NAM THIÊN ĐẠI HIỆP

HỒI THỨ 65

Docsach24.com

hanh Ngân nằm xuống giường nhắm mắt, những người con gái đi qua trong đời  lần lượt hiện lên trong tâm tư. Thanh Ngân so sánh trường hợp của Ma Hồn Tiên Cơ Khúc Tiểu Liên và Như Nguyệt,  la thầm trong lòng, thấy rõ mình cũng chỉ là một con người háo sắc. Khi Khúc Tiểu Liên tỏ lòng yêu và sầu khổ, thì mình đã an ủi và cùng nàng cho nhau tận cùng những ngày tháng yêu đương. Còn Như Nguyệt chỉ mong được làm một thị tỳ theo tục lệ Tiêu Dao đảo lại bị chối từ. Phải chăng Khúc Tiểu Liên quá đẹp, còn nhan sắc của Như Nguyệt chưa đủ để làm mình động tâm mà thôi.

Phát hiện, nhìn rõ từ tâm tư mình, một phần nào cũng là đạo đức giả, Thanh Ngân càng cảm thấy khổ sở buồn phiền hơn, muốn ngủ một lúc nhưng không tài nào ngủ được. Trong nhà,  nghe rõ sự chuyển động của Như Nguyệt. Nghe nàng trăn trở một lúc rồi đi nấu nước, rón rén tắm rửa. Nàng lại pha nước hẳn chờ Thanh Ngân dậy để phục dịch. Sau đó nàng nấu thức ăn buổi sáng, pha trà. Thanh Ngân nghe nàng đứng trước phòng mình một lúc lâu, rồi mở cửa bước vào:

- Trời đã trưa, đại ca thức dậy đi thôi.

Thanh Ngân vẫn nhắm mắt, lười biếng:

- Có lẽ ta sẽ nằm suốt ngày hôm nay. Ta sẽ nằm đây ngủ ba ngày ba đêm liên tiếp.

- Tiểu muội xin lỗi đã quấy rầy.

Nàng quay chân ra, nhưng Thanh Ngân ngồi dậy:

- Ta nghe mùi thơm của thức ăn và đang đói bụng. Ta thèm thức ăn của Nguyệt muội lâu ngày rồi! Ăn một bụng rồi mới ngủ.

Như Nguyệt vui mừng:

- Hôm nay tiểu muội vẫn nấu cháo cá mà thôi.

- Sáng có một tô cháo cá của Nguyệt muội nấu là nhất trần đời.

- Tiểu muội pha nước cho đại ca.

- Ta mới tắm cách đây mấy giờ, cũng chẳng ngủ được. Nguyệt muội đừng phải cực nhọc.

Thanh Ngân bước theo nàng ra nhà sau. Phòng ăn nhìn ra vườn, hoa kiểng xinh tươi, trúc tùng xanh ngát,  buộc miệng khen:

- Nhà này có từ lúc nào mà có vườn hoa xinh đẹp thế này?

- Hải Yến mới mua mười ngày trước, hoa kiểng cũng mới mua đem về.

- Thật là tuyệt. Người của Tiêu Dao đảo, ở đâu cũng có thú tiêu dao.

- Công chúa truyền lệnh mua nhà này cho đại ca ở mỗi khi ghé Thăng Long.

Thanh Ngân cảm động:

- Nàng lo lắng cho ta quá.

- Công chúa lúc nào cũng quan tâm tới đại ca.

- Hỡi ôi! Ta chỉ sợ nàng buồn phiền vì ta.. ta có quá nhiều người đàn bà khác. Mới đây ta đã thành hôn với Tiểu Hương, Kiều Loan, Liều Linh và Thùy Trang nhưng cũng chưa cho nàng biết.

- Tiểu muội xin chúc mừng đại ca. Tiểu muội nghĩ công chúa không phiền mà có thể vui thích. Công chúa nói những người yêu của đại ca đều là kỳ nữ võ lâm. Chị em cùng thờ một chồng, cùng mưu sự nghiệp cho chồng, thì mới xứng là kỳ nữ.

Thanh Ngân vừa ăn cháo, vừa hỏi:

- Ta nghe lúc trước Nguyệt muội bảo Thanh Lan hiền muội không có lòng muốn lật đổ nhà Trần, mưu đồ vương nghiệp có phải vậy không?

- Công chúa từng có lòng như vậy. Và đảo chủ đã từng phiền trách. Nhưng khi đại ca lên làm đảo chủ, công chúa lại cũng thấy nếu chúng ta chỉ lo ở Tiêu dao đảo, thì anh hùng hảo hán, những kẻ có võ công, có tâm chí như Lý Đại, Trần Phồn.. có ai cam phận suốt đời sống kiếp làm ăn không vốn trên biển cả? Nếu không có một mục đích cao xa, lòng người sẽ chia lìa, Tiêu Dao đảo không còn tồn tại.

Thanh Ngân ngẫm nghĩ những lời của nàng, hỏi:

- Như Nguyệt có nghĩ chúng ta phải làm như vậy không?

- Tiểu muội được làm thuộc hạ Tiêu dao đảo, được sự che chở của đảo chủ, đại ca và công chúa..cũng chẳng muốn đòi hỏi nào hơn. Nếu không được đảo chủ đem về nuôi dưỡng, giờ này biết đâu tiểu muội đã thành bộ xương khô, hay còn sống thì cũng sống một cuộc đời toi mọi, cực nhọc hàng trăm lần. Tuy nhiên, nếu đảo chủ và phò mã làm nên đại nghiệp, bọn tiểu muội cũng thơm lây.

Nàng cười nhẹ:

- Nếu đại ca làm hoàng đế, tiểu muội là đàn bà không được phong quan, nhưng không đến nỗi phải bôn tẩu giang hồ lấy máu đổi cơm, có khi phải đánh đàn, chào khách.

Nghe nàng nói, Thanh Ngân nghe rất buồn, nhưng cũng rán cười:

- Các ngươi văn võ toàn tài. Ta sẽ phong tất cả các ngươi làm quận công, hầu tướng cả. Có lý do gì chỉ nam nhân mới được làm quan? Hoàng đế có tam cung lục viện, thì các ngươi làm quan, ta cũng cho phép các ngươi có chánh phu, thứ phu.. đệ tam, đệ tứ phu..

Như Nguyệt cả cười, nàng cười gập cả người, nhưng rồi chợt u oán:

- Có điều người đàn bà chỉ có thể yêu một người đàn ông duy nhất mà thôi.

Thanh Ngân:

- Nếu vậy thì lấy một chồng, vợ quan chồng dân sống yên vui hạnh phúc.

Như Nguyệt chợt e ấp, rồi qùy gối:

- Đại ca có thể hứa với tiểu muội một điều được không?

Thanh Ngân ngạc nhiên:

- Việc gì mà ngươi trịnh trọng lắm vậy?

- Nếu đại ca có làm hoàng đế, thì để tiểu muội làm cung nữ tiếp tục được hầu hạ đại ca.

Thanh Ngân thấy tình ý tha thiết của nàng, kéo nàng lên cảm động:

- Hởi ôi! Có thể chỉ có ngươi mới thật sự chân tâm với ta.

Được Thanh Ngân đỡ lên, Như Nguyệt tựa vào người, run giọng:

- Suốt đời làm nô tỳ hầu hạ đại ca, tiểu muội không còn ao ước gì hơn. Đại ca hứa với tiểu muội đi.

Thanh Ngân kéo nàng ngồi lên chân mình, nhẹ nhàng:

- Ta hứa.

