Nắng đồng bằng

Chương mười hai

Docsach24.com

ù lao Thạnh Quới còn gọi là cù lao Mía, vì nó trồng toàn mía. Mía trải ra bát ngát như rừng. Đến mùa mía ngọt, từ hai bên bờ nhìn vào, thấy cả cù lao là một màu xanh man mác vời những thân mía vươn lên thẳng hàng. Gió chướng từ biển thổi về, cả rừng mía lao xao cọ lá vào nhau như một giai điệu mượt mà trong âm hưởng trầm hùng của dòng sông Sài Gòn.

Những ngày tháng gian nan, rừng mía thành căn cứ của Cách mạng. Những thân mía mọc dày, ken xít vào nhau, bao bọc, che chở cho những người con gái, con trai quê hương bám đất giữ làng. Ban ngày họ ngồi kín trong lòng mía, ban đêm từ rừng mía bươn về các thôn ấp nhen lại ngọn lừa phong trào.

Kẻ địch kìm kẹp gắt gao, phong tỏa kinh tế, mía trở thành nguồn lương thực chính. Mùa khô lại mùa mưa, rừng mía vẫn vững vàng trải qua những đợt càn quét, đốt phá của địch. Hết “thiết xa vận" đến "trực thăng vận", hàng bầy trực thăng lồng lộn quạt gió trên những đám mía. Tóc mía tả tơi, nhưng những thân mía vẫn ken đặc, xoắn xuýt vào nhau. Lửa cũng không thiêu cháy được mía. Sau những lần địch dội bom xăng thiêu hủy, cả rừng mía rũ xuống héo khô. Nhưng chỉ một cơn mưa đầu mùa, mía lại lanh tanh vươn thẳng những mầm non. Dáng mía dịu hiền lại chở che cho hết lớp người này tới lớp người khác. Năm tháng trôi qua, mía đã ôm ấp bao nhiêu người con ngã xuống trong lòng mình. Nhưng lửa phong trào vẫn âm ỉ cháy trong lòng đất, lòng dân, trong gọng sắt kẻ thù.

Linh nằm gục dưới chân một đám mía. Suốt mấy giờ vật lộn với sóng nước, với đòn thù đã làm anh kiệt sức. Linh đã bò tới đây lúc nào, anh không nhớ nữa. Các khớp xương trong người anh như bị tháo rời ra, chân cứ ri xuống cát không sao nhấc lên được. Anh nằm xoài trên cát, bất động, hai mí mắt nặng nề nhắm nghiền...

Một chùm hỏa châu lừ lừ trôi xuống làm cả rừng mía sáng bạc lên. Ánh sáng ngày càng chói lòa làm Linh hơi tỉnh lại. Mình đang ở đâu thế này? Mình đang tỉnh mơ hay? Trong tai anh vẫn còn lùng bùng tiếng tạc đạn nổ. Lá gì ram ráp, buồn buồn cọ vào cổ, vào mặt anh. Linh chập chờn nhận ra những thân mía thẳng vuốt, lá mía nhọn hoắt in trên nền trời bàng bạc ánh hỏa châu. Mía! Cù lao Mía, cù lao Thạnh Quới đây rồi! Cuối cùng mình đã về tới đây. Thế còn Thúy? Thúy đâu? Linh chống tay ngồi dậy nhưng anh lại bủn rủn nằm vật xuống. Tay anh chạm phải một thân mía mập mạp. Linh lết tới, ghé miệng cắn vào thân mía. Cái vỏ giòn tan vụn trong miệng anh. Một thứ nước sanh sánh, ngọt ngào làm mềm cặp môi bầm giậm của anh. Linh tê mê uống mãi dòng nước ngọt diệu kỳ đó. Anh lại ngả người xuống và mệt mỏi thiếp đi...

Một làn gió mát lạnh phả vào trán anh. Linh tỉnh dậy. Từ trên cao vòi vọi, một ngôi sao xanh đầu tiên đang nhấp nháy nhìn anh. Dưới nó một chút, mảnh trăng mọc muộn như một nét cười bâng quơ treo lơ lửng giữa không gian mênh mông. Ngay chân anh, sóng vẫn mơn man vỗ vào bờ cát. Linh chớp mắt. Ngọn gió mát rượi vẫn vuốt ve khuôn mặt anh. Linh mở to mắt và đến lúc đó anh mới nhận ra đôi mắt Thúy đang đăm đăm nhìn anh. Chị cầm chiếc khăn rằn dấp nước, dịu dàng chườm trên trán Linh. Như một sự tất nhiên phải xảy ra, Linh nằm im, nhè nhẹ mỉm cười.

Thúy hỏi nhẹ như tiếng sóng:

- Anh tỉnh lại rồi... Chúng nó đánh anh có đau lắm không?

Linh khẽ lắc đầu:

- Còn Thúy?

- Dạ, không!

- Thúy đỡ anh ngồi dậy nhé! - Giọng Thúy thoáng một nét ngại ngùng.

Linh nhìn Thúy, không trả lời. Đêm nay trăng đẹp quá! Hương mía cứ thoang thoảng đâu đây. Anh có thể tự ngồi dậy được rồi, nhưng anh vẫn muốn nằm như thế này. Nằm mãi trong bốn bề sóng nước và cạnh anh là dáng ngồi dịu hiền của Thúy. Thúy ơi! Em có biết lúc này tôi đang ao ước điều gì không? Đừng thẹn nhé. Tôi vồ cùng muốn được nằm thế này và gối đầu vào đòng em...

- Thúy!

- Dạ! - Cô gái mở to đôi mắt đợi chờ...

Linh thấy sợ hãi trước tiếng "dạ" đó. Anh ngồi dậy, xoay người lại, vục đầu xuống nước. Nước bắn tung tóc lên cổ, lên vai anh. Linh muốn đứng thẳng dậy nhưng mắt anh hoa lên làm anh lảo đảo.

