Nàng Phi Lười Có Độc

Quyển 2 - Chương 44-2: Vương phi là nữ nhân đanh đá (2)

Editor: Puck - Diễn đàn
“A, nói nghe một chút?” Đáy mắt Ôn Noãn lấp lánh nhìn hắn.
“Thế nào, ở trong lòng nàng nó có địa vị vượt qua ta, nàng đang vui vẻ sao?” Quân Dập Hàn cười như không cười lại gần bờ môi nàng, tay nắm chặt trên eo nàng hỏi.


“Tò mò, thuần túy là tò mò mà thôi.” Ôn Noãn thấy dưới mông khác thường, vội vàng tỏ vẻ nghiêm chỉnh giải thích.


Quân Dập Hàn nhìn vẻ mặt như hoa đào của nàng lại cố làm ra vẻ nghiêm túc cười nhẹ ra tiếng, chắp đũa gắp một miếng rau cải đút cho nàng, “Viêm hoa đỉnh chia thành viêm đỉnh và hoa đỉnh…”


“Cho nên, chàng điều tra ra hai nam tử cứu Thân Tư theo hắn hồi kinh rồi đến thành Trừ Châu, mà Trại cô nương tối hôm qua, a, chính là nam tử bên cạnh ta kia, nàng ta chính là một trong hai nam tử mà chàng nói tới, nàng tay bày trận chính là mượn lực hoa đỉnh, như vậy một nam tử khác theo nàng ta chính là Cửu Phong. Chẳng lẽ…” Chân mày nàng hơi nhíu lại, “Trại Chư Cát chính là Đào Linh Nhi?”


“Theo như suy luận, chính là như thế.”
“Nhưng theo lời chàng nói, Đào Linh Nhi bị Cửu Phong giam hãm, ta rõ ràng nhìn thấy Trại Chư Cát và Cửu Phong lấy thân phận chủ tớ đối đãi, Cửu Phong gần như theo Trại Chư Cát nói gì nghe nấy.” Ôn Noãn nghi ngờ nói. di3nd@nl3qu.yd0n


“Rất nhiều việc không thể chỉ đơn thuần nhìn mặt ngoài, huống chi, Trại Chư Cát có phải là Đào Linh Nhi hay không vẫn cần chứng thực.”


“Đúng vậy.” Ôn Noãn suy nghĩ một chút gật đầu nói, không hề rối rắm trong vấn đề này nữa. Uống xong canh trong muỗng bên môi, đáy mắt dâng lên vài phần hứng thú nói, “Chuyện viêm hoa đỉnh nói xong, nếu không chàng nói cho ta biết thêm một chút chuyện trước kia giữa ta và chàng?”
“Muốn biết?”


“Dĩ nhiên.” Tạm thời trước mắt, từ trong miệng của hắn nàng mới chỉ biết được ngoài viêm hoa đỉnh ra, chính là nàng có tên Ôn Noãn, lại còn có tên là Âu Dương Minh Nguyệt là Các chủ Minh Nguyệt các, lại còn có tên là Mộ Hàn, là y quan dưới quyền hắn, thân phận trước là nữ nhi, hai thân phận sau là nam nhân, ngoài ra một mực không nói.


“Vậy phải xem nàng bỏ ra thù lao gì.” Khóe môi Quân Dập Hàn mang cười, tròng mắt nồng đậm nhìn nàng.


“…” Ôn Noãn yên lặng trượt ra khỏi ngực hắn, “Ta đây tương đối keo kiệt.” Nàng đi tới màn cửa, đi vài bước lại quay đầu lại hất mặt lên, khiêu khích cười một tiếng, “Chẳng qua chỉ là dư độc mà thôi, ta rất nhanh có thể biết rõ ràng tất cả.”


“Đúng vậy.” Quân Dập Hàn cười đến ý vị sâu xa, tất cả những chuyện nàng gạt hắn, hắn cũng muốn biết rõ ràng.


Ôn Noãn nhìn hắn cười, đột nhiên hơi tê dại da dầu, nàng sâu kín quay cổ lại, mới vừa giơ tay vén màn trướng lên lại thấy một nam tử dung mạo tuấn tú xuất hiện bên ngoài trướng, nam tử kia nhìn thấy nàng, chân mày nhíu chặt thoáng chốc nhếch lên cao, kinh ngạc nói: “Vương phi? Không phải ngài đã bị Vương gia hưu sao? Sao lại xuất hiện trong doanh của Vương gia…” di@en*dyan(lee^qu.donnn)


“Bạch Ưng!” Hắn chưa nói xong đã bị Quân Dập Hàn quát lạnh một tiếng cắt đứt.


