Nam thê của Tể tướng

Chương 82: Thiện ác tất báo (hạ)

“Không trách ngươi.” Đông Dương của hắn vẫn luôn đơn thuần, không nghĩ rằng, con người vì lợi ích, chuyện gì cũng làm được, cho nên khi bị Vệ gia ép buộc làm nam thê thì y mới bị kinh ngạc tới không thể tin nổi như vậy, cũng vì vậy mà bị tổn thương như thế. “Đông Dương, về sau có ta, không ai có thể bức ngươi, người thân của ngươi cũng không được.”

“Thời khắc bước lên kiệu hoa, ta đã không còn thân thích.” Đông Dương cũng không phải đồ ngốc, từ lão nhân trông coi phần mộ này mà nói, y đã nhìn thấy chuyện Vệ gia không có tuân theo ước định lúc trước. Chuyện về Dịch Vân Khanh đã truyền khắp nơi, chuyện y được Thái hậu thu làm nghĩa tử rồi được phong hầu cũng là một truyền kì, có một thân thích hiển hách như vậy, đám thân thích tham vinh hoa phú quý kia sao có thể bỏ qua được?!

Suy nghĩ của Đông Dương cũng không sai, người Vệ gia sau chuyện Đông Dương đã thành người phú quý nhất toàn bộ thị trấn này, chuyện phong hầu lần này lại càng làm danh hào Vệ gia trở thành đại gia tộc ở phủ thành. Không nói có làm chuyện ác nào hay không, nhưng chuyện lấy thế đè người lại không thiếu.

“Đông Dương, dù ta có làm gì, người cũng phải tin tưởng ta.” Chuyện Vệ gia, Dịch Vân Khanh vẫn luôn để mắt tới, nhưng vẫn chưa động thủ.

Đông Dương giật mình, theo lời gật đầu.

Dịch Vân Khanh mang theo Đông Dương đi vào từ đường Vệ gia, trải qua ba lượt sửa chữa lại, từ đường Vệ gia thoạt nhìn so với tòa nhà của người đứng đắn ngụ ở, đều phải xa hoa hơn nhiều, Đông Dương nhìn, trong lòng lại phát hoảng.

Ngày xưa ở từ đường rất thưa thớt bóng người, hôm nay lại xuất hiện nhiều người, trước cửa tốp năm tốp ba nam tử nữ phụ tụm lại. Cẩn thận nhìn lại, nữ tử ai cũng đầu đội châu quan, y phục lụa là, nam tử lại đai lưng mỗi người đều có khối ngọc, một thân phú quý. Mặt mày vui vẻ nói chuyện phiếm, thật sự rất phồn hoa.

Đông Dương nhìn, rất nhiều người y biết, đều là thân thích của y.

Dịch Vân Khanh nắm tay Đông Dương, trấn an nói: “Yên tâm, có ta ở đây.”

Đông Dương hít một hơi, trấn tĩnh nhìn về phía thân tộc.

Dịch Vân Khanh một thân khí phách cùng một đoàn tùy tùng đã sớm khiến người Vệ gia chú ý, đợi khi tới gần, lướt qua mặt Đông Dương, lập tức có người nhận ra, run rẩy chỉ vào Đông Dương: “… Ngươi… ngươi là Đông Dương?!”

Dịch Vân Khanh nhíu mày, Đông Dương thân là Hầu gia, bên người luôn có nha hoàn, thị vệ, hơn nữa, thân là nghĩa tử của Thái hậu, Đông Dương liền có thân phận nửa quốc thích, nha hoàn thị vệ cũng không phải tùy tiện đi theo. Thị vệ bên người thì không nói tới, nhưng bốn nha hoàn này đều là được Thái hậu cùng Hoàng hậu ban cho, được giáo dục quy củ trong cung, đều có cấp bậc nghiêm chỉnh. Ngày thường ở Dịch phủ cùng Hầu phủ bởi vì hoàn cảnh cho phép nên cũng không khoe khoang này nọ, nhưng đến nơi này, lại từ thái độ của Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương nên cũng biết ý tứ của hai người, đều là cung tỳ xuất thân từ trong cung, nào có ai không phải là quỷ tinh ranh? Liền có một người đi lên, giáng một cái bạt tai vào nữ nhân vừa nói, khiến nàng ta phải bưng lấy quai hàm sưng đỏ, muốn khóc cũng không khóc được.


