Nàng Phi Lười Có Độc

Quyển 1 - Chương 88-2: Bá đạo (2)

“Vâng.” Bạch Ưng chỉ đành lĩnh mệnh lên tiếng.
Bên trong thành Lăng Châu, một công tử áo trắng tướng mạo tuấn mỹ nhìn bố cáo chiêu mộ dán trên tường, khóe môi khẽ câu, vạch đám người ra tiến lên, không chút do dự xé bố cáo xuống.


“Ngươi biết y thuật?” Bạch Ưng nhìn nam tử được mang tới trước mặt, nhìn như thế nào cũng là một tiểu bạch kiểm mặt ngọc, hơi chần chừ hỏi.
“Hiểu sơ một hai.” Công tử áo trắng nhếch môi cười khẽ, vẻ mặt lạnh nhạt thong dong.


Mặc dù hắn mở miệng khiêm tốn, nhưng thái độ như gió nhẹ nước chảy, lại càng khiến cho người ta có cảm giác trong lòng đã có dự tính, không hiển sơn lộ thủy *, Bạch Ưng suy nghĩ một chút rồi gọi người đưa hắn đi vào huyện An Nhân ra mắt Vương gia.


(*) hiển sơn lộ thủy: cách nói văn vẻ của việc bộc lộ tài năng bản thân
“Thảo dân Cố Hàn ra mắt Vương gia.” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on Công tử áo trắng làm lễ ra mắt với Quân Dập Hàn đang trấn an quần chúng gặp tai họa, điều động phát ra vật tư.


“Cố công tử miễn lễ.” Ánh mắt Quân Dập Hàn khẽ xẹt qua mặt hắn rồi khựng lại, bước chân hắn khẽ nhúc nhích đến gần Cố Hàn hai bước, quả nhiên, trong không khí vẩn đục có mùi thơm lạ lùng truyền đến, tròng mắt hắn tối dần, giống như vui giống như giận, công tử áo trắng lại thản nhiên đón nhận ánh mắt hắn, cười cười nói, “Vương gia, không biết bây giờ chỗ nào cần người trợ giúp một tay?”


“Nơi nào cũng không cần.” Sắc mặt Quân Dập Hàn hơi trầm xuống, gọi tùy tùng bên cạnh nói, “Đưa vị công tử này ra ngoài.”


“Vương gia, nếu như thảo dân nhớ không lầm, nơi đây chỉ được phép vào chứ không được phép ra, nếu thảo dân tiến vào rồi, trước khi ôn dịch chưa bó tay chịu trói thì không ra ngoài, đây là thái độ nên có của một y giả.” Tròng mắt hắn mang theo ý cười không hề nhượng bộ chút nào nhìn Quân Dập Hàn, thành khẩn nói, “Vương gia, mặc dù tại hạ không thể bảo đảm nhất định có khả năng loại trừ ôn dịch, nhưng xin cứ để cho tại hạ cố hết sức ra chút năng lực non yếu với dân chúng.”


Tròng mắt Quân Dập Hàn khẽ nhúc nhích, cuối cùng, dưới sự kiên trì của hắn, gọi một y sư ở bên cạnh căn dặn: “Lý Ngự y, dẫn vị công tử này đến tịnh phòng nghỉ ngơi, lại đưa bệnh trạng các ngươi chẩn đoán nói cho hắn, tất cả chẩn bệnh đều nghe theo sự sắp xếp của hắn.”


“Dạ.” Mặc dù Lý Ngự y không biết lai lịch công tử áo trắng trước mặt ra sao, nhưng đã có người gánh lấy trách nhiệm này, trong lòng hắn tất nhiên thở ra, tranh thủ thời gian nói với Cố Hàn, “Công tử, mời.”


