Phi cô nương được khen tặng, trên mặt chẳng những không có vẻ vui mừng, ngược lại vẻ mặt căng thẳng giống như đang chịu đựng cơn tức giận cực lớn, nhịn một hồi lâu mới có vẻ cứng rắn nói: “Đa tạ Vương phi ca ngợi.”
Ôn Noãn cười gật gật đầu: “Không biết Phi cô nương có vội vã trở về không, nếu không phải gấp, không ngại lưu lại dùng bữa tối với bổn Vương phi, như thế nào?”
“Bẩm Vương phi, Phi nhi không có chuyện gì bận rộn phải vội về.” Lạc Phi vốn còn tưởng rằng người Vương phi này sẽ rất khó dây dưa, không ngờ lại chỉ hai ba câu như vậy đã nói sẽ để hắn lưu lại, khiến cho hắn không khỏi hơi kinh ngạc.
Gần hai tháng nay hắn ngày ngày gặp phải quan binh truy kích, các lộ nhân mã sáng chém tối giết, mệt mỏi, người bị thương nặng, nếu không hắn có thể trực tiếp lẻn vào trong Vương phủ, cần gì phải ăn mặc thành dáng vẻ khiến người ta nín nghẹn, tốn công tốn sức lẫn đi vào, trước đây hắn còn tính toán, nếu không thể lừa dối vượt qua kiểm tra Vương phi trước mặt này thì làm kế lưu lại, khi cần thiết hắn không thể không ép buộc Vương phi lấy ngộ biến tùng quyền *, nhưng biến chuyển này thật sự hơi ngoài dự đoán của hắn.
(*) ngộ biến tùng quyền: tạm thời thích ứng, tùy theo hoàn cảnh mà xử sự cho thích hợp.
Chẳng lẽ người kia thu xếp trước đó? Trong lòng hắn không khỏi hơi hoài nghi.
Ôn Noãn nói với Minh Nhi: “Mang Phi cô nương đi sương phòng nghỉ ngơi trước.”
“Phi nhi cáo lui.” Lạc Phi thong thả di ien n#dang# yuklle e#q quiq on đi theo Minh Nhi rời đi.
Phi nhi, Lạc Phi?
Ôn Noãn cười như không cười nhìn theo bóng dáng xinh đẹp rời đi theo Minh Nhi, trong lòng rất mong đợi gặp mặt đặc sắc sau đó.
Ánh nắng chiều như lửa, Quân Dập Hàn về, Ôn Noãn đặc biệt kêu Minh Nhi bày tiệc rượu ở bên trong vườn, vừa ngắm cảnh vừa dùng cơm, dĩ nhiên còn có một trận đùa giỡn.
“Hình như tâm tình phu nhân rất tốt?” Quân Dập Hàn ngồi xuống nhận lấy chén súp Ôn Noãn đưa tới, nhấp một ngụm hỏi.
“Là không tệ.” Ôn Noãn cười cười: “Sau khi Vương gia thấy người này chắc hẳn tâm tình cũng rất tốt.”
“Hả? Là ai?” Quân Dập Hàn nhướn đuôi chân mày.
“Tới rồi.” Ôn Noãn nhìn Lạc Phi được Minh Nhi dẫn tới dần dần đến gần, nụ cười khá sâu, Quân Dập Hàn theo ánh mắt của nàng quay đầu nhìn lại, chén súp nuốt nửa đường đành nghẹn trong cổ họng, gò má tuấn mỹ hơi vặn vẹo, mà Lạc Phi cách xa mấy bước sắc mặt vô cùng vặn vẹo đen thui, hắn vốn định tìm lý do ở lại nơi này, buổi tối sau khi về thay đổi quần áo lại phát ra tín hiệu gặp Vương gia, nhưng lại không nghĩ tới ở trong tình huống không hề chuẩn bị tâm lý trước, ăn mặc thành bộ dạng như quỷ này mà gặp, lập tức chỉ cảm thấy thật sự muốn lật bàn tay đập vào gáy chết cho xong hết mọi chuyện.
“Phi nhi, ngươi còn đứng đó làm cái gì, còn không mau tới đây hành lễ cho Vương gia?” Ôn Noãn dịu dàng nhắc nhở.