- Anh làm sao thế? - Thúy cuống quít hỏi.

- Không! Tôi khoẻ hẳn rồi, Thuý ạ!

- Mấy anh đánh giỏi quá! Cái chi khu đã sập nát hết. Thằng Kiêu chết rồi hả anh?

Linh lặng đi một chút rồi lại vục đầu xuống nước. Anh không thể trả lời câu hỏi đó. Thằng phản bội đã vuột khỏi tay anh. Nó chưa chết đâu, Thúy hãy tha lỗi cho tôi. Chắc chắn rằng những ngày tới, cuộc chiến đấu của chúng ta sẽ còn diễn ra quyết liệt và gay gắt. Tôi sẽ còn dịp gặp lại nó.

Có tiếng máy bay lên thẳng phành phạch ở phía chợ. Thỉnh thoảng ở đó lại dội lên một tiếng nổ. Cả hai người đều chăm chú nhìn về hướng đó. Âm thanh ấy đã kéo họ trở về với hoàn cảnh thực tại.

- Tôi định thế này anh Tám... - Thúy nói - Anh yếu quá rồi. Anh xuôi sông về chỗ chú Út nghỉ trước đi. Tôi phải quay lại. Chắc thím Hai mong dữ lắm. Anh Phận có thể thay anh chỉ huy đơn vị.

Linh lắc đầu:

- Tôi còn đủ sức đánh bồi trận nữa. Thúy phải về báo cáo, tình hình với tỉnh đội. Tôi quay trở lại với anh em. Ngày mai còn đánh nữa. Ở đây đã có thím Hai và Thanh lo liệu được rồi. Ngày mai Thúy ra.

Thúy cắn cắn ngọn tóc một lát rồi ngẩng lên:

- Vậy cùng quay trở lại, anh Tám nha!

- Đây tới cầu bao xa, Thúy?

- Chừng cây số. Giá có một chiếc ghe nhỏ ngược nước thì tốt quá! - Thúy lo lắng nhìn lên vòm trời. Bầu trời lúc nãy quang quẻ là thế mà bây giờ vần vụ những đám mây đen. Những ngôi sao nhòa dần đi rồi mất hẳn. Gió thổi xôn xao trong rừng mía. Trời tối sầm lại. Một tia chớp đầu tiên chém nhanh xuống mặt sông. Khéo mưa mất! Ở vùng này thường có những con mưa thoắt di như thế.

- Mưa càng dễ đi, anh Tám ạ! - Thúy ngồi co ro có vẻ rét, nhưng giọng nói vui hẳn lên.

Linh giật thót người khi có một giọt mưa đầu tiên rơi xuống cổ. Thế rồi mưa gõ giòn tan trên lá mía, mưa vỡ tan dưới sông. Linh muốn cởi tấm áo rằn rỉ che mưa cho Thúy quá nhưng anh vẫn ngồi im ngửa mặt đón mưa. Mưa rơi trên cát không có thanh âm. Thỉnh thoảng khuôn mặt Thúy lại rạng lên trong những tia chớp sáng trắng. Thúy đẹp quá!

Chợt Thúy reo lên:

- Đi! Đi lại đây anh Tám! Đầu kia có nơi trú mưa. Nhưng... có trễ mất không anh?

- Còn sớm. Mình sẽ ráng đến trước lúc trời sáng. Trú đỡ một lúc đi. Thúy có vẻ lạnh rồi đấy!

- Không hề gì! Lo cho anh thôi.

Hai người chạy nhanh lại một cái lều gần đó. Lều thấp như một cái nấm, bé tí, xung quanh trống trơn. Thúy nhẹ nhàng chui vào. Linh ngần ngại đứng bên ngoài.

- Vào đi anh không ướt hết! - Thúy giục.

Linh khẽ lách vào. Lều chật quá! Chắc của người coi mía. Linh ngồi xuống, lưng để một nửa ngoài trời mưa. Bóng tối bao trùm lên hai người. Mưa ngày một nặng hạt.

Thúy cũng ngồi lùi ra, cả người hầu như ló ra bên ngoài lều Linh hốt hoảng:

- Kìa, Thúy ngồi xích vào đây, ướt hết rồi!

- Thúy bắt chước anh đó chớ!

Linh bối rối xích lại gần Thúy. Họ ngồi gần như châu đầu vào nhau. Gió từ sông lùa thông thống vào lều. Mấy sợi tóc ướt của Thúy bay vào mắt anh nhộn nhột. Linh ngồi im, không dám thở mạnh. Từ lúc còn ngồi yên bờ sông, đã mấy lần anh định nói ra "điều ấy". Nhưng lúc này, ngồi bên Thúy, gần lắm anh lại thấy lưỡi mình cứng lại. Thúy cũng ngồi im, chìm hẳn vào trong bóng tối căn lều. Ngột ngạt quá! Tiếng mưa hình như cũng đặng đi. Tự nhiên Linh lại giật thót người. Anh muốn cơn mưa cứ kéo dài mãi, không bao giờ tạnh. Hoặc giả lúc này có tiếng sét cực mạnh, Thúy sẽ dựa vào anh. Anh đủ cam đảm để nói với Thúy, nói ngắn thôi. Mấy sợi tóc của Thúy vẫn đùa giỡn trên mặt anh. Nhịp thở của anh như bị nén lại. Trời đất! Sao mình nhút nhát, rụt rè thế. Cứ nói ra đi. Còn có dịp nào hơn thế này nữa đâu.. Linh hắng giọng ngầm trong cổ.

- Thúy ơi!

- Dạ!

