Trong đầu Dương Thu Trì chợt hiện lên hình ảnh áo nâu lậy phật, đèn dầu leo lét của Bạch Tố Mai, không khỏi thở một tiếng dài: "Bạch cô nương, sau ba năm đi đày rồi, cô còn định trở về tự miếu nữa không?"
Thần tình Bạch Tố Mai ảm đạm: "Tôi là kẻ bất tường, lần này hại chết phu quân và công công, tận mắt chứng kiến muội muội chết thảm mà không nói ra được, cha lại tao ngộ họa từ trên trời rơi xuống, sư phụ nói đó là tội nghiệt từ kiếp trước của tôi, kiếp này phải hoàn lại cho hết. Do đó lúc tôi xuống tóc quy y, đã quyết định suốt cuộc đời tàn này sẽ ăn chay niệm phật, chuộc lại lỗi lầm kiếp trước."
Dương Thu Trì trừng mắt nói: "Sư phụ cô nói bậy! Chuyện này làm sao có thể trách cô được? Hai cha con Ân Đức gian sát muội muội của cô là do tự họ tạo nghiệt, không thể tiếp tục sống, sao có thể đổ lên đầu cô? Bạch thiên tổng bị thủ hạ mưu phản quan binh liên lụy, liên lụy mới chết, càng không thể trách cô được. Sư phụ của cô thật là.... thật là...."
Dương Thu Trì tức đến nỗi hồ đồ luôn, nói mãi một loạt từ thật là, cuối cùng thật là cái gì cũng không nói ra được.
Bạch Tố Mai cúi đầu nhỏ lệ: "Tôi đã trốn vào của thiền rồi, ân oán tình cừu lúc trước đối với tôi giờ tựa như mây khói."
Tống Vân Nhi chen lời: "Bạch tỷ tỷ, tỷ hiện giờ bị đày ba nghìn dặm, đã rời khỏi cửa Phật rồi, cái gọi là xuất gia kia không thể kể được nữa." Dừng lại một chút, nàng lại chỉ lên đầu Bạch Tố Mai: "Tóc trên đầu tỷ đã dài nhiều lắm rồi, hay là cứ để tóc hoàn tục ở cùng chúng tôi, mọi người sống vui vẻ cùng nhau vậy thì tốt biết mấy."
Bạch Tố Mai bị bắt đã lâu, đầu cạo trọc giờ đã mọc đầy tóc và khá dài. Nhưng mà chỉ vào đầu người ta nói trọc này trọc nữa chỉ có Tống Vân Nhi gan lớn bằng trời mới dám mà thôi. Trong lòng nàng nghĩ gì nói nấy, không kỵ húy gì cả.
Bạch Tố Mai thảm não lắc đầu: "Đa tạ cô, Tống tiểu thư. Tôi đã quy y cửa phật, trốn vào không môn, lần này bị liên lụy tuy bị xích ở thân, nhưng chẳng qua là trói buột thịt da bên ngoài, chỉ có trong lòng có phật, thì ở am miếu hay ở nhà ngục cũng vậy mà thôi."
"Đúng a!" Dương Thu Trì cũng nói thẳng luôn, "Nếu đã không có gì phân biệt, thì sau khi đày hết kỳ hạn xong rồi không cần trở về am nữa, nếu như không hiềm, thì cứ ở cùng chỗ của chúng tôi. Nếu như cô hiềm chật chội, thì tôi có thể độc cấp cho cô một tiểu miếu ở gần nhà, cô có thể ở đó tu hành a!"
Dương Thu Trì muốn khiến Bạch Tố Mai trở thành "bạch hạc" Diệu Ngọc ở trong Lũng Thúy Am trong truyện Hồng Lâu Mộng, còn hắn thì tựa như Cổ Bảo Ngọc vậy, có thể đến am pha tra bình hoa mai, hưởng thụ cảm giác siêu phàm thoát tục một lát.
