Nam thê của Tể tướng

Chương 76: Tiểu hội bàn đào (trung)

Tin tức Thái hậu tổ chức tiểu hội bàn đào đã vang vọng toàn bộ kinh thành trước mười lăm ngày. Truyền ra một trăm tám mươi tấm thiệp phượng thiếp vàng, hoàng thân quốc thích, công huân quý tộc trong lúc nhất thời nhận được tấm phượng thiếp này đều vô cùng vinh hạnh.

Đích thân quản sự công công bên người Thái hậu mang phượng thiếp tới Dịch trạch.

Dịch Vân Khanh tự mình tiếp đãi, vừa hàn huyên vừa dẫn người vào. “Thỉnh công công.”

“Dịch đại nhân khách khí.”  Thái giám đi theo đỡ lấy lão công công, cười tủm tỉm khiêm tốn đáp lời hai câu rồi ngồi xuống. Ngoắc tay sai tiểu thái giám đưa lên phượng thiếp vàng, khẽ mỉm cười, uống trà nói: “Tuân lệnh Thái hậu mang thiếp tới cho Dịch đại nhân, không biết Dịch đại nhân xem xong có gì nghi vấn? Nếu có, vừa lúc chúng ta tại đây, Dịch đại nhân cũng có thể hỏi cho rõ ràng.”

Dịch Vân Khanh mở ra phượng thiếp, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, xong cất kĩ phượng thiếp, áp chế vui sướng xong chắp tay: “Đa tạ công công.” Hàm nghĩa bên trong tấm phượng thiếp, hai người trong lòng đều rõ ràng nhưng không nói ra, việc này không nên để lộ tiếng gió.

Tiền quản gia nhìn thấy, nhanh như chớp chạy đi lần nữa chuẩn bị tạ lễ.

Khuôn mặt được bảo dưỡng thích hợp của lão công công đáp lễ cười nói: “Chúng ta chỉ làm theo lệnh của Thái hậu tới đưa phượng thiếp, thật không dám nhận lễ của Dịch đại nhân.”


Dịch Vân Khanh mang vẻ mặt bất mãn nói: “Công công nói vậy chính là đối với Dịch mỗ có điểm không hài lòng sao?”

“Nào dám nào dám, Dịch đại nhân là trụ cột của triều đình, chúng ta nào dám…”

“Công công nói vậy chính là tự coi nhẹ bản thân, xem thường Dịch mỗ, trong lòng Dịch mỗ, công công vừa là trưởng bối, vừa là người tài ba, vãn bối hướng trưởng bối nói lời tạ ơn có gì mà không dám?”

Lão công có chút dở khóc dở cười, nhưng trong lòng cũng có chút vui mừng. Hắn đã tiến cung làm thái giám từ thưở nhỏ, lăn qua lộn lại cũng đã được vài thập niên, dù có làm lớn tới đâu, ra ngoài được người ta xem trọng cũng vì mặt mũi của chủ tử hắn, nịnh hót nịnh bợ cũng không phải hắn, nói không chừng lúc sau lại chính là cười nhạt khinh bỉ cùng phỉ nhổ. Người như bọn hắn ăn ở tại trong cung không thiếu thứ gì, vàng bạc châu báu dù có nhiều hơn nữa cũng không có nơi để trưng, điều hắn cầu bất quá cũng chỉ là hai chữ ‘tôn trọng’, hai chữ này nói khó thì không khó, nói không khó thì lại khó, dù sao bọn họ cũng không thể được coi là ‘nam nhân’,  nhưng điều này, lão công công hắn lại nhìn thấy từ trong ánh mắt của Dịch Vân Khanh. “… Dịch đại nhân quá khen.” Lấy lý do không thể ra khỏi cung quá lâu, đứng dậy cáo từ.

Tiền quản gia vội chạy tới đưa tạ lễ. Lão công công vốn không muốn nhận, nhưng nghe Dịch Vân Khanh nói là chút đặc sản địa phương cùng chút rượu thuốc liền cười nhận.

Dịch Vân Khanh nhận được phượng thiếp còn chưa có nóng tay, Lý Dịch thị cùng phu quân nàng đã chạy tới, theo sau còn có hai nhà Tam gia cùng Tứ gia.

Lúc đó, lão thái gia đang cùng toàn gia chia sẻ niềm vui khi Dịch gia nhận được phượng thiếp, ngay cả Khang Uyển Nhi đang mang thai cũng được nha hoàn giúp đỡ mà tới dự.

Quản sự bà tử tự mình tới báo, lão phu nhân cùng lão thái gia phất tay áo: “Cho bọn họ vào đi.”

Đông Dương muốn tránh, Dịch Vân Khanh vỗ vỗ tay y, để y ngồi xuống, đối Dịch Khiêm nói: “Khiêm nhi, ngươi đi nghênh đón đi.” Ba nhà đồng thời tới, dù thế nào cũng không giống như hẹn nhau tới cửa uống trà.

