Mọi người vây quanh Dương Thu Trì đưa hắn vào dịch trạm, đến phòng khách ngồi nghĩ, rồi mồm năm miệng mười hỏi qua mọi chuyện.
Dương Thu Trì đã nghĩ kỹ trong đầu, chuyện này không có gì đáng giấu, chỉ có chuyện của sư phụ của Tống Vân Nhi là Liễu Nhược Băng ngoài cá nhân hắn ra, ba người Bạch Tố Mai, Tống Tình và Tần Chỉ Tuệ đều không biết. Điểm này hắn cần phải giấu kỹ, ngay cả Tống Vân Nhi dùng lời thăm dò, hắn cũng chẳng hở một lời.
Dương Thu Trì chỉ nói người này là một võ lâ cao thủ không quen biết, cứ che mặt suốt, do đó cũng không biết mặt mũi. Sau đó hắn nói do đánh cá thắng được y, nên y đã thả Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình. Còn lý do bắt cóc bọn họ, Dương Thu Trì đã sớm dặn Bạch Tố Mai giữ bí mật khi còn ở căn nhà gỗ, cho nên chỉ hàm hồ nói là người đó không chịu nói nguyên nhân, cho nên hắn cũng không biết. Dù gì thì người ta đã hứa sau này không đến quấy rầy nữa, mọi người cứ yên tâm.
Trong lúc nói chuyện, các môn vệ của dịch trạm vào báo có La thiên hộ đến bái phỏng. Tần Chỉ Tuệ cùng các nữ quyến đều tránh vào trong phòng, chỉ có giả tiểu tử Tống Vân Nhi và tiểu hắc cẩu thủ hộ bên cạnh Dương Thu Trì.
La thiên hộ tiến vào cửa phòng đã nhanh chóng tiến lên mấy bước, quỳ một chân xuống thi lễ: "Hạ quan thất chức, thỉnh Dương đại nhân trách phạt!"
Dương Thu Trì vội vã đỡ y lên, bảo: "Chuyện xảy ra ngoài ý muốn, sao lại có thể trách La đại nhân được chứ. May là bổn quan có kinh mà không hiểm." La thiên hộ lúc này mới đứng lên luôn miệng xưng tạ.
Tiếp theo đó, Nam Cung Hùng và Hạ Bình cùng các cẩm y vệ hộ vệ đều tiến vào dập đầu thỉnh tội. Dương Thu TRì giản đơn trách phạt mấy câu, bảo bọn họ là hai vị thiếu phu nhân đã được mình cứu về rồi, bảo bọn họ sau này phải tận tâm hộ vệ, không được để xảy ra sai sót nào.
Dương Thu Trì bị bắt đi, những hộ vệ này bị coi là không làm tròn nhiệm vị, cho nên lập tức bị La thiên hộ hạ lập giam vào đại lao, chờ xử lý sau, và đều coi như lần này chết chắc rồi. Không ngờ Dương Thu Trì bình an trở về, còn có hai vị thiếu phu nhân thất tung cũng được cứu về, lại xá miễn cho họ tội thất chức, cho nên vừa cao hứng vừa cảm kích, dập đầu cảm tạ lia lịa, phát thệ là sau này dù chết cũng phải bảo hộ đại nhân và người nhà cho thật bình an chu toàn.
Dương Thu Trì thầm nghĩ, nếu gặp phải cao thủ như Liễu Nhược Băng vậy, các người dù có chết cũng chẳng tích sự gì, cho nên phất tay bảo họ lui ra.
La thiên hộ bẩm báo với Dương Th uTrì: "Dương đại nhân, lần trước ngài mật báo chỉ huy sứ xong, hoàng thượng có phái một vị công công đến ban chỉ gia thưởng hết các nhân viên có công, lại biết ngài bị cường tặc bắt đí, vị công công này rất lo lắng. Chúng tôi vốn định thông cáo cẩm y vệ toàn quốc đi tìm kiếm nơi hạ lạc của Dương đại nhân, nhưng do ngài có thân phận đặc sứ, tôi không dám tự đề ra chủ trương. Vị công công này cũng có ý đó, nên quyết định trước hết ngầm điều tra trước chờ xem sao, quả nhiên đại nhân ngài bình an quay về."
Dương Thu Trì lúc này mới biết vì sao dọc đường đi không có ai chú ý đến mình, lại nghe nói có người trong cung đến, lòng thầm mừng, hỏi: "Hoàng thượng phái đến một công công? Là Lý công công hả? Ông ta ở đâu?"