Tác dụng của khống nhan đan trong cơ thể nàng đã hao hết vào đúng ngày hôm qua, vì vậy dung nhan cũng không biến về dáng vẻ của “Mộ Hàn”, vẫn là dung nhan nguyên gốc của nàng, thêm với sau khi Quân Dập Hàn ôm nàng rơi vào trong sương mù dày đặc liền dùng áo choàng khóa nàng cực kỳ chặt chẽ, Bạch Ưng cũng không nhìn thấy dung mạo của nàng, vì vậy, hắn cũng không biết “Mộ Hàn” chính là Ôn Noãn.


“Thì ra chàng đã hưu ta.” Ôn Noãn cười như không cười nhìn hắn, chân mày nhíu lại hỏi mà không chút để ý, “Bỏ ta, cưới nữ nhân khác?”


Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Bạch Ưng nhìn hai hai người trước mắt, trong đầu hơi không rõ, chẳng lẽ Vương phi quên chuyện Vương gia hưu mình? Còn nữa, Mộ Hàn tối hôm qua Vương gia mang về đi đâu rồi? Chẳng lẽ bị Vương phi bắt gian tại trận?


Hắn liếc nhìn Vương gia với vẻ mặt đen sì, lại nhìn Vương phi đang cười đến khiến cho sống lưng người ta sinh lạnh, cảm giác sâu sắc tốt nhất vẫn không nên trôi vào trong vũng nước đục này, nhanh nói cho hết chuyện chính, rồi nhanh chân chuồn đi mới là vương đạo.
“Vương…”


“Chuyện này là một hiểu lầm.” Hắn vừa mới cất tiếng nói, lại bị giọng Quân Dập Hàn cắt đứt, chỉ nghe thấy trong giọng nói của Quân Dập Hàn mang theo chút bất đắc dĩ lại kèm theo vài phần giận dỗi nói, “Đây là chờ khi nào trí nhớ của nàng rõ ràng rồi sẽ hiểu, đến lúc đó, ta lại còn muốn nghe một chút xem nàng sẽ giải thích cho ta như thế nào.”


Hiện giờ trí nhớ của Vương phi không rõ ràng lắm? Thật sự mất trí nhớ?
Mặc dù bát quái đáng quý, nhưng quý ở nghe lén, nghe trước mặt người trong cuộc chỉ có số mệnh làm bia đỡ đàn, Bạch Ưng hiểu sâu đạo lý này, vội vàng nói: “Vương…” die ennd kdan/le eequhyd onnn


“Chẳng lẽ có người coi trọng chàng, cầu xin ta thoái vị, sau đó ta thành toàn cho nàng ta, để cho chàng bỏ ta cưới nàng ta?” Ôn Noãn nhìn vẻ mặt khó coi của hắn thử thăm dò suy đoán, sau khi suy đoán lại lập tức cau mày hủy bỏ, “Không đúng, chuyện bạch liên hoa * như vậy ta tuyệt đối không có khả năng làm, nếu thật sự có người như vậy, ta không đánh chết nàng ta đã coi như nhân từ, làm gì có chuyện chắp tay tặng cho nàng ta.”


(*) bạch liên hoa: không đơn giản chỉ hoa sen từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, là từ mạng thường dùng để ngầm trào phúc người khác, ý tứ giống như kỹ nữ trà xanh (đã làm kỹ nữ mà còn coi mình thuần khiết như trà xanh). Bạch liên hoa có ý bề ngoài nhìn như thuần khiết, thật ra nội tâm tăm tối, tư tưởng thối nát, giả vờ thuần khiết, giả vờ thanh cao. Trong văn học còn có một ý nghĩa khác, để hình dung một người lương thiện, vô hại, vô tội, thuần khiết, không có tâm cơ -> thánh mẫu.


“Hôm nay bổn Vương mới biết, Vương phi của bổn Vương là một nữ nhân đanh đá.” Quân Dập Hàn nghe tuyên ngôn như ác bá, khuôn mặt lạnh lùng bị ý cười gọt giũa.


“Cho dù ta không nhớ rõ lắm vì sao chàng bỏ ta, nhưng hưu chính là hưu, bây giờ ta không phải là Vương phi của chàng, đừng gọi loạn.” Ôn Noãn từ từ nói, “Huống chi, làm sao ta biết được có phải bởi vì hiện giờ đầu óc của ta không nhớ rõ lắm mà chàng lừa gạt ta không?”


Quân Dập Hàn đưa mắt lạnh nhìn về phía Bạch Ưng vẫn nhếch môi đứng bên cạnh, “Có chuyện gì sao?”


