Phùng Tiểu Tuyết đã đứng lên, lấy từ bếp lò ra một cái bát mẻ, đưa cho Dương Thu Trì, hàm hồ nói: "Dùng cái này đi, mặt đất dơ."
"Nàng đúng là chu đáo!" Dương Thu Trì tiếp lấy cái chén, bỏ cục thịt xương vào, rồi đưa ra trước mặt Tiểu Hắc cẩu. Tiểu Hắc vui mừng vẫy đuôi, nằm phục xuống đất gặm khúc xương. Phùng Tiểu Tuyết lại lấy thêm hai cục xương bỏ vào trong chén. Tiểu Hắc nhìn và vui vẻ thè lưỡi liếm cườm tay nàng. Phùng Tiểu Tuyết không còn sợ con chó mực này nữa, cũng thân mật vuốt đầu nó.
Dương Thu Trì nói: "Tiểu Tuyết, nàng thật là lương thiện." Gắp bỏ thêm một cục thịt nữa vào chén của nàng, hắn nâng ly rượu lên: "Có một cô vợ như nàng quả là phúc khí của ta, Tiểu Tuyết, sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng. Kính nàng một ly!"
Phùng Tiểu Tuyết mỉm cười nâng ly cụng với phu quân rồi uống cạn. Trong lòng nàng nghĩ phu quân hôm nay so với trước hoàn toàn khác biệt, sao đối xử với mình tốt quá như vậy? Nàng nghi hoặc đưa mắt nhìn Dương mẫu, không ngờ Dương mẫu cũng đang nhìn nàng, hai người đều có cùng một ý nghĩ: Người này rốt cuộc có phải là phu quân/con trai của mình hay không?
Trong ấn tượng của Dương mẫu, đứa con trai ngỗ nghịch của bà chưa bao giờ như thế, cho dù hiện giờ con trai đã tốt lên gấp trăm lần, nhưng có khi nào lại tự nhiên như vậy? Hay đây là một người khác, chứ không phải con mình? Tốt nhất là làm cho ra lẻ mới được, Dương mẫu khẽ bảo Dương Thu Trì, "Con à, con cởi áo ra, để mẹ coi vai con chút xem nào."
"Để làm gì vậy à? Mẹ." Dương Thu Trì tuy hỏi vậy, nhưng cũng cởi cúc áo ra, kéo y phục chỗ vai xuống.
Thấy Dương mẫu cùng Phùng Tiểu Tuyết đều chồm tới coi kỹ vai mình, Dương Thu Trì cũng cảm thấy tò mò, thuận theo ánh mắt của họ mà nhìn đầu vai mình. Lúc này, hắn mới phát hiện đầu vai có một vết sẹo đã cũ. Từ việc thành thạo các loại sẹo của một pháp y, Dương Thu Trì vừa nhìn là biết đây là vết cắn, là do răng người cắn mạnh một cái mà thành, và đó là vết thương đã xảy ra lâu lắm rồi.
Dương mẫu dùng tay nhẹ vuốt vết sẹo, cùng Phùng Tiểu Tuyết nở nụ cười tươi, lòng cùng giản ra. Vết sẹo này đã chứng minh rõ đây chính là con trai của bà, một điểm cũng chẳng sai.
"Mẹ, đầu vai con sao lại có vết răng vậy?" Dương Thu Trì hỏi, "Là ai ác tâm vậy, cắn sâu quá chưa kìa?" Rồi hắn quay đầu nhìn Phùng Tiểu Tuyết, lồm ngồm hỏi, "Là nàng phải không?!"
Phùng Tiểu Tuyết thấy hắn cố ý làm trò, xì một cái cười nói: "Ai cắn chàng vậy?! Chàng tự hỏi mẹ ấy!"
"Mẹ, mẹ nói thật đi, có phải là ả này cắn con không?" Dương Thu Trì cố ý làm ra vẻ tức giận đùng đùng, chụp bàn tay trắng như trăng rằm của Phùng Tiểu Tuyết, nhe ra hai hàm răng trắng nhởn: "Ta phải cắn trả lại nhà ngươi một cái mới được!"