Tuy Thanh Ngân cảm động trước chân tình của Như Nguyệt, nhưng trong lòng rối bời, nên lại bảo:

- Ta đang có nhiều lo nghĩ. Ta muốn ngủ một giấc dài, ngủ để quên nhiều chuyện. Ngày nay Nguyệt muội muốn làm gì thì làm, đừng quan tâm đến ta.

- Tiểu muội sẽ gặp Hải Yến cho nàng biết đại ca cần ngơi nghỉ để khỏi đến xin đại ca thứ tội.

- Bảo nàng ta chẳng chút để tâm, đừng áy náy.

Thanh Ngân trở lại phòng, quyết ngủ để quên, để khỏi thấy khó khăn trong quyết định tìm gặp Bảo Ngọc hay không? Thanh Ngân tự hỏi Thanh Lan muốn mình làm hoàng đế Đại Việt tại sao lại cảm thấy thông cảm thương nàng, không oán trách, còn Bảo Ngọc cũng âm mưu làm hoàng đế Đại Lịch quốc, dựng nên một triều đại, lại cảm thấy phật lòng không muốn gặp mặt? Nếu nàng muốn làm hoàng đế Đại Lịch cung thì toan tính lợi hại là chuyện thường của nàng. Với mình nàng có điều gì lầm lỗi?

Thanh Ngân xoay chuyển ý nghĩ, muốn đi gặp Bảo Ngọc, nhưng vẫn không quyết định được.

Nằm trong phòng một lúc, khi nghe bước chân của Như Nguyệt rời khỏi nhà, sự yên tịnh trong căn nhà riêng biệt trong khu vườn rộng giúp Thanh Ngân chìm vào giấc ngủ.

Thanh Ngân thức giấc khi nghe tiếng chân nhẹ nhàng của Như Nguyệt trở về. Thanh Ngân bước ra, xuống nhà sau, thấy cô gái đang sửa soạn nấu nướng, nói:

- Ở gần hoàng cung có cao lâu nào quan quân hay đến nhất. Ta và Nguyệt muội đến đó ăn nhậu.

Như Nguyệt vui vẻ:

- Tiểu muội nghe Kim Khánh tửu gia rất nổi tiếng. Để tiểu muội pha nước cho đại ca rồi sửa soạn. Đại ca muốn ăn vận thế nào để tiểu muội chuẩn bị.

- Chúng ta là hai vị phong lưu công tử đại náo hoàng thành. Có được không?

- Tiểu muội không có quần áo nam trang dưới lốt công tử. Hay cứ để tiểu muội làm thị nữ theo hầu một công tử?

- Như vậy mất vui. Thôi thì chúng ta là một cặp tài tử giai nhân.

- Tiểu muội đâu có thể là giai nhân.

- Hừ! Ngươi lại lắm lời. Cứ làm theo lời ta.

Như Nguyệt làm ra vẻ sợ hãi:

Xin tuân lệnh.

Như Nguyệt đi pha nước. Nàng chải gỡ và hoá trang cho Thanh Ngân thêm một chòm râu ngắn. Xong đâu đó mới sửa soạn trang điểm cho mình. Son phấn, áo quần thay đổi con người. Nàng bước ra Thanh Ngân cũng phải khen ngợi:

- Đêm nay sẽ có nhiều vương tôn công tử ghen với ta.

Như Nguyệt e ấp, nhẹ giọng:

- Trước cửa đã có kiệu chờ. Nhưng chúng ta mới chỉ có một cổ kiệu duy nhất nên xin đại ca ngồi chung cùng tiểu muội.

- Kiệu? Sao lại dùng kiệu?

- Nhà giàu không thể đi bộ. Tiểu muội đang đóng vai chủ nhân ngôi nhà này. Đi đâu phải có kiệu.

- Thì ra vậy!

Thanh Ngân và Như Nguyệt ra tới nhà trước, thì bốn người khiêng kiệu qùy gối:

- Tham kiến phò mã.

Thanh Ngân không khách sáo:

- Bình thân.

Như Nguyệt:

- Phò mã dạy ta đưa đến Kim Khánh tửu lầu. Phiền các ngươi gánh thêm sức nặng.

Cả bốn tên cúi đầu:

- Bọn thuộc hạ vô dụng mỗi người cũng cử nổi mấy trăm cân. Được hầu phò mã là vinh dự trên đời. Đội trưởng đừng dạy quá lời.

Bọn chúng mời Thanh Ngân lên kiệu, Như Nguyệt bước lên ngồi bên cạnh. Kiệu không lớn nên họ ngồi sát nhau. Sự đụng chạm làm Như Nguyệt run nhẹ. Thanh Ngân cũng cảm giác được sự rung động của nàng, nhưng  chẳng dám tỏ một cử chỉ an ủi nào. Họ ngồi yên như hai pho tượng gỗ.

Bốn tên khiêng kiệu đều có võ công, chúng đi phăng phăng, nhưng êm ái vô cùng.

Cả giờ sau kiệu mới ngừng lại. Kiệu phu vén màn, Thanh Ngân và Như Nguyệt bước xuống, thấy Kim khánh tửu quán rất to lớn, có thể chứa cả ngàn người. Dọc theo tửu quán, hàng trăm chiếc kiệu. Có cả kiệu đầu phượng dành cho bậc vương công. Chưa bước chân vào tửu quán cũng đã nghe tiếng đàn thánh thót nhặt khoan. Họ sóng vai bước vào cửa, thấy quán trang hoàng lộng lẫy. Bàn nào cũng đầy người. Ai cũng ăn mặc sang trọng. Thanh Ngân có cảm tưởng đây cũng là một kỷ viện hơn là tửu quán, vì người phục dịch, tiếp khách đều là những cô gái mơn mởn đào tơ.

Thấy Thanh Ngân cùng Như Nguyệt bước vào, mấy cô gái có nhiệm vụ hướng dẫn khách hơi ngỡ ngàng, nhưng một cô niềm nỡ:

- Xin mời công tử và tiểu thư theo tiểu tỳ.

Thanh Ngân móc túi lấy một đỉnh bạc lớn dúi cho cô gái, nhẹ giọng:

- Tìm cho ta một nơi thoải mái. Chúng ta chỉ cần rượu ngon, đồ nhấm tốt mà không cần người hầu hạ.

Cô gái vui vẻ:

- Phía sau còn trống, xin công tử theo tiểu tỳ.

Cô gái đưa họ ra phía sau, dù cũng đông người, nhưng khách có vẻ bệ vệ hơn. Đây là một hàng hiên dài chạy theo chiếc hồ rộng mấy mẫu. Sen nở thơm ngát. Được tiền thưởng hậu hỉ, cô gái đưa họ đến một góc, che khuất với bàn khác bằng một bụi trúc kiểng lớn.

Như Nguyệt kêu rượu ngon, thức nhấm vừa xong, thì một đám công tử tuổi còn trẻ, nhưng đều có nghi biểu được hai cô gái hướng dẫn đến chiếc bàn lớn phía trái. Đám thanh niên tự nhiên cười nói làm cho hàng hiên ồn ào hẳn lên. Một thanh niên cười:

- Hồng đào cho chúng ta rượu bồ đào. Ta mới học mấy câu thơ:

“Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi.

Giục ẩm tỳ bà mã thượng thôi”...

Đem ra rượu bồ đào và chén dạ quang ra cho ta. Kêu Tuyết Liên, cô gái mới đến, khảy đàn để Thăng Long ngũ hổ chúng ta ăn mừng đã luyện xong một môn kiếm pháp thượng thừa.

