NAM THIÊN ĐẠI HIỆP

Hồi thứ 27

Docsach24.com

hanh Lan trầm ngâm giây lát rồi từ từ thuật lại:

- Tiểu muội nghe tin ân sư tạ thế, vội vã xin phép mẫu thân sang Đông Doanh, tiểu muội quyết định đi đường bộ đến Liêu Đông trước. Giã từ gia mẫu và tỷ tỷ, thuyền Tiêu Dao Đảo đưa tiểu muội vào cửa bể Khâm châu. Tiểu muội lên bờ tìm mua một con ngựa, đi được nửa ngày đường đến một thôn xóm nhỏ, thì thấy trước mắt một cao thủ võ lâm bắt cóc một thiếu nữ rồi tung mình chạy như bay biến. Thấy chuyện bất bình, tiểu muội tung mình rượt theo. Không ngờ khinh công của tên giặc đó rất cao, tiểu muội rượt mãi lên tới đỉnh một ngọn núi cao, thì hắn mới ngừng lại, ném cô gái xuống đất, nhìn tiểu muội cười ác độc. Lúc bấy giờ có mấy người nữa lại xuất hiện bao vây tiểu muội. Chúng đều bịt mặt nên không biết là ai, một tên trong bọn chúng ngửa mặt lên trời ngạo mạn:

- Đáng tiếc, cô bé khá xinh đẹp lại phải chết non như thế này!

Tiểu muội thấy chúng như vậy liền múa kiếm tấn công, một tên trong bọn cũng rút kiếm đánh trả. Được hơn trăm hiệp, tiểu muội đã chặt nguyên cánh tay trái của hắn, loại khỏi vòng chiến. Một tên khác thấy đồng bọn bị hạ, lại rút kiếm xông vào. Tên này cầm cự với tiểu muội khoảng hai trăm chiêu, thì bị tiểu muội giết chết. Tên thứ ba tuốt kiếm xông ra, thì tên cầm đầu ra hiệu cho hắn quay về, cười lớn:

- Thì ra kiếm pháp của lão Đông Doanh cũng chỉ có thế mà thôi. Được! để ta đùa dỡn với cô bé này ít hiệp.

Nghe giọng nói của hắn tiểu muội tức giận, bảo hắn lấy kiếm, thì hắn lại cười:

- Đấu với cô bé như ngươi ta không cần phải có kiếm!

Tiểu muội thấy hắn phách lối, tức thì dùng những chiêu ác liệt nhất để hạ hắn ngay cho bỏ tức. Không ngờ võ công hắn thật phi thường, và có lẽ hắn quá thông minh, nhìn ra chiêu thức của tiểu muội nên chỉ độ khoảng ba mươi chiêu, thì lưỡi kiếm của tiểu muội bị hai ngón tay của hắn kẹp chặt, từ hai ngón tay của hắn một luồng lực đạo rất mạnh truyền theo thân kiếm tấn công tiểu muội. Tiểu muội phải bỏ kiếm, vung chưởng phản kích. Hắn ném lưỡi kiếm xuống vực sâu gần đó, vung chưởng đánh với tiểu muội. Nội công của hắn thật thâm hậu, có thể còn hơn nhị tẩu một bực, nên chỉ trong vòng ba chục chiêu, tiểu muội bị hắn đánh trúng hai chưởng, đẩy ra gần mé vực, và một chưởng với tất cả sức mạnh của hắn, nhanh như chớp giật trong lúc tiểu muội không còn đường tránh né, hứng trọn vào người, bắn xuống vực sâu. Tiểu muội nhờ sư phụ khi giã từ Tiêu Dao Đảo đã tặng cho một chiếc bảo y, đao kiếm chém không thủng, có thể che chở được chưởng lực nên không bị thương đến chết như hắn tưởng. Vực sâu chỉ vài trăm trượng, bên dưới cây cao và giây leo chằng chịt nên tiểu muội không rơi xuống đất. Khi tỉnh lại, tiểu muội rán leo xuống và tìm nơi bằng phẳng vận công trị nội thương. Dù có bảo y che chở thương thế của tiểu muội rất trầm trọng, phải điều trị ba ngày mới hồi phục. Cây kiếm cũng là tặng vật của sư phụ, nên sau khi thương thế đã khỏi, tiểu muội dụng tâm tìm kiếm trở lại. Không ngờ trong lúc đi lại, tiểu muội lại đạp nhằm mấu chốt cơ quan của một bí động, nghe như cả vùng đất chung quanh đều rung rinh, và một cửa động trên vách đá từ từ khai mở. Hiếu kỳ, tiểu muội phi thân lên, lách mình vào xem. Cách cửa động vài chục trượng, một tượng nữ nhân như người thật, xinh đẹp vô cùng. Tiểu muội nhìn tượng đá đang đứng rất khoan thai, nhưng nhìn đi nhìn lại, nếu trong tay bà có cầm kiếm, thì tiểu muội có tấn công bất cứ bộ vị nào trên người bà cũng không được bất giác sinh lòng kính phục sụp lạy.

Tiểu muội lạy ba lạy thì vách đá sau lưng đóng lại, tượng đá từ từ di chuyển, mở ra một đường hầm hun hút sâu xuống lòng đất, giữa đường hầm một tấm bia đá có gắn mấy hạt minh châu, có viết mấy chữ: “đã có duyên vào đây, và có lòng kính trọng ta, đi hết đường hầm này sẽ có lối ra. Khi đã ra không bao giờ có thể trở lại nữa.”. Cửa đá sau lưng dày cả mất trượng đã khép lại, tiểu muội đành theo đường hầm mờ tối, hơi ướt át, mò mẫn mà đi. Được một lúc thì đến một gian phòng rất lớn, minh châu gắn khắp tường. Trên tường treo nhiều cổ kiếm, vẽ khắc rất nhiều hình đồ nữ nhân múa kiếm. Cuối phòng có để một tấm bia đề: “ đánh vào tấm bia này ba chưởng sẽ có lối ra, nếu muốn ở lại lãnh hội kiếm thuật của ta, thì có thể dùng nước và nấm trong đường hầm mà sống” Tiểu muội vốn thích kiếm thuật, nên ở lại, theo hình đồ mà luyện tập. Không biết ngày đêm, tiểu muội ở lại đó học cho hết kiếm chiêu trên vách. Khi đã học toàn bộ, tiểu muội chọn hai thanh kiếm vừa ý mang theo, đánh vào tấm bia giữa nhà. Tấm bia này sụt xuống, thì một tấm bia khác nhô lên có viết: “Là kiếm thủ tuyệt đỉnh, thì lá cây, ngọn cỏ, hay ngay cả ánh mắt cũng có thể hạ sát địch thủ. Còn múa kiếm theo chiêu thức, thì cũng còn hàng kiếm thủ tầm thường. Điều này tùy theo thiên tư ngươi mà tự lãnh hội lấy. Khi cửa mở phải đi ngay”.

