Nàng Phi Lười Có Độc

Quyển 2 - Chương 33-1: Không được, điềm đại hung (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Puck - Diễn đàn


Mặc dù lúc rơi xuống đất, tư thế không bay bổng nhẹ nhàng, nhưng dù sao cũng không té chổng vó. Ôn Noãn hoạt động cái chân hơi bị trẹo, sau khi ổn định tâm thần làm bộ ngước mắt nhìn trời một chút, nói: “Vương gia ra ngoài tản bộ? Ừ, hiện giờ thời gian này đi tản bộ ngược lại không tệ, không khí trong lành ánh nắng chiếu đầy trời, là một canh giờ tốt để tản bộ.” Nàng nói đến đây, cầm chiếc quạt gõ lên vai một cái, vẻ mặt hơi đau đớn nói, “Vừa rồi khi tại hạ giao thủ với Trần Chưởng môn dự đoán bị thương một chút, sẽ không quấy rầy Vương gia ngắm cảnh, đi về nghỉ ngơi trước, cáo từ.”


Nàng nói liên tiếp xong, đang định cất bước lách người, lại nghe hắn lạnh nhạt nói: “Bị thương? Bổn Vương thấy mũi kiếm của Trần Chưởng môn còn chưa chạm vào áo bào của ngươi chút nào, ngươi thật ra bị thương như thế nào?”


“Dự đoán là... Do kiếm khí gây thương tích.” Ôn Noãn không ngờ hắn thẳng thắn bới móc lời nói dối của nàng như vậy, ấp úng nói.


“Hả?” Quân Dập Hàn khẽ gật đầu, suy tư nói, “Không tổn thương áo bào mà kiếm khí làm tổn thương người, đây chẳng lẽ chính là ‘cách sơn đả ngưu’ * trong truyền thuyết? Hôm nay coi như bổn Vương được mở rộng tầm mắt.”


(*) cách sơn đả ngưu: là một loại võ thuật trong truyền thuyết của Trung Quốc, có thể cách một khoảng cách dùng quyền chưởng công kích, đánh bại người.
“...” Ôn Noãn ngượng ngùng cười cười, “Vương gia, ngài tiếp tục ngắm cảnh, tại hạ cáo từ.” di3nd@nl3qu.yd0n


“Đồ nhi kia của ngươi...” Giọng nói của hắn một lần nữa chậm rãi vang lên, liếc mắt nhìn bước chân đưa ra đến một nửa của nàng lại cứng đờ, “Bổn Vương nhìn hình như hơi quen mắt.”


“Vậy sao?” Ôn Noãn ngước mắt nhìn Sở Hoan cách đó không xa đang lấy tay che mặt lén lén lút lút núp sau lưng Huyền Nguyệt đang định âm thầm rời đi, đuôi chân mày khẽ nhếch, trong lòng đã sáng tỏ, xem ra hắn đã nhận ra Sở Hoan rồi. Bên môi nàng tràn ngập ra ý cười, lộ ra vài phần hài hước không dễ phát giác, kêu, “Hoan Hoan, tới đây.”


Thân hình Sở Hoan cương cứng, đang định che mặt nhấc chân chạy trốn, lại bị Huyền Nguyệt trực tiếp giữ cánh tay, không để ý tới nàng giãy giụa mạnh mẽ dẫn theo tới đây, Ôn Noãn lấy chiếc quạt nâng cái cằm lộ ra khuôn mặt như chết cha chết mẹ của hắn, nói với Quân Dập Hàn: “Vương gia, ngài nhìn Hoan Hoan một chút, là người ngài nhận biết? Đồ nhi của ta vào các chẳng qua chỉ chút thời gian, mặc dù ta cực kỳ yêu thích, nhưng nếu hắn thật sự có duyên phận gì với Vương gia, Vương gia chỉ cần mang đi là được. Tại hạ coi như cho Vương gia một cái nhân tình, kết giao bằng hữu với Vương gia.” Dứt lời, bóng dáng của nàng đã lướt ra ngoài hơn trượng, mặc dù thân hình có vẻ tiêu sái phóng khoáng, nhưng lại mơ hồ lộ ra vài phần xu thế chật vật mà chạy.


Tên khốn kiếp mất dạy đáng giết ngàn đao này... Sở Hoan nghẹn họng trân trối nhìn hắn tùy ý giao mình cho “Nam nhân khác”, trong nháy mắt ấm áp biến mất không thấy gì nữa, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, trong lòng không khỏi hung hăng mắng hắn một trận, nhưng sau khi mắng, còn phải đối mặt với hiện thực. Hắn rụt cổ một cái, ánh mắt lập lòe, cười đến cực kỳ nịnh hót, giọng nói cực kỳ lấy lòng kêu: “Tam ca.”


