Tống Vân Nhị hậm hực bảo: "Thật là người giàu bất nhân!"
"Là quan bất nhân!" Dương Thu Trì nói, "Triều đình đã sớm đưa lương thực phát chẩn tai nàn đến từ sớm rồi, sao lại rề rà không chịu phát, mắt thấy toàn thành dân đói chết đầu giống như cha mẹ và đệ đệ của Oái nhi vậy, vì sao lại để gian thương ém nhẹm lương thực tăng giá làm cao, rút thịt bá tánh, trong này nhất định là có gì mờ ám đây."
Dương Thu Trì cho Hạ Bình phò tá Bạch phu nhân, Bạch Tố Mai và tiểu nha hoàn Oái nhi cùng hai quan sai của Ứng Thiên phủ trở về dịch trạm trước, còn mình thì mang theo những người khác đến thẳng tri phủ nha môn hỏi cho ra lẽ.
Trên đường đi, Kim sư gia nhẹ giọng nhắc: "Đại nhân, mượn cớ chẩn tại để bòn rút tài sản quốc gia xưa nay đều có, nhưng người này dám coi thiên hạ chẳng vào đâu, hiển nhiên là có chỗ dựa vững chắc. Chúng ta cần phải cẩn thận lắm mới được."
Dương Thu Trì gật đầu: "Kim tiên sinh nói chí phải, ta nhớ rồi."
Phía trước nha môn của Tri phủ Vũ Xương có một quản trường cực lớn, chuyên dành cho cử hành khánh điển lớn. Bên cạnh nha môn có một dãy mấy chục cái đài cao bằng đầu người chuyên môn dùng để trói tội phạm bày ra đường cho công chúng trông mà răn đe.
Trên đài cao có một cây cọc, Dương Thu Trì hỏi Kim sư gia mới biết đấy là thứ dùng để treo đầu người, nhưng cũng có lúc đầu người được treo ở cửa thành.
Quảng trường trước nha môn rất rộng, ngày thường trống không, lão bá tánh thường đều tránh xa, nhưng hiện giờ ngồi tụm năm tụm ba đầy cả người chạy nạn, không ít bộ khoái, dân tráng và quan binh đứng ở cửa nha môn cẩn thận phòng bị.
Dương Thu Trì cùng mọi người đến trước nha môn, trình bái thiếp, ngoài ra còn tặng thêm mấy người gác một lượng bạc, nói là có chuyện cầu kiến. Chờ một chút, Dương Thu Trì và mọi người được rước đi cửa hong vào phòng khách ngồi đợi. Dương Thu Trì mang theo Kim sư gia và Nam Cung Hùng đến khách sảnh, chờ một lúc lâu nữa, đến khi trà nguội hẳn rồi thì tri phủ đại nhân của Vũ Xương phủ là Đàm đại nhân mới lộ diện.
Đàm tri phủ ngồi phịch xuống ghế giữa, chẳng thèm nhướn mắt lên đã hỏi: "Quy huyện tìm bổn phủ có chuyện gì không? Cứ nói đi, bổn phủ bận lắm."
"Đàm đại nhân, tôi đến huyện Thanh Khê trấn Viễn châu thuộc Hồ Quảng nhậm chức, trên đường đi ngang Vũ Xương thấy dân đói đầy thành, hỏi ra mới biết chỗ chúng ta bị giặc châu chấu, chẳng biết triều đình có gửi lương phát chẩn hay chưa?"
Đàm tri phủ nghe lời này, mi mắt khẽ nhướn, không vui nói: "Dương đại nhân, ngươi là tri huyện huyện Thanh Khê, muốn đến quản chuyện ở Vũ Xương phủ của ta vẫn còn chưa đủ lực đâu!"
"Không không, đại nhân ngài hiểu lầm rồi, hạ quan thuần túy chỉ vì hiếu kỳ, thuận miệng hỏi qua vậy thôi."
Đàm tri phủ khịt mũi: "Đây là chức trách của bổn phủ, bổn phủ tự nhiên sẽ xử lý tốt chuyển cứu giúp tai ách này, không cần quý huyện phải nhọc công đâu."
Dương Thu Trì nói: "Tôi nghe nói lương do triều đình phát chẩn đã đến từ sớm rồi, vì sao..."
"Chuyện phát lương trợ nạn ấy bổn phủ tự có chừng mực, không cần quý huyện nhắc nhở!" Đàm tri phủ đanh mặt không vui.
"Nhưng dân đói đầy thành, đói chết, lạnh chết, đâu đâu cũng có..."
Đàm tri phủ vỗ bàn: "Dương đại nhân, ngài nói có chuyện, chẳng hay có phải là đến hỏi tội bổn phủ hay không? Hừ!"
"Không dám, hạ quan chỉ là..."
Đàm trị phủ ngay cả lễ tiết cơ bản dâng trà tống khách cũng không thèm làm, đứng vụt dậy phất tay áo chuyển thân vào hậu đường, trưởng tùy bên cạnh đó lớn tiếng hô: "Tiễn khách....!"
