Kim sư gia đáp: "Không thành vấn đề! Nước có thể đỡ thuyền, cũng có thể làm đắm thuyền. Quân vương thánh minh đều biết rõ đạo lý này. Đương kim thánh thượng anh minh thần võ, vượt xa các vị minh vương thửa trước, lại càng biết hiểu rõ dân tình, cho nên chân tai chính là chuyện mà hoàng thượng quan tâm nhất, từ chuyện triều đình liên tục hai lần đưa lương phát chẩn cho dân đói, có thể minh bạch được điểm này."
"Nhưng hiện tại dân đói toàn thành không hề nhận được cứu tế, chết đói chết rét, đâu đâu cũng có, người cướp lương càng lúc càng nhiều, tình tự của nạn dân đã có dấu hiệu mất đi sự không chế. Nếu như hiện giờ có người từ bên trong xúi giục khích bác, cố ý chế tạo hỗn loạn, rất có khả năng tạo thành đại loạn, thậm chí bạo loạn."
Kim sư gia dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Từ tin tức mà hộ vệ vừa dò thám được, dấu hiệu này đã quá rõ ràng, một khi Vũ Xương đại loạn, thậm chí HỒ Quảng đại loạn, hậu quả không thể nào tưởng, và đó là kết quả hoàng thượng không muốn thấy nhất."
"Nếu như xuất hiện kết quả mà hoàng thượng không muốn thấy nhất này, từ góc độ xấu nhất mà nói, đại nhân thân làm cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ, có chức trách kiểm soát trăm quan, mắt thấy nguy nan mà tụ thủ bàng quan, đến lúc đó hậu quả khó tránh; Từ góc độ tốt mà nói, nếu như đại nhân ở trong cơn nguy nan này mà ngóc đầu được, kéo lại cơn sóng dồn, ổn định cục thế, kịp thời ngăn chặn bạo loạn phát sinh, thì đó là một chuyện kỳ công, và cũng là công đức vô lượng khi tạo phúc cho bá tánh a!"
Kim sư gia nói một tràng dài, làm tỉnh dậy người trong mộng, Dương Thu Trì gật đầu lia lịa, đột nhiên đứng dậy: "Cứ làm như vậy đi, đến cẩm y vệ thiên hộ sở của Hồ Quảng, mang theo cẩm y vệ tiếp quản tri phũ nha môn, phát lương chẩn nạn!"
Nói đến câu cuối, sắc mặt Dương Thu Trì đột nhiên biến thành nghiêm nghị hẳn lên.
Tống Vân Nhi là người thích náo nhiệt nhất, tiếp quản tri phủ nha môn là chuyện đáng xem đáng tham gia nhất đối với nàng. Hơn nữa, chuyện này còn có thể cứu được nhiều bá tánh như vậy, đương nhiên nàng cao hứng vô cùng, luôn miệng thúc giục Dương Thu Trì xuất phát, đến lúc này mới phát hiện thần sắc Dương Thu Trì không bình thường, nghi hoặc hỏi: "Ca, huynh làm sao vậy?"
"Trong tri phủ nha môn không có lương thực!"
A? Mọi người sửng ra. Tống Vân Nhi gấp gáp hỏi: "Không có lương? Ca, huynh làm sao biết vậy? Vậy lương thực đâu?"
Dương Thu Trì nói: "Chúng ta vừa rồi giám sát kho lương bị thiêu hủy ở Bố chánh ti nha môn, các người không phát hiện sao? Ở đống đổ nát đó căn bản chẳng có tro than của lương thực gì cả."
Tống Vân Nhi cúi đầu hồi ức một lúc, nàng thực không rõ lương thực thiêu hủy nên có tro như thế nào, hỏi: "Có thể bị trận lửa lớn đó thiêu hủy toàn bộ rồi a?"
Dương Thu Trì lắc đầu: "Không đúng, lửa tuy lớn, nhưng muốn thiêu bao nhiêu lương thực đó thành tro bụi thật không thể nào."
