Nàng Phi Lười Có Độc

Quyển 2 - Chương 25: Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài

Editor: Puck -
Cái gọi là Quân tứ, tất nhiên là nhi tử thứ tư của Quân gia Quân Sở Hoan.
“Đệ không yên ổn ngây ngô trong cung, chạy tới đây làm gì?” Quân Dập Hàn nhìn Sở Hoan đang nhìn đông nhìn tây trong phòng khách cau mày hỏi.


“Tam ca.” Sở Hoan nghe thấy giọng của hắn xoay người lại, đầy mặt vui mừng chạy tới bên cạnh hắn, khi tiếp xúc được ánh mắt sắc bén của hắn thì lặng lẽ lui về phía sau hai bước giữ một khoảng cách, hắn đưa tay gãi đầu nhìn chung quanh nói: “Mẫu hậu ngày ngày nhốt đệ ở trong cung không cho đi ra, không nghẹn cũng sắp ngộp chết.”


“Lát nữa ta phái người đưa đệ về.” Mặc dù cùng Mộ Dung Tịnh không thể cùng tồn tại, nhưng không liên quan đến Sở Hoan chút nào, vả lại lấy thân phận của Sở Hoan ở chỗ hắn cũng không an toàn.


“Đừng mà, tam ca, đệ chính là đặc biệt tới tìm huynh nương tựa.” Sở Hoan vội tiến lên phía trước nói, hắn thò đầu nhìn ra sau lưng Quân Dập Hàn nói sang chuyện khác, “Còn nữa, tam tẩu đâu? Đệ nghe nói tam tẩu trở lại, đệ rất lâu không thấy tam tẩu rất nhớ tam tẩu.”


“Nàng ta không có ở đây.”
“Vậy tam tẩu đi đâu, đệ tự đi tìm tam tẩu?” Hắn nói đồng thời thân thể linh hoạt vòng qua Quân Dập Hàn ngăn cản chạy tới hậu viện, kết quả bước chân chưa đi ra được hai bước đã bị Quân Dập Hàn túm cổ áo bắt về.


“Tam ca?” Sở Hoan tỏ vẻ vô cùng đáng thương nhìn hắn.
“Ngươi có biết thế cục hiện giờ là như thế nào không? Chuyện này không thương lượng.”


“Biết mà.” Sở Hoan nặng nề gật đầu, “Chính bởi vì biết, cho nên đệ mới đến tìm tam ca, đệ ở chỗ tam ca làm con tin cho tam ca, đến lúc đó khi mẫu hậu lại phái binh tới, huynh trực tiếp đưa đệ lên trước trận tiền là được.” Hắn cúi mặt xuống, cụp đầu nói, “Việc mẫu hậu làm lúc này đúng thật quá đáng, nhưng suy cho cùng bà là mẫu hậu của đệ, đệ không thể ngăn bà cũng không ngăn cản được bà, nhưng nếu đệ có thể vì tam ca ra một chút sức lực, tâm trạng của đệ cũng vui vẻ.” die~nd a4nle^q u21ydo^n


Quân Dập Hàn nhìn dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của hắn, vẻ ác liệt trong tròng mắt cuối cùng thối lui vài phần trở nên nhu hòa, hắn chậm rãi nói: “Đây là chuyện giữa người lớn với nhau, đệ còn nhỏ, rất nhiều chuyện cũng không phải đơn giản như đệ nghĩ cũng không phải đệ có khả năng thao túng, nghe lời tam ca nói, hồi cung đi.”


Sở Hoan cắn cắn môi, biết lời của Quân Dập Hàn từ trước đến giờ nói một không hai, hắn yên lặng lặng yên, nâng cặp mắt hơi ửng đỏ lên nhìn Quân Dập Hàn nói: “Đệ nghe nói tam ca hưu tam tẩu? Vì sao tam ca hưu tam tẩu? Chẳng lẽ tam ca không những hưu tam tẩu còn đuổi tam tẩu đi?”


“Chuyện của tam ca tự có tam ca định đoạt, đệ không cần hỏi nhiều.” Sắc mặt Quân Dập Hàn hơi trầm xuống.


“Haizzz, đệ lại thương tam tẩu.” Sở Hoan nhỏ giọng thở dài, hắn ngẫm nghĩ lại nói, “Nếu như tam ca hưu tam tẩu, vậy sau này tam tẩu kết hôn sẽ không liên quan đến tam ca, như vậy...” Trong hai mắt ửng đỏ của hắn lộ ra vài phần sáng rỡ, “Chăng lẽ đệ có thể cưới tam tẩu rồi?”