Linh lại im bặt. Tiếng "dạ" mềm mại, ngọt ngào đến nỗi anh có cảm tưởng những điều mình nói ra sẽ rất lố bịch và vô duyên. Một tia chớp xẹt ngang qua căn lều. Cặp mắt ấy đang lay láy nhìn anh. Linh chớp mắt. lúng túng:

- Mưa... mưa buồn cười nhỉ?

Thúy cười khúc khích:

- Mưa mà buồn cười. Buồn khóc mới phải chớ? Mấy anh người bắc nói tức cười thiệt!

- Tức mà lại cười?

Thúy lại cười khúc khích. Im lặng một chút, giọng nói của Thúy trở nên xa vắng:

- Anh Tám có nhớ hôm nào vượt sông Sài Gòn không?

- Hôm đó chút nữa thì... Nhìn Thúy, thấy... tội quá!

- Vậy mà đã bốn năm rồi! Sau này thắng lợi, anh Tám định làm gì?

-Tôi sẽ đi học lại. Còn Thúy?

- Thúy về với má. Thúy chỉ thích trồng cây chăm trái thôi. Ngày ấy Thúy sẽ mời anh ăn chôm chôm, sầu riêng, măng cụt ở vườn nhà Thúy...

"Còn tôi, tôi muốn mời Thúy ra thàm Hà Nội, thăm Lăng Bắc.. Thúy có đồng ý không?" - Linh vừa định nói ra điều ấy thì Thúy đã suỵt nhẹ:

- Hình như có tiếng mái chèo, anh Tám ạ!

Linh căng tai nghe Ngóng nhưng chỉ thấy có tiếng sóng hòa vào tiếng gió rì rào. Thúy chỉ ra sông. Linh khẽ xoay người nằm sát xuống đất, nhìn hất lên. Ngay mí nước, có một bóng người đang đưa nhẹ bai chèo Chiếc ghe như một dấu “á" trôi êm trên mặt nước Thỉnh thoảng cái đầu người ấy lại quay qua quay lại như tìm kiếm ai.

Một tia chớp như từ đáy sông chém ngược lên. Cả chiếc ghe như ngập trong một đám cháy vừa bùng sáng. Trong ánh sáng chói loà ấy,

Linh kịp nhận ra người dang chèo là một ông già mặc bà ba trắng.

Anh thốt lên:

- Chú Ba lòa!

- Đúng chú Ba vườn mía rồi! Sao chú lại ở đây?

- Chú đang tìm ai. Hay ông già cũng là thám...

- Không. Để Thúy ra gặp coi.

- Có nên không, Thúy? Bọn dịch biết chúng mình còn lảng vảng ở đây, có thể chúng tung người đi dò dẫm.

- Không! Riêng chú Ba Thúy hiểu. Cứ thử ra coi. Cái lều này của chú đó!

Chiếc ghe đã trôi đến gần hai người. Thúy đi ra mé nước, gọi khẽ:

- Chú Ba hả, chú Ba?

Ông già có vẻ giật mình, ngoảnh mặt ra sông, tay chèo ghìm lại.

- Cháu đây mà, chú!

Đã nhận được hướng gọi, chú vội vàng dệ ghe vào bờ rồi quờ quạng nhảy lên. Chú đứng im một lát rồi từ từ đi đến trước mặt Thúy, hỏi lào phào:

- Con Năm đó phải hông?

- Dạ!

- Trời đất qủy thần ơi! Sao con lại ở đây? Còn ai nữa không?

- Còn anh Tám, chú à! Anh Tám là...

- Khỏi! Khỏi! Thằng Tám người bắc chú biết rồi. Ai nữa?

- Dạ hết! Chú đi đâu đấy? - Linh cũng đi ra.

- Thằng Tám đấy hả? - Chú run run nắm lấy cách tay Linh - Có đứa nào làm sao không, con? Tội nghiệp! Ứớt hết rồi. Chờ... chờ già một chút! - Chú lại quờ quạng quay lại ghe lục tìm cái gì rồi ôm gần chục ổ bánh mì và cái can nhỏ đi lên - Ăn đi! Ăn đi các con. Mỗi đứa làm hớp rượu cho ấm người.

Thúy rót rượu ra nắp can đưa cho Linh:

- Anh Tám uống một chút đi! - Chì. quay sang chú Ba - Đêm nay chú không đi đăng cá sao, chú?

- Không... À cũng đi kiếm chút đỉnh! - Chú ngửa mặt nghe ngóng - Thế còn anh em đâu?

- Ai ạ?

- Đừng giấu già nữa! Hồi chiều chú ra chợ mua xị rượu gặp thằng Đảnh. Nó ăn mặc lạ ngoắc, mắt mù lòa nhìn mãi không ra. Chú định vẫy nó nhưng lại nghĩ nó đang làm công chuyện nên đành rẽ vào quán mà bụng dạ không yên. Ai dè nó đi theo chú nói sát vào tai: "Về nhà di, chú Ba". Rồi nó đi luôn. Chú đoán chắc có điều gì quan trọng. Uống hết xị rượu, chú quyết định không trở lại nhà nữa. Chú mò xuống ghe chèo ra đây. Chú nghĩ trong bụng: chắc đêm nay đánh to. Ta cứ ra đây đón lõng xem sao. Chi khu nó nằm kề sông, biết đâu chả có người đằng mình sẩy chân sẩy tay trôi dạt đến đây. Hồi nãy nghe súng trên cầu bắn xuống, nóng ruột quá, chú cứ chèo đi chèo lại… Thế... thế anh em đâu? Còn cả không?

- Dạ, còn đủ. Anh em đang ở trong chợ. Mai đánh nữa! - Linh trả lời.

- Thằng Đảnh?

- Ảnh cũng ở trong đó, chú à? - Thúy bẻ nửa ổ bánh đưa cho Linh.

