..."
"Nuôi cấy ghép mô?" Bây giờ thì đến lượt Liễu Nhược Băng truy vấn.
Đầu Dương Thu Trì bắt đầu ù đi, thật muốn tự tát cho mình mấy cái, ở Minh triều làm gì có cái trò nuôi cấy ghép mô chứ, muốn dọa chết người hay sao? Không dám giải thích nữa, vì hắn sợ càng nói càng lộ ra, ấp úng một hồi rồi đáp đại: "Ý tứ của ta chính là... chính là... nếu như lúc người còn sống mà cắt tạo ra vết thương, các cơ thịt chung quanh vết thương sẽ co rụt vào, nếu như chết một đoạn thời gian rồi mới cắt, thì sẽ không có hiện tượng này."
Đối với đặc điểm của vết thương, Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi đều biết chút ít, cho nên nhanh chóng hiểu rõ.
Dương Thu Trì sợ hai người sẽ tiếp tục truy vấn, cho nên vội vã nói tiếp: "Mọi người có chú ý không, nữ nhân này nếu như còn sống mà bị chặt đầu, thịt và các tổ chức mềm chỗ cổ bị cắt sẽ thu súc lại, làm cho chỗ cắt không ngay ngắn và xương sẽ thòi ra ngoài. Đằng này chỗ cắt của cái đầu lâu này không xuất hiện tình huống ấy, do đó, đầu của ả đáng ra là sau khi chết một thời gian rồi mới bị cắt ra. Tay và chân bị cắt của ả ta cũng có đặc điểm tương tự, cũng minh chứng là chết rồi mới bị cắt ra."
Tống Vân Nhi như hiểu như không: "Trừ cái gọi là sỉ... sỉ ... sỉ cái gì đó này...?"
"Sỉ khai!"
"Đúng, sỉ khai, trừ cái này ra, còn có biện pháp nào chứng minh là đầu bị cắt rời trước hay là sau khi chết không?"
"Còn có một cách," Dương Thu Trì nhẫn nại giải thích: "Nếu như còn sống mà bị chém đầu, trong quá trình bị chém qua, người chết do chưa hề chết, do đó hô hấp vẫn còn tồn tại, do đó huyết dịch ở vết thương có thể bị khí quản hít vào trong, hay là bị nuốt vào trong dạ dày, cho dù là chỉ trong chốc lát là chém rớt đầu, do phản ứng siêu sinh cũng ít nhiều gì xuất hiện hiện tượng này. Do đó, chỉ cần mở phế quản hoặc là bao tử, tìm thấy huyết dịch còn lưu trong đó, có thể chứng minh là khi còn đang sống mà bị cắt đầu."
Dương Thu Trì nói đến đây, nhớ là thời cổ đại không thể giải phẫu, bèn giải thích tiếp: "Đương nhiên, cái này không dễ chứng minh, do đó căn cứ tình huống vết cắt cũng đủ chứng minh rồi."
Thực ra, muốn chứng vết thương tạo ra trước khi chết hay là sau khi chết, còn có nhiều biện pháp khác. Nhưng do nó liên hệ đến nhiều tri thức thời hiện đại, Dương Thu Trì không dám nói ra, ví dụ như kiểm tra biến hóa hoạt tính dung môi ở vết thương, kiểm tra hiện tượng tắc mạch máu ở phổi và ở não vân vân.
Tống Vân Nhi vì có sư phụ ở bên cạnh, lại thích khoe tài, do đó cứ mãi cứng đầu, hỏi tiếp: "Vậy, huynh nói là không phải là bị chém đầu chết, như vậy thì chết bằng cách nào?"
"Hiện giờ xem ra, ả có thế là bị bóp cổ chết tươi." Dương Thu Trì chỉ vào dấu vết còn sót lại chút ít trên xương cổ và hai bên cổ, nói: "Mọi người có chú ý chỗ này không? Ở đây có dấu tay và vết thương do ngón tay ép lên hình thành, vết thương này có dấu máu dưới da, chứng minh đó là sinh tiền thương (vết thương khi còn sống)."
Dương Thu Trì lại chỉ vào dấu vết hình trăng lưỡi liềm mới hình thành ở hai bên cổ của người chết: "Đây là dấu ngón tay ép xuống, đó là một thứ biểu bì bị rách ra, chính là do móng ngón tay hung thủ xiết cổ tạo thành. Thứ da lốm đốm vết ban này, nếu như phóng đại bằng .... mở to mắt tử tế quan sát, có thể phát hiện biểu bì và vẩy da bị tuốt ra."
Vừa rồi sút chút nữa nói huỵch toẹt ra là dùng kính hiển vi phóng đại quan sát, nên Dương Thu Trì hiện giờ cẩn thận phi thường, một mặt vừa tránh dùng những từ ngữ hiện đại, một mặt phải dùng hết khả năng nói những lời thông tục dễ hiểu. Nhưng mà, môn pháp y chứng vật có rất nhiều từ ngữ trên trời, dùng những lời thông tục để giải thích chỉ sợ mãi cũng không thông. Tiếp đó, hắn nói: "Mọi người có chú ý đến các hạt máu hình bầu dục ở dưới da hai bên cổ không? Đấy chính là dấu ngón tay của hung thủ ép vào."