Cung nữ mắt lạnh như băng chăm chú nhìn nữ nhân kia, lạnh giọng: “Làm càn! Tục danh của Hầu gia một thường dân như ngươi có thể gọi ra sao?”

Một cái tát này khiến mọi người trong lòng khiếp sợ, lại nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Đông Dương, không ai dám tiến lên làm quen.

Hai thị vệ đi phía trước, dắt bên hông hai cây đao lớn, nói lớn: “Thấy Hầu gia cùng Dịch đại nhân còn không hành lễ? Thật lớn mật!”

Hai đòn ra oai phủ đầu này làm cho cả đám cúi người, không ai dám lên tiếng, Dịch Vân Khanh đảo mắt, thấy người có giận như không dám nói, trong lòng cười lạnh không thôi.

Người Vệ gia đang ở trong từ đường tế bái nghe vậy chạy tới, trong đó có thân đại bá, đại thẩm mà Đông Dương vô cùng quen thuộc, còn có tộc lão lúc trước chủ trì ép buộc y đi làm nam thê. Nhớ tới lúc trước, thân thể theo bản năng cứng đờ.

Dịch Vân Khanh vỗ vỗ thắt lưng Đông Dương, ý bảo hết thảy có hắn.

Đi theo người Vệ gia còn có Bình Dương tri phủ cùng tri huyện và vài lão gia của các gia tộc trong trấn.

Tri phủ Bình Dương gần bốn mươi tuổi vội bước nhanh tới, đi theo phía sau là tri huyện, hai người đều hành lễ: “Hạ quan tham kiến Dịch đại nhân, tham kiến Hầu gia.” Đông Dương tuy là Hầu gia nhưng không có chức quan gì, mà Dịch Vân Khanh lại là trọng thần trong triều, đây không phải là coi rẻ thân phận nghĩa tử của Thái hậu của Đông Dương, mà theo lý là đúng cấp bậc. Dù sao hai người bọn họ đều là quan viên triều đình, không thể không có đạo lý mà bái kiến nghĩa tử Thái hậu trước cả quan viên trong triều, truyền ra hai người không yên mà Đông Dương cũng không tốt.

Dịch Vân Khanh xua tay, để hai người đứng lên, hỏi: “Lương tri phủ cùng La tri huyện sao lại ở chỗ này?”

Lương tri phủ là một người láu cá, chắp tay nói: “Nói ra thì rất dài, lúc sau hạ quan sẽ giải thích với đại nhân.”

Hai vị đại nhân hành lễ, lão gia của các gia tộc cũng nghiêm mặt tiến lên bái kiến, sau tới lượt đại bá cùng các trưởng bối Vệ gia. Không nói tới những người còn lại, chỉ nói tới Vệ đại bá, hắn cho chỉ cần khom người một tý, Đông Dương sẽ tới dìu hắn, dù sao thì hắn cũng là đại bá, nào có chuyện đại bá lại quỳ trước chất tử? Cũng không chỉ có mình hắn nghĩ vậy, rất nhiều lão nhân Vệ gia cũng cho là vậy.

Đáng tiếc, Đông Dương nay đã khác xưa, không nhu nhược như lúc trước,  có thể hôm nay cho dù y có phú quý hiển hách thế nào cũng sẽ qua nâng dậy, nhưng sai liền sai ở lúc trước. Lạnh mắt nhìn đám người quỳ xuống hành lễ, lạnh mắt nhìn một đám cười gượng cứng ngắc.

Dịch Vân Khanh nói: “Đứng lên đi.”  Cười thầm cùng Đông Dương đi vào từ đường, từ đường được người quét dọn sạch sẽ, lại có người nhanh nhẹn bày lễ, người Vệ gia cũng vui vẻ ra mặt, cho rằng Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương sẽ quỳ xuống hành lễ. Đáng tiếc hai người không có làm vậy, Dịch Vân Khanh trực tiếp kéo Đông Dương ngồi xuống ghế trong đại sảnh.

Ý cười trên mặt tộc trưởng cứng đờ, lại chưa từ bỏ ý định, tự tay châm ba nén hương, đối Đông Dương cười nói: “Đông Dương đến, thắp hương cho tổ tiên.”