- Ôi! Vậy thì sung sướng quá! Khi tối nghe tiếng nổ, chú biết cái chi khu đi đời rồi. Nếu... Nếu có gặp thằng con già, các con gọi về giùm. Ngày mai nếu yên hàn, thằng Tám dẫn tất cả đến nhà chú. Còn con heo, chú sẽ nói bà già ngả ra, nhậu thiệt tình một bữa!

Linh "dạ". Anh bồn chồn nhìn đồng hồ rồi nhìn Thúy.

Chú Ba hỏi đột ngột:

- Bây giờ mấy con cần chú giúp việc gì nào?

- Dạ thưa chú - Thúy ngập ngừng - Vừa rồi bọn cháu bị...

- Khỏi! Khỏi! - Ông già lại ngắt lời - Nghe súng nổ trên cầu là biết các con bị nạn rồi. Bây giờ cần trở lại chợ với anh em phải hông? Vậy

lên ghe đi! Chú sẽ chở theo con đường kín nhất.

- Dạ! Chúng cháu tự đi được ạ. Chỉ dám phiền mượn chú chiếc ghe.

- Không được! - Giọng ông trở nên quyết đoán - Mấy con không thể tinh tường bằng chú được. Từ nhỏ chú đã đi lại trên nhưng con rạch này. Mà rủi có chết, chú cũng không ân hận gì.

- Nếu vậy - Thúy cố lấy giọng dứt khoát - Chúng cháu sẽ không dám phiền tới chú nữa. Chúng cháu lội vậy. Ta di, anh Tám!

- Khoan! - Ông già gọi giật giọng rồi đứng im. Một lúc sau, ông mới trầm trầm thất lên - Thế là con Năm không thương chú. Cả đời chú có một lần này mà con cũng không cho. Thôi được, thân già này bất lực rồi. Đó! Ghe! Mấy con lấy đi. Làm sao thì làm, đứng để đụng chúng nó. Già này không muốn...

Thúy nắm chặt tay ông già, nói tha thiết:

- Chú Ba tha lỗi cho cháu... Cháu hiểu lòng chú.

Ông già vườn mía không nói thêm một lời nào nửa, lặng lẽ đi vào lều Mưa cũng vừa dứt hạt.

Con nước đang ròng.

Chiếc thuyền con vất vả trôi ngược dòng. Tiếng bìm bịp kêu âm âm hai bờ. Tiếng bìm bịp đêm nay kêu sao bí hiểm quá! Thúy ngồi ở lái. Linh ngồi mãi quạt giầm bơi phụ. Trong đêm khuya khoắt, tiếng mái giầm khua nước vang lên như thác đổ. Chiếc ghe chật vật đâm vào một cửa rạch. Phải đi tới ngọn rạch mới bứt lên gò bám vào chợ được.

Linh hỏi khẽ:

- Thúy còn vũ khí không?

- Không! Anh?

- Không!

- Kệ! Cứ đi đi. Anh chú ý bên trái, Thúy bên phải nha!

Linh gật đầu. Trước con rạch nhỏ đầy cạm bẫy rình rập, Linh bỗng cảm thấy mình lúng túng vụng về. Vô tình anh chấp nhận sự chỉ huy dịu dàng của Thúy.

Con rạch tối om như một cái hang. Cành lá hai bờ giao nhau như một mái nhà lay động.

- Anh ngồi thật thấp xuống và đừng chèo nữa. Bơi một giầm cho đỡ khua.

Linh ngoan ngoãn ngồi xuống khoang thuyền. Không có một khẩu súng, một trái tạc đạn trong tay, anh thấy trống trải lạ lùng. Không biết phải làm gì, anh cầm chặt cái bai chèo mỏng tang. Đành phải lấy miếng gỗ này làm vũ khí vậy.

Có tiếng "soạt" mạnh trên bờ. Lính chăng? Bất giác Linh nhao người che cho Thúy. Im lặng...

Tiếng Thuý ấm áp ngay bên tai anh:

- Con chồn ăn đêm đó! Anh cứ ngồi xuống đi.

- Thúy nghỉ đi, tôi chèo cho!

- Thúy thuộc đường hơn anh.

Chiếc ghe vẫn nhích chậm chạp. Linh xem đồng hồ: còn hai tiếng nữa trời sáng. Liệu có kịp không? Chắc lúc này anh em đang mong mình lắm. Không hiểu Phận đã triển khai công sự xong chưa? Sáng mai tất cả các trận địa đều nhất loạt nô súng.

Chiếc ghe bỗng rùng mạnh rồi khựng lại.

- Gì vậy, Thúy?

- Chắc vướng lưới.

- Để tôi xuống gỡ.

Linh thả chân tuồn xuống nước. Có cái lưới của ai dăng ngang rạch. Những mắt lưới vướng vào đầu ghe chặt cứng. Dứt ra không được, Linh ghé răng cắn... Chiếc ghe bật lùi lại.

Linh leo lên, tay cầm con cá mầm mẫm đưa cho Thúy:

- Cá này!

- Ở đâu vậy?

- Cá mắc lưới. Để đây mai kho nhé!

- Không! Thả đi... Mai Thúy kiếm cá khác cho anh.

Linh xòe bàn tay sát nước. Con cá ngựa quẫy mạnh một cái rồi mất tăm.

- Nè anh!

Linh nhìn lên. Cánh tay mờ mờ của Thúy đang đưa về phía anh. Tay Linh chạm phải chiếc khăn rằn.

- Anh quàng đi cho đỡ lạnh, Thúy chèo ấm rồi.

Linh bâng khuâng quàng chiếc khăn quanh cổ. Chiếc khăn mỏng còn vấn vương hơi ấm của Thúy... Người anh nóng ran lên trong một cảm xúc khó tả.

Nước ròng chậm hơn.