Không ngờ Bạch Tố Mai vẫn lắc đầu: "Đa tạ Dương công tử hậu ái, nếu như có thể, tôi vẫn muốn về Tịnh Tuyết am ở Ứng Thiên phủ theo hầu sư phụ." Xong nàng dừng một chút, nhẹ giọng tiếp, "Nếu như tôi không trở về cạnh sư phụ, một mình tu hành, thì tôi không thể khắc chế được ma chướng trong lòng."
Dương Thu Trì hơi ngẩn ra, rồi lập tức minh bạch: "Thì ra cô sợ cô không ngăn được sự dụ hoặc của tên tiểu sắc ma ta đây, ha ha."
Tuy tự cười mỉa mình là tiểu sắc ma, nhưng Dương Thu Trì vẫn cảm thấy tình cảm của mình đối với Bạch Tố Mai là chân thật, chứ không phải lợi dụng. Hắn cho là bản thân mới có một vợ hai thiếp chưa lấy gì làm nhiều, Viên Thế Khải có tới chín bà vợ đó chi! Còn Đường Bá Hổ có đến tám bà (cộng thêm Thu Hương nữa dường như là chín), còn Vi Tiểu Bảo thì bảy a.
Đối với Bạch Tố Mai, lúc đầu hắn đã đồng ý cưới nàng làm thiếp, tuy lúc đó ít nhiều chỉ vì trách nhiệm do đã tiếp xúc thịt da với nàng, nhưng hiện giờ nếu Bạch phu nhân đồng ý gả nàng cho hắn làm thiếp, hắn hoàn toàn tình nguyện cưới nàng.
Nhưng hiện giờ xem ra khả năng này hầu như không có, một là Bạch Tố Mai không có ý đó, hai là Bạch phu nhân không dám đề nghị, ba là hắn chưa dám nạp thiếp thêm, vì chưa bắt được bà già chuyên bắt cóc vợ lẽ của hắn kia, thì hắn không dám mạo hiểm dâng thêm nàng nào cho bà ta nữa.
Nhất thời không ai nói tiếng nào, xe ngựa tiếp tục lắc lư tiến về phía trước. Tính cách của Tống Vân Nhi khoáng đạt, không thể nào chịu không khí trầm muộn thế này, liền nói: "Chúng ta tìm chuyện gì làm thôi, nếu không buồn chết mất."
Dương Thu Trì đáp: Được a, tìm chuyện gì làm bây giờ?"
"Đố tay phạt rượu được không?" Tống Vân Nhi đưa tay ra.
Dương Thu Trì giật mình, rất muốn hỏi coi rốt cuộc nàng là trai hay gái, rồi nhìn Bạch Tố Mai nói: "Bạch cô nương người ta là người xuất gia, chúng ta uống rượu xìn xầm sao mà được?"
Bạch Tố Mai khe khẽ cười: "Không sao đâu, mọi người cứ chơi đi, tôi nhắm mắt niệm kinh."
Tống Vân Nhi cười le lưỡi, cũng biết bản thân đã đưa ra đề nghị quá phần, nhưng không nghĩ ra điều gì hay khác nữa.
Dương Thu Trì dù gì cũng là một tửu quỷ, nghe Tống Vân Nhi đề nghị như thế, con sâu rượu trong bụng liền trỗi dậy, lập tức nuốt nước bọt khan, nói: "Uống rượu được lắm, nhưng đánh tay không hay, đó là chuyện của tửu quỷ làm, như vầy đi, chúng ta chơi trò tửu lệnh, được không?"
Tống Vân Nhi vỗ tay: "Quá được rồi! Bạch cô nương không uống rượu thì uống trà thay thế vậy, chúng ta ba người uống rượu. Đúng rồi, còn có thịt xông khói Mã đại nhân tặng nữa." Nói xong quay sang hỏi Bạch phu 5nhân: "Bá mẫu, người thấy có được không?"