"Vì sao?" Tống Vân Nhi hỏi.
"Lương thực trong kho được xếp thành đẫy, từng đẫy xếp chồng lên nhau, có một câu muội chẳng nghe qua sao: lửa cần chỗ trống, người cần lòng trung. Muốn đốt cho lửa cháy cần có chỗ trống ở giữa, lửa mới có thể cháy lên được, cháy mới to."
Tống Vân Nhi đã từng đến kho lương trong nha môn của cha, đối với tình hình trong kho đương nhiên biết, bèn cướp lời nói: "Muội biết rồi, gạo trong kho thường chất thành núi, ở giữa chẳng có chỗ trống nào, do đó chỉ nên có gạo ở phía ngoài bị hủy mà thôi."
"Đúng vậy! Cột gỗ chống kho còn không bị cháy rụi toàn bộ, thì lương thực ở phía dưới làm sao bị thiêu hết được. Lùi lại một bước mà nói, cho dù thế lửa quá lớn, thời gian cháy quá dài, toàn bộ lương thực bị thiêu hủy hết, nhưng nhiều lương thực như vậy nhất định sẽ cháy ra tra thật nhiều, nhưng chúng ta căn bản chẳng thấy được chút tro tàn của lương thực nào. Do đó, trong kho cửa Bố Chánh ti nha môn căn bản chẳng có lương thực!"
"Nếu như lương thực dùng để chẩn tai ở trong kho của bố chánh ti không cánh mà bay, lại có người cố ý phóng hỏa hủy diệt tội chứng, thì cùng đạo lý như vậy, lương thực ở tri phủ nha môn có thể đã bị người chuyển đi rồi, hơn nữa, kho lương của tri phũ nha môn có khả năng còn bị người chuẩn bị thiêu hủy diệt tích nữa!"
Tống Vân Nhi gấp rút hỏi: "Vậy thì làm thế nào bây giờ? Nếu như không tìm thấy lương thực, cho dù có tiếp quản công việc chẩn tai cũng không có ích gì!"
Long sư gia nói: "Đại nhân, lương thực dùng để chẩn tai phi thường nhiều, nhiều lương thực như vậy mà muốn chuyển từ nha môn đi thì mục tiêu quá lớn. Có khả năng lúc vận chuyển tới chúng đã giả trang chuyển vào nha môn, nhưng thực tế là đem lương thực vận chuyển đến chỗ khác, nếu không, địa điểm chuyển dời lương thực nhất định không xa kho lương của quan phủ là bao nhiêu."
Dương Thu Trì trầm ngâm nói: "Như vậy có thế nói, Bố Chánh Ti và tri phủ nha môn không hề có lương thực, mà tổn trữ ở nơi khác.
Tìm được chỗ lương thực này là có thể an phủ dân đói, ổn định đại cuộc!"
Tống Vân Nhi hỏi: "Làm sao có thể biết lương thực được đưa đi đâu?"
Long sư gia đáp: Rất có khả năng là ở nhà của Mễ viên ngoại! Trong năm đại thiên tai thế này, nếu như y không vận chuyện từ xa tới, rất có thể lại cấu kết công tư, chiếm lương thực chẩn tai làm của riêng để bán!"
Nói đến đây, Long sư gia ngẫm nghĩ một chút, định nói lại thôi, cuối cùng cũng lấy toàn bộ dũng khí lên tiếng: "Đại nhân tôi có một kiến nghị, có khả năng là hơi mạo hiểm, nhưng đến lúc tối hậu có thể hóa giải một trường nguy cơ này."
Dương Thu Trì mừng rỡ, vội vã nói: "Long tiên sinh, thỉnh giảng!"
"Nếu như không có chứng cứ hoặc không kịp tra chứng cứ chứng minh Mễ viên ngoại có liên quan chuyện này, nếu thật tế không được thì có thể mượn cái danh lại cứu tế khẩn cấp, cưỡng bức chinh thu lương thực của Mễ viên ngoại, phát chẩn trước rồi sau đó tra xét xem y có mối quan hệ với sự thất tung của quan lương hay không. Nếu không có thì có thể tấu lên triều đình, điều lương trả lại cho y."