Chiếc ghe trườn đi thấy nhẹ nhàng. Mái giầm trên tay Thúy không còn vuốt lên khỏi mặt nước nữa. Nó mơn man khoét sâu trong lòng rạch. Linh mừng thầm. Đã trót lọt được hơn nửa con rạch rồi. Chỉ còn một đoạn nữa thôi. Lên được bờ là đất dụng võ của mình. Dù bọn địa phương quân1 (Lính bảo an), bọn nghĩa quân2 () hay bọn chủ lực nằm kín đường kín đất đi nữa, mình cũng thừa sức dẫn Thúy đi lọt. Cái gì kêu lanh tanh trên đầu ấy nhỉ? Linh hơi kiễng chân, với tay lên. Tay anh chạm phải những trái sầu riêng to bằng cái chóp mũ đang cọ gai vào nhau. Thảo nào từ nãy đến giờ cứ thoang thoảng cái hương vị của mít, của dứa, của chuối.

Anh thì thào hỏi:

- Rạch "Sầu riêng" hả Thúy?

- Dạ! Anh ngồi im đi. Đoạn này chúng ưa kích lắm.

Linh cười. Kích gì? Hồi tối bị đau như vậy chắc nó phải co lại rồi. Sức mấy mà bung ra án ngữ được mãi. Chà! Thơm quá! Nghe nói con trai má Sáu, đồng chí bí thư huyện uỷ ngày xưa hy sinh tại con rạch này. Ngày ngày những người dân qua lại đây đều kính cẩn nhìn vào chỗ đồng chí ngã xuống. Chỗ ấy lúc nào cũng có những nén nhang cắm vội vã. Không biết anh ấy chết ở đoạn nào nhỉ? Ngày mai nói Thúy dẫn ra thăm mới được.

Đột nhiên Thúy ghìm sững ghe lại.

- Anh có ngửi thấy mùi gì không?

Linh hít một hơi thật sâu:

- Không, không thấy gì cả ngoài mùi sầu riêng.

- Có mùi thuốc thơm...

- Hả?... - Linh nín thở một chút rồi hít mạnh - Đúng rồi! Có cả tiếng rải pông-sô nữa. Chắc chúng nó nằm lâu, trời lạnh giở bạt ra đắp?... -

 Làm sao bây giờ, Thúy?

- …?

- Quay lại vòng đường khác à?

- Không được. Rạch kia còn khó hơn.

- Chịu!... Không có một trái tạc đạn nào! - Linh siết chặt cái giầm trong tay - Đi, cứ đi đi! Không thể quay về được! Không thể bỏ anh em

trong ấy được… - Thấy Thúy ngồi im, anh quyết định - Thúy quay lại nhé. Tôi đi một mình. Tôi nắm được đường rồi. Không nên mạo hiểm cả hai.

Thúy vẫn im lặng. Một lát chị hất mạnh tóc ra sau:

- Không ai về cả. Bây giờ anh ngồi lại đây, tôi chèo mở đường trước. Có thể chúng chỉ phục một bên bờ. Chèo sát bên kia có thể lọt.

- Tôi cùng đi!

- Hai người cồng kềnh lắm, dễ lộ.

- Vậy Thúy ở lại, tôi đi. Tôi là con trai, tôi nhanh hơn.

- Anh Tám Sao lúc nào anh cũng bướng bỉnh quá hài - Thúy dịu giọng - Đây là sông nước quê hương Thúy, Thúy rành hơn anh. Hơn nữa..

Bộ đội đang cần có anh. Ngày mai hòa bình rồi... Thúy!

Chị bỗng nhoẻn cười:

- Vậy nghe! Hung hăng vừa chứ, anh con trai Hà Nội ạ? Tôi đi chút xíu về ngay.

Như một mệnh lệnh không thể chống được, Linh âm thầm leo lên bờ. Khi mái giầm trên tay Thúy vừa hạ xuống nước, anh bỗng gọi thảng thốt:

- Thúy!

- Dạ!

Thúy hơi xoay mặt lại, trong bóng đêm mập bờ, mắt chị đăm đắm nhìn anh. Anh đứng lên, kéo mạn thuyền vào sát bờ. Con mắt ấy đã ở ngay trước mắt anh.

- Thúy ơi!...

- Anh!

- Thúy còn... còn giận tôi không? Tôi... tôi...

- Đừng! Đừng nói gì cả, anh! Thúy hiểu anh. Thúy đi đây!

Chị cạy nhẹ bai phèo. Chiếc ghe chìm dần trong bóng tối.

Ngồi dưới gốc sầu riêng, bụng dạ Linh cồn cào như ăn phải lá dại. Anh hết đứng lại ngồi. Thúy đi tới đâu rồi? Con rạch ngoằn ngoèo vẫn âm thầm, lạnh lẽo. Từ những lùm cây hai bờ, Linh tưởng như có những họng súng đen ngòm, những bề cong của mìn trái đang hướng vào chiếc ghe nhỏ mỏng manh. Chùm sầu riêng vẫn cọ gai vào nhau lách cách trên đầu. Tự nhiên anh thấy chân mình run lên từng đợt. Run quái Run không thể kìm được nữa. Anh ghì tràn vào một trái sầu riêng. Vẫn run. Chưa bao giờ anh lại run lạ lùng thế này. Hay là... Linh tính như báo cho anh biết một điều gì... Không! Sẽ không có chuyện gì xảy ra được với Thúy. Dứt khoát là như vậy. Thúy sẽ khôn khéo tránh né được hết. Anh giận mình ngồi đây bất lực. Đáng lẽ mình không nên để Thúy đi một mình. Sao mình lại có thể dễ bảo như một thằng khờ thế nhỉ? Lại một sự ngu ngốc nữa, Linh ạ! Mày hỏng quá rồi. Chao! Giá bây giờ có một trái tạc đạn, mình sẽ dứt khoát bơi theo chiếc ghe ấy…

Bỗng một tiếng nổ dội lên ghê rợn. Linh giật nảy người. Tiếng nổ nữa, rồi hàng loạt đạn các loại rú lên. Phía ấy, đạn bay chùm chủm xuống nước, lửa đan qua đan lại quáng mắt.