Một thanh niên cười:

- Minh đệ không đọc hai câu sau là:

“Tuý ngọa sa trường quân mạc vấn.

Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi”.

Nếu Minh đệ đọc hai câu buồn thảm, bi quan này, thì chúng ta chẳng thể uống vô một giọt rượu nào.

- Chúng ta sửa lại hai câu đó là:“Túy ngọa sa trường quân mạc vấn. Cổ lai chinh chiến ấn phong hầu”thì chúng ta sẽ uống say. Say túy lúy!

Một người khác:

- Đáng tiếc là đất nước thanh bình, nên ta không có dịp nâng chén tiễn Minh đệ ra chiến trường.

Họ kêu rượu, kêu thức ăn. Một thanh niên khác rất điềm đạm:

- Ba ngày trước ta có dịp theo gia gia đến Vạn Kiếp và có gặp Quốc Tuấn.

Nhiều tiếng nhao nhao:

- Ngươi gặp Quốc Tuấn?

Người thanh niên nọ hãnh diện:

- Ta chẳng những gặp mà còn được cùng Quốc Tuấn cởi ngựa rủi dong săn bắn trên đồng cỏ mấy giờ liên tiếp.

- Tứ ca đúng là may mắn! Ta nghe danh tiếng Quốc Tuấn như cồn mà chưa bao giờ thấy mặt. Tứ ca hãy tả cho anh em nghe Quốc Tuấn như thế nào. Tài năng có đúng như lời đồn đãi. Võ công so với chúng ta ra sao?

- Quốc Tuấn còn trẻ hơn anh em chúng ta mấy tuổi dĩ nhiên võ công chẳng có gì đáng nói.

- Lạ thật! Thế thì sao cả hoàng cung đều ca ngợi tài năng Quốc Tuấn và hoàng thượng cũng đặc biệt để ý.

- Quốc Tuấn không chuyên luyện võ, múa kiếm, đánh thương như chúng ta, nhưng bách gia chư tử, Tôn Ngô binh pháp sách nào cũng làu thông. Quốc Tuấn sẽ là cây cột chống trời của nước Nam ta. Ta chắc chắn như vậy. Gia gia ta bảo vài năm nữa Quốc Tuấn sẽ được giữ binh quyền. Ta định bàn với các huynh đệ ngày ấy chúng ta cùng xin thái sư cho theo Quốc Tuấn lập công với nước hơn là an phận với những cái chức đô trưởng hiện nay của chúng ta.

- Chúng ta còn trẻ nhờ ơn sư phụ chỉ giáo mà nổi danh ngũ hổ, mấy chục đô trưởng khác có ai võ công hơn chúng ta? Nước nhà nếu có biến, lý nào chúng ta vẫn ăn nhậu ở hoàng thành này chứ! Nhưng bây giờ chúng ta hãy uống, và nghe Tuyết Liên hát. Nàng đã đến kia rồi.

Thanh Ngân ngồi cách bàn nhóm ngũ hổ mấy trượng, nhưng cô gái tên Tuyết Liên tới cũng nghe hương hoa sực nức và cô ta thỏ thẻ:

- Tuyết Liên mới tới lại được ngũ đại gia chiếu cố thật là hân hạnh.

Người tên Minh tự đắc:

- Các huynh thấy không? Tuyết Liên có đúng là chim sa cá lặn không chứ? Nàng mới đến đệ đã nghe biết và mời các huynh đến đây đấy. Tiểu đệ có mắt không nào?

Một người cười:

- Minh đệ có mắt nên trong nhà giờ này đã có tới năm bà. Có những năm phòng, nhưng có ngày chẳng vào được phòng nào phải đến Hải Âu kỷ viện.

Cả bọn sau câu nói của người này cùng cười ha hả. Một người lại nói:

- Lão chủ nhân Kim Khánh này thật quái dị. Lão tìm người đẹp các nơi mang về đây, nhưng lại không làm kỷ viện. Ai thích cô nào thì phải mua về làm tỳ thiếp. Chúng ta chuẩn bị mừng Minh đệ có người ái thiếp thứ sáu!

- Tứ ca trật rồi! Tiểu đệ muốn giới thiệu Tuyết Liên cho lão đại. Lão đại là anh cả chúng ta, nhưng đến nay vẫn chưa có người hầu hạ!

Và người tên Minh này bảo cô gái:

- Tuyết Liên cô nương! Nếu cô làm cho đại ca ta xúc động. Chúng ta tặng thêm cho cô vàng ngàn lượng.

Cô gái cười nhẹ:

- Tiểu tỳ đâu dám với cao. Tả thánh dực đô là bậc đại anh hùng đời nay, tài sắc tầm thường như tiểu tỳ làm sao lọt được vào mắt?

- Tiếng đàn của nàng nhất định làm cho đại ca ta mê mẩn. Hãy đàn đi nào.

- Xin tuân lệnh.

Cô gái tên Tuyết Liên so dây. Ngồi gần họ, không muốn nghe, tiếng đàn cũng lọt vào tai. Thanh Ngân nghe một lúc truyền âm hỏi Như Nguyệt:

- Nguyệt muội nghe tiếng đàn này thế nào?

- Có chút tà khí làm say mê lòng người. Cô gái biết vận dụng âm công vào âm nhạc. Không phải là kẻ tầm thường.

- Nguyệt muội nhận ra như vậy là hay lắm.

Như Nguyệt cười:

- Cũng là nghề nghiệp của bọn tiểu muội!

Thanh Ngân xoa cằm:

- Coi bộ đây cũng là chốn làm ăn của một thế lực giang hồ. Họ còn tính toán cao hơn Tiêu Dao đảo là gài người của họ vào các phủ đệ của quan lại nhà Trần.

- Tiểu muội cũng nghĩ vậy nên đưa đại ca tới đây. Thế mà tổng phân đàn kinh đô của chúng ta không biết gì cả. Đảo chủ và công chúa nghe được chắc quở phạt.

- Quán này mở lâu chưa?

- Nghe đâu chỉ được hơn một năm.

- Họ cũng chưa làm được điều gì quan trọng trong thời gian như vậy! Họ tổ chức chu đáo thế này, thì người chúng ta không phát hiện được là phải. Công lao phát hiện việc này ta dành cho ngươi đấy.

- Cảm ơn đại ca. Nhưng dù tiểu muội có nói dối, công chúa cũng biết được do đại ca phát hiện.

- Sao vậy?

- Vì công chúa biết chúng ta đến đây.

- Ai báo cáo?

- Có nhiều người báo cáo. Cả tiểu muội nữa. Người Tiêu Dao đảo không thể che mắt thượng cấp.

- Hừ! Mất hết tự do.

- Công chúa có bao giờ cấm cản đại ca điều gì?

Nàng chân tình:

- Công chúa hết lòng thương yêu đại ca. Tiểu muội biết đại ca là lẽ sống của công chúa.

- Ta biết ta có lỗi rất nhiều với nàng.

Thanh Ngân thấy truyền âm nói chuyện mất hết hứng thú, nói:

- Ở đây coi bộ cũng khó chuyện vãn tự nhiên. Chúng ta ăn uống, nói chuyện trời trăng một lúc rồi về nhà là hay hơn hết. Nếu hứng thú thì chúng ta trở lại đây dò thám, xem là cơ sở này của ai?