Chiêu này thực tế là Dương Thu Trì chưa nghĩ ra, cao hứng gật đầu lia lịa, khen: "Cao! Hai vị sư gia quả thật là cao kiến!"
Cường hành chinh thu lương thực là chủ ý hay, Dương Thu Trì nghĩ, con bà nó, lão tử là cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ, chinh thu của hàng gạo nhó xíu của ngươi chút gạo chẩn tai, chẳng qua là chuyện nhỏ xíu như con tép mà thôi! Làm như vậy coi như đã nễ mặt ngươi lắm rồi, giỏi lắm thì sau này thường lại cho ngươi chứ gì! Có chiêu này, lòng Dương Thu Trì tức thời đại định.
Thấy Dương Thu Trì rất cao hứng, Long sư gia cẩn thận nói tiếp: "Nhưng mà, chiêu này có độ nguy hiểm rất cao."
Dương Thu Trì hơi ngẩn ra, lòng liền chùn xuống: "Làm sao? nguy hiểm gì?"
"Mễ viên ngoại có thể có gạo xuất bán trong năm đại thiên tai thế này, chỉ sợ chẳng phải là thương buôn thường, nếu không chiêu chinh lương chẩn tai như thế này tri phủ nha môn sao lại không nghĩ ra được? Bọn họ sở dĩ không chinh thu lương thực trong nhà của Mễ viên ngoại, rất có khả năng là Mễ gia có hậu đài cường ngạnh. Do đó, nếu làm không khéo có thể làm họa tới thân, thỉnh đại nhân cắn đắn so đo thật kỹ xong rồi mới quyết định."
Chinh thu lương thực từ cổ đã có, chính phủ cổ đại khi chinh thu có hành vi tùy ý rất lớn, nhưng dù sao cũng nhìn đối tượng chinh thu là ai, đối với lão bá tánh nhỏ nhoi chinh thu thì coi như chinh thu, thậm chí đền bù sau này cũng miễn luôn, nhưng đối với nhà quan quyền, chuyện này không hề đơn giản, và đó là vấn đề mà Dương Thu Trì phải đối phó hiện giờ.
Mễ viên ngoại rõ ràng là có hậu đài, nhưng không biết hậu đài này là ai, lớn tới cỡ nào. Nếu như bản thân hắn cường hành chinh thu lương thực của y đe chẩn tai, chọc đến hậu đài của y, cho dù ở trong chuyện chẩn tai đường hoàn này chẳng tìm được lý do gì gây sự, nhưng sau này nhất định sẽ bày mưu tính kế đánh lén vài côn, hoặc giật tóc, hoặc gỡ nón, hoặc chêm dầu vào lửa, nói chung tất cả họa hại gì rồi sau này hắn phải gánh chịu.
Dương THu Trì nghe Long sư gia trình bày, lòng lạnh đi phân nửa, quan trường minh tranh ám đấu quả thực phức tạp, không cẩn thận một chút là bị vạ lây như chơi. Đương nhiên hiện giờ vỗ đít rút lui là ổn thỏa nhất, vì hắn chỉ cần rời khỏi thành Vũ Xương, sau này có chuyện gì cũng chẳng thể nào trách được hắn.
Nhưng khi nghĩ đến dân đói đầy thành, nhớ tới cha mẹ và đệ đệ của Oái nhi chết đói tức tưởi ở ngay trên đường lớn của Vũ Xương thành, nghĩ tới vô số người vì đói mà phải bán con bán cái, Dương Thu Trì không nhẫn tâm tọa thị điềm nhiên, chí ít án này cũng liên quan đến án mưu phản của Kiến Văn Đế, nhưng điều đó chỉ là thứ yếu, vì Dương Thu Trì hiện giờ chỉ nghĩ đến sự sống chết của mấy vạn dân đói mà thôi.