Bị điểm tên Phi nhi kéo da mặt, thân thể và tay chân cứng ngắc đi lên phía trước nói: “Phi nhi ra mắt Vương gia.”
“Khụ khụ.” Miếng canh trong cổ họng Quân Dập Hàn rốt cuộc bị một kích thích này của hắn ta mà nuốt xuống, sắc mặt Quân Dập Hàn hơi quỷ thần khó lường chỉ vào Phi nhi nói với Ôn Noãn: “Phu nhân, đây là?”
“Vi thê thay Vương gia tìm kiếm mỹ nhân, Vương gia có thể hài lòng.” Ôn Noãn vừa kêu Phi nhi ngồi xuống vừa nói với Quân Dập Hàn.
“Mỹ nhân?” Lạc Phi và Quân Dập Hàn trăm miệng một lời nhìn về phía Ôn Noãn.
“Đúng vậy.” Ôn Noãn cười nhạt gật đầu, trong mắt lại nổi lên vẻ rối rắm, “Sau giờ ngọ hôm nay có không ít tiểu thư danh môn khuê tú thế gia vội vàng tới tặng lễ cho vi thê, vi thê kêu người dưới hỏi kỹ mới biết, thì ra phố lớn ngõ nhỏ thành Hoài An đều nói Vương gia muốn nạp thϊế͙p͙, nghĩ đến Vương gia sợ làm vi thê đau lòng nên mới không thông báo cho vi thê, vi thê thân là thê tử của Vương gia, tất nhiên phải sẻ chia vì Vương gia, Vương gia muốn nạp thϊế͙p͙, vậy vi thê giúp Vương gia chọn lựa để Vương gia ít vất vả chút.”
“Bổn Vương nói muốn nạp thϊế͙p͙ khi nào?” Quân Dập Hàn giận, nạt nhỏ: “Bạch Ưng.”
Lạc Phi lập tức lên tiếng ngăn cản: “Vương gia...”
Nhưng lời ngăn cản của hắn còn chưa nói xong, Bạch Ưng không biết đã xông ra từ chỗ nào, nhanh chóng tiến lên, Lạc Phi vội vàng cúi đầu quay mặt đi, nếu để cho Bạch Ưng nhìn thấy dáng vẻ di1enda4nle3qu21ydo0n của hắn như vậy, đời này hắn thật sự đừng nghĩ tới ngẩng đầu lên.
“Vương gia có gì phân phó?” Bạch Ưng lướt mắt tùy ý nhìn qua Lạc Phi đang cúi đầu, mặc dù hơi ngạc nhiên với nữ nhân không biết từ chỗ nào chui ra, nhưng ánh mắt cũng chưa từng dừng lại thêm.
“Đi điều tra một chút rốt cuộc là người nào tung tin tức giả dối nói Vương gia muốn nạp thϊế͙p͙?” Giọng Quân Dập Hàn lạnh lẽo.
“Vâng.”
Bạch Ưng vừa định xoay người rời đi, khuỷu tay Ôn Noãn giống như lơ đãng quét qua chén canh trước mặt Lạc Phi, hắn theo bản năng đứng dậy né tránh, mà khi Bạch Ưng xoay người, tầm mắt vừa vặn rơi vào trên mặt hắn.
“Ngươi...” Bạch Ưng kinh hãi nhìn mặt của hắn, Phi nhi thấy dáng vẻ của Bạch Ưng như thế, khuôn mặt xinh đẹp trầm xuống, đôi mắt hoa đào chau lên hàm chứa tức giận cao ngất tràn ngập cảnh cáo nhìn Bạch Ưng, nhưng mà ánh mắt tràn ngập tức giận cảnh cáo kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp mà thành quyến rũ của hắn trực tiếp tàn phá lực chấn động biến thành xấu hổ mang giận.
Khóe miệng Bạch Ưng co quắp hai cái, lại co quắp hai cái, cuối cùng không nhịn được phi thân rời đi, dọc theo đường đi tiếng gió truyền đến tiếng cười lớn giống như cõi lòng tan nát của hắn.