Từ khi Bạch thiên tổng bị chém đầu, Bạch phu nhân chưa từng thấy con gái cười, vừa giờ nhìn thấy nàng khẽ cười mỉm, trong lòng hoan hỉ, mắt không khỏi ướt nhòe. Hiện giờ nghe Tống Vân Nhi đề nghị, liền luôn miệng nói được, hi vọng như thế sẽ khiến con gái từ từ vui sống.
Dương Thu Trì hơi do dự: "Bạch cô nương là người xuất gia, chúng ta ngồi trước mặt cô ấy uống rượu ăn thịt, chỉ sợ không ổn thỏa mấy a."
Tống Vân Nhi nghĩ cũng phải, nhưng khó khăn lắm mới nghĩ ra trò vui, nếu như không được chơi e rằng mất hết hứng, nên không khỏi suy hơn tính thiệt đưa mắt nhìn Bạch Tố Mai.
Bạch phu nhân đã đáp ứng rồi, Bạch Tố Mai tự nhiên không phản đối. Nàng chỉ biết dùng trà thay rượu, nên cũng chẳng hề gì, còn về chuyện Dương Thu Trì ăn thịt trước mặt nàng, thì ra khỏi cửa ngồi chung xa thì cũng chẳng nên so đo tính hơn tính thiệt làm gì. Hơn nữa, nói cho cùng thì nàng cũng là một tội nhân, làm gì có tự cách phản đối đại lão quan gia ăn thịt uống rượu trước mặt nàng chứ.
Bạch Tố Mai nghĩ đến đó, khẽ mỉm cười, nói với Dương Thu Trì: "Dương công tử, mọi người cứ tự tiện đi, không ngại gì cả."
Thấy Bạch Tố Mai không dị nghị, Tống Vân Nhi mừng rỡ vô cùng. Trước khi xuất phát, Mã Độ đã chuẩn bị cho Dương Thu Trì nào là thịt trâu thịt gà, xông khói thịt nguội đủ cả, lại còn cẩn thận dặn dò nha hoàn Nguyệt Thiền mang theo lấy ra dùng dọc đường.
Nguyệt Thiền vội vã bày ra một bàn vuông nhỏ, dùng mấy cái bát lớn rót rượu và bày thịt ra, nói: "Thiếu gia, đường này dằn xốc lắm, không thể rót rượu ra trước, người nào thua thì chúng ta rót ra uống ngay có đơợc không?"
Dương Thu Trì gật đầu khen: "Thật là tiểu nha đầu thông minh! Cứ như thế đi."
Nguyệt Thiền lấy ra một bình bát giác chuyên môn hâm rượu có dáng vẻ rất tinh nhã. CÔ bé khẽ hé miệng lò sưởi ra, cho bình hâm rượu vào trong, rồi đậy nắm lại.
Dương Thu trì hơi hiếu kỳ hỏi: "Nguyệt Thiền, ngươi đang làm gì vậy?"
"Hâm rượu a." Nguyệt Thiền đáp.
Về chuyện hâm rượu thì Dương Thu Trì có biết, thời tam quốc Quan Vũ chẳng phải hâm rượu chém Hoa Hùng hay sao. Trong trời đông giá rét thế này, uống chút rượu ấm hẳn là dễ chịu lắm, nên không khỏi buột miệng ngâm:
"Lục Nghĩ tân phôi tửu, hồng nê tiểu hỏa lô
Vãn lai thiên dục tuyết, năng ẩm nhất bôi vô."
(Tạm dịch: Lục Nghĩ rượu còn đục, lò than đất đỏ hồng
Đêm về trời đổ tuyết, một bôi uống chi bằng?")
Tống Vân Nhi giả đò khoa trương đưa tay lên mũi hít hít: "Chua quá đi, răng muốn rụng rồi nè!"
Nguyệt Thiền tán: "Thơ của thiếu gia làm hay thiệt, hay là chúng ta làm thơ tác phú, ngâm không ra được thì phạt rượu, có được hay không?"