Đông Dương liếc mắt, không nói một lời.

Dịch Vân Khanh tiếp lời: “Vệ tộc trưởng khách khí, ta cùng Đông Dương đã tới mộ phần tế bái.” Có người cung kính dâng trà, vốn nghĩ bản thân sẽ đưa tới tận tay Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương, nhưng hai người cũng không nhận lấy, đành cười ngượng đặt lên bàn.


Thần thái hai người khiến Vệ gia có điểm không dám mở miệng, Vệ tộc trưởng cùng Vệ đại bá trao đổi ánh mắt, đều nghiêm mặt đối hai người lấy lòng, những người còn lại cũng toàn lời hay ý đẹp, cái gì tổ tiên phù hội, cái gì hương khói tổ tiên, cái gì Đông Dương hôm nay, Đông Dương ngày xưa, cái gì vinh quang, Đông Dương nghe thấy nhíu mày, Dịch Vân Khanh cũng rất không thích.

Vệ tộc trưởng tuy rằng bảy tám mươi tuổi, cũng không phải là người hồ đồ, nhìn thần sắc hai người liền đình chỉ câu chuyện, kéo người trong tộc tới nhận thức. Ai đây, kia là ai, lúc trước thế nào, cười hỏi Đông Dương có còn nhớ hay không, Vệ đại bá lại lôi kéo ba nhi tử của mình tiến lên nhận thức.

“Đông Dương, ngươi còn nhớ đại ca ngươi không, lúc trước ngươi cũng không ít lần nhờ hắn mua đường cho, đây là bốn nhi tử của đại ca ngươi, đây là nhị ca, hai nhi tử của nó, đây là tam đệ, năm nay mới mười bảy mười tám, đang muốn thú thê. Tứ đệ, ngũ đệ, lục đệ còn nhỏ, không thể tới được. Ngươi còn có bốn muội muội, hai đứa lớn đã lập gia đình, vừa rồi ở ngoài từ đường, ngươi hẳn đã gặp qua, hai đứa nhỏ vẫn còn là khuê nữ.” Vệ đại bá là một nam nhân hơn năm mươi tuổi, một thân phú quý, nhìn qua chính là người chưa từng phải chịu khổ, mặt mũi so với Đông Dương, một nét cũng không giống, mặt mày gian xảo không có trong sáng như Đông Dương, là kiểu tràn đầy mưu kế, tuy rằng mưu kế cũng không phải nhỏ, nhưng ở trong mắt Dịch Vân Khanh, một hồ ly trà trộn trong triều đình mà nói, cái loại này chỉ kém khắc hai chữ ‘mưu kế’ ở trên mặt.

Dịch Vân Khanh nhấc nhấc mí mắt, cười nói: “Vệ đại bá thật sự là con cháu đầy đàn,” Dịch Vân Khanh dung mạo tuấn dật, khí độ bất phàm, nắm giữ địa vị cao liền dưỡng ra cái khí thế dù có ngồi ở nơi thấp hơn người ta cũng khiến người ta không thể bỏ qua, cái cảm giác áp bách này làm Vệ đại bá hoảng sợ, nhưng nụ cười của Dịch Vân Khanh, mang nét khoan dung thân cận khiến Vệ đại bá buông lỏng cảnh giác không ít.

Hiện tại liền thở dài, ngoắc tay để một nam hài mười ba, mười bốn tuổi, mi thanh mục tú tiến lên, đối hai người nói: “Lúc trước có đệ thiếp bái phỏng, kết quả không nhận được hồi đáp, cho nên việc này, đại bá ta liền tự mình làm chủ. Hôm nay các ngươi tới đây, việc này cũng nên nói ra.” Để nam hài quỳ tới bên chân Đông Dương, dùng tay áo xoa xoa khóe mắt, ánh mắt đỏ hồng, nói: “Đông Dương, năm đó thực sự là đại bá không đúng, tình huống năm đó ngươi cũng biết, đại bá cũng không muốn nói lại. Hiện giờ người có vinh hoa phú quý, lại được Thái hậuthu làm nghĩa tử, còn được phong hầu, đại bá may mắn đã không có làm sai. Chính là nhị đệ đáng thương của ta, đương lúc tráng niên mà lại bị bệnh qua đời,” Nói xong liền lấy tay áo lau khóe mắt, nức nở nói: “Chỉ để lại ngươi một mình lo hương khói, nhị đệ ngay cả người kế thừa cũng không có. Đại bá cùng tộc trưởng và mọi người đã thương lượng qua, nếu chọn người tới thừa tự cha ngươi cũng không có người thích hợp, nên từ trong tộc chọn ra một nam hài tới thừa tự ngươi. Chính là đứa nhỏ này, là đích tử của nhị ca ngươi, tên là Vệ Thừa Ân, về sau hắn chính là hài tử của ngươi.”