Dương Thu Trì đưa mắt nhìn sau lưng Đàm tri phủ, cười lạnh trong lòng, xem ra vì nạn dân đầy thành này, đành phải động dụng một chút đặc quyền cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ của hắn rồi!
Lúc này thái dương đã ngã về tây, chẳng mấy chốc quảng trường trước nha môn đầy dân đói. Họ không ngừng kéo đến, đứng chùm lại với nhau run lập cập trong gió bấc lạnh căm.
Tống Vân Nhì ký quái hỏi: "Những người này sao vậy? Nơi này thông thoáng, chẳng có gì chắn gió chắn mưa, chạy đến đây xem náo nhiệt à?"
"Không phải đến xem náo nhiệt, bọn họ đến chờ phát lương thực đó." Dương Thu Trì thở dài, tiếp theo đó đưa mắt nhìn trời rồi nhìn ra xa xa, sau đó kỳ quái bảo: "Mọi người có phát hiện không, người sao càng lúc càng đông vậy, lại còn có không ít người từ từ đi về phía này."
Tống Vân Nhi nghe Dương Thu Trì nhắc nhở, cũng chú ý đến vấn đề này: "Đúng a, vừa rồi mới đôi ba người, giờ đây sao chẳng mấy chốc mà nhiều dữ vậy?"
"Muội đi hỏi bọn họ xem chạy hết đến đây làm gì? Chẳng lẽ hôm nay là ngày mở kho phát lương thực hay sao?"
"Vâng." Tống Vân Nhi đáp ứng rồi chạy đi hỏi các nạn dân, sau đó quay về nói: "Ca, huynh thật là thần, đúng là canh hai tối nay phát lương thực."
"Canh hai phát lương?" Dương Thu Trì ngẩn người, sao lại canh hai phát gạo vậy? Đến lúc đó trời tối hết rồi. Không đúng, vừa rồi bản thân hắn thấy Đàm tri phủ quan liêu vô cùng, nếu như đêm nay phát gạo, nhất định lão sẽ tận dụng dịp này để lộ diện, và như thế thì Đàm tri phủ chỉ cần nói thẳng với hắn, dù gì cũng dành cho người khác chút thể diện, hà tất phải dùng hết sức giở miệng lưỡi nhà quan ra bịt miệng hắn làm chi?
Chẳng lẽ Đàm tri phủ này căn bản chẳng hề biết tối nay sẽ mở kho phát lương, nếu như thế thì quả thực là kỳ, người quản về lương thực mà không biết đêm nay lương thực sẽ được phân phát cho người đói, nếu như vậy thì tin tức từ đâu ra? Người phát tin này có dụng ý gì?
Dương Thu Trì tự bước lên hỏi vài nạn dân, họ đều bảo nghe người khác nói, nhưng người khác là ai thì không thể nào chỉ ra, dù gì cũng là tin đồn mà thôi.
Hỏi không ra lẽ, tốt nhất là về dịch trạm trước rồi tính sau.
Dịch trạm vốn nằm bên cạnh nha môn của Bố chánh ti, đến đây, Dương Thu Trì đột nhiên nhớ lại lời của tiểu nha hoàn Oái nhi mới thu nói rằng, luơng thực chẩn nạn của triều đình còn chưa kịp kiểm kê đã bị hỏa thiêu, hắn cảm thấy trong chuyện này có gì đó mờ ám, rồi nghĩ đến sự việc mới phát sinh vừa rồi, càng lúc càng cảm thấy kỳ quái, quyết định đến hiện trường xem xét.
Kho lương ở trong nha môn của Bố chánh ti, Dương Thu Trì đã đi ngang qua lúc trưa, người gác cửa nhận ra hắn, và cũng biết hắn dâng cho Bố chánh sứ đại nhân một phần hậu lễ, hiện giờ nghe Dương Thu Trì nói muốn tham quan một lúc nha môn của Bố chánh ty, liền khách khí cho hắn vào. Dương Thu Trì bảo Long sư gia thưởng cho y hai lượng bạn, người gác cổng càng cao hứng hơn.
Dương Thu Trì nói muốn đến xem kho lương mấy ngày trước phát hỏa, muốn mời người gác đi cùng xem cho vui. Người gác cổng thấy Dương Thu Trì ra tay rộng rãi, bèn cao hứng đáp ứng ngay, rồi tìm người khác trực ban hộ, dẫn đầu Dương Thu Trì cùng mọi người đến xem đống tro tàn ở kho lương.
Người gác vừa đi vừa giới thiệu: "Kho lương ở Bố Chánh ty chính là dãy nhà nằm bên phải nha môn, trước khi bị thiêu hủy có thể coi là được canh phòng cẩn mật nhất, nhưng hiện giờ đã bị thiêu thành tro bụi rồi, nơi này không còn cần được thủ vệ nữa."
Dương Thu Trì hỏi: "Đêm kho lương phát hỏa ngươi biết rõ mọi chuyện không?"
"Tiêu nhân đương nhiên biết, lúc đó tôi đang ở phòng trực, suýt chút nữa sợ chết rồi." Người gác hơi ngượng nói tiếp, "Hôm đó tôi ngủ mơ mơ hồ hồ, liền nghe bên ngoài có người hô lửa cháy rồi...! Cháy nhà rồi...! Nghe tiếng hô giống như kề sát bên tai mà la hét vậy."
