Nàng Phi Lười Có Độc

Quyển 2 - Chương 43: Ta là nam nhân của nàng (1)

Editor: Puck - 


Dưới thành Trừ Châu, tiếng hô “Giết” của Hàn quân rung trời, tất cả các binh sĩ dũng mãnh tiến lên, khôi giáp đen bóng phiến ánh lạnh cấp tốc đi qua. Mấy chục chiếc thần nỏ xếp thành một hàng bắn về phía tường thành giết chết thủ thành kiềm chế kẻ địch, thang mây dày đặc trên tường thành, chùy phá thành va chạm mãnh liệt với cửa thành. Đối mặt với thế công hung mãnh như vậy của Hàn quân, lính canh phòng trên tường thành ngã xuống hết nhóm này đến nhóm khác, dần dần bắt đầu không đỡ được.


Mặc dù Thân Tư cau mày với việc Ôn Noãn tới, nhưng thấy nàng đi cùng Trại Chư Cát, cũng không ngăn trở thêm. Lúc này, ba người đang đứng trên chòi gác quan sát tình hình chiến trận phía dưới.


“Trại công tử định khi nào ra tay, nếu tiếp tục như thế, không tới hai canh giờ, thành Trừ Châu sẽ bị phá.” Vẻ mặt Thân Tư nghiêm túc nói.


“Thân Tướng quân đừng nóng vội, nhanh thôi.” Trại Chư Cát không thèm để ý cười cười. Nói với Ôn Noãn ở bên cạnh nàng, “Ôn công tử có nhìn thấy Hàn Vương?”


“Chính là vị kia?” Gần như một nháy mắt ở trên trạm gác, bóng dáng màu trắng kia không hề có điềm báo trước chui vào trong đáy mắt nàng, khiến cho nàng không thể dời tầm mắt đi được. Lướt qua trong tên bay khói lửa chiến tranh, hắn ngồi thẳng trên lưng ngựa, bình tĩnh chỉ huy Hàn quân công thành. Tuy cách bên ngoài hơn mười trượng, nàng giống như vẫn có thể khuôn mặt lành lạnh.


“Thân Tướng quân, Ôn công tử nói có đúng không?” Trại Chư Cát nhìn theo tầm mắt Ôn Noãn, hỏi Thân Tư ở bên cạnh. Khi nhìn thấy bản lĩnh khí độ của người đó thì mắt nàng không khỏi sáng lên, nếu không phải trong lòng nàng đã sớm có người, nàng nghĩ, có lẽ chỉ liếc mắt một cái, nàng sẽ yêu nam nhân này. di@en*dyan(lee^qu.donnn)


Người kia… Trong lòng vừa mới hiện lên bóng dáng của hắn, nàng đã đau không cách nào hô hấp, mắt chỉ sáng lên trong chốc lát rồi biến mất, nụ cười bên khóe môi nàng thu lại, vẻ mặt bỗng nhiên chuyển lạnh.


“Không sai, người này chính là Hàn Vương.” Trong giọng nói của Thân Tư mơ hồ mang theo vài phần tức giận, lúc này đối đầu với kẻ địch mạnh, thành Trừ Châu sắp khó giữ được, hai người này lại còn rảnh rỗi ở đây thảo luận ai là Hàn Vương. Chân mày hắn nhíu chặt lại, đột nhiên hơi hoài nghi hành động trước đây của mình có chính xác không, dùng tất cả tiền đánh cuộc lên người không rõ lai lịch này, nếu như hắn ngược lại là kẻ địch, đến lúc đó thành Trừ Châu thất thủ, lấy phong độ của Hàn Vương, hắn không cần phải lo lắng cho dân chúng thành Trừ Châu, nhưng hơn trăm người thân ở Kinh thành lại vì hắn dễ tin qua loa làm cho chôn theo thành Trừ Châu, đến lúc đó, hắn lấy mặt mũi nào xuống đất gặp liệt tổ liệt tông.


Nếu nửa canh giờ nữa, hắn không động thủ… Tròng mắt lạnh lùng của Thân Tư quét về phía Trại Chư Cát bên cạnh, hắn sẽ mang người ra ngoài thành nghênh địch, tuy chết trận nơi sa trường, cũng mạnh mẽ hơn làm con rùa rút đầu trong thành rách.


Dưới thành, thế công của Hàn quân càng ngày càng mạnh, ba người trên chòi gác đều tự trầm mặc. Có lẽ do ánh mắt của Ôn Noãn quá mức tập trung, Quân Dập Hàn đang truyền đạt mệnh lệnh cho phó tướng bên cạnh bỗng nhiên quay đầu nhìn lên chòi gác, bầu trời đêm được ánh lửa chiến tranh chiếu sáng, hai người đụng vào nhau từ xa xa.


Ánh mắt Quân Dập Hàn rét lạnh, Ôn Noãn chấn động trong lòng.