"Hiện trú lại tại bố chánh sứ nha môn."
"Được! Ta lập tức đăng môn bái phỏng!"
La thiên hộ lập tức hiểu biết cáo từ lui ra. Dương Thu Trì quay về phòng nói với Tần Chỉ Tuệ cùng mọi người xong, dẫn theo Nam Cung Hùng cùng các cẩm y vệ hộ vệ đi thẳng đến bố chánh sứ nha môn. Đây là cuộc hội ngộ của quan viên, do đó Tống Vân Nhi không tiện đi theo.
Đến bố chánh sứ nha môn, sau khi thông báo xong, gác cổng dẫn Dương Thu Trì đến phòng khách dùng trà chờ.
Một lúc sau, hắn nghe tiếng cười chói tai truyền tới, từ sau bình phong bước ra hai người, người đi đầu là Lý công công, phía sau có tả bố chánh sứ.
Dương Thu Trì nhanh chóng bước tới cung thân thi lễ: "Ti chức ra mắt Lý công công!"
"Được được! Dương đại nhân cát nhân thiên tướng, bình an trở về thật là tốt quá rồi!" Lý công công cười ha ha mời Dương Thu TRì ngồi xuống rồi nói chuyện. Tả bố chánh sứ Tiền đại nhân cũng vui mừng nói lời cung hỉ bình an trở về cùng Dương Thu Trì.
Ba người ngồi xuống xong, Lý công công hỏi chuyện liên quan đến việc sau khi Dương Thu Trì bị bắt, hắn đơn giản thuật lại ngắn gọn, vì đã sớm chuẩn bị từ ngữ ứng đối, nên cái gì cần ẩn giấu hắn đều ẩn giấu hết.
Nghe Dương Thu TRì kể mọi chuyện kinh qua, Lý công công và Tiền bố chánh sứ biết hai tiểu thiếp của hắn cũng được quay về, đều chấp tay cung hỉ.
Lý công công lại nói: "Nữ tặc này công phu cao như vậy, cẩm y vệ chúng ta lại không chú ý đến loại nhân vật này, quả thật là thất chức. Ta trở về rồi sẽ nhất định dặn dò chỉ huy sứ Kỷ đại nhân lưu tâm theo dõi. Người này lớn gan dám bắt chỉ huy sứ đặc sứ, thật là gan to bằng trời, bắt được rồi nhất định phải nghiệm khắc trừng phạt!"
Dương Thu Trì rúng động tâm can, thầm lo cho Liễu Nhược Băng, nhưng nghĩ lại nàng ta ở lâu nơi hoang dã, rất ít khi xuất đầu lộ diện, cộng thêm võ công cực cao, cẩm y vệ lại không biết tướng tá của nàng, muốn kiếm nàng đã là khó, đừng nói gì muốn bắt nàng ta.
Lý công công lại cẩn thận hỏi địa điểm hắn bị bắt cũng những nơi đã trải qua, Dương Thu Trì y như thật trình bày. Lý công công an bài Tiền bố chánh sứ lập tức cho bộ khoái hiệp đồng với cẩm y vệ đi tìm bắt người, Tiền bố chánh sứ lập tức lãnh mệnh đi ra.
Chờ lão đi xong, Lý công công mới nói: "Dương đại nhân, quỳ xuống tiếp chỉ."
Dương Thu Trì vội vã quỳ xuống, dập đầu.
"Phụng thiên vừa vận, hoàng đế chiếu viết: Quốc gia đối với người có công tất phong tước ban phú quý, để báo đáp cho công trạng cùng mọi sự hi sinh. Ngươi là Dương Thu Trì cẩm y vệ chỉ huy sứ đạc sứ đi nhậm chức huyện lệnh Thanh Khê huyện trấn Viễn châu tại Hồ Quảng, làm điều trung nghĩa, giữ chí thuần lương, mưu lược trơn tru, có công bình cuộc mưu nghịch ở Vũ Xương, nay ban cho Kim Thư Thiết Khoán. Trẫm xin thề với người, trừ tội mưu nghịch không được miễn, những tử tội phạm phải khác đều miễn một lần cho ngươi, để báo đáp công huân của ngươi. Trẫm nếu đã không quên công ngươi, ngươi cũng đừng quên lời dạy của trẫm, hãy phát huy lễ tiết, làm việc có ích báo trung. Khâm thử, tạ ân!"