“Tạ Vương gia.” Tròng mắt Cố Hàn ngậm cười nói, lại lấy ra một bình sứ tinh tế trong ống tay áo đưa cho Quân Dập Hàn, “Trước khi đến thảo dân không rõ ràng tình huống ôn dịch này lắm, nên tùy ý phối chút thuốc dự phòng, thân thể ngàn vàng của Vương gia là hy vọng của triều đình và dân chúng không thể xuất hiện sai lầm, thuốc này coi như một chút tấm lòng nhỏ của thảo dân, vẫn mong Vương gia lòng lo cho bách tính đồng thời bảo trọng thân thể của mình.”


Quân Dập Hàn nhận lấy bình thuốc trong tay hắn, tròng mắt tĩnh mịch nhìn hắn, cuối cùng thở dài khẽ đến không thể nghe thấy, dặn dò: “Tất cả cẩn thận.”
“Thảo dân hiểu.” Lúc này Cố Hàn cười cười đi theo Lý Ngự y sang bên kia.


“Vương gia, ngài biết người này?” Lạc Phi mặt mày xám tro ở bên cạnh loay hoay búi tóc xiêu vẹo túm được khe hở tiến lên hỏi.
“Ngươi thế mà lại lười biếng ngay trước mặt bổn Vương?” Quân Dập Hàn nhét bình sứ vào trong ống tay áo, lạnh mắt nhìn hắn.


“...” Lạc Phi hung hăng cong eo, một lần nữa xung phong ra trận.
“Lý Ngự y, ta muốn tự mình nhìn thấy bệnh nhân.” Cố Hàn nghe Lý Ngự y nói xong, tròng mắt hơi trầm xuống, mở miệng nói.


“Chuyện này...” Lý Ngự y hơi chần chừ, sắc mặt nặng nề nói, “Công tử, lão phu cũng không sợ nói sự thật cho ngài biết, ôn dịch lần này tương đối lợi hại, y quan của chúng ta đã có hai người bị lây, di1enda4nle3qu21ydo0n nếu ngài muốn biết cái gì, lão phu phái người khác đi làm là được rồi, công tử không cần tự mình mạo hiểm.” Mới vừa rồi cảnh tượng khi hắn nói chuyện với Hàn Vương, lão đã nhìn vào trong mắt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, lão không đảm đương nổi.


“Lý Ngự y.” Cố Hàn sầm mặt, “Đã là y giả mà sợ chết, không nhìn thấy bệnh hoạn mà chỉ dựa vào vài ba lời đã phán đoán suy đoán bệnh tình, y giả như vậy muốn tới có lợi ích gì? Ngài đã biết ôn dịch lần này lợi hại thì nên mang ta đi nhìn tình hình cụ thể một chút, chỉ có biết bệnh chứng cụ thể, như thế mới có thể đúng bệnh hốt thuốc.”


“Công tử nói đúng lắm, lão phu xấu hổ, lão phu mang công tử đi.” Trong lòng Lý Ngự y hổ thẹn, lập tức thu hồi điểm nhỏ mọn kia, mang Cố Hàn đi tới khu chữa bệnh.


Không khí vẩn đục xen lẫn mùi hôi thối từng trận làm người ta nôn mửa, càng đến gần khu chữa bệnh, mùi vị này càng nồng nặc, có nhiều người đã bệnh đến hấp hối, thân thể thối rữa không thể đứng dậy, lúc mấy người bị cách ly nhìn thấy hai người phía trước, chỉ nhàn nhạt liếc qua rồi chuyển đi, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng.


Trong lòng Cố Hàn khựng lại, mặc dù tâm tình nàng lạnh nhạt hơn nữa, nhưng đối mặt với cảnh này vẫn không khỏi cảm thấy nơi cổ họng khô khốc, khóe mắt co lại, nàng đi lên trước vuốt ve một tiểu nữ hài trên mặt cực kỳ dơ bẩn không chịu nổi đang ngồi tựa vào trong ngực mẫu thân, ngồi xổm xuống cười dịu dàng hỏi, “Ngươi tên là gì?”