Dáng vẻ ăn nghẹn nhìn hắn đã lâu của Bạch Ưng, chỉ cảm thấy hai lần nói chuyện bị cắt đứt hờn dỗi đã ra hết, hắn ho khụ khụ đè ý cười trong cổ họng xuống, rồi mới nói: “Hôm qua sau khi trở về, có một số binh sĩ cả người mềm nhũn vô lực như bông vải, nhóm y quan tra đến tra đi báo lại không ra kết quả gì, thuộc hạ vì vậy tới bẩm báo với Vương gia, xem xử lý như thế nào?” dfienddn lieqiudoon


“Cả người mềm nhũn vô lực như bông vải?” Quân Dập Hàn còn chưa trả lời, Ôn Noãn lại nhíu mày trả lời trước.
“Dạ.”
“Ta theo các ngươi nhìn một cái?” Ôn Noãn ngước mắt nhìn về phía Quân Dập Hàn.


Sau khi Ôn Noãn kiểm tra xong để lại đơn thuốc cho y quan, lại đi ra ngoài trướng với Quân Dập Hàn, lúc này mới thẳng thắn nói: “Thuốc này xuất từ tay ta. Ngày đó vì mang ơn cứu mạng của Trại Chư Cát, liền đáp ứng yêu cầu phối phương thuốc cho nàng ta, cũng không nghĩ tới bị nàng ta dùng vào trong chiến sự này.”


“Giải thích cẩn thận như vậy là vì lo lắng ta hoài nghi nàng?” Quân Dập Hàn cười cười nhìn nàng, “Ta tin tưởng nàng vượt qua tưởng tượng của nàng, tuy rằng nàng nửa chữ không đề cập tới, ta vẫn không có nửa phần hoài nghi nàng.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn


“Chàng cứ tin tưởng ta như vậy? Ôn Noãn dừng bước nhìn về phía hắn, tròng mắt bắt đầu lóe lên.
“… Có lẽ, ta chỉ tin tưởng ánh mắt chọn người của mình?” Quân Dập Hàn ngẫm nghĩ, đáy mắt mỉm cười, cũng cố tỏ vẻ nghi ngờ hỏi nàng.


“…” Một hơi kẹt trong cổ họng Ôn Noãn, không phản bác được.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----


Chỗ biên giới của ba nước Linh nước Kim nước Tịch Nguyệt có một giải đất màu xám tro cực kỳ rộng lớn hỗn loạn không ai quản lý, nơi này loạn thạch đá lởm chởm cỏ không mọc được khí hậu ác liệt, tụ tập phần đông là thứ cùng hung cực ác cùng đường.


Giải đất màu xám tro mênh mông này được gọi là địa ngục ma quỷ, trải qua năm tháng phát triển, là một thế giới hắc ám được các quốc gia công nhận. Ở trên chỗ thế giới này, không có nhân tình không có lễ nghi không có công đạo chính nghĩ, có vả lại có duy nhất, là dã man là tội ác đầy máu tinh là cách sinh tồn nguyên thủy nhất: Cá lớn nuốt cá bé.


Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, đã từng có vô số người muốn đứng lên vị trí cao nhất, giẫm mọi người dưới chân, nhưng cuối cùng bọn họ cũng biến thành hài cốt dưới chân người khác.


Trăm năm qua, thế giới hắc ám này chưa từng chân chính xuất hiện vua của hắc ám, nó lấy phương thức chia bè chia phái rồi thỉnh thoảng lại tụ tập thành đoàn kéo dài huyết dịch điên cuồng lao nhanh.


Mà vận mệnh hỗn loạn lại có quy luật này ở đây không tới trong vòng một tháng ngắn ngủi, đã bị một nam tử tuấn tú, mang theo một đám không đông hung hăng đánh vỡ.
Có phục hay không? Không phục! Đánh!
Có phục hay không? Không phục! Đánh vào chỗ chết!
Có phục hay không? Không phục! Đánh chết!


Hắn rất tuân theo cách sinh tồn nơi này, hắn không cùng bất cứ kẻ nào lấy tình để cảm đọng lấy lý lẽ nói rõ mưu toan cảm hóa bọn họ về tình cảm, hắn chỉ dùng phương thức đơn giản nhất, lấy bạo chế bạo! Dùng thực lực nói cho bọn hắn biết, ai là kẻ mạnh nhất, bọn họ nên nghe ai.


Mười người trong sân, có hải tặc cơ bắp vạm vỡ, có sát thủ một đêm diệt cả nhà trăm miệng, có giết người biến thái điên cuồng chuyên giết người mổ xác… Mà trung tâm sân, chính là nam tử tuấn tú cường thế kia.