Dương mẫu nheo mắt nhìn ngắm một hồi, có lẽ là do ánh đèn hôn ám, hoặc là do già cả mắt mờ, nên không dám xác định đây có phải là bạc thật hay không. Bà nhìn Phùng Tiểu Tuyết, hy vọng từ trong mắt con dâu tìm ra đáp án.
Bà đã lâu không thấy nhiều bạc như vậy, trừ lần duy nhất cưới vợ cho con trai, đi mượn đông mượn tây mới có số bạc gần bằng số này. Hiện giờ thời buổi khó khăn, có thể có một hai trăm văn tiền là đã khiến lão phụ nhân này hưng phấn rất lâu rồi, huống chi là đến mười bảy lượng bạc trắng. Khoản này tương đương với một vạn bảy trăm văn tiền chứ không chơi!
Phùng Tiểu Tuyết cũng không dám xác định số bạc này là chân hay giả. Dương mẫu chỉ có thể tìm được từ ánh mắt nàng sự mê mang và hưng phấn, bèn nâng một miếng bạc lên khẽ cắn một cái, sau đó chùi chùi, rồi hai mắt sáng bừng: "Đúng rồi! Là bạc thật!" Bà vừa khẩn trương vừa run lẫy bẫy nói: "Con ơi, con lấy đâu ra nhiều bạc vậy? Không phải là con đi trộm chứ..."
Phùng Tiểu Tuyết nói: "Mẹ..., mẹ đừng có nghĩ loạn như vậy, phu quân không phải là loại người như vậy đâu!"
Dương Thu Trì lấy tờ giấy cầm đồ từ trong lòng ra: "Mẹ, con đem cầm con hổ đánh được hôm nay được mười lượng, đây là phiếu cầm đồ, mẹ xem đi. Còn có năm lượng là do hôm nay con giúp huyện lão thái gia phá án, được tri huyện lão gia thưởng cho đấy. Còn lại mấy lượng là do thiên kim của Tống tri huyện tặng cho."
Dương mẫu bán tín bán nghi, nheo mắt nhìn Dương Thu Trì, hy vọng có thể nhìn ra chân giả từ trong mắt hắn.
Từ ánh mắt không hề tín nhiệm của Dương mẫu, Dương Thu Trì hiểu rõ, cái gã ngỗ tác mà mình tá thi hoàn hồn vào này nhất định chẳng phải là kẻ tử tế gì, nhất định là lừa gạt bịp bợp không chuyện gì không dám làm. Nhưng có lẽ là kỹ thuật lừa của hắn không cao, nên rốt cuộc chẳng kiếm ra bao nhiêu tiền, vẫn để cho lão mẫu và lão bà sống trong cảnh nghèo hèn đói rét.
Dương Thu Trì chân thành nhìn Dương mẫu: "Mẹ, những điều con nói đều là thật cả, mẹ không tin thì cứ kiểm nghiệm phiếu cầm đồ, hoặc đi hỏi tri huyện lão gia hay bọn bộ khoái có mặt ở đó xem, ngoài ra còn có Tống Vân Nhi nữa..."
Dương mẫu thấy Dương Thu Trì có vẻ sốt ruột, nghe khẩu khí nhất định không phải là giả, bèn vội nói: "Mẹ tin con! Mẹ tin rồi!" Rồi bà nắm chặt tay Dương Thu Trì, "Con à, mẹ thật là cao hứng, con của ta thiệt là có bản lĩnh, mẹ sao mà không cao hứng cho được!"
Phùng Tiểu Tuyết cũng nói: "Đúng đó mẹ, chúng ta về nhà thôi, về nhà ăn uống. Phu quân mệt nhọc suốt cả ngày rồi."
"Đúng đúng đúng! Xem ra ta già rồi nên lẫm cẩm!" Dương mẫu cười đáp. Bà kéo tay Dương Thu Trì, đi nhanh về phía nhà mình.
Cách cổng thành phía Tây không xa có một khu nhà ở cũ nát, đường đi nhỏ hẹp, đó đây bày đầy những thứ dơ dáy bậy bạ. Dương mẫu và tiểu Tuyết do quen thuộc nên đi đứng nhanh nhẹn theo con đường nhỏ, còn Dương Thu Trì thì không thông thạo địa hình, bước thấp bước cao, liên tục đụng vào các thứ ven đường.
Phùng Tiểu Tuyết nói: "Phu quân, chàng đi sau lưng thiếp này, như vậy sẽ không bị đụng gì nữa." Dương Thu Trì cảm thấy không còn mặt mũi nào, nhưng mà cũng không muốn hai người lo lắng, bèn cẩn thận bám sau lưng Tiểu Tuyết. Quả nhiên, mọi người cứ thẳng bước mà tiến, trên đường không đụng phải thứ gì nữa.
Đi được một hồi, Tiểu Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Đến nhà rồi!"