Mặt Lạc Phi đen thui ngồi xuống, tròng mắt u ám ngược lại nhìn về phía Quân Dập Hàn, Quân Dập Hàn nắm quyền ho khan khụ khụ, mắt liếc về phía một bộ phận nào đó của hắn, sau đó cầm đũa gắp một miếng đu đủ xào bỏ vào trong chén Ôn Noãn, cực kỳ quan tâm nói: “Phu nhân, ăn đu đủ nhiều chút, lấy hình bổ hình.”
Mắt Ôn Noãn cũng liếc nghiêng về phía bộ phận nào đó của người bên cạnh, sáng tỏ cười một tiếng nói: “Đa tạ Vương gia, vi thê nhất định ăn nhiều chút, học tập Phi nhi.”
Mặt Lạc Phi đen như mây đen nơi chân trời, nhưng mà hai người nào đó lại thản nhiên bình thường ăn cơm, ngươi gắp cho ta món ta thích ăn, ta gắp cho ngươi món ngươi thích ăn, hoàn toàn coi hắn là không khí.
Thật là, nồi gì xứng với vung nấy, hành động của hai phu thê này thật sự khiến người ta căm phẫn!
Lạc Phi chỉ cảm thấy trong lòng mình bị giận đến đau, lại bắt đầu khí huyết dâng trào, hắn cắn răng vuốt hai tay áo, thò đũa xông về phía đùi gà Quân Dập Hàn định gắp cho Ôn Noãn để vào chén mình hung hăng một ngụm gặm xuống, tiếp theo cái đũa chọc vào tôm thủy tinh Ôn Noãn muốn gắp cho Quân Dập Hàn nhét vào trong miệng.
Hiện giờ hắn đại gia đầy bụng lửa giận dâng cao, bắt ai đốt ai, Vương gia Vương phi cũng không ngoại lệ!
Hắn gặm đùi gà trong chén, nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, người nào rơi đũa hắn lập tức giành với người đó, xem die nd da nl e q uu ydo n động tác của ai mau! Kết quả chờ hắn gặm xong đùi gà, xương có thể làm thành tác phẩm nghệ thuật thì thấy thức ăn trên bàn vốn không có ai động tới, tròng mắt hắn khẽ nâng lên, thấy hai người đang gác đũa nhìn hắn, ánh mắt Quân Dập Hàn rất hứng thú, mà ánh mắt Ôn Noãn thì rất thương hại.
“Phi nhi, ăn nhiều một chút, nếu không đủ ta kêu đầu bếp làm thêm cho ngươi, về sau đều là người một nhà, không cần khách khí.” Ôn Noãn nói xong đồng thời đưa tay múc chén canh đưa cho hắn, Quân Dập Hàn bên cạnh sắc mặt lập tức đen thui, Lạc Phi nhìn thần sắc của hắn, không chút khách khí nhận lấy chén canh xì xụp vài ngụm hớp xong.
Sắc mặt đen thui của Quân Dập Hàn chuyển sang Ôn Noãn nói: “Phu nhân vừa nói về sau là người một nhà là có ý gì?”
“Chẳng lẽ Vương gia không thích vị mỹ nhân vi thê chọn cho Vương gia?” Ôn Noãn liếc nhìn tướng ăn rất hào phóng của Phi nhi cười cười nói: “Phi nhi đây là bản tính thật sự, rất nhiều nữ tử học cũng không học được, Vương gia không ngại thưởng thức từ góc độ khác đi nhìn Phi nhi.”
Thưởng thức? Vẻ mặt Quân Dập Hàn tối tăm, cặp mắt vô cùng không khách khí quét từ đầu đến chân lại từ chân lên đầu Lạc Phi một lần, giữa chân mày đều là vẻ chán ghét, ánh mắt thưởng thức của hắn cũng không biến thái đến trình độ làm cho người ta căm phẫn như vậy.
Lạc Phi cũng không thua gì, thấy hắn ghét bỏ quan sát mình, lập tức hai tay chống eo, ngực ưỡn lên, cằm hếch lên liếc xéo hắn, hắn không ngại để cho Quân Dập Hàn càng ghét thêm một chút, tốt nhất buồn nôn mấy ngày khiến Quân Dập Hàn ăn cũng ăn không ngon.
Ôn Noãn bưng trà bên cạnh lên, một lần nữa mượn động tác uống trà che giấu nụ cười tràn ra bên khóe môi.