Nói đến đây, Dương Thu Trì nhíu mày ngẫm nghĩ, lại giải thích: "Dấu vết này rất kỳ quái, từ dấu tay và vết thương ở hai bên cổ phán đoán, dấu vết này có vẻ được tạo ra từ một tay. Hơn nữa người chết dường như không hề di động, như vậy có thể nói, người chết lúc bị xiết cổ, phản kháng rất ít. Như vậy thì quả là kỳ quái, Triệu Thanh Lam này rất rành thủ đoạn phân cân thác cốt thủ, nếu như ả có võ công, sao lại không hề có dấu hiệu phản kháng gì?"
Liễu Nhược Băng chau mày đáp: "Rất có thể là nàng ta cũng bị người khác phân cân thác cốt rồi."
Dương Thu Trì gật gật đầu: "Tiền bối nói rất có đạo lý, lúc tôi kiểm tra các chi tiết tay chân của nạn nhân, đích xác là thấy người này bị bóp thoát khớp hết, ấn chứng phán đoán của tiền bối." Nói đến đây, Dương Thu Trì nhớ tới cái câu "lấy đạo của người đem trả cho người", chiêu "gậy ông đập lưng ông" của Mộ Dung Phục trong Thiên Long Bát Bộ. Ả Triệu Thanh Lam này chế phục ba người bọn Vân Lăng, rồi dùng thủ đoạn phân cân thác cốt thủ hãm hại, hiện giờ ngược lại bị người ta dùng công phu này khống chế lại, sau đó bị xiết cổ chết tươi.
Tống Vân Nhi hỏi: "Hung thủ này rốt cuộc là ai, huynh có tìm được mấu chốt chưa?"
Dương Thu Trì cười khổ: "Nếu như phá án đơn giản như muội nói vậy, vừa nhìn một cái là biết tội phạm là ai, thì còn ai dám phạm tội nữa chứ!"
"Vậy huynh chẳng phải là tìm thấy chút mấu chốt gì rồi sao?" Tống Vân Nhi tuy có chút sợ hãi người không đầu này, nhưng không muốn làm ra vẻ sợ, do đó vẫn ráng cười mà hỏi.
"Đương nhiên tìm thấy rồi, ta chẳng phải đã nói rồi sao? Bất kỳ phạm tội gì cũng..."
"... cũng để lại dấu vết, chỉ còn xem coi huynh có thể phát hiện ra được hay không mà thôi! Đúng không?" Tống Vân Nhi cướp lời.
"Ha ha, đúng a." Dương Thu Trì chỉ vào miệng và mũi của đầu lâu, nói: "Hai người có chú ý đến miệng và mũi của người chết hay không? Ta đã kiểm tra rồi, bộ vị dưới hàm, xung quanh miệng mũi, môi và mô miệng của nạn nhân không hề có dấu vết tay bịt lên trên! Điều này có ý gì."
Tống Vân Nhi và Liễu Nhược Băng cùng nhìn nhau, rồi cùng lắc đầu, về mặt phá án thì dù cho Liễu Nhược Băng võ công tuyệt thế hay là Tống Vân Nhi thông minh đỉnh ngộ cũng sàn sàn như nhau mà thôi.
Dương Thu Trì nói tiếp: "Trước đó đã nói rồi, hung thủ dùng một tay bóp chết Triệu Thanh Lam, vậy tay còn lại dùng để làm gì?"
Tống Vân Nhi cướp lời nói: "Bịt miệng a! Hay là giữa chặt tay đối phương!" Vừa đáp xong, Tống Vân Nhi liền cảm thấy không ổn, vội vã bổ sung: "Nhưng tay chân của đối phương bị bẻ cho trật khớp hết, không cần phải giữ, do đó có vẻ là dùng để bịt miệng a!"
"Đúng! Thường thường thì tay còn lại nên thò ra bịt miệng nạn nhân, nhưng mà hung thủ không hề!" Dương Thu Trì lại tử tế nhìn miệng mũi của người chết, nói tiếp: "Nguyên nhân có hai thứ, một là nơi đây là rừng nguyên thủy, chẳng có người nào ở, cho dù có la vỡ họng cũng không có ai nghe. Nhưng mà, nếu như hung thủ còn dư một tay, dù cho là ở không đi chăng nữa, cũng sẽ bất tự giác bịt miệng mũi đối phương lại để đề phòng vạn nhất, do đó khả năng thứ nhất này khá nhỏ. Khả năng thứ hai, hung thủ này căn bản là thích nghe người chết kêu gào khóc thảm!"
A! Tống Vân Nhi và Liễu Nhược Băng bị lời phán đoán của Dương Thu Trì về hung thủ làm cho cả kinh, không dám tin là trên thế gian này lại có hung thủ biến thái đến như vậy, cho nên hai nàng đều mở to mắt kinh ngạc nhìn Dương Thu Trì.