Đông Dương nháy mắt. Y là nam thê gả ra ngoài, chọn người thừa tự như thế nào lại có thể chọn người thừa tự y?

Dịch Vân Khanh nghe xong cười nhẹ, trong lòng là cười lạnh. Hắn bất quá chỉ là phái người đi châm ngòi hai cái, không nghĩ tới vì lợi ích lại thật dám làm như vậy, thật sự là ý trời!

Vệ đại bá vừa nghĩ tới, đích tôn của mình được thừa tự danh nghĩa của Đông Dương, sau đó bản thân hắn cũng giành được không ít lợi ích, trong lòng liền nhiệt huyết. Phóng mắt nhìn những người còn lại đang hâm mộ ghen tị, trong lòng càng không thể kiềm chế niềm vui.

Nhi tử thứ hai của Vệ đại bá cùng tức phụ, cũng chính là thân sinh phụ mẫu của Vệ Thừa Ân, tuy rằng bên ngoài không có phản ứng gì, nhưng khóe mắt lại hưng phấn cũng đã hoàn toàn bán đứng hai người. Liếc về phía các nhi tử cùng tức phụ còn lại của Vệ đại bá, ánh mắt thực khoa trương nha, lúc trước ai khiến bọn họ cố sống cố chết tranh đoạt với bọn họ, muốn tranh để được là con thừa tự sao? A, trước sinh ra một nhi tử mi thanh mục tú đi rồi tranh cãi nữa cũng chưa muộn!

Dịch Vân Khanh liếc nhìn Đông Dương một cái, nhẹ giọng hỏi: “Chủ ý này là của Vệ đại bá? Hay là chủ ý của các tộc lão?”

Vệ đại bá đã cao hứng hồ đồ, ngay cả tộc trưởng cùng tộc lão cũng cao hứng tới hồ đồ, lập tức tận dụng mọi điều, nói: “Chủ ý này là do mọi người thương nghị ra, Thừa Ân là con thừa tự sau ở lại thị trấn hoặc theo Đông Dương tới kinh thành đều được. Chủ yếu chính là cấp nhị đệ người chăm lo hương khói, đương nhiên, nếu Đông Dương không vừa lòng đứa nhỏ này, cũng có thể chọn người khác.”

Dịch Vân Khanh nghe xong nhướn mi, ‘chọn ‘? Bọn họ cho rằng là đang chọn rau chọn cá sao?! “Nói cách khác, chủ ý này là của Vệ đại bá, Vệ tộc trưởng cùng các tộc nhân sao?”

Vệ đại bá vui mừng gật đầu, tộc lão cùng một đám người Vệ gia phía sau đều hiện lên ánh mắt đố kị.

Dịch Vân Khanh nâng chung trà lên, biểu tình đột nhiên lạnh băng, hất đi nước trà trên tay, trà dù đã rót ra một lúc nên cũng không quá nóng, nhưng một đám Vệ gia bị hắt tới liền giống như bị bỏng mà đồng loạt lui về phía sau, ánh mắt ngạc nhiên nhìn khuôn mặt lạnh băng của Dịch Vân Khanh.

Dịch Vân Khanh cũng mặc kệ đám người Vệ gia như đang gặp phải quỷ, quay đầu, lạnh nhạt nói với Lương tri phủ: “Lương tri phủ, đây là dân chúng do ngươi trị an sao? Nghi lễ quân thần không biết, uy nghiêm hoàng gia không hiểu, quy tắc quân thần cùng phụ tử lễ độ cũng không biết, có bao nhiêu cái đầu mới đủ tính răn đe đây?!”