Đạo thánh chỉ này Dương Thu Trì chỉ nghe mà như đi trong mây mù, chỉ biết hoàng thượng khen mình, còn tặng cho cái gì đó gọi là Kim Thư Thiết Khoán, nhưng cái món quỷ quái này là cái gì thì hắn không rõ, nhưng đoán thứ hoàn thượng tặng nhất định không tầm thường. Cho nên hộ ba lần vạn tuế xong, đưa hai tay tiếp quá thánh chỉ từ tay Lý công công, đưa lên đỉnh đầu từ từ đứng dậy.
Lý công công nhìn thấy Dương Thu Trì không hiểu rõ cho lắm, liền cười hỏi: "Dương đại nhân, ngài có biết hoàng thượng ban cho ngài cái này là ý gì không?"
Dương Thu Trì cúi người thành thật hồi đáp: "Ti chức đích xác không biết."
"Ha ha, cái Kim Thư Thiết Khoán này lão bá tánh còn gọi là Miễn Tử Kim Bài đó nha!"
Cái gì? Miễn tử kim bài? Dương Thu Trì cả kinh trợn trừng mắt, thứ đồ chơi này ở trên mấy phim điện ảnh hắn đã từng nghe qua, và là thứ vô cùng trâu bò, phạm phải tử tội chém đầu, chỉ cần dùng nó đưa ra, thì ngoại trừ bị tước chức quan trở thành dân ra, không thụ bất kỳ hình phạt nào.
Lý công công vỗ vỗ tay, từ sau hậu đường tiến ra một tùy tùng, trong tay cầm một cái hộp vàng đính đầy trân châu mã não, đặt lên trên trà kỷ, Dương Thu Trì nhìn qua, thấy chẳng cần nói cái gì khác, chỉ cái hộp không cũng đáng đồng tiền bát gạo rồi.
Lý công công mở cái hộp quý, lấy từ trong đó ra một món đen xì xì, dùng hai tay đưa cho Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì cung cung kính kính tiếp lấy, thấy trên đó có khắc mấy chữ dát vàng như sau: "Khâm tứ cẩm y vệ chỉ huy sử đặc sử kỵ hồ nghiễm trấn viễn châu thanh khê huyền huyền lệnh dương thu trì kim thư thiết khoán, trừ mưu nghịch bất hựu ngoại. Kì dư nhược phạm tử tội, miễn tử nhất thứ." (Ban cho cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ đến Hồ Quảng trấn Viễn Châu Thanh Khê huyện huyện lệnh Dương Thu Trì kim thư thiết khoán, trừ tội mưu nghịch không được miễn, những tử tội khác nếu phạm phải đều có thể miễn chết một lần."
Nhìn những chữ trên đó, Dương Thu Trì biết thứ này chính là miễn tử kim bài! Ha ha, miễn chết một lần, ha ha ha. Sướng! Dương Thu Trì ôm chầm lấy bảo bối, cười đến miệng không khép lại được.
Lý công công cười ha ha nói: "Dương đại nhân, ngài lần này phá án Quyền bố chánh sứ, Đàm tri phủ tham ô chẩn tai lương, kết hợp với Mễ viên ngoại, Ngụy quốc công Từ Khâm phiến động mưu phản, hoàng thượng cao hứng phi thường, đối với ngài vô cùng tán thưởng, nói nếu không phải là Dương đại nhân, những phản tặc này một khi đã mưu phản thành công, không biết có bao nhiêu lão bá tánh phải chịu cái khổ của nạn đao binh, đến chừng đó sinh linh đồ tháng, máu chảy đầy đồng."
"Hoàng thượng lại nói, Dương đại nhân ngài hóa giải tràng nguy cơ này, và giải cứu cho thiên vạn sinh linh, công đức vô lượng. Nếu như ngài đã cứu được nhiều người như vậy, hoàng thượng bèn ban cho ngài cái miễn tử kim bài này, biểu chương cho công đức của ngài. Cần phải biết, người của Đại Minh ta đạt được vinh hạnh này không được mấy người, và đều là những vị vương hầu tướng gia có chiến công hiển hách cả."
Dương Thu Trì nghe thế càng cười đến mắt mũi miệng hợp lại một chỗ, lật qua lật lại miễn tử kim bài ngắm mãi.
Lý công công nói: "Miễn tử kim bài này phân ra làm hai phần, phần bên trái phân ra cấp cho Dương đại nhân, phần bên phải lưu lại ở nội phủ hoàng cung nhằm làm bằng chứng."