 Tấm bia này nhô lên một lúc thì nền nhà rung rinh, một khung cửa đá mở ra, ánh sáng từ bên ngoài lọt vào. Tiểu muội vọt mình phóng ra, thì gần như cả vùng đất rung rinh, cây cỏ, đất đá đổ ập xuống. Tiểu muội qùy lạy mấy lạy người ân sư không lưu vết tích tên tuổi nào, rồi ra khỏi vùng núi đó. Đến vùng có dân cư mới biết mình đã ở trong động đến gần hai năm, vội vàng mua lại một con ngựa để đi lên miền Bắc. Lòng thương sư phụ thúc đẩy tiểu muội đi ngày đêm, nhưng rồi nhớ lại mình đã phải ở trong bí động hai năm, nên đến phân đà của bang khất cái, nhờ họ đưa tin về cho gia mẫu. Cũng nhờ vậy tiểu muội mới nghe biến cố của Tiêu Dao Đảo, vội vàng quay trở về. Khi gần đến đây, thấy có người dạ hành lên núi nên lên theo, và nghe chúng nói chuyện. Tiểu muội không ngờ mình tức giận, hơi thở nặng nhọc làm cho Lưỡng Châu Nhất Kiếm phát hiện.

Thanh Ngân thở ra:

- Nhị muội thích kiếm thuật, trong tai nạn lại gặp kỳ duyên học hỏi kiếm thuật cao thâm, ý trời đã sắp sẳn cho nhị muội phục hồi Tiêu Dao Đảo và trừng trị bọn ác nhân hiện nay. Tiểu huynh mừng cho nhị muội.

Thanh Lan:

- Cảm tạ tỷ phu, tiểu muội rất mong sẽ dụng tâm nguyên cứu để đến mức cây cỏ, lá hoa đều có thể làm kiếm, vô chiêu, vô thức như lời dặn trên bia đá. Nhưng tiểu muội.. thấy khó quá!

Thanh Ngân:

- Có chí thì nên, tiểu huynh cũng nhờ kỳ duyên mà có võ công, nhưng lại chẳng thích nghiên cứu võ công, nếu không thì tiểu huynh cũng sẽ giúp ý cho nhị muội.

Thanh Lan:

- Tỷ phu còn trẻ nhưng nội công có tu vi còn trên những người rèn luyện cả trăm năm, chưởng chỉ ám tàng công phu võ học thiền môn mà còn cao thâm và kỳ bí khôn lường. Sau khi chúng ta phục hồi Tiêu Dao Đảo, tiểu muội phải nhờ tỷ phu cùng nghiên cứu để tinh tiến thêm..

Thanh Ngân:

- Sau khi phục hồi Tiêu Dao Đảo, tiểu huynh phải vào đất liền, bao nhiêu việc tiểu huynh cần phải quan tâm tới, và tiểu huynh nghĩ nhị muội cũng phải chia tâm rất nhiều để chiêu an đảo chúng, lo đối phó với kẻ thù và nhiều việc trong tương lai.

Thanh Lan:

- Ít nhất cũng phải hết tháng sau tỷ phu mới rời Tiêu Dao cung được. Như Lưỡng Châu Nhất Kiếm đã nói, mười sáu tháng tới người của Phan Ma Lôi lại ra đây.

Thanh Ngân:

- Tiểu huynh đành phải chờ để đối phó với bọn chúng.

Họ chuyện trò đến đây, thì nghe từ xa, nhiều người đang phi thân lên núi, phút chốc Như Nguyệt, Như Hoa, Như Hồng, Lý Tài lên đến nơi, mừng mừng tủi tủi ra mắt Thanh Lan. Những anh em khinh công kém hơn lục tục đến sau. Ai cũng dớm dớm nước mất mừng vui. Sau giây phút xúc động, Lý Tài nói:

- Công chúa không đi Đông Doanh đảo mà trở về với anh em lúc này đúng là anh linh chư vị tiền đảo chủ còn nghĩ đến Tiêu Dao Đảo. Với võ công của đại ca và nhị công chúa, Tiêu dao đảo chúng ta bị nạn nhưng nhất định sẽ hồi phục và chấn hưng trong nay mai. Từ đây bọn thuộc hạ chúng tôi có vào dầu sôi, lửa bỏng cũng không từ.

Sau lời nói của Lý Tài, mấy chục người đồng qùy gối:

- Quyết sống chết cùng Tiêu Dao Đảo!

Thanh Lan nói trong nghẹn ngào:

- Được còn lại bao nhiêu anh em trung thành như thế này, nhất định tỷ phu và ta sẽ chấn hưng lại Tiêu Dao Đảo. Bây giờ anh em ngồi hành công, điều tức trong vài giờ, mờ sáng chúng ta xuống núi hỏi tội Mã Khôi.

Sau lời Thanh Lan, họ đồng loạt hô lớn: “Tuân lệnh” và ai nấy lo tìm chỗ điều tức. Thanh Ngân, Thanh Lan, Lý Tài, và ba cô gái trao đổi ý kiến với nhau về kế hoạch tấn công. Khi đã đồng ý, cũng tìm nơi điều tức để lấy sức cho ngày tử chiến.

Mờ sáng, họ đã có mặt ở bí cung. Các nút cơ quan bí mật đã có nhiều sự thay đổi, nhưng không tinh vi lắm nên Thanh Lan và Như Nguyệt cũng tìm ra. Những kẻ canh gác qua một đêm cũng mỏi mệt và võ công cũng không phải thuộc hàng cao thủ, Thanh Lan và Như Nguyệt võ công cao, thuộc lòng địa đạo đi trước, Cả hai như hai chiếc bóng mờ ảo, bọn canh gác chưa kịp phát hiện đã bị điểm huyệt, không rên la được một tiếng.

Không mấy chốc họ đã vào gần trung tâm bí cung. Không may, trong đoàn người đi sau lại có người vô tình dẫm lên nút cơ quan báo động, từng hồi còi liên tục rít lên, bọn cao thủ trong bí cung tức thì liên tiếp đổ ra như ong.

Bí cung mờ ảo phút chốc đèn đuốc sáng tỏ như ban ngày. Đa số bọn này đều là người của Phan Ma Lôi mới đưa tới lớn tiếng quát tháo:

- Các ngươi là ai dám đột nhập vào trọng địa của Tiêu Dao Đảo?