Dương Thu Trì dừng chân, đưa mắt nhìn quanh, trước mặt là một tòa tiểu viện rách nát, bốn phía bao bọc bằng một hàng rào cao không tới đầu người, được ghép lại bằng những cây gỗ to gỗ nhỏ so le sọc sệch. Dương mẫu mở cửa rào, vừa bước vào vừa quay đầu lại nói: "Con à, mau vào nhà đi."
"Ai!" Dương Thu Trì ư hử bước vào, con tiểu hắc cẩu cũng vẫy đuôi nối gót, Phùng Tiểu Tuyết mang làn thức ăn bước theo, rồi quài tay lại cài chặt cổng lại.
Dựa vào ánh đèn từ các nhà hàng xóm chiếu đến, Dương Thu Trì quan sát mọi phía.
Căn nhà này thật nhỏ, nhưng vẫn ngăn nắp sạch sẽ, chia làm hai căn phòng gỗ. Trước cửa nhà có mấy khúc củi khô và vài tấm ván đặt sát tường, bên cạnh đó còn đặt hai cái ghế gỗ dài và hẹp. Dương mẫu bước đến trước cửa nhà, mò túi lấy ra một cái chìa khóa, rờ rẫm mở cửa, rồi quay đầu lại bảo: "Con à, chờ mẹ vào trong đốt đèn đã." Nói xong tiến vào trong, lát sau, trong nhà đã sáng ánh đèn.
Dương Thu Trì bước vào nhà nhìn quanh. Đây là một căn nhà rất chật chội, tính gộp lại chỉ có hai gian. Ngay sát mé cửa bên phải cửa là một lu nước, kê sát cạnh đó là một cái bếp đơn giản, chỉ có hai cái nồi một lớn một nhỏ đặt trên một cái đế gỗ. Bên cạnh đó là một cái bàn lớn, nói bàn thì là phóng đại, chứ kỳ thực nó chỉ là cái giá dùng hai hai tấm ván gán lại bằng đinh gỗ. Trên bàn có để một cái thớt, vài cái chén và đủa được đặt rất chỉnh tề.
Bên lò ông táo có vài khúc củi. Ở giữa phòng có để một cái bàn trà nhỏ, trên có đặt một cái đèn dầu, một ngọn lửa nhỏ vàng ệch đang phát ra ánh sáng nhu hòa và hôn ám. Đặt sát tường là một cái giường, chăn mềm đầy miếng vá. Một căn phòng thông với gian nhà này có cửa đóng kín, trước cửa có treo một màn cửa bằng vải bố đã tẩy đến trắng bạc.
Dương mẫu lấy cái ghế đẩu nhỏ đưa cho Dương Thu Trì, nói: "Con à, ngồi xuống đi, mệt lắm phải không, để mẹ đi làm thức ăn."
Phùng Tiểu Tuyết đã đặt làn thức ăn trên bàn, lấy cái bát lớn đựng thịt hổ bày ra ngoài, nghe Dương mẫu nói định nấu nướng, vội cầm cũi lên nói: "Mẹ, để con làm."
Dương Thu Trì ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ, tình trạng bần hàn của ngôi nhà khiến hắn vô cùng kinh ngạc, mãi vẫn còn chưa hồi lại tinh thần.
Phùng Tiểu Tuyết thành thạo nhóm lửa, lấy một bầu nước từ trong lu đổ vào nồi, dùng vung đậy kín lại. Rồi nàng lấy một cái chậu sành đặt lên bàn, lấy một túi gạo ra, xúc một biều (giống như cái lon, dùng quả bầu khô cắt ngang tạo thành), suy nghĩ một chút, rồi đổ lại gần nửa biều, xong đổ hết vào trong chậu. Sau đó, nàng lại lấy ra từ một cái túi khác, xúc nửa biều thóc chuẩn bị đổ vào chậu, nhưng suy nghĩ một lúc, rồi dường như thực hiện một quyết định rất trọng đại, đổ nửa biều thóc này trở lại vào túi. Sau đó, lại lấy túi gạo ra xúc thêm nửa biều đổ vào chậu.
Dương Thu Trì thấy nàng loay hoay đổi qua đổi lại như vậy, không hiểu hỏi: "Tiểu Tuyết, nàng đang làm cái gì vậy?"
Phùng Tiểu Tuyết bẻn lẻn đáp: "Hôm nay chàng bình an trở về, thiếp và mẹ đều rất cao hứng. Hôm nay nhà ta ăn toàn gạo trắng thôi, không ăn gạo trấu nữa."
Dương mẫu gật đầu: "Đúng rồi, hôm nay cứ an cơm trắng."
Dương Thu Trì nghe vậy, suýt chút nữa rơi lệ. Có một gia đình như vầy sao? Ngay cả ăn cơm trắng cũng phải thông qua đấu tranh tư tưởng dữ dội mới dám ăn. Hắn đưa tay ngoắc Phùng Tiểu Tuyết: "Nàng lại đây!" Phùng Tiểu Tuyết nghi hoặc nhìn hắn, bỏ cái chậu xuống, lấy một cái ghế đẩu mang đến ngồi gần Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì nắm chặt tay Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết, chớp chớp đôi mắt đã bắt đầu ươn ướt: "Mẹ, tiểu Tuyết, con xin thề từ hôm nay trở đi, nhất định phải để cho hai người ngày nào cũng ăn gạo trắng!"