Như Nguyệt hội ý nói ra tiếng:

- Đại ca muốn nghe một Tuyết Liên nào khác đến đây đàn hát hay không?

Thanh Ngân nheo mắt:

- Ta đã có Nguyệt muội bên cạnh thì cần ai nữa chứ?

Dù biết Thanh Ngân nói chỉ để nói cho có chuyện, Như Nguyệt cũng cảm thấy sung sướng, đôi má đỏ hồng, cúi đầu:

- Tiểu muội xấu như ma đi bên cạnh chỉ làm đại ca áy náy.

Bấy giờ hai cô gái mới mang thức ăn đến bàn Thanh Ngân, một cô lễ phép:

- Mong công tử và tiểu thư thứ lỗi. Hôm nay qúa đông khách nên có phần chậm trễ.

Hai cô gái rót rượu cho Thanh Ngân và Như Nguyệt cũng như phục dịch thức ăn cho họ rồi một cô thưa hỏi:

- Công tử và tiểu thư có cần chúng tôi ở lại hầu hạ?

Thanh Ngân lấy bạc ra thưởng cho họ và từ chối:

- Không cần thiết.

Một cô nhận bạc cười nhỏ:

- Công tử đã có tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần.

Thanh Ngân cười cho qua:

- Dĩ nhiên hiền muội của ta đẹp nhất Thăng Long.

Hai cô gái đi khỏi, Thanh Ngân và Như Nguyệt vừa ăn uống vừa chuyện trò những chuyện không đâu. Họ uống rượu thêm một lúc rồi ra về.

Ra đến kiệu, nàng xoay lại không còn thấy Thanh Ngân, chỉ nghe tiếng  vọng lại:

- Nguyệt muội về nhà trước đi. Ta có việc bận đêm nay. Có thể ta sẽ dò thám tửu quán này của thế lực nào cho Nguyệt muội và Hải Yến.

Rời Như Nguyệt, Thanh Ngân đến trang viện của Bảo Ngọc,  giở tuyệt đỉnh khinh công quan sát một vòng, thấy trong viện bây giờ chỉ còn một hai người có võ công, nhưng không thể gọi là cao thủ. Biết nàng đã đi, hắn không tìm nữa.

Ra đường, Thanh Ngân lại thả bộ một lúc, rồi phóng người lên không.

Thanh Ngân bước vào Vọng Giang Lâu, cho tiểu nhị một đỉnh bạc, nhờ đưa lên lầu. Thanh Ngân bước lên lầu, thấy chiếc bàn trước đây mình và Bảo Ngọc ngồi cùng uống rượu với Lý Thùy Dung, một chàng thanh niên xinh đẹp đang ngồi, trên bàn ba bốn bình rượu. Người đang ngồi là Bảo Ngọc, mặt mày đỏ rực, cả người toát ra mùi rượu. Thanh Ngân thấy nàng như vậy xúc động, đưa tay kéo hàm râu giả bỏ túi, bước lại, nhẹ giọng:

- Ngọc tỷ!

Bảo Ngọc nghe tiếng giật mình, ngửng lên:

- Ngươi đấy ư? Sao ngươi lại đến đây? Các người vợ, người tình của ngươi đâu cả rồi?

Thanh Ngân u buồn:

- Ngọc tỷ trách tiểu đệ đấy ư?

Bảo Ngọc phá ra cười:

- Ta làm gì phải trách ngươi chứ? Ta là người gì mà trách ngươi kia chứ?

Thấy nàng đã quá say và lớn tiếng làm những người khách khác ngẩn lên nhìn, vừa tò mò vừa khó chịu. Thanh Ngân bất ngờ điểm huyệt Bảo Ngọc. Nàng giận dữ nhìn, nhưng chẳng biết làm sao, thì Thanh Ngân xốc nàng lên, ném trên bàn một đỉnh bạc rồi phi thân xuống lầu.

Bảo Ngọc uống quá nhiều, có lẽ nàng muốn say nên không vận nhất dương chỉ công ép rượu ra ngoài, nàng say không khác gì một người bình thường đã say mèm. Thanh Ngân trong lúc xốc nàng lên cũng đã điểm thụy huyệt, nàng mê nam trong cánh tay mình, thở nồng mùi rượu.

Thanh Ngân không biết đem nàng đi đâu,  phóng mình đi dọc bờ sông, mãi một lúc lâu mới thấy được một bãi cỏ rộng, chung quanh vắng vẻ mới ngừng chân, giải thụy huyệt cho Bảo Ngọc. Tuy nhiên, cô gái chỉ cựa mình, nhừa nhựa mấy tiếng “dâm tặc” rồi ngủ tiếp. Thanh Ngân ngồi cho nàng gối đầu trên chân mình. Phải mấy giờ sau, trời đã gần về sáng, Bảo Ngọc mới tỉnh. Thanh Ngân vuốt tóc nàng:

- Ngọc tỷ đã khỏe!

Bảo Ngọc ngồi lên:

- Ngươi cưới thêm mấy cô vợ mà ta chẳng hay biết gì cả để chúc mừng!

Thanh Ngân u buồn:

- Tiểu đệ đa mang, nhưng lâu nay đâu thấy Ngọc tỷ khó chịu vì việc này? Đáng lẽ tiểu đệ và Ngọc tỷ đã thành hôn ở Nam hải trang, ở Động Đình Hồ. Chỉ vì những biến cố bất ngờ xảy ra mà hai ta chưa chính thức mà thôi. Nếu chúng ta thành hôn ở Trung nguyên, tiểu đệ nghĩ Tiểu Hương, Kiều Loan, Kiều Linh.. đâu có vì việc này mà phiền trách?

Bảo Ngọc hít một hơi chân khí, thở than:

- Ta không trách! Ta chẳng có lý do gì trách! Chỉ có điều.. Hởi ôi! Ta cũng chỉ là một cô gái có những bản năng mà lý trí không kiểm soát nổi.

Thanh Ngân kéo Bảo Ngọc dựa vào người mình, gián tiếp phân bua:

- Ở Động Đình Hồ tiểu đệ phải đến một căn cứ bí mật của Nạp Lan để giải thoát hai thần tăng Thiên Trúc và Thiên Viễn thiền sư của Thiên Phật Tự theo lời dặn dò của Thần Quang đại sư nên không thể tháp tùng với tỷ tỷ về Đại Việt.

Thanh Ngân kể sơ lược lại những việc đã làm, cũng như đi cứu Lý Hoa Thanh cho Bảo Ngọc nghe.

Nàng biết Thanh Ngân kể lại những việc đã làm, gián tiếp vuốt ve tự ái của nàng, có cảm tưởng bị bỏ rơi nơi đất khách nên mỉm cười, nụ cười xinh đẹp đầu tiên trong đêm:

- Ta khát nước quá! Ngân đệ đưa ta đi tìm nước uống. Ta cũng phải rượt theo người của ta trên đường về Đại Lịch cung, kẻo họ trông đợi.

- Tiểu đệ đưa tỷ tỷ tìm một giòng suối trong cho tỷ tỷ giải khát.

Thanh Ngân cười:

- Chúng ta cũng phải tìm mua ít lễ vật cho tiểu đệ đến Đại Lịch cung cưới vợ nhé!

- Ta có mấy con thể nữ sẽ gã cho ngươi.

- Tiểu đệ chỉ muốn lấy nàng Nùng cung chủ!

Thanh Ngân xốc Bảo Ngọc lên cánh tay, nàng chẳng phản đối. Khi vượt qua sông một lúc, thấy một cái hồ lớn giữa cánh đồng cỏ nước rất trong đáp xuống:

- Nước hồ khá trong, Ngọc tỷ có thể tạm uống vài hớp.