“Ta tên Nha Đầu.” Tiểu nữ hài nhút nhát trả lời.
“Thật ngoan.” Cố Hàn đưa ngón tay vuốt vuốt lỗ mũi nữ hài, lại nói: “Nha Đầu có chỗ nào không thoải mái, nói cho ca ca  biết được không?”
“Ca ca biết chữa bệnh sao?” Trong mắt Nha Đầu bao hàm mong đợi hỏi.


“Đúng vậy, ca ca chính là đặc biệt đến chữa bệnh cho các ngươi.” Cố Hàn lấy khăn tay ra lau vết bẩn trên mặt nàng ấy.


“Có thật không?” Khuôn mặt bé nhỏ được chùi sạch sẽ của Nha Đầu hiện lên nụ cười vui vẻ, những người khác vừa nghe là tới chữa bệnh cho bọn họ cũng tụm năm tụm ba tới vây quanh.


Trước đây cũng có y sư trong cung phái tới chẩn bệnh cho bọn họ, nhưng đều cách bọn họ thật xa, vốn không đến gần bọn họ chút nào, mà lúc này, công tử tuấn mỹ trước mắt lại không chê bẩn và hôi thối trên người bọn họ, chủ động đến gần bọn họ, điều này khiến cho tuyệt vọng nơi đáy lòng lạnh lẽo của bọn họ cuối cùng dâng lên một chút ấm áp.


Qua toàn bộ hai canh giờ, Cố Hàn mới về đến phòng Lý Ngự y bố trí cho hắn, trong lòng hắn mệt mỏi nặng nề không dứt, mới vừa bước vào bên trong phòng đã bị Quân Dập Hàn ôm lấy cả người vào trong ngực, ngay sao đó giọng nói lạnh lẽo bao hàm tức giận của hắn truyền đến từ trên đỉnh đầu, “Không phải nói để Lý Ngự y đưa bệnh chứng nói cho nàng nghe sao, nàng tự mình đến khu trị bệnh làm gì?”


“Không tự mình nhìn thấy bệnh hoạn hiểu rõ bệnh chứng, ta kê đơn như thế nào?” hắn tự tay vòng chắc hông Quân Dập Hàn, trong giọng nói khó che giấu mệt mỏi, nhưng trong cơn giận của Quân Dập Hàn, thế mà lại cảm giác tất cả mệt mỏi cũng tiêu tán hết sạch trong nháy mắt, chỉ còn lại ấm áp nhàn nhạt ngập tràn.


“Những thứ này có thể giao cho những người khác đi làm?” Quân Dập Hàn vẫn tức giận khó nén.


“Vương gia, như chàng nói vậy sẽ bị người nói thành có lòng riêng đó?” Hắn cười khẽ đẩy Quân Dập Hàn ra, Dieễn ddàn lee quiy đôn ngước mắt cười nhìn Quân Dập Hàn, “Ta là y sư yết bảng mà đến, tất nhiên nên làm tròn bổn phận mới đúng.”


“Cho dù có lòng riêng thì như thế nào, ai dám hoài nghi!” Tức giận trong tròng mắt Quân Dập Hàn cuối cùng bị ý cười của hắn dần dần tản ra, nhưng trong giọng nói vẫn cứng rắn đến tột cùng.


“Thật bá đạo.” Cố Hàn cười lắc đầu một cái, chủ động tựa sát vào trong lòng hắn, trái tim mạnh mẽ nhảy lên dưới lồng ngực thân thể cường tráng, trong mũi là mùi thơm ngát của riêng mình hắn, mệt mỏi vốn tiêu tán lại một lần nữa như thủy triều đánh tới, ý thức mơ mơ màng màng, lần đầu tiên Cố Hàn cảm thấy thì ra có lồng ngực có thể dựa vào như vậy đúng là khiến cho lòng người yên bình.