Mặt Quân Dập Hàn đen sì lạnh lùng nhìn hắn, hắn đầu tóc tê dại gãi gãi đầu, nhỏ giọng la hét, “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài chứ sao.”


Trước có Hoàng huynh lấy mạng bảo vệ, hiện có Hoàng đệ muốn cưới, Ôn Noãn, ngươi thật đúng là có khả năng! Quân Dập Hàn chỉ cảm thấy trong lòng giận dữ không tên, gọi Bạch Ưng lạnh giọng căn dặn; “Mang tứ Điện hạ đi hậu viện nghỉ ngơi, sáng mai phái người hộ tống hắn hồi kinh.”


“Tam ca, tam ca, trễ vài ngày được không?” Sở Hoan vội la lên về phía Quân Dập Hàn rời đi.
“Điện hạ, mời.” Bạch Ưng nhìn Sở Hoan cực kỳ chán nản trước mắt, lạnh lùng nói. die nda nle equ ydo nn
“Hừ!” Sở Hoan hung ác trợn mắt nhìn hắn, cực kỳ không muốn đi về phía hậu viện.
Đúng là Sở Hoan?


Ôn Noãn nhìn thiếu niên hai tay chống nạnh vẻ mặt căm giận đâm đầu đi tới cách đó không xa, đáy mắt trên xà nhà có vài phần ý cười, nàng vốn suy đoán Quân tứ có lẽ là hắn, cố ý ra nhìn một chút, lại quả thật bị nàng đoán đúng. Hài tử này một năm gặp ngược lại càng xinh đẹp không ít, chỉ có điều tính tình vẫn giống hệt như trước kia.


“Được rồi, đừng đi theo nữa, gia tùy ý đi dạo ở trong hậu viện này một chút còn có thể bay sao,” Sở Hoan tức giận trừng mắt nhìn Bạch Ưng sau lưng ác thanh ác khí * nói.
(*) ác thanh ác khí: hình dung giọng nói rất hung ác, thái độ thô bạo


“Nếu như thế, vậy Bạch Ưng ở ngoài viện chờ, nếu Điện hạ có gì phân phó kêu một tiếng là được.”
“Biết rồi biết rồi, đi mau, đừng cản trở mắt gia.” Sở Hoan giơ tay lên thúc giục giống như đuổi ruồi bọ.


“Thuộc hạ cáo lui.” Bạch Ưng không thèm để ý tới thái độ ác liệt của hắn, cười cười xoay người rời đi.
Sở Hoan nhìn Bạch Ưng cuối cùng đã đi, đặt mông ngồi xuống trên mái hiên cong, khom gối, một tay chống cằm cau mày, chợt nhìn lên, vẻ mặt thật sự sầu khổ.


Ôn Noãn thấy dáng vẻ hắn như vậy, trong lòng nổi lên tò mò, chẳng lẽ lại bị Quân Dập Hàn dạy dỗ? Nàng cau mặt lên đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn nói: “Tiểu huynh đệ bằng chừng ấy tuổi lại có dáng vẻ cực kỳ khổ sở như vậy, có chuyện gì phiền lòng sao?” d1en d4nl 3q21y d0n


“Ngươi là ai? Mau đi chỗ khác ngây ngô, gia đang phiền, đừng quấy rầy thanh tĩnh của gia.” Sở Hoan nhíu nhíu mày, nhìn khách không mời mà đến trước mắt, hết sức không kiên nhẫn lên tiếng đuổi người.


“Tại hạ Mộ Hàn, là một tiểu y sư nho nhỏ dưới quyền Hàn Vương.” Ôn Noãn cố ý xuyên tạc lời đuổi người của hắn thành câu hỏi tiếp tục đáp lời với hắn.


“Ai quản ngươi la... Đợi chút, ngươi nói ngươi tên là gì, Mộ Hàn?” Sở Hoan thu chân lại, lại gần nàng, “Ngươi chính là Mộ Hàn, người tâm phúc mới bên cạnh Hàn Vương trong truyền thuyết? Hóa ra có dáng vẻ như vậy.” Hắn nói xong nhíu mày, lại ngó kỹ nàng, ngay sau đó “Chậc chậc” hai tiếng, nói, “Mặc dù dáng dấp coi như tạm được, nhưng so với tam tẩu của ta...” Lắc đầu một cái, “Vẫn còn kém một chút như vậy.” Hắn nói đến đây, hai mắt sáng lên, lại gần Ôn Noãn thêm, nói, “Này, ngươi là tâm phúc bên cạnh Hàn Vương chắc từng gặp tam tẩu đúng không? Bây giờ tẩu ấy mập hay gầy, xấu hay đẹp, ngươi tới nói cho gia nghe một chút.”