- Ngân đệ đi xa một chút và chờ ta trong giây lát.

Thấy Thanh Ngân đã đi xa, Bảo Ngọc cởi dày, và áo ngoài rồi nhảy xuống hồ. Nàng muốn tắm cho tỉnh táo, cho tươi mát sau một phen say khướt, nhưng nàng chỉ xuống hồ giây lát, thì tung mình lên bờ run giọng, thất thanh:

- Ngân đệ!

Thanh Ngân vội nhảy lại, thấy Bảo Ngọc mặt mày tái mét, run rẩy chỉ hai con đỉa trên cánh tay trắng ngần của nàng:

- Nó..nó..

Rồi nàng nhắm mắt chẳng dám nhìn hai con đỉa đang hút máu mình. Thanh Ngân không ngờ dưới hồ lại có đỉa như vậy, và cũng không ngờ Bảo Ngọc lại sợ con đỉa nhỏ bé đến như vậy,  liền vận công đưa công lực bắn mấy con đỉa ra khỏi cánh tay nàng.

Thanh Ngân không biết dưới lớp áo quần còn lại của nàng có còn đỉa chui vào đó không. Hỏi:

- Ngọc tỷ còn thấy nơi nào nữa?

Bảo Ngọc vẫn nhắm chặt mắt:

- Ta không biết. Ngân đệ xem dùm ta.

Dù sao  cũng đã từng cởi bỏ cho nhau, nên Thanh Ngân không tị hiềm,  xem xét cả châu thân nàng, bắt thêm hai con đỉa lớn dưới bấp chân, rồi an ủi:

- Chỉ mấy con thôi! Tiểu đệ đã gỡ ra cả rồi.

Bảo Ngọc vẫn nhắm mắt:

- Đem ta đi khỏi chỗ quái qủi này. Nhớ lấy chiếc áo choàng.

Thanh Ngân lại mang nàng đi. Phi một lúc, thấy giữa đồng có một căn trại vắng, đáp xuống. Trại trống trải, bếp tàn tro lạnh, nhưng có giếng nước, có vật dụng.  đặt Bảo Ngọc ngồi lên chiếc giường tre giữa trại:

- Ngọc tỷ vận công hong khô quần áo đi. Chỗ này nếu Ngọc tỷ muốn tắm thì nhất định không có đỉa. Để tiểu đệ đi tìm ít con chim, con cá chúng ta ăn sáng.

Bảo Ngọc mở mắt chợt nôn ẹo, nàng nôn thốc tháo, phều phào:

- Ta đã uống một bụng nước dơ bẩn..

Thanh Ngân ngồi xuống đỡ cho nàng nôn, rồi khi đặt nằm xuống giường, lại làm công tác hốt rửa. Thấy trong trại còn một hủ gạo, trên gác có bịch trà. Gần bếp có nồi, có ấm, Thanh Ngân bèn ra giếng múc nước, nấu một ấm trà.

Nước đã sôi, Thanh Ngân rửa hai cái bát cho sạch rồi rót nước cho nàng:

- Ngọc tỷ uống một ít nước trà cho ấm bụng, rồi vận công hong khô quần áo. Tiểu đệ sẽ nấu cho Ngọc tỷ một nồi cháo.

Bảo Ngọc ngồi lên uống nước:

- Ta thật làm phiền Ngân đệ. Nhưng ta phải tắm lại nước sạch. Hừ! Nghĩ đến nước trong hồ ta cảm thấy ngứa ngáy toàn thân.

Thanh Ngân cười:

- Để tiểu đệ múc nước cho tỷ tỷ tắm. Tiểu đệ quan sát gàu nước trước khi xối cho tỷ tỷ thì chắc chắn không có con quăn, con đỉa nào dính lên mình tỷ tỷ.

Bảo Ngọc lườm hắn:

- Tên dâm tặc nhà ngươi lại muốn lợi dụng?

Thanh Ngân nheo mắt:

- Tiểu đệ chỉ múc nước cho tỷ tỷ tắm, thì lợi dụng việc gì?

Bảo Ngọc dựa vào Thanh Ngân, mơ màng:

- Ngân đệ cứ tắm cho ta đi.

- Tiểu đệ tuân lệnh.

Thanh Ngân ra giếng múc nước cho Bảo Ngọc và khi nàng vào nhà hong khô,  phóng mình đi tìm vài con chim, con cá. Thanh Ngân mau chóng bắt được một con vịt trời, và khi trở về lại gặp một vũng nước to, bên dưới cá lội đông đặc, bèn bắt thêm mấy con.

Thanh Ngân về thềm giếng đang làm sạch mấy con cá, thì lại nghe Bảo Ngọc nôn,  vội vàng chạy vào. Nàng đã khô khan gọn ghẽ trong y phục nam trang của mình, nhưng ngồi trên giường cúi xuống nôn và thều thào:

- Cá tanh quá! Mùi tanh làm ta khó chịu.

Thanh Ngân ra giếng, ném mấy con cá thật xa, nhưng liền cau mày và trở vô:

- Ngọc tỷ dễ chịu chưa?

Bảo Ngọc tươi cười:

- Ta chỉ khó chịu mùi với mùi cá sống.

- Tiểu đệ không biết việc này, xin lỗi tỷ tỷ. Tiểu đệ sẽ nấu cháo vịt cho tỷ tỷ.

- Không cần đâu! Nếu Ngân đệ không qúa đói, thì chúng ta chia tay. Ta phải đuổi cho kịp người của ta.

- Tỷ tỷ không muốn tiểu đệ đến Đại Lịch cung một lần?

- Chúng ta nên tạm chia tay là hơn.

Thanh Ngân nghiêm nghị:

- Ngọc tỷ đã có thai sao lại dấu tiểu đệ?

Và chụp cổ tay nàng, Bảo Ngọc không rụt tay lại kịp.

Thanh Ngân xem mạch của nàng, u hoài:

- Chúng ta đã có con với nhau. Ngọc tỷ giận tiểu đệ đến độ không nói ra?

Bảo Ngọc chợt rơi lệ, giằng tay ra phóng mình đi, nghẹn ngào:

- Ngươi có bao giờ quan tâm tới ta?

Khinh công của Bảo Ngọc rất cao, nhưng nàng chỉ phóng mình vài trượng đã bị  ôm lấy.

Bảo Ngọc vùng vẫy, đánh đấm một lúc, nhưng không thoát khỏi hai cánh tay cứng rắn.

Thanh Ngân nghẹn lời:

- Ngọc tỷ cứ đánh tiểu đệ đi. Ngọc tỷ cũng hiểu lòng tiểu đệ. Chỉ có điều tiểu đệ nghĩ tỷ tỷ cương cường, trong tình yêu của chúng ta còn có tình bạn, tình tri kỷ, dễ dàng thông cảm nên thật sự cũng ít quan tâm đến tỷ tỷ.

Bảo Ngọc gục đầu lên vai  khóc:

- Khi biết mình có thai..ta.. ta cũng yếu đuối như bao người con gái khác.

- Tiểu đệ thật không biết để yêu thương và an ủi tỷ tỷ. Tiểu đệ trăm lần tội lỗi, xin Ngọc tỷ tha thứ. Dù sao tiểu đệ cũng là phụ thân đứa bé, vì nó, tỷ tỷ tha thứ cho tiểu đệ.