Thanh Lan lạnh lùng:

- Kêu Mã Khôi ra đây cho ta!

Một tên có lẽ giữ chức đường chủ, cười khà khà:

- Con nhãi mới mấy tuổi đầu, đến tìm ta thì ta cũng thương tình cho. Hà..hà.. đảo chủ đã trên sáu chục và đang luyện Thiên ma công không gần nữ sắc, thì ngươi gặp người cũng chẳng thể nào..

Như Nguyệt quát:

- Ngươi dám vô lẽ với công chúa!

Cùng với tiếng quát nàng dùng mê tung bộ đã được Thanh Ngân truyền thụ, lách mình tới như ma mị, tát vào mặt hắn hai tát như trời giáng rồi quay về chỗ cũ, gằn giọng:

- Kêu Mã Khôi ra ngay đây gặp công chúa. Các ngươi trái lời coi cái đầu trên cổ!

Tên bị tát sờ mặt, rút lưỡi đao to lớn, quắt mắt:

- Thì ra các ngươi là con côi của mụ Lý Hoa Thanh nên cũng khá có bản lãnh.

Hắn rít giọng với đồng bọn:

- Xông lên! Ai để chúng chạy thoát một người sẽ bị tử hình!

Sau tiếng quát, hắn múa lưỡi đao vùn vụt nhảy tới tấn công Thanh Lan, nàng tung kiếm lên chống đỡ, gằn giọng:

- Băng sơn cũng có thứ đệ tử như ngươi thật không ai ngờ được!

Bọn người trong bí cung cũng nhất tề cử đao kiếm, chưởng chỉ xáp tới tấn công đoàn người của Thanh Ngân. Trường đao kiếm xô nhau chan chát. Thanh Ngân không muốn nhiều người bị chết nên lách mình đến bên Như Nguyệt, Như Hoa, Như Hồng, tiện tay nắm lấy mấy tên đang tấn công ném ra xa, nói:

- Ta dùng âm công của huyền ngọc áp đảo chân khí bọn chúng. Các hiền muội điểm huyệt chúng để tránh bớt chết chóc.

Thanh Ngân rút sáo huyền ngọc đưa lên miệng thổi. Nội công  tuyệt đỉnh nên điệu huyền ngọc mê ly dẫn không cần phải dùng những khúc khêu gợi dục vọng, và ba cô gái cũng không cần phải xử dụng thêm cử chỉ để hỗ trợ như Thanh Nguyên phải dùng trước đây.

Tiếng sáo cất lên, tức thì bọn người trong bí cung cảm thấy chân khí nhộn nhạo.

Như Nguyệt, Như Hoa, Như Hồng như ba cánh bướm, xuyên qua, xuyên lại trong bọn chúng, đưa tay điểm vào các trọng huyệt, hết tên này đến tên khác ngã lăn xuống đất. Thanh Ngân điều khiển tiếng sáo không để ảnh hưởng vào người của phe mình, nên bọn Lý Tài ngần ngừ trong một lúc, thì cũng tiếp tay với bọn Như Nguyệt. Phút chốc, mấy chục người chận đánh họ đã bị điểm huyệt nằm yên, chỉ riêng tên cầm đầu đã bị Thanh Lan, tiện hai tay đến vai, nằm rên rỉ trong vũng máu. Không còn cản trở họ tiến vào trung tâm bí cung. Đó là một đại đường rộng lớn, soi sáng bằng hàng trăm ngọn đèn và nhiều hạt minh châu, có thể chứa cả ngàn người, và từ đó đi thông vào các ngõ ngách, phòng ốc trong bí cung.

Đoàn người ra khỏi địa đạo, vào trung tâm thì họ bị người của Mã Khôi đã đổ ra bao vây tứ phía. Trong cùng sảnh đường to rộng, có một chiếc bệ cao, bên trên là một chiếc ghế vàng, một lão già độ trên sáu mươi, má hóp, cặp mắt lươn bắn ra hai luồng hàn quang chứng tỏ nội công không phải tầm thường.

Tả hữu của lão đứng hai hàng khoảng hai mươi cao thủ, tên nào cũng đôi mắt có thần, mấy chục cặp mắt đó nhìn chăm chăm vào đoàn người đang bước tới, không vội ra tay ngăn cản.

Còn khoảng mười trượng, Thanh Lan và Thanh Ngân đứng lại, lão già nhìn họ nhếch mép:

- Nhị công chúa cũng không vắn số! Đại công chúa đâu rồi? Tiểu ca kia là ai lại biết huyền ngọc mê ly dẫn?

Thanh Lan quắc mắc:

- Mã Khôi! Gia mẫu ta đãi ngươi không bạc, nhưng ngươi đã làm phản giết hại bao người trong Tiêu Dao cung. Bây giờ ngươi vẫn dám ngồi đó để hỏi ta hay sao? Dù nhân từ đến đâu hôm nay ta cũng không thể tha thứ tội ác dẫy đầy của ngươi.

Mã Khôi cười khô khan:

- Ta ra sức cho Tiêu Dao cung từ ngày ngươi còn chưa ra đời. Đảo chủ hà tất chỉ một mình mẹ ngươi mới có thể giữ được? Hôm nay thời thế đã đổi, nếu biết tình huống, qui thuận ta sẽ tiếp tục để ngươi giữ vị thế công chúa của Tiêu Dao cung, còn không thì hôm nay ngươi đã tự đem đầu vào rọ. Hà! Chỉ có ngươi và ba cô bé thanh y kiếm đội với Lý Tài lại có thể vào đây.. thật là nông nổi!

Thanh Lan:

- Nông nổi hay không, ngươi xuống đây, ta muốn đích thân trả thù cho gia mẫu, tỷ tỷ, nhị tẩu và anh em đã bị ngươi sát hại. Mã Khôi âm trầm:

- Ta đã rõ kiếm pháp Đông Doanh của ngươi, ngươi lại không biết võ công ta đến đâu mà thách thức là dại dột. Từ lâu ta vẫn mến ngươi, hôm nay ta dạy ngươi một bài học nhỏ.

Mã khôi làm đảo chủ trên hai năm, đã học làm ra vẻ khí độ của bậc tôn sư, trưởng thượng, hắn đứng lên, từ từ bước xuống bệ. Thanh Lan rút kiếm, lão nói chậm rãi:

- Nếu trong vòng ba trăm chiêu ngươi không thắng được ta, thì đầu hàng ngươi chịu không?