Khang Uyển Nhi nghĩ bản thân cũng phải ra tiếp đón, lão phu nhân lại xua tay, để cho nàng ngồi xuống, cười nói: “Uyển Nhi ngươi cứ ngồi đi, cũng chỉ có vài bước chân đường đi, không cần phải mệt nhọc như vậy.”


Dư thị cũng cười, để nàng ngồi xuống bên cạnh, Khang Uyển Nhi ra hiệu cho nha hoàn đỡ nàng ngồi xuống phía sau Dư thị cùng Đông Dương. Không vượt quá Đông Dương, cũng không xem nhẹ Dư thị, thật sự rất tinh tế chu đáo.

Lão phu nhân nhìn thấy, âm thầm gật đầu.

Không bao lâu, một hàng sáu người vào cửa, thay nhau chào hỏi.

Lý Dịch thị cùng Lý lão gia ngồi bên cạnh lão phu nhân, sau là hai đôi phu thê Tam gia cùng Tứ gia. Phía đối diện, ngay bên cạnh lão thái gia chính là đại lão gia cùng Dư thị, sau là Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương, Dịch Khiêm thấy Khang Uyển Nhi đã đổi vị trí, cũng qua đó  ngồi xuống.

“Cha, nương, nhi nữ hôm nay tới, thứ nhất là muốn gửi lễ tiết đoan ngọ tới cha, nương cùng đại ca đại tẩu, sau là muốn chúc mừng Vân Khanh.” Lý Dịch thị cười nói.

Lý lão gia cũng cười tiếp lời: “Còn không phải sao, Thái hậu tổ chức tiểu hội bàn đào để mừng thọ, thiếp mời phát ra cũng chỉ có một trăm tám mươi chiếc, được mời cũng chỉ có hoàng thân quốc thích, công huân quý tộc. Thu được thiệp mời, cho dù là gần cuối ngày, nhưng vẫn là rất có thể diện. Bất quá,…”

Dịch Vân Khanh nhấp nhấp chén trà, giương mắt chờ câu sau của hắn.

“Trong phượng thiếp, thái hậu mời chính là phu thê hai người, Vân Khanh vẫn còn đang thiếu một người đi.”

Lý Dịch thị lấy khăn che miệng cười, đối lão phu nhân nói: “Nương, người cũng biết rồi đó, phượng thiếp này hiện giờ chính là mong muốn của tất cả các quý huân trong kinh. Khi tin tức truyền ra, lập tức có rất nhiều hoàng thân quốc thích đều muốn tạo quan hệ để nhận phượng thiếp, đáng tiếc, lần này đích thân Thái hậu chọn người, không được Thái hậu để mắt tới thì cho dù là hoàng thân quốc thích cũng chưa được nhận. Vân Khanh nhà chúng ta được Thái hậu để ý tới chính là việc vui lớn, nhưng tức phụ Vân Khanh lại không thích hợp để tham dự, đối với các quý huân trong kinh mà nói, vị trí này bỏ trống cũng thật là quá lãng phí.”


Đông Dương mím môi, nhíu mày.

Lão phu nhân nhíu mày, dù muốn giúp Đông Dương nhưng điều này cũng là sự thật, từ trước tới nay chưa từng có chuyện nam thê trong nhà quan viên có thể tham dự cung yến.

Khang Uyển Nhi nhấc nhấc mi cười, đối Đông Dương nói: “Tiểu phụ thân, không phải người vừa mới nói muốn đi hậu viện xem đào thụ sao? Nhi tức bồi người cùng đi.” Khang Uyển Nhi nói vậy cũng là bởi vì nàng biết Đông Dương không thích gặp Lý Dịch thị, thứ hai chuyện này cũng là chuyện thực, Thái hậu tổ chức tiểu hội bàn đào, cũng chính là dựa vào tám cây đào mà Đông Dương chăm sóc. Không có tám cây đào này, Thái hậu đào đâu ra cái tiểu hội bàn đào chứ?

Đông Dương nghĩ nghĩ chuẩn bị đứng dậy. Dịch Vân Khanh lại vỗ vỗ tay y, để y ngồi xuống, ánh mắt ý nói an tâm, đừng vội. Quay đầu nhìn Lý Dịch thị, khẽ nhếch môi: “Phượng thiếp của Thái hậu cũng đã được đưa tới, có đi hay không đều là do mình, tại sao lại nói là lãng phí.” Ngữ điệu có chút hạ xuống, mí mắt hơi nhếch lên: “Vả lại, ai nói Đông Dương không đi?”

Mọi người đều cả kinh, ngay cả Đông Dương cũng kinh ngạc mà nhìn Dịch Vân Khanh.