“...”


“Tại sao không nói chuyện?” Hắn nhìn lên, thấy Mộ Hàn trước mắt im lặng không nói, nhíu nhíu mày, ngay sau đó bừng tỉnh hiểu ra vỗ đùi một cái, “A, ngươi nhất định không biết tam tẩu mà gia nói lầi, tam tẩu mà gia nói chính là Hàn Vương phi, lần này ngươi nhất định biết là ai, còn đứng ngây ra đó làm gì, nói mau nói mau.” Hắn liên mồm thúc giục.


Ôn Noãn nhìn vẻ mặt khẩn cấp giọng nói bắn liên hồi của Sở Hoan, trong lòng có ấm áp róc rách chảy qua, nàng nghiêng đầu nhìn về phía hải đường trong đình viện đang đón gió đung đưa nói: “Dáng người Vương phi nhỏ gầy, mặt mũi hơi có vẻ tiều tụy, nghĩ đến chính là không bằng dung mạo lúc hưng thịnh nhất.”


“A...” Hai vai Sở Hoan rụt xuống nhụt chí, rất lo lắng nói: “Dáng vẻ vốn như vậy rồi, bây giờ còn không bằng ban đầu.” Giọng hắn rất thổn thức nói, “Nếu gia thật sự lấy tẩu ấy, làm sao có thể ra tay được, haizzz!” Hắn chống cằm ngẫm nghĩ, lại tự nhủ, “Thôi thôi, cùng lắm thì cưới về nuôi, sau lại cưới một dung mạo xinh đẹp.” Nói xong, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt cực kỳ yêu mị khóe môi mỉm cười của Mạnh Cô Nhiễm. dinendian.lơqid]on


Ôn Noãn nghe lời của hắn, lo lắng khoảnh khắc trước trong nháy mắt hóa thành hư không, vẻ mặt nàng đen sì nhìn về phía hắn, lại thấy sau mấy lần sắc mặt hắn lại khẽ dâng lên đỏ bừng, đầu chân mày nơi khóe mắt lại tăng thêm vài phần sắc hoa anh đào, dáng vẻ tư thái kia, ngược lại cực kỳ giống cô nương xuân tâm nảy mầm.


Thằng nhãi này, thằng nhãi này chẳng lẽ thật sự ngưỡng mộ cô nương tướng mạo đẹp trong lòng?
Không biết cô nương nhà nào đen đủi bị hắn nhìn vào trong mắt?
Chỉ có điều, nếu trong lòng hắn đã có cô nương yêu thích, tại sao lại muốn cưới nàng?


Ôn Noãn đè ấm ức trong lòng xuống, ho khan một cái kéo tinh thần hắn về, nói: “Nghe ngài vừa mới gọi Vương phi là tam tẩu, vậy ngài chắc là tứ Điện hạ, hiện giờ Vương phi đã là phụ nhân bị hưu, lấy thân phận tôn quý của Điện hạ ngài, lấy một phụ nhân bị hưu về không sợ thành chuyện cười cho người trong thiên hạ sao?”


“Nông cạn.” Sở Hoan cực kỳ khinh bỉ nhìn vào trong mắt nàng, “Gia cưới người nào liên quan cái rắm gì đến người trong thiên hạ, tuy tam tẩu là phụ nhân bị hưu, nhưng ngoài tam ca ra thì tam tẩu là người mà gia sùng bái nhất, nếu tam ca không cần tẩu ấy, bản Điện hạ tất nhiên phải thu tẩu ấy về nuôi dưỡng cho tốt.”


Thì ra là như vậy!
“Haizzz, ngươi có biết sau khi Vương phi của gia bị hưu thì đi đâu không?”
“... Không biết.”