Dương mẫu vỗ vỗ tay Dương Thu Trì: "Giỏi, giỏi, con của ta có triển vọng tốt lắm! Mẹ thật cao hứng!..." Nói rồi đưa tay áo lên lau mắt.
Phùng Tiểu Tuyết cũng vui mừng nhìn phu quân của mình. Nàng đã gả cho Dương ngỗ tác này bốn năm rồi, nhưng chưa hưởng được một ngày nào được gọi là sung sướng. Dương ngỗ tác từ đó tới giờ không đối xử tốt gì với nàng. Phu quân bị quái phong cuốn đi, giờ bình an trở về gần như biến thành một người khác, đối với nàng tốt hơn trước nhiều, lại thấu hiểu và quan tâm, Phùng Tiểu Tuyết vui mừng đến nổi muốn nổ tung cả người.
Dương Thu Trì không thích khuấy động tình cảm, thấy Dương mẫu rơi lệ, liền cố ý đánh trống lãng: "Mẹ, con tên là gì?"
Vấn đề này hắn hỏi ra xem rất ấu trĩ. Nhưng, từ cảm giác của Dương mẫu, dường như con trai của mình đã bị dọa sợ đến mất cả hồn vía rồi. Chẳng những không nhận ra mẹ và vợ, mà cả tên mình là gì cũng không nhớ. Dương mẫu đau lòng nói: "Con à, từ nhỏ con không ăn học được mấy ngày, do đó không có đại danh. Lúc trước ta và cha con nuôi con rất khó, bèn đặt cho con cái nhũ danh là Dương Thạch Đầu (Chú: Dương cục đá, Dương đầu đá - đặt tên xấu để dễ nuôi theo quan niệm của người thôn quê), hy vọng con có thể lớn lên rắn chắc khỏe mạnh."
A? Dương Thạch Đầu? Có khác gì đặt tên chó tên mèo đâu? Dương Thu Trì cười khổ: "Khó nghe quá, con không thích, con muốn cải danh!"
Dương mẫu đáp: "Được, được, cải , cải thành tên gì?"
Thì gọi là Dương Thu Trì đi, tên đó hay." (Chú: Thu Trì = Ao mùa thu)
Dương mẫu nghĩ ngợi một chút, nói: "Tên này hay thì hay, nhưng mà nghe có vẻ trưởng giả quá, chúng ta là bình dân mà..."
"Bình dân thì đã làm sao? Người bình dân thì chỉ được gọi là cẩu này chó nọ thôi hay sao? Hay là gọi Thạch Đầu? Con cứ muốn được gọi là Dương Thu Trì!"
Phùng Tiểu Tuyết chen lời: "Mẹ, phu quân chọn cái tên này dễ nghe lắm, so với cái tên cũ hay hơn nhiều, hãy gọi bằng tên đó đi!"
Dương mẫu tuy cảm thấy cái tên này nghe nho nhã quá, so với thân phận ngỗ tác học đồ không xứng chút nào. Nhưng nếu con trai đã thích, con dâu cũng cảm thấy được, nên đành bảo: "Được rồi, ngày mai mẹ sẽ cho mọi người biết con đã cải danh rồi."
Dương Thu Trì lại hỏi: "Mẹ, con xảy ra chuyện khi nào?"
Tiểu Tuyết thấy hai người nói chuyện, bèn đứng lên đi nấu cơm.
Dương mẫu gạt lệ đáp: "Trưa hôm qua con đi đưa linh cữu cho nhà Vương đại hộ, đi không lâu thì có người chạy về báo, đoàn đưa linh cữu vừa lên núi một lúc thì có một trận gió đen cuốn tới hút con lên không, sau đó không thấy đâu nữa. Mẹ và vợ con nghĩ con đã chết ở đó rồi, cả ngày nay khóc đến chết đi sống lại ấy..." Lời nói của bà lại bắt đầu nghẹn ngào.
Phùng Tiểu Tuyết một mặt vo gạo một mặt tiếp lời: "Sau đó nghe bộ khoái đến nhà nói chàng về rồi, thiếp và mẹ vui sướng như điên, mẹ còn cảm tạ ông trời liên tục nữa đấy!"
Dương mẫu gật gật đầu: "Đúng vậy, ông trời có mắt mới để Dương gia ta không tuyệt hậu a. Nếu như con không sinh được đứa con nào mà chết đi, ta, ta làm sao đối đáp với phụ thân đã mất của con chứ!"
Phùng Tiểu Tuyết nghe lời này, sắc mạt liền tái ngắt, cúi thấp đầu, chớp mắt lia lịa.
Dương Thu Trì hỏi: "Mẹ, con và Tiểu Tuyết kết hôn bao năm rồi?"
"Bốn năm rồi!" Dương mẫu thở dài, "Tiểu Tuyết mãi vẫn không hoài thai, mẹ gấp muốn chết đây."