"Nó khiến tôi sợ đến nỗi ngồi bật dậy, khoát áo bào chạy ra ngoài xem, ghê ghớm lắm, khói mù mịt, còn thuận gió thổi tro bụi vào mắt mũi nữa. Tôi kéo con trai chạy loạng choạng ra ngoài, coi xem có giúp gì được hay không. Nhưng vừa chạy đến cạnh kho lương, đã thấy một loạt nhà kho đã bị cháy rụi, ánh lữa đỏ hồng bốc ngùn ngụt lên trời, sợ chết người đi!"
Dương Thu Trì dừng chân lại, hứng thú hỏi: "Ngươi cũng nhìn thấy đỉnh phòng bị thiêu rụi sao?"
"Đúng vậy, nóc nhà mới đầu ùn khói, sau đỏ lưỡi lữa liếm lên nóc, càng cháy càng lớn, sau đó lan truyền đến các nhà kho khác, cháy đến nửa ngày cũng chưa hết, từ tối cho tới sáng, cuối cùng mới bị diệt. Từ nhỏ tới lớn tôi chưa bao giờ thấy trận lửa nào lớn như vậy cả."
"Các nhà kho đều liền kề sát nhau?"
"Đúng vậy, cái này nối tiếp cái kia, chỉ cách nhau mười bước, tổng cộng có mấy chục kho, đều câấtd đầy lương thực triều đình đưa tới để phát chẩn, thật là đáng tiếc a!" Người gác lắc đầu thở dài, lại nói tiếp: "Rất may là nha môn và trạch viên đều cách kho khá xa, đội thủy long lại kịp thời đến cứu hỏa, cho nên nha môn mớiđược bảo toàn, nhưng toàn bộ lương thực đã bị thiêu thành tro bụi."
"Quả thật là đáng tiếc, nếu để phát cho bá tánh, có thể cứu được rất nhiều dân đói a." Dương Thu Trì thở dài cảm thán.
"Thì vậy!" Người gác cũng thở dài theo, "Khí sắc của hai vị bố chánh sứ đại nhân đều suýt như điên, cho lệnh bắt những người canh gác kho lại, nói sẽ trị tội chém đầu, nhưng như thế còn có ích gì nữa."
"Ngươi thấy lửa cháy bốc lên nốc từ đâu, còn nhớ không?"
Người gác cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: "Dường như là nhà kho thứ hai ở phía bắc bốc lửa trước," lại ngẫm nghĩ, lắc đầu,
"Không không, dường như là cái thứ ba...., không không, dường như là cái thứ hai bên trước, sau đó là cái thứ ba sát đó bị bắt lửa, tiếp theo đó là đâu đâu cũng có, tôi không nhớ rõ nữa, dù gì thì sau đó chỗ nào cũng có lửa."
Nghe lời người gác, Dương Thu trì Hơi trầm ngâm, lát sau lại hỏi: "Ngươi còn nhớ là ban đêm có gió không? Gió gì?"
"Có gió! Gío lạnh lớn lám! Đêm đông tháng giá làm sao không có gió được, còn gió gì thì để tôi nghĩ coi," Người gác nhíu mày, dùng tay vỗ vỗ trán, "Nhớ ra rồi, tôi nhớ lúc đó đội thủy long cứu hỏa tới cứ quát to là phá bỏ các phòng ở phía nam, để ngăn trở đường tiến của lửa. Đúng rồi, đó là gió Bắc, không sai, lưỡi lữa liếm thẳng về hướng nam."
Nói đến đây, người gác cảm thấy hơi kỳ, hỏi: "Đại nhân, ngài hỏi điều này để..."
"A, hắc hắc, không có gì, ta hiếu kỳ quá đó mà. Ta nghe nói trận lửa này rất đặc biệt, vừa lớn vừa suýt thiêu rụi nha môn, cho nên mới tiến vào xem, để sau này có người hỏi còn kể truyện cho họ nghe nữa, hắc hắc." Dương Thu Trì tùy tiện biên tập một lý do.
Người gác tin ngay tức thì, gật đầu lia lịa: "Đúng a, một trận lửa lớn như vậy, quả thật là hiếm có."
Trong lúc nói chuyện, họ đã đến tận chỗ kho lương bị thiêu hủy. Kho lương này dùng tường cao bao vây, tiến vào trong ngẩn đầu nhìn, quả nhiên đâu đâu cùng là gạch vụn đá vỡ, ngoài ra còn có những khúc gỗ đen xì chưa thiêu hết còn nằm ngổn ngang trên đất.
Dương Thu Trì hỏi người gác: Lúc đó ngươi nhìn thấy chỗ lửa bốc lên sớm nhất ở đâu?"
Người gác chỉ vào một đám gạch đá vụn ở phía Bắc: "Chính là ở đó, trước hết là từ phía bắc đếm qua, nhà kho thứ hai bốc lửa trước, tiếp đến nhà thứ ba bị bắt lửa cháy bén qua."