Bước tới lui vài bước, Dương Thu Trì hạ quyết tâm, quyết định cuối cùng bất đắc dĩ đành phải dùng kiến nghị của Long sư gia, cưỡng chế chinh thu lương thực của Mễ viên ngoại, mở kho phát lương, còn sau lưng y có hậu đài như thế nào thì hiện giờ không còn hơi đâu để suy tính nữa.
Dương Thu Trì phất tay nói: "Cứ định như vậy đi, chúng ta tới cẩm y vệ thiên hộ sở trước!"
Chú cho Tiểu Hắc cẩu của Dương Thu Trì nhất mự quanh đi quẩn lại trong phòng, hiện giờ thấy Dương Thu Trì muốn đi, nó tức thời nhảy chồm chồmmừng rỡ.
Tống Vân Nhi hỏi: "Ca, có cần mang theo tiểu hắc cẩu không?"
Tiểu hắc cẩu dường như biết mọi người đang nói tới nó, lập tức ngo nghoe đuôi đứng lên ngay vòng vòng xung quanh Dương Thu Trì. Dương Thu Trì cúi xuống vuốt đầu nó: "Đêm nay không phỉ phá án, mà là đi chẩn tai, cứ để nó ở nhà với Bạch phu nhân đi."
Dương Thu Trì báo với Bạch phu nhân và mọi người là ra ngoài có chuyện, bảo họ ở trong dịch trạm không được đi lung tung, sau đó mang theo Tống Vân Nhi, hai vị sư gia, Nam Cung Hùng và các cẩm y vệ hộ vệ cưỡi ngựa rời khỏi dịch trạm, phát hiện đường lớn đầy dân đói hiện giờ đã trống không, hiển nhiên họ đều nghe tin kéo đến tri phủ nha môn hết. Mọi người thấy vậy đều cảm giác sự tình thái quá nghiêm trọng, cho nên họ cứ thúc ngựa chạy nhanh tới cẩm y vệ thiên hộ sở.
Đến cửa, Nam Cung Hùng xuất yêu bài cẩm y vệ đến từ kinh thành của mình ra, xưng là có quân vụ khẩn cấp cần gặp ngay Thiên hộ đại nhân.
Cảm y vệ dù sao cũng không giống với quan nha các địa phương, biết lời từ cẩm y vệ đến từ kinh thành bảo có "quân vụ khẩn cấp" có ý nghĩa gì, lập tức đưa Dương Thu Trì cùng mọi người vào phòng khách, và phái người đi thông báo cho La đại nhân thiên hộ của Hồ Quảng ngay.
La thiên hộ nghe nói có quân vụ khẩn cấp, lập tức dẫn theo hai cẩm y vệ phó thiên hộ chạy ra ngay. Dương Thu Trì rút ra từ trong lòng yêu bài đặc sứ của mình, La thiên hộ nhìn mà cả kinh, cung thân thi lễ: "Ti chức tham kiến đặc sứ đại nhân!" Hai phó thiên hộ còn lại cũng cung thân thi lễ.
Dương Thu Trì hỏi: "Thiên hộ sở của chúng ta còn bao nhiêu cẩm y vệ?"
La thiên hộ đáp: "Còn có năm trăm người, những người khác đều đã được phái tới tri phủ nha môn hỗ trợ duy trì trật tự, đêm nay dân đó nghe được tin tức nói tri phủ sẽ phát lương thực, cho nên đều kéo đến đó, ti chức có hỏi qua Đàm tri phủ, đêm nay tuyệt không có chuẩn bị phát lương thực, nhất định là có người đang làm trò, ti chức đang điều tra chuyện này."
"Bổn quan đêm nay cũng đến tra xét chuyện này, ta hoài nghi có người lợi dụng nạn dân cố ý chế tạo hỗn loạn, mưu toan dẫn tới bạo động!"
La thiên hộ nghe thế biến hẳn sắc mặt, y đương nhiên biết điều đó có ý gì, cung thân thua: "Ti chức nhất thiết theo lệnh điều khiển của đại nhân!"