“Vương gia?” Bạch Ưng thấy vẻ mặt Quân Dập Hàn kỳ quái, nhìn lại theo tầm mắt của hắn, đợi đến sau khi nhìn thấy rõ người trên chòi gác, chân mày hơi nhíu, “Mộ Hàn? Sao hắn lại ở cùng một chỗ với Thân Tư? Chẳng lẽ hắn là người của Mộ Dung Tịnh? A, khó trách thuộc hạ phái nhiều người như vậy vẫn thủy chung không tra được lai lịch tung tích của hắn, con cờ này của Mộ Dung Tịnh chôn được đủ sâu.” Hắn nói cho hết lời, thấy vẻ mặt của Quân Dập Hàn lộ vẻ khó coi, lúc này mới nhớ tới giữa Mộ Hàn và Quân Dập Hàn từng có một đoạn như vậy, liền vội vàng im re.


Hắn biết nàng! Ôn Noãn cho ra tin tức từ trong ánh mắt của Quân Dập Hàn.


Nhưng ánh mắt của hắn vô cùng bén nhọn, giống như muốn nuốt nàng vào trong bụng, khiến trong lòng nàng không khỏi dâng lên vài phần hốt hoảng, chẳng lẽ giữa bọn họ có thâm cừu đại hận gì? Trong lòng Ôn Noãn âm thầm suy đoán, nhưng kết quả phỏng đoán này chẳng biết tại sao khiến cho nàng cực kỳ bài xích. die ennd kdan/le eequhyd onnn


Thôi, khó khăn lắm mới gặp được người biết nàng, cho dù có thù oán cũng phải tìm cơ hội đi gặp, ít nhát có thể lấy được chút tin tức có ích. Nàng vừa mới tính toán như thế xong, lại thấy đối phương lạnh lùng thu hồi tầm mắt, ngược lại tiếp tục nói chuyện với một phó tướng khác.


Xong rồi, chẳng lẽ thật sự có thù oán?
“Hai người quen biết?” Trùng hợp chú ý tới tầm mắt hai người giao nhau, Trại Chư Cát hỏi.
“Không biết.” Ôn Noãn đáp lại, bổ sung thêm một câu, “Nhưng hắn nhìn ta vô cùng không vừa mắt.”
“…”


“Trại công tử, rốt cuộc phải đợi bao lâu?” Sắc mặt Thân Tư đen thui.
“Thời cơ đến.” Bờ môi Trại Chư Cát dâng lên ý cười lạnh, lấy một lá cờ lệnh nhỏ màu vàng từ trong tay áo ra, giơ lên cao phất phất trong tay.


Ôn Noãn đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy theo lá cờ trong tay nàng ta phất phất, nơi xa giống như có bóng người nhanh chóng chạy lại, chỉ trong chốc lát, cờ lệnh trong tay nàng ta vừa thu lại, trong bầu trời đêm lại phủ xuống sương mù mịt mờ, sương mù đậm tới mức đưa tay không thấy được năm ngón, như đêm tối cực hạn luyện thành một mảnh hư không, bao phủ Hàn quân ngoài thành. Trên đầu thành, mũi tên của quân phòng thủ như mưa, nhanh chóng bắn xuống.


Trong chốc lát bóng người của Quân Dập Hàn liền biến mất trong tầm mắt của Ôn Noãn, nàng nhíu mày, đang suy nghĩ có cần xuống lấy người ra không, trong bụng lại đột nhiên truyền đến cảm giác quá đói, cảm giác quá đói này có thế tới hung hăng tập kích cuốn lấy toàn bộ cả thể xác và tinh thần của nàng, cổ họng càng thêm đau y hệt như bị bỏng, gấp gáp muốn tìm thứ gì đó tới làm dịu. dfienddn lieqiudoon


Nàng bấu chặt lấy rào chắn chòi gác, cắn răng để cho mình giữ vững tỉnh táo. Bên tai truyền tới từng tiếng trống trận, nàng hít sâu một hơi nhìn xuống phía dưới, lại chỉ thấy một mảnh sương trắng mịt mờ như biển mây cuồn cuộn, ánh sáng màu màu đỏ cam của cây đuốc xung quanh chiếu ra, dáng vẻ cực giống như trước khi mặt trời mọc. Những tiếng trống ầm ầm kia, giống như đến từ chân trời cực xa, nàng dần dần nghe không rõ.


“Ôn công tử, ngươi có chỗ nào không thoải mái?” Hương thơm xử nữ nồng nặc kèm với tiếng hỏi đến gần.


“Không, không có.” Nàng giống như dốc hết toàn lực mới nói ra hai chữ này, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng xuống, trong đầu chỉ còn lại tia tỉnh táo cuối cùng không ngừng nhắc nhở nàng: Đi mau, mau rời đi! Nhưng tí xíu tỉnh táo kia, sao địch nổi sự hấp dẫn của hương thơm xử nữ rót vào trong phế phủ, chân muốn rời đi lại hoàn toàn bất động.