Tống Vân Nhi nhìn Dương Thu Trì cười: "Ca, huynh coi tiểu nha đầu cơ linh quỷ quái chưa kìa, lúc nào cũng nói giúp cho huynh, nghe huynh ngâm thơ cái là nói thơ huynh làm hay, liền đề nghị làm thơ tác phú, rõ ràng biết ba chúng tôi là phận nữ lưu, ngoại trừ mấy thứ "Bách gia tính", "Thiên tự văn", và "Nữ giới" ra, chẳng còn biết thư từ ca phú gì nữa."
Nguyệt Thiền đỏ mặt, len lén nhìn Dương Thu Trì.
Tống Vân Nhi cười nói tiếp: "Tiểu nha đầu, ngươi cho rằng thiếu gia của ngươi có thể làm thơ làm phú ư? Bài huynh ấy vừa rồi ngâm chính là bài Vấn Lưu Thập Cửu của Bạch Cư Dị thời nhà Đường đấy."
Nguyệt Thiền chưa hề đọc sách, không biết điều này, còn cho rằng vừa rồi Dương Thu Trì thấy mình hâm rượu nên sáng tác một bài, thì ra là sao chép lại của người ta, bị Tống Vấn Nhi chọc ghẹo một phen, mặt càng đỏ hơn.
Dương Thu Trì cười nói: "Được rồi, Vân nhi, muội còn nói rằng muội không biết ngâm thơ, muội không ngậm được sao lại biết bài thơ vừa rồi?" Miệng nói vậy nhưng lòng hắn nghĩ, nếu như thực sự phải ngâm thơ tác phú, thỉ bản thân hắn nào biết ất giáp gì, thơ cóc thậm chí còn rặng mãi chẳng ra.
Bạch Tố Mai phảng phất nhìn được tâm tư của Dương Thu Trì, cười nói: Chúng tôi đích xác là không thể ngâm thơ tác phú, Dương công tử cao trúng cử nhân, mấy món tứ thư ngũ kinh, thì từ ca phú chỉ cần là có, xin đừng làm khó chúng tôi làm gì."
Tống Vân Nhi đương nhiên biết Dương Thu Trì kỳ thật chẳng biết tứ thư ngũ kinh gì ráo, cái chức quan huyện và cử nhân này hầu hết là lấy tiền mà mua, nàng cái gì cũng bội phục Dương Thu Trì, chỉ có cái chuyện đọc sách học hành là chẳng có điểm nào phục cả. Còn Tống Vân Nhi từ nhỏ đã đọc qua không ít thi thư, nếu luận về đọc thuộc lòng thi từ của người khác, thì đừng mong gì lừa được nàng.
Vừa may Dương thu Trì chủ động đề xuất chơi tửu lệnh, cơ hội chơi vui này không thể bỏ qua, nên nàng nói: "Oẳn tù tì không được, còn chơi tửu lệnh thì văn nhã khá hợp đó nghe. Như vầy đi, chúng ta nối thơ chơi tửu lệnh, một người nối liền thi từ của người kia, cần phải vần từ cuối của người đọc trước, cứ thế mà tiếng, trong vòng mười từ thôi, nếu không tiếp được thì phạt rượu, được không nào?"
"Được a!" Dương Thu Trì cười, ngâm thi tác phú thì không được, nhưng mà dựa vào cổ thi đọc mấy câu thì có thể, bất quá thì uống nhiều hơn vài chén, dù sao thì hắn cũng đang muốn uống rượu kia mà.
Tống Vân Nhi hỏi Bạch phu nhân: "Bá mẫu, người thấy đề nghị này có được không?"
Bạch phu nhân là người nhà quan, từ nhỏ đã đọc không ít thi thư, nếu chỉ có mấy bài cổ thi thì bà chẳng sợ gì, độ khó ít đi, chỉ cần vui là được, nên gật đầu tán đồn.
Bạch Tố Mai thấy mẹ đồng ý rồi, nàng đương nhiên không thể cự tuyệt, liền gật gật đầu.
Tống Vân Nhi lại nói: "Nếu chỉ phạt rượu không thì không được, chúng ta còn kèm thêm điều kiện khác."