“Ngươi ngược lại còn biết được ta là tam ca của ngươi?” Quân Dập Hàn nhìn hắn lạnh lùng nói. di@en*dyan(lee^qu.donnn)


“Dĩ nhiên biết được.” Sở Hoan lập tức vỗ ngực chân chó nói, “Cho dù đệ không biết phụ thân ruột mẫu thân ruột là ai, cũng không thể không biết tam ca là ai. Nghĩ tới tam ca là thiên hạ vô song thế gian không ai bì nổi, ngàn vạn nữ tử mê muội, ngàn vạn binh sĩ tranh nhau...” Ở dưới ánh mắt nhàn nhạt của Quân Dập Hàn, hắn cuối cùng nuốt từ từ mấy chữ nịnh bợ nước miếng văng tung tóe vào, cúi thấp đầu xuống, uể oải nói, “Tam ca, Sở Hoan biết sai rồi.”


“Đã biết sai rồi, có biết làm như thế nào không hả?”
“Biết.” Sở Hoan buồn bực nói, “Chép trăm cuốn kinh thư, tu thân dưỡng tính.”
“Lần này, bổn Vương liền thoáng một chút, không để cho ngươi chép kinh thư.”
“Thật sao?” Sở Hoan vui mừng ngẩng đầu lên.


“Bổn Vương nói chẳng lẽ còn có giả?” Quân Dập Hàn lấy tờ gấy gấp gọn trong ống tay áo ra đưa cho hắn nói, “Sao thơ phía trên này, tiện đường chép xuống, trong ngày mai ta kiểm tra.”


‘Được.” Sở Hoan cực kỳ vui mừng đồng ý, trong lòng nói thầm thật ra thì tam ca vẫn rất có lòng đồng tình thương yêu, thật sự quá tốt tốt quá mức với hắn rồi. Một trang giấy mỏng như vậy, nhìn xuyên qua bóng giấy cũng nhìn ra không có bao nhiêu chữ, nhân từ như thế không thể coi là trừng phạt, ôi, tam ca thật sự bộc phát quan tâm yêu thương hắn.


Hắn vui mừng đưa mắt nhìn bóng dáng Quân Dập Hàn biến mất không thấy gì nữa, lúc này mới hai ba cái mở giấy ra nhìn coi rốt cuộc là thơ gì khiến cho tam ca có thể lọt vào mắt dùng để dạy dỗ hắn. Nhưng tờ giấy kia mở ra, chữ phía trên mới vào mắt trong chốc lát, hắn chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh *, mặt mày vui mừng cứng ngắc rối rắm thay đổi.


(*) ngũ lôi oanh đỉnh: năm tia sét đánh vào đầu, ví với bị trời phạt.
Thân thể được Quân Dập Hàn phán định là rất bền chắc hung hăng lung lay hai cái, trực tiếp “Rầm” ngã xuống đất không dậy nổi.


Cái gì mà đồng tình quan tâm yêu thương săn sóc, tất cả đều là gạt người. Hừ hừ, tam ca thật xấu, sao tam ca có thể nhẫn tâm với hắn như vậy? Bọn họ rốt cuộc có phải là huynh đệ ruột cùng phụ thân sinh ra không?


Giờ phút này, trong lòng Sở Hoan đau khổ không dứt, chỉ cảm thấy hận không thể chết luôn cho xong hết mọi chuyện. Nhưng chịu không được vì cái gì mà thân thể này bền chắc, tuy hắn có lòng muốn chết, nhưng thân thể lại khỏe mạnh khiến cho hắn duy trì tỉnh táo hoàn toàn, ngay cả muốn bất tỉnh trong chốc lát để trốn tránh thực tế bi thảm cũng không được.


Sau bữa cơm chiều, Ôn Noãn nhìn cửa phòng đối diện vẫn khép chặt, Quân Dập Hàn cũng không trở về, lường trước được hắn chắc đang thu thập Sở Hoan hoặc thương lượng công vụ với Trần Chưởng môn, lúc này mới nhàn tản đi ra khỏi phòng, định đi dạo chung quanh quen thuộc địa hình, dễ dàng hơn cho hành động sau này của nàng.