“Ôn công tử?” Trại Chư Cát nghi ngờ đặt tay lên vai nàng ta, đang định tiến lại gần nhìn thẳng vào, trong sương mù dày đặc trên chòi gác có một bóng dáng màu trắng giống như con rồng đang bay phá sương mà ra, ngồi lên mây bay tới, ánh kiếm sắc bén chỉ thẳng vào giữa chân mày của nàng.


Lúc này né tránh đã không kịp, Trại Chư Cát đưa tay hung hăng đẩy, dưới chưởng, lý trí của Ôn Noãn đã hoàn toàn mất khống chế đang định xoay người nhào tới nàng ta trong nháy mắt rớt từ trên chòi gác xuống. Tiếng gió gào thét bên tai, tóc hoa râm nhanh chóng tản ra nhảy múa trong gió vù vù, trên eo nàng đột nhiên căng thẳng, vững vàng bấu vào trong ngực Quân Dập Hàn, mà giờ phút này dung nhan của nàng đang kịch liệt thay đổi, rơi vào trong đáy mắt Quân Dập Hàn, không hề bỏ sót chút nào.


Là nàng ta! Trên chòi gác, sau khi Trại Chư Cát đẩy Ôn Noãn xuống đã trở tay cầm cung lắp sẵn tên lên dây cung, trước đây ánh mắt của hai người tuyệt đối không phải có quen biết, tuy rằng cách nhau khá xa nên nàng nhìn không rõ, nhưng nàng thân là nữ tử, có vài thứ không cần nhìn, cũng có thể cảm nhận được chân thật. Nàng định thừa dịp khoảnh khắc khi Quân Dập Hàn cứu người lại bổ sung thêm một mũi tên, nhưng không nghĩ tới, vừa lúc thấy tóc rối bời bay lên lộ ra khuôn mặt.


Gương mặt đó, nàng nhìn gần hai mươi năm, tuy rằng chỉ liếc nhìn qua một chút, cũng sẽ không nhận lầm. Điều này làm sao có thể? Làm sao có thể? Nàng vô lực lùi về phía sau hai bước.


Nhưng mà, sao lại không có khả năng, không phải nàng đã ở thế giới này rồi sao? Nếu như thế, như vậy người kia, hắn cố chấp nàng ta như thế, có thể cũng tới thế giới này rồi không?


Nghĩ tới khả năng này, nhịp tim của nàng đột nhiên tăng nhanh, không cách nào ức chế. Không biết bao lâu, không biết bao lâu rồi trái tim này lại mới có sức sống nhảy vọt lên như thế? Nàng vuốt vuốt vị trí trái tim, cảm nhận nơi đó điên cuồng nhảy loạn, chỉ cảm thấy, đây mới thật sự là sống lại cuộc sống mới.


Ở trong ngực Quân Dập Hàn, Ôn Noãn tránh thoát không ra, cuối cùng chỉ có thể như hai lần trước, chuyển mục tiêu sang hắn, há mồm hung hăng táp về phía cổ hắn. Máu nơi động mạch cổ rất dư thừa, nàng hút vô cùng thoải mái, vô cùng rối rắm – thứ này thật sự đắng quá!


Kinh sợ phức tạp rối rắm đan xen trong mắt Quân Dập Hàn, nhưng lúc này nữ nhân trong ngực đã mất đi khống chế lý trí mà phát điên, cho dù hắn căm giận ngút trời, cũng là có lửa giận mà không có chỗ phát.


Tròng mắt lạnh lẽo của hắn quét về phía nam tử trên chòi gác đang sắc mặt tái nhợt vẻ mặt kích động, trường kiếm trong tay phá không mà xẹt đến, chòi gác ầm ầm sập xuống. Hắn ôm Ôn Noãn ẩn vào trong màn sương mù dày đặc, biến mất không thấy gì nữa.


Khoảnh khắc khi chòi gác đổ xuống, Thân Tư mang theo Trại Chư Cát đang cực kỳ hoảng sợ lên đầu tường, hắn buông nàng ra, lui về phía sau một bước, hỏi: “Sau này như thế nào?”


Trại Chư Cát thoáng ổn định tâm tình, đáy mắt nổi lên giãy giụa yếu ớt, cuối cùng giãy giụa bị ánh lạnh thay thế, nàng lấy ra cờ lệnh màu đỏ đưa về phía cờ lệnh màu vàng trước kia, giơ lên cao vẫy vẫy. Bóng người nơi xa cấp tốc chạy, thoáng chốc, một trận cuồng phong nổi lên, cùng cát đá đầy trời cuốn thẳng về phía Hàn quân.