La tri huyện đã bị dọa sợ, xẹt một tiếng, từ trên ghế đứng lên. Lương tri phụ coi như trấn định, dùng ánh mắt nhìn La tri huyện, đứng dậy chắp tay nói: “Là hạ quan làm việc không nghiêm, mong đại nhân thứ tội.” Nói xong, bản thân lúc này mới quỳ xuống, La tri huyện không hiểu lắm, thấy quan trên quỳ lập tức cũng quỳ theo.


Người Vệ gia nhìn thấy cũng kinh nghi đồng thời cũng không hiểu ra sao. Vệ đại bá nghiêm mặt gọi Đông Dương vẫn chưa lên tiếng: “Đông Dương…!”

Còn chưa nói xong, Dịch Vân Khanh một tiếng quát lớn: “Làm càn! Tục danh của Hầu gia, điêu dân như ngươi có thể gọi sao? Người đâu?”

Hai thị vệ cao lớn lập tức tiến lên vài bước, lạnh mắt trừng Vệ đại bá.

“Vả miệng!”

Lập tức hai cái bạt tai khiến Vệ đại bá phân không rõ phương hướng.

Một màn này, những người nhát gan liền sợ tới nhuyễn chân.

Tộc trưởng gắt gao run rẩy ngón tay, nhìn chằm chằm Dịch Vân Khanh lại nhìn về phía Đông Dương, há mồm muốn gọi nhưng vòng vo một lát mới nói ra: “Đông… Hầu gia, thảo dân không hiểu đã làm ra chuyện gì lại khiến Dịch đại nhân nổi giận?” Tộc trưởng là muốn cầu tình từ Đông Dương, cũng muốn nhắc nhỏ Dịch Vân Khanh rằng Đông Dương chính là người Vệ gia.

Đông Dương không cần mở miệng, Dịch Vân Khanh ngay lập tức tiếp lời, lạnh giọng: “Vệ tộc trưởng, lá gan của các người thật lớn nha. Trước mặt hầu gia cùng bản quan, lại muốn cho người thừa Hầu gia tự? Các ngươi đã hỏi qua Hầu gia sao? Hỏi qua Thái hậu sao? Hay đã hỏi Hoàng thượng? Đông Dương là An Nhạc Hầu do chính Hoàng thượng phong tặng, là nghĩa tử của Thái hậu, cũng là nửa quốc thích! Nhưng các ngươi lại mở miệng ngậm miệng đều gọi thẳng tục danh của Hầu gia còn chưa nói, lại dám tự chủ chọn người kế thừa tử tự của Hầu gia?! Này chính là loạn nhận thức người trong hoàng tộc, làm loạn triều đình, là tội lớn, chu di cửu tộc! Chính là tội bất trung!”

Một phen này nói ra khiến người Vệ gia đổ một trận mồ hôi lạnh, có người chân nhuyễn tới mức ngồi hẳn xuống sàn.

Dịch Vân Khanh lạnh mắt nhìn, cũng không phải chỉ dọa suông bọn họ, quay đầu để Lương tri phủ đứng dậy, nói: “Lương tri phủ, đây là con dân của ngươi, tạo ra tội lớn như vậy, ngươi định xử trí thế nào?”

Lương tri phủ cũng là người lăn lộn trên chốn quan trường, biết ý, chắp tay nói: “Bẩm đại nhân. Việc này tuy rằng không liên can tới hạ quan, nhưng rốt cuộc vẫn là do hạ quan trị dân không nghiêm, cho nên hạ quan tự mình thỉnh phạt bổng lộc một năm. Về phần Vệ gia, đích thật là hạ quan không có dạy bọn họ thật tốt mới phạm phải lỗi lớn như vậy, cái gọi là người không biết thì không có tội, vả lại Vệ gia cũng chính là thân tộc của Hầu gia, tội chết cũng nên tha. Đại nhân, ngài xem hạ quan phán như này có được không? Loạn nhận tử tự hoàng gia, ấn theo luật phán nam mỗi người một trăm côn, nữ mỗi người một trăm tiên. Nếu có tộc nhân nguyện ý chia sẻ, vậy mỗi người nhận thay sẽ thêm năm côn năm tiên.”