Thanh Lan dõng dạc:

- Không cần phải ba trăm chiêu. Nếu trong vòng một trăm chiêu ta không hạ được ngươi, thì tự động trói tay, mặc tình ngươi muốn mổ xẻ gì tùy ý.

Thanh Ngân nhìn Mã Khôi biết hắn đã luyện Thiên ma thần công đến tầng thứ chín, so ra công lực còn hơn Đông hải nhị tẩu, lấy làm lo sợ, nhưng nghe Mã Khôi cười lớn:

- Ta ra hạn ba trăm chiêu, ngươi tụt xuống một trăm chiêu. Ta cũng không ép ngươi làm gì, vậy thì cứ lấy trung bình hai trăm chiêu làm chuẩn để ngươi thua không ân hận đã nông nổi và ta cũng khỏi mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ.

Thanh Lan:

- Được lắm! Ta cũng không muốn ngươi chết mà phải hối hận.

Dứt tiếng, lưỡi kiếm trong tay nàng rung động và trong một tư thái trông rất  khoan thai, chậm rãi xáp đến Mã Khôi.

Bọn đứng đàng sau Mã Khôi thấy điệu bộ của nàng có tên mỉm cười, có tên cau mày không hiểu nàng đang đùa với tử thần hay là cách ra chiêu tuyệt hiểm mà chúng không hiểu được. Hơn ai hết, Mã Khôi biết kiếm pháp do Đông Doanh Thần Kiếm truyền thụ chủ về nhanh chóng và ác hiểm, và võ công Thanh Lan trong Tiêu Dao đảo phải kể còn hơn Thanh Nguyên, nay thấy nàng ra chiêu như vậy tức thời phân vân, không hiểu nàng đang đùa cợt với lão hay là chiêu thức gì. Mã Khôi còn đang phân vân thì đã thấy áp lực của kiếm khí tràn tới, lập tức giở Thiên ma trảo, tung ra chụp lấy thanh kiếm. Lão ra tay thần tốc vô cùng, nhưng lưỡi kiếm chậm rãi trong tay Thanh Lan đã không tránh thế chụp của lão, mà chỉ nhích xuống một chút, nếu lão nắm được sóng kiếm, thì mũi kiếm sẽ đâm vào huyệt Liệt khuyết trên cổ tay, còn nếu lão không chụp lưỡi kiếm và không nhảy lùi ra sau, thì mũi kiếm sẽ đâm vào ngực. Biết vậy, Mã Khôi vội vàng nhảy thối lui đàng sau, khen lớn:

- Hảo kiếm pháp!

Chiếm được tiên cơ, lưỡi kiếm trên tay Thanh Lan tức thì biến động, kiếm quang lớp lớp tràn tới, những kẻ võ công như Như Nguyệt, Lý Tài có thể nhìn thấy bóng ảnh của thân kiếm, nhưng thân kiếm như chẻ ra làm ba lưỡi kiếm khác nhau, không hiểu trong ba bóng ảnh ấy đâu là kiếm thật đâu là ảo ảnh. Mã Khôi trụ bộ, vội vàng tung Thiên ma thần chưởng đánh ra, những kẻ võ công yếu kém, bị chưởng kình ảnh hưởng phải lùi lại phía sau, nhưng lưỡi kiếm trong tay Thanh Lan trông rất mềm mại mà như tường đồng, vách sắt vẫn tiếp tục tung ra những chiêu ác liệt làm Mã Khôi phải liên tiếp nhảy tránh. Lão thấy kiếm pháp của nàng mới lạ và tinh diệu vô cùng, trong lòng tính toán nếu mãi nhảy tránh, thì không còn cơ hội phản công, nên bất ngờ phi thân lùi lại thật xa, chụp lấy một tên cao thủ, không cần biết người đó là ai, tung mạnh về phía Thanh Lan làm nàng phải lách mình tránh né, rồi xử dụng Thiên ma thần chưởng ồ ạt đánh tới. Thanh Lan tức thì vung kiếm chống đỡ, chưởng đánh, kiếm đâm, thoáng chốc qua lại đã gần trăm hiệp. Trong vòng chưởng ảnh, tiếng Thanh Lan thánh thót:

- Còn ba hiệp nữa là đủ một trăm. Lão tặc coi chừng cái đầu trên cổ.

Mã Khôi cười lớn:

- Kiếm pháp ngươi kỳ dị thật nhưng đừng nằm mơ có thể hạ được ta!

Tuy nhiên, lão dứt tiếng thì liền nhận thấy áp lực của Thanh Lan tăng lên gấp bội, một lưỡi kiếm nữa đã rút ra khỏi vỏ, hai tay hai kiếm, một thì hắc quang mờ mịt, một bạch quang rỡ rỡ. Lão tránh né chiêu thức tay phải, thì mũi kiếm trên tay trái đã sát các trọng huyệt trên người, bắt buộc ngã ngữa ra sau. Như đã tính toán thế thoát thân của Mã Khôi, hai lưỡi kiếm của Thanh Lan liền song song như chớp từ trên đưa xuống, Mã Khôi vội vàng búng đôi chân đưa thân người lướt ra xa nhưng cả hai ống chân đã bị hai lưỡi kiếm rạch hai đường khá sâu. Thấy chủ tướng bị nguy hiểm, trong nhóm tay cao thủ của lão, tức thì năm sáu tên ào ra vây lấy Thanh Lan. Bọn Lý Tài, Như Nguyệt kẻ tung kiếm, người cử chưởng tiếp tay cho nàng.

Phía Mã Khôi cũng bốn năm người tuốt kiếm nhảy ra, trận quần đấu khai diễn, gươm đao chạm nhau chan chát.

Thanh Ngân đứng quan sát bốn mặt để liệu bề tiếp ứng cho người của mình.

Mã Khôi sau khi bị thương, lên ghế ngồi điểm huyệt cầm máu, quan sát cục trường thấy Thanh Ngân chắp tay đứng yên, nhưng ai đến gần đều bị điểm huyệt ngã lăn, liền đưa mắt ra hiệu cho bọn cao thủ còn lại, chúng tức thì đổ ra vây lấy. Không muốn lạm sát, Thanh Ngân dùng mê tung bộ xuyên qua xuyên lại, lách tránh chưởng chỉ, đao kiếm của bọn chúng, nhưng mỗi khi ra tay thì một tên bị điểm huyệt ngã lăn xuống đất.

Có khi Thanh Ngân dùng cầm nã thủ khéo léo đưa chưởng của tên này đánh lại tên kia, phút chốc năm sáu tên cao thủ đã nằm yên dưới đất. Về phiá Thanh Lan, kiếm pháp kỳ bí của nàng cũng đã hạ sát nhiều tên. Như Nguyệt võ công đã tăng tiến rất nhiều, hạ tên đối địch với mình xong, tiến sang phụ với Thanh Lan thu thập những tên còn lại.