“Mạnh ca ca, huynh nhất định phải giết con tiện nhân Ôn Noãn kia báo thù cho muội.” Vu Nguyệt Lăng cả người bị thương nặng nằm trên giường, vừa nhìn thấy Mạnh Cô Nhiễm lập tức tỏ vẻ căm hận khóc lóc kể lể, hiện giờ nàng hồi tưởng đến vẻ lạnh lùng ác liệt ngày đó của nàng ta vẫn kinh hãi không thôi, giống như, giống như so với ban đầu ba người các nàng giao đấu đã đổi thành một người khác vậy, sát khí lẫm liệt võ công bí hiểm như vậy, nếu không phải người của Mạnh ca ca kịp thời xuất hiện cứu nàng, hiện giờ sợ rằng nàng đã sớm bị mất mạng, nghĩ đến đây, nàng không khỏi khóc càng thêm lợi hại.


“Giết nàng ấy?” Khóe môi Mạnh Cô Nhiễm khẽ câu, mặt nghiêng nghiêng nhìn vào khuôn mặt đang khóc lên khóc xuống của nàng ta, trên mặt hiện lên vẻ ghét bỏ, “Bổn tọa làm việc khi nào đến phiên ngươi tới thao túng?”


“Mạnh ca ca, Nguyệt Lăng, Nguyệt Lăng không thao túng Mạnh ca ca, Nguyệt Lăng chỉ nuốt không trôi khẩu khí này, chẳng lẽ Mạnh ca ca thấy Nguyệt Lăng bị nàng ta làm cho bị thương nặng như vậy mà vẫn thờ ơ vô cảm thế sao? Nguyệt Lăng chỉ muốn Mạnh ca ca thay Nguyệt Lăng đòi lại công đạo mà thôi.” Vu Nguyệt Lăng khóc đến mặt đầy nước mắt, cực kỳ uất ức nói. diee ndda fnleeq uysd doon


“Công đạo này, nếu ngươi có chút năng lực thì tự động đi đòi lại, bổn tọa không có lòng rảnh rỗi này đi vất vả thay ngươi.” Hắn phất tay áo xoay người, “Thời gian bị thương nặng này bổn tọa liền lưu ngươi lại bên cạnh mình để dưỡng thương, đợi sau khi vết thương tốt lên thì hồi cung hay không tự ngươi quyết định.”


Vu Nguyệt Lăng nhìn bóng lưng hắn rời đi, nước mắt trong hốc mắt càng thêm không kiềm chế được mà chảy ra, bóng đỏ kia, vì sao nàng dốc hết toàn lực truy đuổi đều không vì nàng mà lưu lại nửa phần? Là hắn quá tàn nhẫn, hay là mình quá mơ mộng hão huyền?


Nàng đường đường là công chúa nước Tịch Nguyệt, từ nhỏ đến lớn nhận muôn vàn yêu thương, có gì nàng muốn mà không thể có được, nhưng cố tình, cố tình nàng lại động lòng với một nam tử duy nhất nhưng hắn lại chẳng thèm ngó tới, nếu hắn đối xử với tất cả mọi người đều như thế, có lẽ trong lòng nàng sẽ thăng bằng một chút, tự nói với mình hắn chính là một kẻ bạc tình, nhưng vì sao, vì sao hắn không chỉ cứu nữ nhân kia, bây giờ còn suýt chút nữa nàng đã chết dưới lưỡi kiếm của nữ nhân đó nhưng hắn vẫn không thèm che chở cho nàng?


Sao hắn có thể đối xử như vậy với nàng, nàng đường đường là Công chúa!
Đôi tay Vu Nguyệt Lăng hung hăng siết chặt tấm chăn để phát tiết tức giận và căm hận trong lòng.
“như thế nào?” Quân Hạo Thiên thu tay lại, hỏi cực kỳ lạnh nhạt.


“Thật không dám giấu diếm, độc lại vào sâu phế phủ thêm vài phần.” Ôn Noãn cau mày nói, quả nhiên như nàng đoán.


“Ngươi không cần phải lo lắng như thế, chuyện sống chết, bây giờ ta đã sớm nhìn thấu, ngược lại có một chuyện làm ta không yên lòng.” Sắc mặt hắn ngưng trọng nói, “Ngươi có biết Vương gia và Hà...” Hắn dừng lại, lại sửa giọng nói, “Vương gia và Vương phi giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Mặc dù lúc ấy Dập Hàn có sơ lược nói qua, nhưng hắn cảm thấy chuyện không đơn giản như mặt ngoài vậy.


“Chuyện này...” Tâm tư Ôn Noãn đảo quanh, nói, “Thuộc hạ không biết.”
“Thôi.” Quân Hạo Thiên hơi mệt mỏi vuốt trán, “Ngươi lui xuống trước đi.”
Ôn Noãn nhìn khuôn mặt chán nản tiều tụy của hắn, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy rời đi.