- Khổ rồi Thúy ơi!

Linh rên lên một tiếng rồi không còn biết gì nữa, anh nhảy ào xuống nước. Nước quấn lấy ngực anh lôi trở lại. Anh bám lấy những rễ cây nhoài lên. Những tràng đạn rộ lên một chập nữa rồi ắng xuống, chỉ còn lẻ tẻ một vài phát súng bẳn vu vơ. Mùi khét của thuốc súng, mùi tanh của cây lá xộc vào mũi anh. Linh choáng váng. Anh như thấy có cả mùi máu trong đó. Thế là Thúy bị rồi! Tôi nói em có chịu nghe đâu. Đau quá!...

Đúng lúc thất vọng ghê gớm như vậy, anh lại nhìn thấy chiếc ghe đang lạng vào bờ. Thúy vẫn ngồi đó, đang bát nhẹ mái giầm.

Anh kéo sát ghe vào mình, cười như mếu:

- Tôi tưởng Thúy...

Thúy cười tươi tỉnh:

- Chết làm sao được, anh! Thúy ném một trái sầu riêng xuống nước. Nó tưởng người, bắn loạn xạ. Vậy là nó bọc lộ chỗ nằm rồi. Mình có thể đi tốt.

- Thúy... - Anh định trèo lên ghe - Thúy nghỉ đi, để tôi lái.

- Gượm! Tát nước hẵng anh!

Thúy cầm cái hăng-gô nhẹ tay múc nước trong lòng ghe. Đúng lúc cô gái thả gô nước đầy xuống rạch thì một viên đạn bâng quơ ở đâu xẹt tới. Thúy rùng người lên rồi giụi vào lòng ghe. Cái gô rơi bùm xuống nước.

Linh tái mặt trèo lên. Thúy đang rên nhè nhẹ. Anh luống cuống sờ khắp người Thúy... Bàn tay anh run run dừng lại ở ngực cô gái. Từ đó, máu nóng đang sủi bọt. Anh giật chiếc khăn rằn nơi cổ, xé áo băng chặt lấy vết thương. Thúy khẽ kéo mảnh áo che ngực lại. Chị rướn người lên đau đớn.

Linh đứng phắt dậy, mắt trừng trừng nhìn về phía có tiếng nổ. Anh nghiến chặt răng. Trời ơi! Nếu bây giờ tao có một trái tạc đạn, một trái thôi. Chúng mày sẽ... Trong lòng ghe, Thúy cũng đang nghiến răng trèo trẹo. Cả thân hình chị co rụt lại. Linh nhăn mặt xót xa, Thúy đang dằn cơn đau để giữ cái sống cho mình!... Không! Phải cứu lấy Thúy đã! Anh vục ngập giầm khoét mạnh trong lòng nước. Gập chiều nước xuôi chiếc ghe lao đi ào ào...

Cù lao Mía lại bất thần hiện ra. Linh chếch mũi găm thẳng vào. Sườn ghe vừa chạm cát sền sệt, Linh vội quăng giầm bế Thúy lên bờ. Anh đứng sững, đưa mắt tìm túp lều lúc nãy. Xung quanh mờ mịt. Anh chạy lên chỗ cao hơn. Vẫn những vệt đen dài trải. Lạc chỗ rồi! Có trời mà biết cái túp lều và ông già ấy nằm hướng nào. Anh nhẹ đặt Thúy xuống cát, lấy lá mía khô kê cao đầu chị lên.

Người con gái nằm thiêm thiếp, không động đậy tóc xõa che kín ngực. Nét mặt Thúy dìu dịu như cô gái ngủ say giữa bốn bề sông nước. Mảnh trăng mọc muộn đã lên tới dính đầu đang trải ánh sáng mênh mang lên cồn cát.

Anh lay gọi:

- Thúy! Thúy ơi! Tỉnh lại đi. Tôi đây. Linh đây!

Cô gái động đậy cánh tay rồi từ từ mở mắt ra. Nhận ra Linh, đôi môi cô gái nhẹ cười. Chị nói thoảng như mơ:

- Đây là… là đâu anh?

- Cù lao Mía, Thúy ạ! Thúy có đau lắm không?

Thúy nhắm mắt lại. Chị cựa mình cố nhấc người dậy nhưng đầu chị cứ đằm xuống. Linh gượng nâng Thúy lên ngồi dựa vào ngực mình. Đôi chân chị duỗi dài trên cát.

Thúy thì thầm:

- Anh Linh… Có phải anh thiệt đó không?

- Anh thật đây, Thúy ạ! Anh đang ngồi cạnh em đây!

- Sao... Sao lúc này anh... gần gũi thế!... Đừng... Đừng bao giờ bướng bỉnh. Đừng... Đừng bao giờ xa lạ nữa, nghe anh!...

Linh đắm người đi. Anh đưa tay phủi khẽ mấy hạt cát vương trên tóc Thúy. Mái tóc chải dài xuống ngực.

- Thúy tha lỗi cho anh. Anh đã xử sự nhiều cái làm em buồn.

- Không!... Anh tốt lắm. Em...Em chưa hiểu anh...

- Em biết không? Em đầy mâu thuẫn. Em sâu hun hút, em cứ kéo anh xuống...

- Ngày mai hoà bình. Em... Em chỉ muốn anh sống... Xa nhà mười năm rồi... Chắc má anh đỏ mắt chờ mong...

Thúy nấc giật lên, rồi rũ đầu xuống.