Thanh Ngân không chờ nàng nói lời tha thứ, bồng lên và cúi xuống nàng. Những nụ hôn yêu của  làm đôi má Bảo Ngọc đỏ hồng, mắng:

- Tên dâm tặc ngươi thật đáng ghét!

- Tiểu đệ đưa Ngọc tỷ về Đại Lịch cung. Tiểu đệ muốn lập tức thành hôn cùng tỷ tỷ.

Bảo Ngọc chu miệng:

- Đã lấy người ta có con mà làm bộ như nôn nóng thành hôn lắm!

Nàng úp mặt vào ngực Thanh Ngân:

- Ta không muốn nghe chuyện Đại Lịch cung, chuyện giang hồ. Ở đây Ngân đệ nấu ăn cho ta vài ngày.

Thanh Ngân vui vẻ:

- Ngọc tỷ đã có con từ nay không được xa rời tiểu đệ. Ở đâu cũng vậy.

Thanh Ngân đưa Bảo Ngọc vào trại, lấy một viên hồi thiên đơn:

- Ngọc tỷ dùng viên thuốc này, vận công giây lát cho khoẻ người.

Bảo Ngọc không cầm viên thuốc, mà tình tứ:

- Ngân đệ không nghĩ đến ai nữa giờ này, đối với ta còn hơn thần dược.

Họ âu yếm nhau trong trại vắng suốt ngày sang đêm hôm đó. Buổi sáng hôm sau thấy gạo đã hết, và trong trại không đồ gia vị, Thanh Ngân hỏi nàng:

- Ngọc tỷ có nơi tạm trú nào trong thành Thăng Long hiện bỏ trống?

- Ta có một trang viện lớn. Hiện chỉ còn hơn mười người lo săn sóc vườn tược, và vài thể nữ lo các phòng ốc. Chúng ta trở lại đó và làm lễ thành hôn cho con chúng ta chính thức có cha mẹ!

Thanh Ngân vui vẻ:

- Làm lễ thành hôn với Ngọc tỷ là điều tiểu đệ mong cầu. Chúng ta thông báo tin này về Đại Lịch cung, thông báo cho Tiểu Hương, Kiều Loan, Mai sơn phái và Tiêu Dao đảo, chọn ngày lành tháng tốt làm lễ cưới linh đình náo nhiệt mới được.

Bảo Ngọc lắc đầu:

- Ta không muốn như vậy. Chúng ta làm lễ đơn giản. Mời vài ông lão vô danh đến chứng kiến và cử hành nghi lễ mà thôi.

Thanh Ngân:

- Tỷ tỷ muốn là trời muốn. Tiểu đệ chấp hành mệnh lệnh.

Bảo Ngọc hình như không vui lắm, nhưng gượng cười:

- Chúng ta đi.

Thanh Ngân lấy một nén bạc để lại trong hủ gạo, rồi cùng Bảo Ngọc ra đi. Họ không dùng khinh công, dắt tay nhau rảo bước trên đồng cỏ. Gặp một cánh hoa đẹp Thanh Ngân lại lấy cài lên mũ nàng. Một lúc Bảo Ngọc đã trở lại bản tính vui tươi, cười nói tự nhiên. Họ như đôi chim ríu rít bên nhau. Trời gần trưa, Thanh Ngân nằm xuống dưới một gốc cây, kéo Bảo Ngọc nằm lên mình ôm lấy, cười:

- Tiểu đệ muốn nằm đây không đi nữa.

Thanh Ngân rúc mặt vào cổ nàng. Bảo Ngọc tưởng hắn muốn giở chứng giữa đồng, quát:

- Gần đường quan lộ, người đi kẻ lại kia kìa. Đừng làm bậy!

Thanh Ngân cười:

- Tiểu đệ chỉ muốn hôn tỷ tỷ một lúc thôi mà!

Thanh Ngân hôn hít nàng một lúc, rồi để nàng gối đầu lên cánh tay:

- Chúng ta đều ăn mặc sang trọng, đi bộ trên đường quan lộ sẽ làm cho người ta chú ý. Dùng khinh công cũng không tiện. Chi bằng nằm đây chờ trời tối.

Nhưng  lại cau mày:

- Cách đây mấy dặm có trận đánh nhau.

Bảo Ngọc muốn riêng tư với Thanh Ngân, không muốn nghe chuyện giang hồ, nhưng nghe bảo có trận chiến vội nói:

- Chúng ta đến xem ai đánh với ai. Nếu biết ra kẻ yếu thế là bạn mình, sau này sẽ hối hận.

Nàng đứng lên phủi áo quần, thì Thanh Ngân xốc nàng lên phi như chớp giật. Bảo Ngọc thấy cây cối thụt lùi vùn vụt. Lần đầu tiên nàng thấy khinh công của Thanh Ngân sau khi  được Thần Quang đại sư cứu giúp, lấy làm kinh dị.

Thanh Ngân đáp xuống một tàng cây to, thấy trên cánh đồng cạnh vệ đường một đội người ngựa chừng trăm người đang bị một nhóm cao thủ giang hồ bịt mặt hơn hai mươi người tấn công. Bọn cao thủ này võ công không phải tầm thường, nhưng không phải là người của Phan Ma Lôi vì không mặc đồ đen. Một số trong hai mươi cao thủ đó, Thanh Ngân biết là gái giả trang. Bọn cao thủ giang hồ tấn công bọn lính để tới gần một cậu bé mười ba mười bốn tuổi, mặc áo quần màu xanh cầm một cây gậy nhỏ. Chú bé còn nhỏ nhưng ngồi trên ngựa trông rất bình tỉnh. Cạnh ngựa cậu bé là bốn viên tướng kiếm tuốt trần, có lẽ chuẩn bị hộ vệ cho cậu bé.

Thanh Ngân thấy đội người ngựa đã bố trí theo trận Hổn nguyên để hộ vệ cho chủ. Một người bị giết liền có người khác điền vào chỗ trống. Bọn cao thủ giang hồ bấy giờ lại thay đổi chiến thuật tấn công chân ngựa. Chú bé ra lệnh:

- Bỏ ngựa! Bát quái trận.

Lệnh cậu bé ban ra, tức thì cả trăm người cùng nhảy khỏi ngựa. Đoàn ngựa rần rần bỏ chạy. Bọn cao thủ lo tránh ngựa thì đoàn người theo cậu bé đã bày xong trận bát quái. Trong trận chợt xung ra kiếm khí dày đặc. Từ trên một ngọn cây cao có tiếng cười lớn và ra lệnh phá trận. Nghe tiếng người ra lệnh phá trận Thanh Ngân biết lão là Thư Hương viện chủ Lê Phục Hoạt.

- Cửa sinh ở chính đông. Từ cửa sinh đánh vào trung ương đánh vòng ra góc tây nam là cửa hưu sẽ phá được trận này.

Nghe lệnh, hai chục tên cao thủ lại đao kiếm chưởng chỉ, lăn xả từ phía đông đánh vào trận. Thanh Ngân nhìn thấy trận pháp của cậu bé rất biến hóa, nhưng Lê Phục Hoạt, người chỉ huy bọn cao thủ cũng biết trận pháp này, mà những người lính trong trận lại không phải là cao thủ, nên biết có lẽ cầm cự không được lâu.