Bọn người trong bí cung đa số là người của Tiêu Dao Đảo trước đây, khi thấy Mã Khôi bị thương, những cao thủ phụ trợ lão đã bị tiêu diệt khá nhiều, liền đổi theo chiều gió, nhiều tên hô lớn:

 - Nhị công chúa đã trở về! Nhị công chúa vạn tuế! Chúng tôi quyết theo công chúa tiêu diệt Mã Khôi.

Một rồi mười, rồi trăm, tiếng hô vang dậy sảnh đường, Mã Khôi thấy thế nguy, tức thì nhảy lùi ra phía sau, bấm nút cửa bí mật đào thoát. Thanh Ngân thấy lão chạy, phi thân theo bắt lại, nhưng hơi chậm một bước, chiếc cửa bí mật đã đóng lại, Thanh Lan đến nơi, mở được cánh cửa không còn thấy hình bóng Mã Khôi đâu nữa.

Nàng quay lại ra lệnh:

- Lý Tài và Như Hồng đi cứu anh em đang bị giam cầm. Như Nguyệt, Như Hoa thu thập cục trường. Ta và tỷ phu đuổi theo Mã Khôi.

Nàng băng mình vào bí đạo, Thanh Ngân cũng vội theo sau. Bí đạo có nhiều ngỏ ngách, nhưng Thanh Lan hình như đã đoán Mã Khôi chạy đi đâu nên không lấy đó làm suy nghĩ. Tuy nhiên, những cánh cửa đá nào mà nàng muốn mở ra thì đã bị Mã Khôi phá mấu chốt cơ quan nên không mở được, và Thanh Ngân thấy vậy, liền dùng Lạc long khai sơn giúp nàng phá hủy để đuổi theo lão. Qua năm lần cửa như vậy, họ lọt ra một eo biển nhỏ. Eo biển đang trở thành biển lửa, ghe thuyền đang bốc cháy, còn người nhảy xuống nước lội vào bờ, kêu la inh ỏi. Thuyền Mã Khôi đang quay mũi ra đi, nhưng cũng cùng lúc bắn tên lửa và nã súng thần công vào số thuyền bè còn đang đậu lại.

Thanh Lan tức giận:

- Mã Khôi! Ngươi gây thêm tội nghiệt thế này ta chẳng thể nào dung tha ngươi được!

Nàng nhảy xuống một chiếc ghe con, vượt biển lửa đuổi theo. Mã Khôi đứng trên thuyền thấy vậy ra hiệu cho người của lão tập trung bắn tên lửa vào chiếc ghe của nàng, các họng súng thần công trên thuyền cũng đồng loạt nhắm vào nàng bắn xuống. Thanh Lan có thể đỡ gạt làn mưa tên, nhưng với những viên đá nặng nề, nóng bỏng khó lòng đỡ gạt. Thanh Ngân đang phi thân cứu giúp người bị nạn trong biển lửa, chợt thấy nàng gặp nguy như vậy, vội vàng dùng thuật thủy thượng phiêu bay ra tiếp cứu, đến nơi vừa lúc Thanh Lan vì đang đón đỡ mấy viên đá nên không né đỡ kịp hai mũi tên, một trúng ngay bả vai, và một đi xẹt qua đầu tóc, giựt tung chiếc khăn che mặt của nàng rớt xuống nước. Thanh Ngân nhảy lên thuyền nhỏ của Thanh Lan phải tức thì tung chưởng chống đỡ làm mưa đá xé gió rớt xuống. Thuyền của Mã Khôi vừa bắn vừa ra đi nên khi Thanh Ngân đỡ được loạt đá đó, thì những loạt sau đều rớt xa dần mũi thuyền nhỏ.

Thanh Ngân nghe Thanh Lan thúc giục:

- Tỷ phu phải tìm cách gì bắt lão lại. Đừng để tẩu thoát!

Thanh Ngân thấy thuyền của Mã Khôi đã cách xa vài trăm trượng, định lướt sóng đuổi theo, nhưng không hiểu Thanh Lan bị thương ra sao nên quay lại. Thanh Ngân quay lại phải dằn tiếng la muốn bật ra khỏi miệng, không dám tin ở mắt mình. Nhị công chúa của Tiêu Dao Đảo da mặt sần sùi, mắt nhỏ mắt lớn, lông mày vểnh lên như đàn ông, mũi hễnh lên trời, hai lỗ mũi ló lông đen ra ngoài, miệng thì méo xệch, đôi môi dày như hai miếng thịt tái, trông không khác gì như qủy dạ xoa!

Gương mặt vô cùng xấu xí ấy cúi xuống, nói thật nhỏ, như một lời than:

- Tiểu muội không muốn ai biết được mặt tiểu muội. Ai lỡ thấy, tiểu muội phải giết chết hắn, nhưng chẳng lẽ tiểu muội phải giết tỷ phu?

Thanh Ngân sau phút ngạc nhiên, cố dùng lời thương mến:

- Nhị muội xấu hay đẹp, nhị muội cũng vẫn là nhị muội của tiểu huynh. Nhị muội xem ta như Thanh Nguyên, ta xem nhị muội như người em gái của mình. Mong nhị muội không vì.. khuôn mặt của nhị muội mà tự ti làm cho tình cảm chúng ta trở nên lạnh nhạt. Để tiểu huynh xem vết thương cho nhị muội nhé.

Thanh Lan lấy hai tay che đầu, nói trong tủi hờn:

- Không hiểu sao má má sinh tiểu muội xấu đến như thế này. Nữ nhân ai không muốn mình đẹp? Nam nhân ai lại muốn gần gũi một người con gái còn xấu hơn Chung vô Diệm? Gia mẫu tiểu muội là một ngoại lệ, nhưng tiểu muội thấy không biết bao gia đình, ngay cha mẹ cũng thường cưng yêu một đứa con xinh đẹp hơn một đứa con lỡ sinh ra chẳng chút nhan sắc. Tiểu muội biết tiểu muội xấu xí không ai bằng, dưới gầm trời này người xấu nhất là tiểu muội.

Thanh Ngân thấy nàng quá tội nghiệp, bồng bột:

- Nguyên muội trước giờ lâm chung dặn dò tiểu huynh thương yêu, săn sóc nhị muội. Nếu nhị muội đẹp, sự thương yêu của tiểu huynh dành cho nhị muội biết đâu lại bị hiểu lầm. Nhị muội nếu coi tiểu huynh như một người tỷ phu, tiểu huynh nhất quyết sẽ dành tất cả mọi chân tình thương mến cho nhị muội. Nhị muội dù thế nào đi nữa tiểu huynh cũng quyết giữ lời chứ đừng nói nhan sắc nhị muội đẹp hay là xấu. Biết nhị muội không được may nắm, tiểu huynh càng thương yêu nhị muội hơn nữa..