Phùng Tiểu Tuyết cười khanh khách, gắng sức tránh khỏi bàn tay của hắn: "Đâu có phải thiếp cắn chàng đâu, sao lại bắt đền thiếp?"
"Không phải nàng thì là ai?" Tròng mắt Dương Thu Trì chuyển vòng vòng, "Chẳng lẽ là do lão nhân gia người muốn lưu lại kỷ niệm cho con?"
Dương mẫu cười đáp: "Không phải, cái gì con cũng không nhớ, cái này là do nha hoàn hoài thai đứa con của con cắn đó." Nụ cười của Dương mẫu từ từ biến mất, thay vào đó là hồi ức đau thương, "Trước đêm nó đâm đầu vào giếng, có đeo theo hành lý lén đến nhà ta, nói muốn cùng con tư bôn (bỏ trốn), nhưng con lại không chịu, trong lúc tuyệt vọng, nó đã cắn mạnh lên vai con ngay trước mặt chúng ta, sau đó òa khóc chạy đi... Ai... tạo nghiệt a!"
Thì ra là bị cô nha hoàn đó cắn, Dương Thu Trì nhẹ vuốt vết sẹo ấy, cảm thấy nó sẹo rất sâu, có thể tưởng tượng được lúc đó cô gái ấy tuyệt vọng như thế nào. Gã ngỗ tác này chẳng ra gì cả, dám làm mà không dám nhận, nếu mà bản thân hắn, hắn tuyệt đối không làm như vậy, tư bôn thì tư bôn, có tay có chân chỗ nào mà không sống được chứ!
Phùng Tiểu Tuyết thấy mọi người lại đề cập đến chuyện thương tâm, vội chuyển đề tài: "Mẹ, đừng nói chuyện đó nữa. Phu quân mới về mà đã kiếm được nhiêu đó tiền, dùng nhín nhín một chút cũng đủ chúng ta sống nửa năm lận đó." Nâng ly rượu lên, nàng nói: "Phu quân, lại đây, thiếp thân kính chàng một chung!"
Dương Thu Trì mặc lại y phục, nâng ly lên cụng với Phùng Tiểu Tuyết, rồi cùng cạn. Phùng Tiểu Tuyết uống liền một hơi, có kinh nghiệm vừa rồi nên không bị sặc nữa, nhưng khi đặt ly xuống thì hai má bắt đầu đỏ hồng.
Nói đến chuyện tiền, Dương mẫu quả nhiên cao hứng: "Đúng a, nhưng món tiền này chúng ta không nên động, phải để dành."
Dương Thu Trì kinh ngạc: "Mẹ, tiền không xài để dành làm cái gì?"
"Để dành cho con nạp một tiểu thiếp a, vừa rồi không phải nói rõ rồi hay sao? Sao mà chớp mắt lại quên nữa rồi!" Dương mẫu cười hề hề bảo.
Dương Thu Trì có chút bối rối, lén nhìn Phùng Tiểu Tuyết, thấy sắc mặt nàng điềm đạm, cúi đầu chăm chú ăn cơm, dường như không nghe lời vừa rồi của Dương mẫu.
Dương Thu Trì nói: "Mẹ, chuyện nạp thiếp không cần vội, chúng ta cần phải ăn cho no trước, rồi mới nghĩ đến chuyện truyền tông tiếp đại sau."
"Bụng thì cần ăn no, hài tử càng cần phải có!"
"Cái đó..." Dương Thu Trì cũng không biết phải nói như thế nào, "Vậy con ráng đi kiếm nhiều tiền mới được. Nhưng mà, chúng ta phải sửa soạn cho nhà cửa khắm khá lên, đừng để cưới khuê nữ người ta về đây rồi cùng chúng ta chịu khổ, như vậy lòng cũng chẳng sung sướng gì!"