Hình như cậu bé cũng cùng nhận xét, nên trong khi cậu chỉ có bốn cao thủ hộ vệ, thì cậu ra lệnh cho một người phóng mình, dùng khinh công phi như bay về hướng Thăng Long. Người cao thủ này võ công không phải tầm thường, nhưng mới chạy được vài trăm trượng đã có người đáp xuống ra chận lại. Người mới xuất hiện cười kiều mị:

- Ngươi không cầu viện được đâu! Chúng ta kéo dài thì giờ là chỉ muốn xem lời đồn đãi có đúng sự thực hay không mà thôi! Hãy xem ta bắt vương tử của ngươi để đổi lấy tiền chuộc của hoàng đế nhà Trần.

Người đàn bà, dù bịt mặt, Thanh Ngân cũng biết là Ngân Sơn ma nữ. Bà ta khoát tay, người cao thủ chạy đi cứu viện đã bị đánh tung lên cao. Giết xong người cao thủ của thiếu niên, Ngân sơn ma nữ chủ lăng không từ mấy trăm trượng bay tới thiếu niên áo xanh. Ba người hộ vệ còn lại của thiếu niên hoảng hốt:

- Tiểu nhân liều chết cản đường. Thế tử chạy đi thôi!

Thiếu niên bình thản:

- Có chạy cũng không kịp. Bối rối vô ích!

Ngân sơn ma nữ bay tới vươn tay chụp thiếu niên áo xanh, thì một chiếc lá như mũi tên bay vút tới mụ. Áp lực chiếc lá làm mụ giật mình vút người lên cao tránh né.

Lê Phục Hoạt ẩn mình trên ngọn cây đối diện, thấy hướng chiếc lá, phi thân tung chưởng đánh tới. Lão ra tay như chớp, nhưng lão cũng thấy một chiếc lá đang bắn tới mình, áp lực nặng nề, không dám ra tay chụp, nhào lên không, lộn người xuống đứng bên cạnh Ngân sơn ma nữ,  quát:

- Cao nhân là ai xin mời ra mặt.

Thanh Ngân đã nghe Bảo Ngọc tiếp chuyện với Thư Hương viện chủ, không muốn can thiệp, nhưng thấy cậu bé còn nhỏ mà tài trí, định lực, ứng biến hơn người không đừng được phải ra tay. Sợ Bảo Ngọc xuất hiện bất tiện cho nàng, cả cười, phóng mình lên cao rồi để thân pháp từ từ đáp xuống đất. Khinh công của Thanh Ngân làm Thư Hương viện chủ biến sắc.

Thanh Ngân đáp xuống vòng tay:

- Viện chủ vẫn bình an?

Thư Hương viện chủ cả cười:

- Thì ra ngươi! Chúng ta không cùng phe, nhưng cùng mục đích, thì lý do gì ngươi can thiệp vào chuyện của ta?

Thanh Ngân vẫn giữ nụ cười:

- Dùng võ công thượng thừa để bắt hiếp một cậu bé đó là điều mà chúng ta không thể làm. Người học võ không thể ỷ lớn hiếp bé.

Lê Phục Hoạt lại cười dài, rồi nói:

- Coi bộ chúng ta lại phải so võ công nữa rồi!

Thanh Ngân hững hờ:

- Viện chủ đã luyện được Lục Phật Kim Thiền võ công tinh tiến hơn xưa. Tại hạ đành mạo muội.

Lê Phục Hoạt nghe Thanh Ngân nói đến võ công mới luyện của mình biến sắc, cười gằn:

- Tin tức của Tiêu Dao đảo nhanh thật. Nhưng hôm nay ta sẽ trả được phát chưởng năm xưa.

- Tại hạ lúc nào cũng sẵn sàng.

Lê Phục Hoạt tháo bộ chuẩn bị ra tay, Ngân sơn ma nữ thỏ thẻ:

- Thiếu niên này là ai? Phu quân lại trịnh trọng lắm vậy?

Phục Hoạt cười lớn:

- Trước mặt chúng ta là phò mã Tiêu Dao đảo, rể qúi của Mai Sơn, Vạn Trúc sơn trang, người cướp vợ của Phan Ma Lôi và hà hà cũng là võ lâm minh chủ Trung nguyên đấy!

Ngân Sơn ma nữ chăm chú nhìn Thanh Ngân rồi không e dè gì cả cười kiều mị:

- Nghe tiếng minh chủ đẹp trai làm say đắm bao nhiêu cô gái. Ta không chút ngạc nhiên!

Thanh Ngân cười:

- Ngân sơn lão bà luyện thuật trụ nhan càng ngày càng tinh. Nể tình Đàn chưởng lão tiền bối, mời tránh sang bên.

Ngân sơn ma nữ cau mày:

- Thì ra ngươi biết khá nhiều. Kẻ biết nhiều khó trường thọ nổi.

Bà ta ra hiệu cho Lê Phục Hoạt, cả hai nhất tề phóng tới. Chưởng lực Lục Phật Kim Thiền của Lê Phục Hoạt phóng ra có ngàn tia sáng rít trong không khí. Chưởng kình của Ngân Sơn ma nữ vi vu lạnh lẽo át cả một vùng mấy trượng. Hai luồng chưởng lực áp tới mạnh bạo xô non dời núi. Thanh Ngân chờ hai luồng chưởng lực sắp bủa tới mình, tháo bộ, nhẹ khoa tay xử dụng Càn Khôn Đại Nã. Hai luồng chưởng lực của cặp vợ chồng Lê Phục Hoạt bất ngờ đổi hướng. Chồng đánh tới vợ, vợ đáng lại chồng. Biết chuyện quái lạ, họ liền rút giảm công lực nhưng dư kình vẫn đụng vào nhau nổ bùng. Hỏa hầu của Phục Hoạt hơn vợ một mức, sau tiếng nổ dữ dội, đất đá bay mù, Ngân sơn ma nữ bị chưởng lực của Phục Hoạt đẩy ra liên tiếp thối lui, còn Phục Hoạt cũng phải chao đảo. Lão hét:

- Thì ra ngươi có tà thuật của ma giáo Tây vực.

Lão nhảy tới đỡ Ngân sơn ma nữ lo lắng:

- Hiền muội không sao chứ?

- Tiểu muội không đến nỗi bị nội thương.

Bà ta lại cười, vẫn tiếng cười kiều mị:

- Phu quân! Gã là người của ma giáo chúng ta có nên gây hấn, gây thù với thế lực ma qủy này của trung nguyên?

Thanh Ngân cả cười:

- Tại hạ xử dụng tiểu kỹ, muốn hai vị tự biết mình mà rút lui, khỏi phải ra tay mà thôi. Lão bà bà không cần phải nói khích.

Ngân sơn ma nữ luyện thuật trụ nhan còn xinh đẹp như gái ba mươi. Mụ rất kỵ tiếng lão. Thanh Ngân liên tiếp gọi mụ là lão bà, khiến mụ tức giận, mặt tỏa sát khí. Cười khẩy:

- Có xử dụng ma thuật của ma giáo thì hôm nay ngươi cũng không thoát được. Ta phải bắt ngươi qùy gối gọi ta là cô nương ngàn tiếng rồi giết ngươi sau.

Mụ dùng thân pháp quái dị, lắc mình. Phục Hoạt cũng hét lên một tiếng phóng mình lên không. Thân ảnh của Ngân sơn ma nữ như qủy mị, mụ tin tưởng với thân ảnh của mụ Thanh Ngân cũng phải chật vật xoay trở chống đở, trong khi Phục Hoạt lăng không với Lục Phật Kim Thiền từ trên đánh xuống, sẽ làm cho Thanh Ngân bối rối.