Nàng mới vừa đi không tới mấy bước, quẹo qua khúc quanh tới một sương hòng, đột nhiên nghe thấy giọng mắng của Sở  Hoan, mà nghe lọt vào tai một chút hình như đang lấy nàng làm trung tâm? die ennd kdan/le eequhyd onnn


Chẳng lẽ Quân Dập Hàn thật sự để cho hắn sao trăm quyển kinh thư? Trong lòng nàng nổi lên tò mò, đưa tay chọc cửa sổ nhìn vào trong, vừa nhìn, cũng đột nhiên hít một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy Quân Dập Hàn thật sự hiểu sâu đạo lý giày vò người ta, thế gian này chỉ sợ chỉ có hắn mới có thể chế ngự Sở Hoan tên tiểu Bá Vương này, chép kinh thư so sánh với cái này, vậy chỉ có thể dùng ba chữ hiện đại để hình dung: Bùng nổ rồi!


Bên trong phòng, Sở Hoan chọc chọc hai búi tóc bị chọc thành kiểu tóc đuôi gà nổ tung, vẻ mặt hắn cực kỳ khố ở vừa một tay kéo mạnh tóc vừa một tay run run viết trên giấy Tuyên Thành, mặc dù đều là viết trên giấy, xét cho cùng là một chữ “Sao” (trong sao chép), nhưng Quân Dập Hàn để cho hắn sao cái này, chính là ngay cả Ôn Noãn nhìn cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi trong lòng.


Quân Dập Hàn để cho hắn sao chính là “Tuyền Ki đồ” *!


(*) Tuyền Ki đồ: tương truyền vào thời tiền Tần ở Tần Châu (nay là Thiên Thủy - Cam Túc), vợ Tô Huệ của thứ sử Đậu Thao làm thơ đọc xuôi đọc ngược đều được, tự xưng là thơ đọc xuôi ngược. “Tuyền Ki đồ” của Tô Huệ có tổng cộng 841 chữ cái, ngang dọc hai mươi chín chữ, đọc ngang, dọc, xéo, xuôi, ngược hoặc bớt một chữ, hoặc đồi một chữ đều thành thơ, thơ có tam, tứ, ngũ, lục, thất ngôn không giống nhau, thật tuyệt diệu, lưu truyền rộng rãi, chuyện xưa về tìm lại tình yêu chân thật của nàng cũng truyền lưu đến tận bây giờ. (nguồn: Baike)


Nếu chỉ là sao “Tuyền Ki đồ” cũng không có gì, nó cũng chỉ là 841 chữ cái xếp thành “Ma trận chữ viết”, nhưng vấn đề là, Quân Dập Hàn tuyệt lại tuyệt * đến mức khiến Sở Hoan sao chính là “Tuyền Ki đồ” diễn giải ra thơ. Mà “Tuyền Ki đồ” của một vị nữ tử, tuy chỉ có 841 chữ cái, lại có thể diễn giải ra hàng nghìn các loại thể thơ. Càng giày vò lòng người ta hơn chính là, những thơ này tất cả đều thuật theo tâm tình của nữ chủ nhân với phu quân từ u oán, buồn nhớ, than thở, v.v..., lấy tính tình của Sở Hoan, sao thơ như vậy... Trong lòng Ôn Noãn thổn thức không dứt, lần đầu tiên cảm thấy, hài tử này cũng không dễ dàng.


(*) tuyệt: có thể hiểu theo hai nghĩa, đoạn tuyệt (dứt khoát) hoặc tuyệt vời.


Nàng nhìn lại nhìn, chỉ cảm thấy nhìn tiếp gánh nặng tâm lý rất lớn, đang định xoay người rời đi, lại thấy Sở Hoan bên trong trắng bệch mặt rốt cuộc lộ ra vẻ mặt hỏng mất, căm hận ném bút trong tay đi, cắn răng nói: “Gia không chép nữa.” dfienddn lieqiudoon


Có tính khí, Ôn Noãn ngạc nhiên nhìn cử động của hắn, đáy mắt lộ vẻ hứng thú. Kết quả hứng thú này của nàng mới được một nửa lại cứng đờ... Sở Hoan bên trong lại đâu vào đấy nhặt bút về, vẻ mặt sa sầm nói lầm bầm, “Gia nghỉ ngơi trước một chút, đợi lát nữa chép.”


“...” Ôn Noãn thầm thán, uy áp của Quân Dập Hàn, quả nhiên không thể khinh thường.


Nàng cho rằng hắn nghỉ ngơi một chút là để nguyên quần áo gục xuống bàn ngủ, kết quả lại thấy hắn đưa lưng về phía cửa sổ bắt đầu cởi áo ra, lúc này Ôn Noãn mới nhìn thấy sau tấm bình phong mơ hồ lộ ra nửa thùng nước tắm, bên trong bốc lên khí nóng. Người này không hổ là giống tinh quý Hoàng thất nuôi ra, vào thời khắc này còn có ý định tắm rửa giải lao.