Thanh Lan nức nở:

- Ngoài gia mẫu, Nguyên tỷ...và bây giờ là tỷ phu không ai biết mặt thật của tiểu muội. Ai cũng nghĩ tiểu muội xinh đẹp như Nguyên tỷ. Ra ngoài thì tiểu muội bịt mặt, ở trong cung thì Nguyên tỷ thỉnh thoảng hoá thân làm tiểu muội, mọi người đều tưởng tiểu muội giống như tỷ tỷ.. nhưng.. tiểu muội trời sinh lại mặt mày như qủy dạ xoa, chính tiểu muội còn ghét tiểu muội nữa, huống hồ tỷ phu. Tiểu muội không thể giết tỷ phu, dù có muốn giết tỷ phu bịt miệng thì võ công cũng không hơn được. Thôi thì tỷ phu muốn đi đâu thì đi đi, chỉ mong tỷ phu suốt đời không nói cho ai biết hình thù tiểu muội một phần giống người chín phần giống qủy như thế này.

Thanh Ngân thở dài:

- Để tiểu huynh nhổ mũi tên ra và băng vết thương cho nhị muội. Máu đang ra đỏ cả áo nhị muội đấy. Nếu vì tiểu huynh lỡ thấy khuôn mặt nhị muội mà nhị muội xua đuổi tiểu huynh thì tiểu huynh sẽ ân hận suốt đời. Bây giờ Tiêu Dao đảo đang không biết bao nhiêu công việc, tiểu huynh cũng không nỡ ra đi lúc này. Tiểu huynh mong nhị muội nghĩ lại, khi nào thấy tiểu huynh có ý gì không tốt, thì lúc đó nhị muội sẽ bảo tiểu huynh không bao giờ gặp nhị muội nữa cũng không muộn.

Thanh Lan thút thít:

- Tiểu muội đã điểm huyệt cầm máu. Tỷ phu tìm dùm chiếc khăn che mặt cho tiểu muội trước đã.

Thanh Ngân để mắt nhìn khắp mặt nước chung quanh không thấy chiếc khăn trôi nơi đâu, nói:

- Tiểu huynh không thấy chiếc khăn đâu cả, để tiểu huynh xé vạt áo cho nhị muội dùng tạm. Trong bờ anh em đang chữa lửa, chúng ta cũng nên vào để tiểu huynh phụ với họ một tay.

Thanh Ngân xé vạt áo đưa cho Thanh Lan, nàng trùm lên che mặt, nói:

- Cảm ơn tỷ phu, mũi tên sâu đến xương vai tiểu muội, nhổ ra ở đây bất tiện, cứ để tiểu muội chịu đau về cung cho y sư săn sóc. Tỷ phu đưa thuyền vào bờ để giúp mọi người.

Thanh Ngân khoát tay đưa chiếc ghe vào bờ,  không biết nói gì với Thanh Lan nên hỏi:

- Nhị muội thấy mũi tên có tẩm thuốc độc không?

Thanh Lan dịu dàng:

- Tên của Tiêu Dao Đảo không tẩm độc, nhưng tiểu muội thấy rất nóng rát chung quanh, ngầm vận công chịu đựng, không hiểu hai năm nay Mã Khôi có thay đổi hay không? Tiểu muội chưa bao giờ bị tên nên không hiểu cảm giác tên có độc và không độc khác nhau ra sao?

Thanh Ngân cau mày:

- Nếu nhị muội cảm thấy nóng rát thì mũi tên có thể có độc. Để tiểu huynh xem thương thế của nhị muội xem sao?

Không chờ Thanh Lan đồng ý hay không, Thanh Ngân ngồi xuống tự nhiên xé khoảnh áo chung quanh mũi tên xem xét và  la nhỏ:

- Mũi tên có độc, tiểu huynh phải nhổ nó và giúp nhị muội trục độc ra ngoài ngay mới được.

Thanh Ngân nhanh tay điểm một số huyệt đạo chung quanh vết thương và nhổ mũi tên ra mà Thanh Lan không thấy đau đớn, rồi để năm đầu ngón tay chung quanh vết thương, vận khí hút máu độc ra ngoài. Khi hết máu đen,  xé thêm vạt áo mình băng bó lại cho nàng. Thanh Ngân đã thấy nàng quá xấu xí, nên dù làm da dưới vai nàng trắng ngần, như một mãng ngọc nhỏ, trong lòng cũng không nảy ra một cảm giác áy náy hay rung động nào. Khi đã băng xong vết thương, Thanh Lan nhỏ nhẹ:

- Cảm ơn tỷ phu..tiểu muội cảm thấy dễ chịu rất nhiều.

Thanh Ngân:

- Mũi tên hình như tẩm độc ngô công, về cung tiểu huynh xem lại vết thương và bốc thuốc cho nhị muội. Nhị muội phải tịnh dưỡng, đừng cử động cánh tay một thời gian.

Thanh Lan:

- Không ngờ Mã Khôi thay đổi cả luật lệ của Tiêu Dao Đảo. Đáng tiếc chúng ta đã để hắn chạy thoát.

Thanh Ngân trị thương xong, liền đưa ghe vào bờ. Lửa đã được người trong cung đổ ra tiếp tay dập tắt, nhưng thuyền bè đều hư hại rất nhiều, nhìn cảnh tang thương trước mắt, Thanh Lan tức giận:

- Tiểu muội thế nào cũng phải trừng trị đích đáng tên Mã Khôi.

Nàng trầm ngâm một lúc rồi hỏi Thanh Ngân:

- Tỷ phu nói sẽ..thương yêu tiểu muội như Nguyên tỷ. Tiểu muội cố tin như vậy, tiểu muội có một yêu cầu không hiểu tỷ phu có thể chìu ý tiểu muội không?

Thanh Ngân sốt sắng:

- Tiểu huynh sẽ làm bất cứ việc gì miễn là nhị muội vui lòng. Thanh Lan nhỏ nhẹ:

- Tiểu muội quá xấu xí. Tiểu muội không muốn bất cứ ai trong đời này có thể biết mặt thật tiểu muội. Vì thế, tiểu muội không muốn phải xuất hiện thường xuyên trên chốn giang hồ mà công việc Tiêu Dao Đảo và giang hồ trong những ngày sắp tới, người đảo chủ không thể chỉ ở yên trong cung, tiểu muội yêu cầu tỷ phu đứng ra tạm nhận vai trò đảo chủ cho đến khi tìm được gia mẫu. Tỷ phu có thể hứa với tiểu muội không?