Dương Thu Trì cười ha ha gật đầu lia lịa, đọc kỹ lại một lượt những chữ trên đó, rồi nghĩ đến một chuyện, hỏi: Công công, kim bài này chỉ có thể sử dụng cho tôi thôi sao?"
Lý công công đáp: "Thánh chỉ và kim bài đều không hạn định đại nhân sẽ chuyên dùng cái này, do đó có thể thụ quyền cho người khác sử dụng. Nhưng mà, người khác dùng rồi, đại nhân coi như không còn nữa đó nha." Nói xong, ông ta nhìn Dương Thu Trì cười với ý nghĩa rất sâu xa.
Dương Thu Trì lập tức minh bạch, lần trước bản thân tự thả Tống Tình, hoàng thượng biết ít nhiều gì hắn cũng là con người sống vì chữ tình, do đó cấp cho hắn khối miễn tử kim bài này không như cấp cho người khác là hạn định sử dụng cho bổn thân, chính là vì đề phòng hắn lại gặp phải sự tình như lần trước, có thể lựa chọn dễ dàng, khỏi phải tái phạm cái tội sơ đẳng như vậy nữa, quả thật là người suy nghĩ thập phần chu đáo!
Dương Thu Trì cung cung kính kính đặt cái miễn tử kim bào vào trong hộp quý, cài chốt lại, lại ngẩn người ra ngắm nghía một hồi, lúc này mới hỏi: "Công công, những khâm phạm kia xử trí như thế nào?"
"Hoàng thượng đã hạ chỉ, Quyền bố chánh sứ, Đàm tri phủ cấu kết với người ngoài, tham ô lương thực chẩn tai để cho bè lũ phản nghịch sử dụng, suýt gây thành đại họa, ghép vào mưu phản, tội không thể tha, vốn phải lăng trì xử tử (xẻo thịt từngmiếng cho đến chết), chu diệt cửu tộc. Nhưng niệm tình hai người thành thật khai báo, đặc biệt là Quyền bố chánh sứ có công trong việc vạch rõ và bắt được kẻ chủ mưu đứng sau lưng chuyện này, nên hoàng thượng long ân, miễn tội liên lụy cho gia đình hai người, đơn xử Quyền bố chánh sứ giảo lập quyết (thắt cổ chết ngay), xử Đàm tri phủ trảm lập quyết (chém đầu ngay)."
Tim Dương Thu Trì đập rộn, hai lão già kia tuy đã thành thật khai báo đoái công chuộc tội, thế mà cuối cùng cũng không thoát khỏi cái chết, hơn nữa tội này được nhìn dưới góc độ mưu phản, cho thấy Minh thành tổ đối với tội mưu phản đại nghịch quyết không chùn tay. Nhưng mà, sự thành thật khai báo của họ vẫn còn có điểm hữu ích, ít nhất cũng miễn cho cái khổ kéo dài trước khi chết vì bị xẻo thịt lột da, còn giải cứu cho người nhà của họ.
Lý công công tiếp tục nói: "Những kẻ tham gia phiến động cướp lương cùng phóng hỏa thiêu kho lưu đều án theo tội mưu phản mà luận, bản thân thì lăng trì xử tử, ngoài ra còn chu diệt cửu tộc."
"Mễ viên ngoại nội ngoại cấu kết, tham ô lương chẩn tai, chỉ sử gia nô phiến động cướp lương, thuộc về tội đại nghịch mưu phản, tội không thể tha. Nhưng mà, hoàng thượng nễ mặt Định quốc công, miễn cho Mễ viên ngoại bị lăng trì, cải thành giảo lập quyết, còn chín tộc liên quan và người cùng chung sống thì nam đinh 16 tuổi trở lên chém hết, còn nam đinh từ 15 tuổi trở xuống, cùng mẹ con thê thiếp tỷ muội cùng thê thiếp của con cháu cấp toàn bộ cho công thần làm gia nô. Toàn bộ tài sản sung thưởng cho công thần."
Căn cứ Đại Minh luật "Nếu như nữ đã hứa gả cho người, thì quy về nhà chồng", cho nên tội của Mễ viên ngoại không liên lụy đến Định quốc công, và mối quan hệ với Định quốc công không thể giữ được cái đầu của Mễ viên ngoại. Nhưng dù sao thì lão ta cũng không chịu tội lăng trì, chỉ bị treo cổ, coi như giữ được cái chết toàn thây.