Vệ gia hoảng sợ, Dịch Vân Khanh cũng không làm quá, chắp tay nói: “Đây là phạm vi quản hạt của Lương tri phủ, bản quan cũng không nên can thiệp thêm. Nói đến việc này cũng là bản quan đốc thúc không nghiêm, nên mới xảy ra chuyện này, hồi kinh bản quan sẽ tự trình lên chiết tử, bồi tội với Hoàng thượng. Về phần ở đây, mong rằng đại nhân sẽ để tâm nhiều hơn.”

Hai người tính toán cái gì, người khác không rõ ràng lắm, chỉ cần hai người họ rõ ràng là được rồi. Khi nói chuyện, đều có nha dịch tới kéo người Vệ gia ra ngoài thượng hình.

Vừa rồi, ở từ đường, trừ bỏ vài đứa nhỏ, những người còn lại, mặt kệ là bảy tám mươi tuổi hay nhi tử, nhi tứ tuổi trẻ tráng niên cùng Vệ đại bá đều bị phạt. Vệ đại bá cùng vài lão nhân bởi vì đã lớn tuổi, hình phạt hiển nhiên chia xuống cho các đích tử, sau đó liền thêm mỗi người năm côn năm tiên, cho tới cuối cùng, toàn bộ từ đường đều không đủ người. Tri phủ cũng không mang nhiều nha dịch như vậy bên người, cuối cùng vẫn là tới phủ tri huyện tạm thời sai người tới.

Từ đường Vệ gia náo loạn như vậy, lập tức có người chạy tới xem náo nhiệt, vây quanh thành ba bốn vòng, túm năm tụm ba hỏi han, hỏi được nguyên nhân liền có người tán đồng. Nên! Nên! Nên!


Vệ gia vì có thân thích hiển hách mà ngần ấy năm qua chèn ép khi dễ biết bao nhiêu người? Ngày thường ánh mắt cũng ở trên đỉnh đầu, ba câu bốn câu cũng không rời vị thân thích tôn quý trong kinh kia.

Phú hộ nơi đây nhìn thấy cảnh này cũng không nói nhiều, cũng hiểu được liên can tới Vệ gia sợ là cũng bị liên lụy. Có người nhanh nhẹn, vội vàng phái người về nhà đưa tin, mặc kệ là quan hệ thông gia, hay quan hệ mua bán, đều lập tức xóa bỏ sạch sẽ!

Có người biết được chuyện thành thân lúc trước nghe xong, lắc đầu thở dài. Thực sự là thành cũng nhờ Đông Dương, bại cũng là Đông Dương, thành cũng nhờ Hầu gia, bại cũng do Hầu gia!

Bên ngoài từ đường đều là một mảnh kêu rên, còn có tiếng vang từ côn bổng cùng roi rơi trên người, nghe vào trong tai, tay Đông Dương liền nắm chặt lại. Cha, nương, người có nghe thấy không? Ngày đó, oan ức của hài nhi nay đã được báo.

Nói không hận? Sao có thể không hận. Ngày đó, ở trong này, bị ép buộc quyết tuyệt cùng tuyệt vọng như vậy, cho dù hiện nay có thể nào cũng không thể quên được. Vết thương đã có, sao có thể làm như không tồn tại?

Dịch Vân Khanh gỡ bàn tay đang nắm chặt của Đông Dương, nhìn lòng bàn tay bị móng tay cào tới rỉ máu. Trừng mắt, bất mãn nói: “Ngươi đây là đang cố tình khiến ta đau lòng sao?”

“Đại thiếu gia…”

Từ sau ước định rời bến trước kia, Đông Dương đã không còn gọi Dịch Vân Khanh là ‘đại thiếu gia’, hiện tại vừa nghe thấy, trong lòng liền nhịn không được mà rung động. “… Ngươi nha, không biết nhìn người.”

Đông Dương nháy mắt, y không biết nhìn người sao?

Dịch Vân Khanh chỉ nắm tay y, cười.

Gần một canh giờ hành hình, tri phủ nắm giữ tốt lắm, không có ai ngất cũng không có ai được nhẹ tay, chỉ có không đứng dậy được, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, nữ tử bị phạt ai cũng nước mắt nước mũi một phen, đau muốn ngất đi cũng vì đau mà tỉnh lại, cuối cùng không một ai dám ngất nữa.