Bà ta không ngờ, khi vừa tới gần, bắn ra luồng âm chỉ đột kích, thì Thanh Ngân đã lắc mình biến mất. Bà ta nhanh, Thanh Ngân còn nhanh hơn một bậc. Biết nguy, bà ta nghe hơi gió đánh ra liên tiếp mười mấy chiêu cứu mạng, nhưng đều hụt vào quãng không và phút chốc đã bị Thanh Ngân nắm mạch môn, rồi cả người bị ném ra xa như đằng vân giá vũ. Mụ yên trí phen này khó sống, nhưng bị ném nhanh như vậy, mụ rớt xuống cỏ lại rất nhẹ nhàng. Hú hồn, mụ lồm cồm ngồi dậy. Nói về Lê Phục Hoạt phóng mình lên không thấy Ngân sơn ma nữ và chiếc bóng của Thanh Ngân như dính liền nhau chẳng dám ra tay.

Khi bà ta bị kềm chế, tức thì ông ta vận dụng thần công tối cao của mình xuất thủ. Lục Phật Kim Thiền là một trong những thần công kỳ bí. Phục Hoạt ra tay tưởng chừng như người biết phép phân thân. Cả một vùng ánh chưởng rực rỡ, réo rắt từ bốn phía dồn tới và bên trên đổ xuống. Bảo Ngọc trên đọt cây nhìn thấy chiêu thức quái lạ của Lê Phục Hoạt phải lấy tay che ngực, dằn sự lo âu. Thanh Ngân nhìn chiêu thức của Lê Phục Hoạt cũng khen thầm. Trước áp lực như cùng lúc cả bốn bên dồn tới đó, Thanh Ngân vẫn đứng yên bất động.

Làm gì có phép phân thân! Những cao thủ như Bảo Ngọc mới không thể phân biệt nổi đâu là hư, đâu là thực. Nhưng sự hư thực của chiêu thức kỳ bí không thể che mắt một cao thủ như Thanh Ngân.

Thanh Ngân đứng yên, nhưng đôi mắt như điện nhìn xuyên qua vùng chưởng ảnh sáng ngời tinh quang rực rỡ tỏa đầy khắp nơi của Lê Phục Hoạt. Đôi mắt của Thanh Ngân nhìn tới đâu, thì Lê Phục Hoạt vội vàng biến chiêu tới đó. Sự thay đổi đó một lúc lâu Bảo Ngọc và Ngân Sơn ma nữ mới nhìn ra được. Biến đổi cả mấy trăm chiêu, hầu hết tuyệt học trong Lục Phật thần chưởng đều thi thố nhưng bắt gặp cặp mắt của Thanh Ngân nhìn ngay vào các chỗ hở làm lão ra tay nửa chừng phải biến chiêu. Giở hết tuyệt kỹ nhưng chẳng thể tấn công được, Lê Phục Hoạt tức giận hóa liều, hét lớn một tiếng, dùng hết công lực như con vụ từ trên không phóng xuống, chưởng lực từ hai bàn tay toả ra chớp giật. Thanh Ngân bấy giờ mới nhẹ nhàng khoát tay lên.

Cái khoát tay nhẹ nhàng  làm Phục Hoạt cảm thấy một luồng áp lực khủng khiếp, tưởng chưởng của mình đang đánh vào sườn núi, sức phản chấn làm lão rúng động cả toàn thân, gan ruột nhào lộn, lão bị bị đẩy bật lên cao, la lên một tiếng lớn, rán đề khí để rớt xuống đất khỏi bị gãy xương, nát thịt.

Lão rớt xuống đất, mắt láo liên rồi vội vàng phi thân trốn chạy. Thấy võ công của Thanh Ngân quá sức tưởng tượng, lão cả sợ, quên mất có người đồng hành quan trọng là Ngân sơn ma nữ, người mới thành hôn với lão.

Thanh Ngân không có ý định giết Lê Phục Hoạt, nhưng thấy lão mới thua đã trốn chạy bỏ lại đồng bọn, lòng thầm chê trách rồi bước tới búng tay giải huyệt cho Ngân Sơn ma nữ, nghiêm nghị:

- Võ công của hai vợ chồng lão bà kể cũng tiến bộ lắm, nhưng phải luyện đến khi nào chưởng lực có thể thu liễm kình khí rồi mới nghĩ đến việc đối địch với ta. Ta tha cho lần này!

Ngân sơn ma nữ được giải huyệt, đứng lên sắc mặt thay đổi liên tiếp, mụ bỗng qùy xuống:

- Tú Cô xưa nay không kính phục ai, lần này được mở rộng tầm mắt. Tú Cô cũng thấy chán ngán tình đời, vợ mới bị nạn, chồng lại cao chạy xa bay. Thành thật xin minh chủ thu làm thuộc hạ. Hơn hai trăm nữ đệ tử Ngân sơn xin đặt dưới sự điều động của minh chủ.

Thanh Ngân phóng ra luồng kình khí đỡ mụ lên:

- Nếu lão bà biết ăn năn, bỏ ác làm lành là được rồi. Ta không có mộng tranh bá đồ vương, nên chẳng thu dụng thuộc hạ làm gì.

Ngân sơn ma nữ lại qùy gối:

- Võ công của Ngân sơn so với minh chủ không ra gì, nhưng với giang hồ cũng không phải là đồ bỏ. Mong minh chủ thương tình hướng dẫn cho.

Thanh Ngân biết mụ giở trò, nhưng chưa biết phải nói sao cho phải, thì Bảo Ngọc từ trên tàng cây bay xuống:

- Ngân sơn tiên cô đã có ý hướng thiện sao Ngân đệ lại không bằng lòng? Thu dụng tiên cô có phải là giúp cho giang hồ không?

Thấy Bảo Ngọc xuất hiện, Ngân sơn ma nữ ngạc nhiên, nhưng cũng liền chớp lấy cơ hội.

- Minh chủ thu dụng, Ngân sơn từ nay xin vì minh chủ mà ra thân khuyển mã. Có Nùng cung chủ làm chứng, nếu thuộc hạ làm điều gì sai trái, chịu muôn ngựa phanh thây.

Bảo Ngọc lại hớt lời:

- Ngân đệ nhất định vì ta mà để cho tiên cô phụ giúp một tay.

Bảo Ngọc đã nói ra lời như vậy, Thanh Ngân đành nói:

- Nếu Ngân sơn thay đổi cung cách trên giang hồ. Tại hạ coi như một nơi thân thiện. Nhưng việc tiên cô muốn làm thuộc hạ, tại hạ chỉ xin tâm lãnh.

- Lão thân sẽ làm những gì mà minh chủ mong muốn. Minh chủ thu dụng hay không. Từ nay lão thân nhất nhất phục tùng, hết sức làm theo tôn ý.

Bây giờ số cao thủ tấn công đoàn quan quân, một số bỏ chạy, một số đứng chờ xem diễn biến. Ngân sơn ma nữ hướng vào trên mười người bịt mặt còn lại quát:

- Các ngươi còn chờ gì nữa mà không qùy ra mắt minh chủ?

Bọn này nhanh nhẹn nhất tề qùy gối. Tất cả đều con gái cất tiếng hô:

- Xin ra mắt minh chủ.

Ngân sơn ma nữ:

- Ra mắt minh chủ sao còn bịt mặt?

Các cô gái đều giở khăn. Ngân sơn ma nữ khéo chọn lựa. Tất cả bọn họ, cô nào cũng rất xinh đẹp. Trong đó có vài cô xem ra cũng hàng quốc sắc.