Thanh Ngân lấy làm khó nghĩ:

- Việc này..việc này..

Thanh Lan thở dài:

- Tiểu muội biết tỷ phu chỉ nói những lời an ủi tiểu muội.. nhưng trong lòng tỷ phu, thì lại khác. Tiểu muội biết lắm!

Tiếng thở dài ai oán, và giọng hờn trách của nàng làm Thanh Ngân càng thêm khó xử, nên nói:

- Nhị muội yêu cầu điều gì tiểu huynh cũng không từ chối, nhưng làm đảo chủ...thì thật là!

Thanh Lan lẩm bẩm:

- Tỷ tỷ đã mất, gia mẫu không biết sống còn, tiểu muội không thể không lo công việc Tiêu Dao Đảo, nhưng nếu có ai lỡ biết mặt thật của tiểu muội, tiểu muội không giết họ bịt miệng được thì chỉ còn đường tự vẫn. Tại sao trời lại bắt tiểu muội khổ sở như thế này! Thà tiểu muội chết sớm đi còn hơn.

Thanh Ngân nghe lời than thở, nhìn nàng ái ngại, chưa biết phải làm sao, thì Thanh Lan đưa tay toan đập lên thiên linh cái của mình. Hốt hoảng Thanh Ngân dùng thế cầm nã bắt lấy cản lại, thương cảm:

- Nhị muội thật nông nổi! Xấu hay đẹp tiểu huynh thấy đâu có gì quan trọng, hay đánh giá giá trị con người? Nhưng nhị muội đã..như vậy, tiểu huynh... thôi thì tiểu huynh cũng sẽ chìu ý nhị muội.

Thanh Lan liếc thấy mặt Thanh Ngân rất chân tình nhưng cũng lộ nhiều nét ưu tư, nàng cúi đầu:

- Tiểu muội ghi lòng ơn cứu mạng và giúp tiểu muội khỏi cảnh khó khăn.. Tiểu muội sẽ sát cánh với tỷ phu cho đến khi nào tỷ phu thấy không cần thiết nữa hay thấy phải miễn cưỡng gần gũi cô em vợ giống như qủy da xoa là tiểu muội.

Thanh Ngân nhẹ vỗ vai nàng trong một cử chỉ thương yêu, đùm bọc:

- Nhị muội sẽ thấy lúc nào tiểu huynh cũng xem nhị muội như cô em gái duy nhất của mình, có điều tiểu huynh cũng xin nhị muội là đừng lấy việc đẹp xấu mà bi quan. Nhị muội lúc nào cũng vui vẻ là tiểu huynh nãm nguyện.

Thanh Lan, giọng có chút vui tươi:

- Cảm ơn tỷ phu. Tiểu muội sẽ ghi nhớ. Chúng ta vào bờ kẻo thuộc hạ chờ đợi.

Thanh Ngân lại đẩy ghe vào bờ. Trên bờ hàng trăm người đang chờ đợi. Khi họ phi thân lên bờ, mọi người đồng loạt qùy gối tung hô:

- Cung nghinh nhị công chúa và đại phò mã.

Trong hàng trăm người đang qùi, Thanh Ngân thấy hàng đầu là ba lão già khoảng gần sáu chục, hàng thứ hai là bảy người đàn bà cở bốn năm chục tuổi, tiếp sau là Lý tài và bảy tám người, hàng kế tiếp cũng mười mấy người, sau nữa là mấy chục cô thiếu nữ, nhiều cô nước mắt lưng tròng, phiá sau họ là cả trăm người nữa.

Thanh Lan nghẹn ngào:

- Các vị phải một phen tân khổ! Xin hãy bình thân.

Mọi người đổi thế qùy, cùng ngồi xuống đất, có người nói tiếng sang sảng, có người bệu bạo, chúc tụng:

- Nhờ ơn trời đất, nhị công chúa bình an và giải thoát cho chúng tôi.

Thanh Lan:

- Nếu không có tỷ phu, thì ta cũng chưa thể gặp anh em hôm nay. Tiêu Dao Đảo có được ngày này đều nhờ ơn của tỷ phu ta.

Đảo chúng lại hô:

- Đội ơn phò mã!

Thanh Lan:

- Nhờ ơn trời đất, liệt vị tiền đảo chủ, chúng ta đã tiêu diệt và đánh đuổi được bọn phản loạn. Công lao này có được là do tỷ phu ta đã can đảm thay thế tỷ tỷ ta đứng ra gánh lấy trách nhiệm. Gia mẫu ta hiện giờ không biết nơi đâu. Nước không thể một ngày không vua, Tiêu Dao Đảo không thể một ngày không chúa. Ta muốn yêu cầu tỷ phu ta đứng ra tạm thời quản lãnh trách nhiệm này các ngươi nghĩ sao?

Không ai lên tiếng, thời gian im lặng kéo dài, Thanh Lan hỏi một lần nữa:

- Các người không ai có ý kiến gì sao?

Một trong ba lão già ở hàng đầu, tướng mạo trông rất phương phi lên tiếng:

- Hạ tướng được anh em cho biết phò mã võ công quán thế, nhưng phò mã trưởng thành ở ngoài đảo, công việc trong đảo chưa rành, phò mã lên làm đảo chủ thuộc hạ e rằng... Mong nhị công chúa xét lại.

Một ông lão khác:

- Công chúa đã có ý như vậy và chúng ta sống được hôm nay cũng nhờ ơn phò mã. Tuy nhiên, anh em mới vui mừng được thoát khỏi ngục tù của Mã Khôi, nhìn Tiêu Dao Đảo được phục hồi, trong lòng còn xôn xao và Tiêu Dao cung cần phải dọn dẹp, sửa chữa những thiệt hại. Mạc tướng đề nghị công chúa để một hai ngày sau chúng ta sẽ quyết định mời phò mã hay công chúa lên ngôi vị đảo chủ.

Lý Tài:

- Thuộc hạ cũng xin công chúa để vài ngày sau sẽ quyết định. Việc cấp tốc trước mắt là sửa chữa bản cung, chỉnh đốn đội ngũ.

