Dùng xong bữa, Ôn Noãn đang định đi ra ngoài phơi nắng mặt trời, ai ngờ mặt trời vốn còn chiếu cao rực rỡ đột nhiên giăng đầy mây đen, trong nháy mắt bắt đầu mưa, trận mưa to đầu sau mùa hạ, chỉ nghe giống như cả bầu trời đều đang vang lên ào ào, ngước mắt nhìn màn mưa như một tơ bạc đan thành gấm vóc trông không thấy điểm cuối.
Chân mày ngọn núi của Ôn Noãn hơi nhíu, xưa nay nàng thích thời tiết ánh nắng tươi sáng, không có cảm tình với thời tiết trời mưa ướt nhèm nhẹp, đều khiến nàng có ảo giác mình sẽ nhanh chóng bị mốc.
“Tiểu thư, mưa này sợ rằng trong lúc nhất thời không dừng được, nếu không Minh Nhi cho người làm chút điểm tâm, tìm thêm vài cuốn sách tới?” Minh Nhi tay chân lanh lẹ đóng cửa sổ và cửa chính lại hỏi dò.
“Không cần.” Ôn Noãn tỏ vẻ mệt mỏi di3n~d@n"l3q21y"d0n đi về phía giường hẹp, “Ta lại ngủ một lát, hết mưa rồi thì lại...”
Ôn Noãn chưa dứt lời thì bị tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên cắt đứt, Minh Nhi bước nhanh về phía trước mở cửa, lại thấy Phó Chi Lan mấy ngày nay không có việc gì luôn chạy về phía viện này, thay đổi đủ biện pháp lắc lư trước mặt Vương gia, lập tức mặt tối sầm không vui nói: “Phó cô nương có chuyện gì sao?”
Phó Chi Lan thấy thái độ không muốn gặp của nàng ta, cố nén không hài lòng trong lòng, cố gắng cười đến hòa khí nói: “Chi Lan hôm nay đặc biệt đến chịu tội với Vương phi vì sai lầm hôm qua, lần này trời mưa nghĩ đến Vương phi cực kỳ buồn bực, vừa đúng ta hạ quân cờ giải buồn với Vương phi, còn phiền ngươi thông báo một tiếng.”
Hôm qua sau khi nàng khóc đã cẩn thận suy nghĩ một chút, Vương gia vì vậy với nàng, tất nhiên là bởi vì nàng không cẩn thận phạm vào kiêng kỵ của Vương phi, Vương phi tiếng là danh môn, là trưởng nữ phủ Tướng quân, nàng là nữ nhi của một Phủ doãn nho nhỏ, tất nhiên không thể không biết tự lượng sức mình đi dò xét vị trí của Vương phi, nhưng hôm qua nàng nhìn thần thái của Vương phi và nghĩ đến Vương phi không phải người tâm cơ nặng nề, trong mắt không chứa được hạt cát, chỉ cần nàng lôi kéo Vương phi, qua cửa này của Vương phi, như vậy nàng vào Vương phủ sẽ không thành vấn đề.
Thời đại này nam nhân nào mà không có tam thê tứ thϊế͙p͙, huống chi Hàn Vương là nhân vật như vậy. Vương phi thân là chính phi nên hiểu đạo lý này, thay vì khiến Vương gia tự mình mang vài nữ nhân không đứng đắn ở bên ngoài về, đương nhiên vẫn là tự Vương phi chọn cho Vương gia thì chắc chắn. Phó Chi Lan âm thầm tính toán trong lòng, thần thái càng lộ vẻ thân thiết.
“Vương phi ngủ rồi, có chuyện gì ngày khác quay lại.” Minh Nhi cực kỳ không khách khí từ chối, nàng lớn lên trong phủ Tướng quân từ nhỏ, chút thủ đoạn nho nhỏ của nữ nhân này còn kém nhị phu nhân nhiều, muốn giành Vương gia với tiểu thư nhà nàng, đừng nói cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có, nàng nói xong lập tức đưa tay định đóng cửa lại, ai ngờ Phó Chi Lan trực tiếp nâng cao ngực lớn chen vào khiến thân thể nhỏ gầy của nàng nghiêng sang bên cạnh.
“Này, ngươi...” Minh Nhi tức giận, sao có thể có nữ nhân không biết xấu hổ như vậy, nàng vừa định mắng chửi người, lại thấy nữ nhân kia hai ba bước đã nhanh chóng tiến lên đi tới trước người Ôn Noãn nhẹ nhàng thi lễ, giọng nói như tăng thêm mỳ lên men đến rối tinh rối mù, nói: “Chi Lan ra mắt Vương phi, hôm qua Chi Lan vốn định đón gió tẩy trần cho Vương phi, ai ngờ lại không biết rõ sở thích của Vương phi dâng sai món ăn làm Vương phi giật mình, hôm nay Chi Lan tới để bồi tội với Vương phi, mong rằng Vương phi khoan thứ.”