Vệ đại bá được nâng vào từ đường, cúi đầu, trong nhát mắt đó hiện lên oán hận khiến Đông Dương hơi kinh sợ. Nắm thật chặt bàn tay Dịch Vân Khanh trộm nắm lấy, nói: “Bản hầu hôm nay tới là muốn nhìn một chút quê quán cùng thân tộc, ngoài ra còn muốn cấp bài vị cho phần mộ phụ mẫu.”

Dịch Vân Khanh nhìn Đông Dương, bởi vì chuyện bài vị mộ phần này trước đó chưa có thương lượng qua, nhưng nhìn thấy ý oán hận trong mắt Vệ gia, cũng hoàn toàn đồng ý.

Vệ tộc trưởng chỉ bị năm gậy, kì thật đều để các đích tử nhận thay, nhưng nhìn nhi tử, tôn tử bị đánh tới như vậy, người làm trưởng bối như hắn sao có thể không hận? Giận quá nhưng cũng tỉnh táo lại nghĩ, việc hôm nay chỉ sợ không phải trùng hợp. Sớm không về, muộn không về, cố tình về đúng ngày bọn họ vừa quyết xong chuyện con thừa tự? Còn có tri phủ cùng tri huyện không mời mà tới, hiện tại ngẫm lại, nơi chốn đều là sơ hở. Trận gậy gộc này, đáng cũng đã đánh rồi, nhưng tuyệt đối không thể để cho Đông Dương đem phần mộ phụ mẫu mang đi. Vệ tộc trưởng hơn nửa đời người tính kế xem như đã nhìn thấu, việc làm lúc trước của bọn họ đã chọc giận Đông Dương, nghĩ từ trên người Đông Dương giành lại chút ích lợi sợ là không có khả năng, chuyện thừa tự không cần nhắc lại, nhưng chỉ cần mộ phần phụ mẫu Đông Dương vẫn còn ở tại bãi tha ma Vệ gia, vậy thanh danh vẫn còn. Cho dù Đông Dương không có phần tình nghĩa nào với bọn họ, nhưng người khác cũng không dám đắc tội Vệ gia, dù sao bọn họ vẫn là thân tộc, không phải sao? Nhưng nếu mộ phần bị Đông Dương mang đi, chuyện ngày hôm nay sẽ bị truyền ra, khẳng định sẽ biết được chuyện Đông Dương phân đoạn tình cảm cùng Vệ gia bọn họ, lúc đó ai còn có giao hảo với Vệ gia? “… Không..được, người chết phải được an bình, nào có đạo lý động thổ? Đông… Hầu gia, thảo dân biết, chuyện lúc trước Hầu gia còn ghi hận trong lòng, nhưng hôm nay Hầu gia cũng trút được nỗi hận rồi, Hầu gia đại lượng từ bị buông tha cho một nhà thảo dân đi.”

Vệ tộc trưởng kéo thân thể đau đớn lại gần cầu tình, nguyên tưởng rằng hình dạng của hắn bây giờ có thể khiến Đông Dương mềm lòng, nhưng Đông Dương đã quyết tâm. Lại có Dịch Vân Khanh hát đệm, Lương tri phủ tạo áp lực, chuyện mộ phần liền nhanh được quyết định.

Tại một khắc kia, Vệ tộc trưởng bị tức giận mà hôn  mê, ngay cả Vệ đại bá cũng bị một màn này kích thích tới ngất theo.


Dịch Vân Khanh cũng không hứng thútheo dõi màn diễn thê lương kế tiếp, kéo Đông Dương trở về dịch trạm. Bất quá, ba ngày sau sẽ đem việc di chuyển mộ phần thực hiện, lúc sau hồi kinh liền tìm nơi, một lần nữa tu bổ mộ phần cho phụ mẫu Đông Dương.

Về phần Vệ gia về sau, Dịch Vân Khanh không đoán cũng biết, hẳn là vô cùng thê thảm. Nhưng chuyện này thì trách ai đây? Nếu lúc trước có người vì Đông Dương mà bất bình, hôm nay người đó hẳn cũng sẽ không rơi vào cảnh không có lối thoát như bây giờ.

Cho nên nói thiện ác tất báo, không phải không báo chính là thời điểm chưa tới!

Tác giả có lời muốn nói: thật nhớ thì chương rồi ~~~~