"Thì là vậy." Dương mẫu gật gật đầu tiếp, "Nhưng chúng ta kiếm tiền ở đâu đây?"
Dương Thu Trì uống hai chung Thiêu Đao tử vào bụng, hơi nóng của rượu từ từ bốc lên, vỗ ngực hô: "Mẹ, mẹ yên tâm, có hài nhi ở đây, bảo đảm mẹ chẳng những có thể ăn cơm trắng, mà còn có thể ẵm bồng cháu chắt không hết!"
Phùng Tiểu Tuyết cười phì một cái, lấy tay che miệng, gáp một cục thịt hổ bỏ vào chén Dương Thu Trì: "Phu quân, đừng có mà nói quái, ăn đi mà. Mẹ, mẹ cũng ăn đi."
Dương mẫu cười ha ha đáp: "Được được, vậy thì được! Nào nào nào, chúng ta cùng ăn nào." Ăn vài miếng thịt, Dươmg mẫu lại nói: "Như vầy nghe, ngày mai ta đi tìm bà mối tìm hiểu trước cho con, xem coi có mối nào hợp không."
"Được ha!" Dương Thu Trì có chút rượu nên lòng can đảm cũng tăng lên mấy phần, da mặt cũng dày thêm một chút.
Dương mẫu nhìn Phùng Tiểu Tuyết đang cúi đầu ăn: "Tiểu Tuyết, con nói coi có được không?"
Phùng Tiểu Tuyết cười cười: "Mẹ, chúng ta không phải đã bàn tính kỹ là sẽ nạp thiếp cho phu quân rồi sao. Đương nhiên là tốt rồi, con hy vọng phu quân sẽ sớm có người nối dõi."
Dương Thu Trì nhìn ở thần sắc của Phùng Tiểu Tuyết vẻ cam chịu. Đúng rồi, bản thân nàng không thể sanh dục, lại không có biện pháp gì ngăn cản phu quân nạp thiếp thì đành chịu thôi. Nhưng đối với chuyện này, nữ nhân dù gì cũng có lòng đố kỵ, cho dù thứ đố kỵ đó không thể thể hiện ra ngoài. Án chiếu theo pháp luật thời cổ đại, nguyên nhân chồng thôi vợ tổng cộng có bảy loại, gọi là "Thất xuất", trong đó có một loại gọi là "Đố" (đố kỵ). Đấy là lý do thôi vợ được pháp luật quy định. Phu quân nạp thiếp, làm vợ dù không vui trong lòng, cũng không được biểu hiện ra hay làm gì được. Nói không cùng làm bậy bạ còn mất luôn tư cách lão bà nữa!
Dương mẫu thấy thần sắc của Phùng Tiểu Tuyết như vậy, đoán được lòng nàng nghĩ gì, liền vỗ vỗ lên tay của nàng: "Tiểu Tuyết à, sau này Thu Trì dù có nạp thiếp, thì cũng đối với con tốt mà." Dừng lại một chút, bà điểm mặt Dương Thu Trì nói, "Sau này con nạp thiếp xong rồi mà đối xử với Tiểu Tuyết không tốt thì hãy chống mắt lên coi mẹ làm sao thu thập con!"
Dương Thu Trì đưa hai tay nắm lấy lỗ tai, thu người lại làm bộ dạng sợ sệt: "Hài nhi không dám!"
Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết đều cùng cười.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, trong căn nhà nhỏ tràn ngập vẻ ấm áp yêu thương.
Dương Thu Trì uống khá nhiều. Dương mẫu cùng Phùng Tiểu Tuyết không quen uống rượu, chỉ ngồi bồi tiếp cho hắn cao hứng. Chờ khi Dương Thu Trì cảm thấy đầu có chút quay cuồng, thì hơn nửa hồ lô rượu đã bị hắn uống sạch.
Cơm rượu no say, Phùng Tiểu Tuyết thu dọn chén đủa, Dương mẫu nói với Dương Thu Trì: "Con à, hôm nay con mệt rồi, ngủ sớm chút đi."