- Không!... Sao thế này? - Linh kinh hãi buông Thúy ra, đứng phắt dậy - Thúy nằm đây chờ anh một chút. Anh chạy đi tìm chú Ba đưa em về "cứ"!

- Đừng!...- Thúy nói yếu ớt - Anh đừng đi... Em biết... không kịp nữa rồi... Anh ngồi xuống đi... Cầm lấy tay em... Nắm chặt vào... Thế! Đỡ em dậy như lúc nãy ấy... Thế! Thế!... Thôi được rồi...- Đôi mắt Thúy nhìn lên Linh vời vợi yêu thương - Linh ơi... Anh cứ để em nằm đây... Có anh là em vui lắm rồi... - Thúy giụi đầu vào ngực anh, tiếng nói càng thoảng đi - Linh... Anh nói đi... Lúc này em muốn được nghe...

Linh âu yếm vén nhẹ những sợi tóc mềm mại của Thúy sang bên. Anh nhìn thật sâu vào đôi mắt Thúy rồi cúi sát xuống, bồi hồi:

- Vâng! Anh nói đây. Anh đã muốn nói điều ấy từ lâu. Thúy!... Anh yêu em!

Thúy hơi rùng mình một cái rồi khép mắt lại. Cả khuôn mặt chị ngời lên vẻ đẹp thanh thản.

Linh áp nhẹ môi lên chiếc sẹo màu hồng nhạt nhỏ xíu như một mảnh lá vú sữa vướng trên gò má Thúy. Gò má lành lạnh...

Anh ôm chặt lấy khuôn mặt thân yêu đó, kêu lên:

- Em làm sao thế?... Em phải sống, em không thể chết được ngày mai em còn đưa anh về thăm má.

Ngồi dưới gốc sầu riêng, bụng dạ Linh cồn cào như ăn phải lá dại. Anh hết đứng lại ngồi. Thúy đi tới đâu rồi? Con rạch ngoằn ngoèo vẫn âm thầm, lạnh lẽo. Từ những lùm cây hai bờ, Linh tưởng như có những họng súng đen ngòm, những bề cong của mìn trái đang hướng vào chiếc ghe nhỏ mỏng manh. Chùm sầu riêng vẫn cọ gai vào nhau lách cách trên đầu. Tự nhiên anh thấy chân mình run lên từng đợt. Run quái Run không thể kìm được nữa. Anh ghì tràn vào một trái sầu riêng. Vẫn run. Chưa bao giờ anh lại run lạ lùng thế này. Hay là... Linh tính như báo cho anh biết một điều gì... Không! Sẽ không có chuyện gì xảy ra được với Thúy. Dứt khoát là như vậy. Thúy sẽ khôn khéo tránh né được hết. Anh giận mình ngồi đây bất lực. Đáng lẽ mình không nên để Thúy đi một mình. Sao mình lại có thể dễ bảo như một thằng khờ thế nhỉ? Lại một sự ngu ngốc nữa, Linh ạ! Mày hỏng quá rồi. Chao! Giá bây giờ có một trái tạc đạn, mình sẽ dứt khoát bơi theo chiếc ghe ấy…

Bỗng một tiếng nổ dội lên ghê rợn. Linh giật nảy người. Tiếng nổ nữa, rồi hàng loạt đạn các loại rú lên. Phía ấy, đạn bay chùm chủm xuống nước, lửa đan qua đan lại quáng mắt.

- Khổ rồi Thúy ơi!

Linh rên lên một tiếng rồi không còn biết gì nữa, anh nhảy ào xuống nước. Nước quấn lấy ngực anh lôi trở lại. Anh bám lấy những rễ cây nhoài lên. Những tràng đạn rộ lên một chập nữa rồi ắng xuống, chỉ còn lẻ tẻ một vài phát súng bẳn vu vơ. Mùi khét của thuốc súng, mùi tanh của cây lá xộc vào mũi anh. Linh choáng váng. Anh như thấy có cả mùi máu trong đó. Thế là Thúy bị rồi! Tôi nói em có chịu nghe đâu. Đau quá!...

Đúng lúc thất vọng ghê gớm như vậy, anh lại nhìn thấy chiếc ghe đang lạng vào bờ. Thúy văn ngồi đó, đang bát nhẹ mái giầm.

Anh kéo sát ghe vào mình, cười như mếu:

- Tôi tưởng Thúy...

Thúy cười tươi tỉnh:

- Chết làm sao được, anh! Thúy ném một trái sầu riêng xuống nước. Nó tưởng người, bắn loạn xạ. Vậy là nó bọc lộ chỗ nằm rồi. Mình có thể đi tốt.

- Thúy... - Anh định trèo lên ghe - Thúy nghỉ đi, để tôi lái.

- Gượm! Tát nước hẵng anh!

Thúy cầm cái hăng-gô nhẹ tay múc nước trong lòng ghe. Đúng lúc cô gái thả gô nước đầy xuống rạch thì một viên đạn bâng quơ ở đâu xẹt tới. Thúy rùng người lên rồi giụi vào lòng ghe. Cái gô rơi bùm xuống nước.

Linh tái mặt trèo lên. Thúy đang rên nhè nhẹ. Anh luống cuống sờ khắp người Thúy... Bàn tay anh run run dừng lại ở ngực cô gái. Từ đó, máu nóng đang sủi bọt. Anh giật chiếc khăn rằn nơi cổ, xé áo băng chặt lấy vết thương. Thúy khẽ kéo mảnh áo che ngực lại. Chị rướn người lên đau đớn.