Thanh Lan:

- Nếu anh em đã có ý như vậy, vài ngày sau chúng ta sẽ bàn đến việc này. Bây giờ, ta tạm thời chỉ định Phó kỳ Nguyễn Kỵ làm phụ tá cho ta và tỷ phu quán xuyến công việc toàn đảo. Phó kỳ Trần Phố làm Hoàng kỳ kỳ chủ, Phó kỳ Phan Anh làm Hồng Kỳ kỳ chủ, Lý Tài làm Bạch kỳ kỳ chủ, Trần Thông làm hắc kỳ kỳ chủ. Hai đội thanh y và tử y nhập lại làm một do Như Nguyệt làm đội trưởng và Hải Vân làm đội phó. Các anh em khác được đôn lên một cấp, bắt tay ngay vào việc chỉnh đốn đội ngũ, sửa lại ghe thuyền, trùng hưng Tiêu Dao Đảo.

Ba lão già, Lý Tài, Như Nguyệt, một cô gái nước da ngâm ngâm, và một đại hán thân hình lực lưỡng cùng đứng lên bái tạ:

- Chúng thuộc hạ đội ơn công chúa, quyết vì Tiêu Dao Đảo mà ra sức.

Họ qùy gối trở lại, thì tất cả cùng khấu đầu:

- Tạ ơn công chúa, quyết vì Tiêu Dao Đảo mà ra sức.

Thanh Ngân thấy thuộc hạ của Tiêu Dao Đảo hầu hết đều tỏ ra tùng phục Thanh Lan, đối với mình vẫn còn e dè, trong lòng mừng thầm, sẽ có cớ để thuyết phục nàng đừng bắt mình phải gánh trách nhiệm đảo chủ như đã lỡ hứa.

Thanh Lan khoát tay:

- Ta bị thương cần phải điều trị, mọi việc sửa chửa, sắp đặt nhân sự trong cung nhờ Nguyễn tổng quản, bảy vị hộ cung điều động dùm ta và tỷ phu. Ta cần hàn huyên riêng với bảy vị hộ cung, Như nguyệt và Hải Vân trong giây lát, các ngươi về lo phận sự, chúng ta sẽ về sau.

Sau tiếng hô lớn: “tuân lệnh công chúa” họ đứng dậy lục tục về cung, Thanh Ngân không biết mình nên theo bọn Lý Tài hay ở lại với Thanh Lan, thì nàng nói:

- Tỷ phu chờ tiểu muội!

Cô gái nước da ngâm ngâm, tức Hải Vân nhìn Thanh Lan bệu bạo:

- Được gặp công chúa, tiểu tỳ..

Bảy người đàn bà tiến đến kẻ cầm tay, người vuốt ve Thanh Lan:

- Tạ ơn trời đất! công chúa trở về!

Và rớt nước mắt:

- Không ngờ đại công chúa lại vắn số, thật là..

Một người hướng về Thanh Ngân:

- Thuộc hạ chia buồn cùng phò mã, xin phò mã vì đại công chúa mà trả thù này!

Thanh Lan vội vàng giới thiệu họ cho Thanh Ngân:

- Đây là bảy vị tùy cận, gọi là Tiêu Dao bạch y thất nữ, tiểu muội và tỷ tỷ được các vị săn sóc, thương yêu từ nhỏ đến lớn. Chúng tiểu muội xem như mẹ nuôi của mình. Đây là Bạch Liên a di, Hồng Đào a di, Hoàng Cúc a di...

Thanh Ngân ra cúi chào từng người. Họ cung kính chào lại. Bạch Liên ngắm nhìn Thanh Ngân, rồi nói:

- Đại công chúa lưu sáo huyền ngọc, trối trăn phò mã giao lại cho nhị công chúa, thật cũng..

Thanh Lan kêu lên:

- Liên di!

Người đàn bà tên Bạch Liên mỉm cười, không nói hết lời.

Hải Vân ra mắt Thanh Ngân:

- Nghe Như Nguyệt tỷ tỷ nói về phò mã, chị em tiểu tỳ ngưỡng mộ khôn cùng.

Thanh Ngân cười:

- Như Nguyệt có thể quá lời mà thôi! Nếu không có Như Nguyệt, Lý đại ca và nhị muội trở về kịp thời, thì ta cũng chẳng làm được việc gì.

Thanh Lan:

- Đừng làm cho... đại ca phải khách sáo!

Ta lưu các a di, Như Nguyệt và ngươi lại đây có công tác cần giao phó.

Bảy người đàn bà, Như Nguyệt và Hải Vân cùng qùy gối:

- Xin công chúa ban lệnh.

Thanh Lan khoát tay:

- Các ngươi đứng lên! Các ngươi biết ta không thích nghi lễ rườm rà.

Họ đứng dậy, Thanh Lan chậm rãi:

- Lúc nãy ta không chính thức chỉ định Nguyễn Kỵ làm tổng quản, nhưng công tác giao phó cho hắn gần như là tổng quản của bản cung. Ta phải làm vậy, vì trong thời gian bị giam cầm hắn đã chứng tỏ rất quật cường, và điều đó hắn đã làm cho mọi người rất khâm phục. Tuy nhiên, hắn chính là đồng bọn của Mã Khôi, và vị thế của hắn còn trên Mã Khôi một bậc, vì thế các ngươi phải cấp tốc âm thầm theo dõi hắn. Hắn liên hệ mật thiết với ai, làm gì báo cáo cho ta và tỷ phu rõ.

Họ có vẻ ngạc nhiên, Thanh Lan thuật sơ lại âm mưu của Phan Ma Lôi mà nàng và Thanh Ngân đã nghe được ra sao cho họ nghe, dặn dò phải cẩn thận theo dõi. Việc này không tiết lộ ra cho nhiều người biết.

Thanh Ngân khen ngợi:

- Nhị muội tâm cơ cao xa vô cùng!

Bạch Liên bấy giờ mới chú ý vết thương Thanh Lan:

- Công chúa bị thương có nặng lắm không. Bọn thuộc hạ mừng gặp lại công chúa mà quên để ý.

Thanh Lan:

- Nhờ tỷ phu kịp thời điều trị, nên cũng không đến nỗi nào.

Thanh Ngân:

- Chúng ta cũng nên về cung vì nhị muội cần phải điều trị vết thương của nàng.

Thanh Lan gật đầu, họ sánh vai nhau về cung. Sau khi Thanh Ngân xem lại vết thương, viết toa cho Hải Vân đi lấy thuốc cho Thanh Lan, Như Nguyệt đưa về phòng riêng đã được Như Hoa, Như Hồng sắp đặt ngăn nắp, bày biện cả những kỷ niệm của  Thanh Nguyên. Thanh Ngân nhìn căn phòng lòng cảm thấy vô cùng ưng ý, thì cũng cảm thấy buồn rầu ngay tức khắc, ray rức nhớ đến người yêu.