Ôn Noãn lắc đầu cười, dán giấy cửa sổ đã chọc thủng lên xoay người rời đi, đi được hai bước, nàng lại nhướn mày, có ý tưởng kỳ quái nào đó như điện quang hỏa thạch xẹt qua lại nhanh đến mức không bắt được, nàng dừng bước một chút, cuối cùng bị ý tưởng này sai khiến quay lại, một lần nữa chọc cửa sổ, Sở Hoan bên trong vừa mới cởi áo lót được một nửa, lộ ra tảng lớn da thịt nhẵn nhụi trắng nõn vùng lưng và đầu vai mượt mà, chỉ cần kéo xuống một chút nữa...


Xuống chút nữa trong nháy mắt, nàng chỉ cảm thấy trên vai đau xót, bị người mang theo bay bổng lên, gió lớn xẹt qua bên tai, mang tới từng đợt từng đợt hơi thở cực kỳ quen thuộc, không cần nghiêng đầu nhìn, nàng đã biết là ai. Sau khi cảnh vật dưới bàn chân chuyển đổi vài lần, nàng bị ném trên một mảnh cỏ.


Ôn Noãn đứng dậy từ trên mặt cỏ dày sửa sang lại áo, ép mình trấn tĩnh mà nhìn trái nhìn phải nói: “Cảnh trí nơi này không tệ, Vương gia quả nhiên có ánh mắt thật tốt.”
“‘Ánh mắt’ của bổn Vương sao bằng Các chủ?” Giọng hắn lạnh lẽo giống như mang theo tầng tầng lửa giận.


“Đâu có đâu có.” Ôn Noãn cười khan nói, trong lòng thật sự đau khổ, nàng quỷ thần không biết rình coi một người khác tắm, lại bị huynh trưởng của người ta nhìn thấy còn một phát tóm gọn. Càng đau khổ hơn chính là, trong mắt hắn, nàng là nam tử, hiện giờ Sở Hoan là một “Cô nương”, nàng đường đường là một Các chủ lại đi rình coi cô nương môn hạ của mình tắm rửa... Mẹ nó, cái mặt này thật sự có thể ném đi được rồi!


Quân Dập Hàn nhìn thái độ lạnh nhạt vô vị của nàng chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng càng thêm bừng bừng dâng cao, nàng một cô nương lại đi rình coi một nam tử tắm! Lúc này hắn đã không có tâm tư đi suy tính tới vấn đề nàng có biết Sở Hoan là nam nhân hay không, trong đầu hắn chỉ còn dư lại một đám lửa đang hừng hực thiêu đốt!


Đuôi mắt Ôn Noãn hơi nhướn lên, dò xét vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy chân mày hắn căng thẳng, sắc mặt căng thẳng, môi cũng căng thẳng. Dưới ba cái căng thẳng này, trong lòng nàng thoáng chốc có tiếng chuông báo động mãnh liệt, không được, điềm đại hung!


“Nhìn kia, một đàn cò trắng bay lên trời xanh.” Suy nghĩ của nàng lóe lên, chiếc quạt trong tay chỉ một phát lên trời, trong miệng đột nhiên bắn ra một câu như vậy.


Một câu của nàng vừa bắn ra, sắc mặt Quân Dập Hàn đột nhiên trầm xuống, thân thể nàng đã theo bản năng lướt đi, kéo khoảng cách giữa hai người ra ngoài hơn trượng.
Lúc này không chạy thì đợi đến khi nào!


Núi xanh trúc xanh, bóng dáng màu trắng nhanh chóng xuyên qua, dọc theo đường đi lưu lại mùi thơm lạ lùng nhàn nhạt sâu kín phiêu tán.


Màn đêm tới, gió đêm thổi nhẹ, Ôn Noãn chạy đầu đầy mồ hôi hơn nữa vòng núi Đan Hà rốt cuộc mới ngừng lại, nàng giơ tay áo lau chùi mồ hôi trên đầu, quay đầu lại nhìn coi, cũng may, không có theo tới.


Chỉ có điều, rốt cuộc tại sao nàng phải chạy? Nàng vịn cây trúc thở dốc đồng thời mới ý thức được vấn đề này. Ngay cả Quân Dập Hàn bắt được nàng rình coi Sở Hoan tắm thì như thế nào? Hiện giờ thân phận của Sở Hoan không công khai, chỉ là đồ nhi trong các của nàng, dù nàng nhìn thì như thế nào? Chuyện trong các của nàng, tại sao hắn trông nom?


Tuyền Ki đồ