“Phó cô nương khách khí, có câu nói dieendaanleequuydonn "người không biết không có tội’, Phó cô nương cũng có ý tốt, bổn Vương phi sao có thể trách tội.” Ôn Noãn cười đến rất hiền hòa thân thiết, lại nói, “Bổn Vương phi vừa mới nghe ngươi nói với Minh Nhi, ngoài đặc biệt tới bồi tội với bổn Vương phi còn đến đánh cờ giải buồn với Vương phi sao?”
“Bẩm Vương phi, đúng thế.” Phó Chi Lan thấy Ôn Noãn giản dị dễ gần như vậy, lòng tin càng thêm tăng mạnh.
Ôn Noãn gật gật đầu nói: “Phó cô nương thật sự có tâm, Minh Nhi, lo pha trà.”
Minh Nhi hung hăng trợn mắt nhìn Phó Chi Lan rồi mới bất đắc dĩ đi pha trà.
Tỳ nữ Phó Chi Lan mang tới nhanh chóng mang bàn cờ bằng ngọc trắng lên, hai người ngồi xuống cầm quân cờ đen trắng, sau khi Ôn Noãn hạ một quân cờ xuống nói như tán gẫu: “Bàn cờ này không tệ, tính ngọc dịu dàng nhẵn nhụi, chất lượng cực tốt, giá trị chắc hẳn xa xỉ?”
“Vương phi thật sự có thị lực tốt.” Trong mắt Phó Chi Lan tràn đầy vẻ tự mãn, nói: “Bàn cờ này chính là nguyên khối ngọc trắng Hòa Điền khắc thành, chỉ có điều khắc bàn cờ này cũng mất tròn hai năm, ngay cả con cờ cũng do ngọc trắng và ngọc đen mài thành.” Nàng giải thích đồng thời trong lòng âm thầm tự đắc, xem ra lần này trộm thứ trân quý của phụ thân ra ngoài là đúng, vừa có thể để cho Vương phi thấy được tài lực và ánh mắt học thức của nàng, có thể khiến cho Vương phi lau mắt mà nhìn nàng.
“Thật sự không tệ.” Ôn Noãn cười cười, lần nữa đặt xuống một quân, lại tùy ý quét mắt lên ngọc đỏ trên cần cổ nàng ta, “Sắc màu đá quý kia của ngươi trong suốt tươi đẹp, cắt gọt tinh tế, nói vậy cũng không phải vật phàm?”
“Nếu Vương phi thích, Chi Lan còn có vài thứ đá quý khác, chờ lấy ra cho Vương phi nhìn một chút, nếu Vương phi die~nd a4nle^q u21ydo^n nhìn trúng thì Chi Lan đưa cho Vương phi, coi như một chút tấm lòng của Chi Lan với Vương phi.” Nữ nhân quả nhiên đều cảm thấy hứng thú với đá quý, ngay cả Vương phi cũng không ngoại lệ, Phó Chi Lan mừng rỡ trong lòng.
Minh Nhi nặng nề đặt ly trà xuống trước mặt nàng ta, khinh thường trợn mắt nhìn nàng ta, lúc này mới xoay người đứng ra phía sau Ôn Noãn.
Lúc này tâm tình Phó Chi Lan cực tốt, coi như không nhìn thấy, chỉ cần thu mua Vương phi, đợi khi nàng vào Vương phủ, chỉ là một tỳ nữ hèn mọn mà thôi, nàng có rất nhiều cơ hội từ từ dạy dỗ cẩn thận nàng ta.
Ôn Noãn cười cười, lại hạ một quân, giọng điệu nhàn tản nói: “Chức quan của lệnh tôn chính là tam phẩm, bổng lộc một năm sáu ngàn lượng bạc trắng, lại bằng lòng tiêu bổng lộc gần hai trăm năm khắc một bàn cờ như vậy vì ngươi, lại còn tiêu bổng lộc gần hai mươi năm mua thêm trang sức phối hợp cho ngươi, có thể thấy được lệnh tôn thật sự thương yêu ngươi...”
Nàng nói đến đây thấy ngón tay cầm quân cờ của Phó Chi Lan khẽ run, dừng lại giữa không trung, chậm chạp không rơi xuống, giống như lúc này mới phát hiện ra sự khác thường của nàng ta, lập tức nói một câu như hiểu ra, “Bổn Vương phi thật sự ngủ đã lâu nên đầu óc hồ đồ, nhìn lệnh tôn thân thể cường tráng, bây giờ ước chừng trên dưới năm mươi tuổi, là bổn Vương phi lỡ lời, nghĩ đến chắc ông cha lệnh tôn hoặc lệnh đường cực kỳ giàu có mới phải, bổn Vương phi mạo muội hỏi một câu, không biết ông cha lệnh tôn hoặc lệnh đường làm buôn bán sao? Hay vẫn là nhà quan? Chẳng lẽ là thế gia vọng tộc?”