Linh đứng phắt dậy, mắt trừng trừng nhìn về phía có tiếng nổ. Anh nghiến chặt răng. Trời ơi! Nếu bây giờ tao có một trái tạc đạn, một trái thôi. Chúng mày sẽ... T

rong lòng ghe, Thúy cũng đang nghiến răng trèo trẹo. Cả thân hình chị co rụt lại. Linh nhăn mặt xót xa, Thúy đang dằn cơn đau để giữ cái sống cho mình!... Không! Phải cứu lấy Thúy đã! Anh vục ngập giầm khoét mạnh trong lòng nước. Gập chiều nước xuôi chiếc ghe lao đi ào ào...

Cù lao Mía lại bất thần hiện ra. Linh chếch mũi găm thẳng vào. Sườn ghe vừa chạm cát sền sệt, Linh vội quăng giầm bế Thúy lên bờ. Anh đứng sững, đưa mắt tìm túp lều lúc nãy. Xung quanh mờ mịt. Anh chạy lên chỗ cao hơn. Vẫn những vệt đen dài trải. Lạc chỗ rồi! Có trời mà biết cái túp lều và ông già ấy nằm hướng nào. Anh nhẹ đặt Thúy xuống cát, lấy lá mía khô kê cao đầu chị lên.

Người con gái nằm thiêm thiếp, không động đậy tóc xõa che kín ngực. Nét mặt Thúy dìu dịu như cô gái ngủ say giữa bốn bề sông nước. Mảnh trăng mọc muộn đã lên tới dính đầu đang trải ánh sáng mênh mang lên cồn cát.

Anh lay gọi:

- Thúy! Thúy ơi! Tỉnh lại đi. Tôi đây. Linh đây!

Cô gái động đậy cánh tay rồi từ từ mở mắt ra. Nhận ra Linh, đôi môi cô gái nhẹ cười. Chị nói thoảng như mơ:

- Đây là… là đâu anh?

- Cù lao Mía, Thúy ạ! Thúy có đau lắm không?

Thúy nhắm mắt lại. Chị cựa mình cố nhấc người dậy nhưng đầu chị cứ đằm xuống. Linh gượng nâng Thúy lên ngồi dựa vào ngực mình. Đôi chân chị duỗi dài trên cát.

Thúy thì thầm:

- Anh Linh… Có phải anh thiệt đó không?

- Anh thật đây, Thúy ạ! Anh đang ngồi cạnh em đây!

- Sao... Sao lúc này anh... gần gũi thế!... Đừng... Đừng bao giờ bướng bỉnh. Đừng... Đừng bao giờ xa lạ nữa, nghe anh!...

Linh đắm người đi. Anh đưa tay phủi khẽ mấy hạt cát vương trên tóc Thúy. Mái tóc chải dài xuống ngực.

- Thúy tha lỗi cho anh. Anh đã xử sự nhiều cái làm em buồn.

- Không!... Anh tốt lắm. Em...Em chưa hiểu anh...

- Em biết không? Em đầy mâu thuẫn. Em sâu hun hút, em cứ kéo anh xuống...

- Ngày mai hoà bình. Em... Em chỉ muốn anh sống... Xa nhà mười năm rồi... Chắc má anh đỏ mắt chờ mong...

Thúy nấc giật lên, rồi rũ đầu xuống.

- Không!... Sao thế này? - Linh kinh hãi buông Thúy ra, đứng phắt dậy - Thúy nằm đây chờ anh một chút. Anh chạy đi tìm chú Ba đưa em về "cứ"!

- Đừng!...- Thúy nói yếu ớt - Anh đừng đi... Em biết... không kịp nữa rồi... Anh ngồi xuống đi... Cầm lấy tay em... Nắm chặt vào... Thế! Đỡ em dậy như lúc nãy ấy... Thế! Thế!... Thôi được rồi...- Đôi mắt Thúy nhìn lên Linh vời vợi yêu thương - Linh ơi... Anh cứ để em nằm đây... Có anh là em vui lắm rồi... - Thúy giụi đầu vào ngực anh, tiếng nói càng thoảng đi - Linh... Anh nói đi... Lúc này em muốn được nghe...

Linh âu yếm vén nhẹ những sợi tóc mềm mại của Thúy sang bên. Anh nhìn thật sâu vào đôi mắt Thúy rồi cúi sát xuống, bồi hồi:

- Vâng! Anh nói đây. Anh đã muốn nói điều ấy từ lâu. Thúy!... Anh yêu em!

Thúy hơi rùng mình một cái rồi khép mắt lại. Cả khuôn mặt chị ngời lên vẻ đẹp thanh thản.

Linh áp nhẹ môi lên chiếc sẹo màu hồng nhạt nhỏ xíu như một mảnh lá vú sữa vướng trên gò má Thúy. Gò má lành lạnh...

Anh ôm chặt lấy khuôn mặt thân yêu đó, kêu lên:

- Em làm sao thế?... Em phải sống, em không thể chết được ngày mai em còn đưa anh về thăm má.

Thúy lại mở mắt ra:

- Đừng buồn nghe anh! Em không đưa anh... về vườn ăn trái cây... được nữa rồi... Anh ghé thăm má... giùm em. Má chỉ có... một mình em!... Thôi! Ở lại... mạnh giỏi nghe anh!...

Như bị sét giáng xuống đầu, Linh ôm chặt Thúy trong tay, đứng vùng dậy. Loạng choạng đi được mấy bước, anh bỗng khứng lại. Thúy đã nằm lạnh ngắt trong tay anh. Linh nấc lên một tiếng. Anh ngửa mặt nhìn trời...

Gió sông vẫn lao xao trong bạt ngàn lá mía...

… Đường chân trời đã ràng rạng sáng. Đột nhiên, như một phép lạ thần kỳ bầu trời phía ấy bỗng hồng rực lên trong những tiếng nổ rền đất. Tiếng nổ dồn dập, tiếng nổ kéo dài làm cả cù lao Mía cũng rung rinh. Trận hiệp đồng tiến công trong toàn tỉnh đã mở màn...