Tam nương ngồi im được một lúc lâu, nghe xong lời này nhịn không được mà bát quái nói: “Vân Khanh a, cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói lung tung a, bị người có tâm nghe thấy, không cẩn thận lại đi cáo ngươi tội ngỗ nghịch.”

Lý Dịch thị cũng khuyên nhủ: “Còn không phải sao, Vân Khanh. Từ trước tới nay, chưa từng có tiền lệ nam thê có thể đi dự cung yến, chuyện này bị Thái hậu biết được, cho dù Hoàng thượng có nhìn trúng ngươi cũng không thể tránh được liên lụy.”

Lý lão gia ánh mắt bất thiện hướng tới Dịch Vân Khanh, trong lòng đang nghĩ, có nên hay không mang lời này tới báo quan, nói thật hắn rất không vừa lòng với vị chất tử này, rõ ràng có khả năng lại không chịu giúp đỡ hắn, dù thùng rỗng kêu to cũng không được, lại vô duyên vô cớ bị người ta ở sau lưng trào phúng.

“Triều đình ta mặc dù chưa từng có tiền lệ nam thê có thể tham dự cung yến, nhưng cũng không nói rõ hay quy định là không thể. Chỉ cần Thái hậu chấp thuận, Hoàng thượng đồng ý, có gì không thể chứ?” Dịch Vân Khanh từ trong ống tay áo lấy ra thiếp vàng đưa cho lão thái gia. “Gia gia, đây là phượng thiếp từ chỗ Thái hậu. Phía trên rõ ràng đề tên Đông Dương, cũng không có ai có gan làm giả.”


Lão thái gia nhận lấy, lão phu nhân cũng nhịn không được mà nhoái người sang xem. Chính xác mà nói, ở dưới tên Dịch Vân Khanh, kia rõ ràng chính là danh hiệu “Dịch Vệ thị” của Đông Dương, so với tự thể của phượng thiếp, thật không thể nói là giả được.

Dự thị nhịn không được mà nở nụ cười, đối Đông Dương nói: “Thái hậu nương nương đích thân hạ thiếp mời, Đông Dương  ngươi cũng không thể cự tuyệt.”

Đông Dương sửng sốt, tựa hồ còn đang hoài nghi xem bản thân có phải đã nghe lầm rồi không.

Khang Uyển Nhi cười cười, nói: “Tiểu phụ thân,  người cũng không thể cứ thế mà ngẩn người a. Tham gia tiểu hội bàn đào của Thái hậu nương nương, đầu tiên, người cần phải chuẩn bị một bộ y phục mới, giầy vải đai lưng cũng không thể qua loa, còn có trang sức cũng cần phải chuẩn bị.”

Dư thị vỗ tay: “Đúng là tất cả đều phải được làm theo yêu cầu.” Nói xong vẻ mặt vừa lòng nhìn Khang Uyển Nhi. “May là Uyển Nhi còn nhớ tới, bằng không, tới lúc đó lại vội quá không chuẩn bị được. Đi, Đông Dương, chúng ta mang ngươi đi may bộ y phục mới, còn có Lưu gia,” quay đầu nói với quản sự bà tử “Đi tới Giác Tú phường, đem thợ giỏi nhất mời tới, sau đó tới Trân Bảo các bọn họ mang chút đồ tới, phải nói bọn họ chọn hàng tốt nhất, nếu dám mang hàng nhái, hàng tứ phẩm tới, bản phu nhân nhất định sẽ không tha cho bọn họ!”

Quản sự bà tử cười lĩnh mệnh đi.

Lý Dịch thị, Lý lão gia cùng hai đôi phu thê Tam gia, Tứ gia nghe xong cũng nhịn không được mà ghen tị. Giác Tú phường, Trân Bảo các chính là thanh y tú lâu tốt nhất kinh thành, cũng là bảo lâu có vật phẩm trang sức tốt nhất, hình thức mới mẻ độc đáo, chế tác tinh xảo, quan viên đại trạch bình thường cũng không thường xuyên dám lui tới. Nơi đó chỉ làm sinh ý với hoàng thân quốc thích, công huân thế gia, tương truyền nơi đó đều lấy nguyên liệu chế tác từ trong cung ban cho, được người trong kinh xứng danh ‘tiểu ngự chế phường’. Nhưng từ trong miệng Dư thị nói ra lại tùy ý như vậy, có thể nói là đại kích thích những người này, chứng tỏ Lý Dịch thị bọn họ không có cùng cấp độ.

Dư thị cũng không để ý tới những người này đang hâm mộ ghen tị thế nào, sai nha hoàn cẩn thận giúp đỡ Khang Uyển Nhi, sau hướng lão thái gia lão phu nhân cáo lui, đem Đông Dương đi may y phục cùng lo chuyện phục sức.

Tức phụ mang theo cái bụng lớn, Dịch Khiêm cũng lo lắng đi theo. Dịch Vân Khanh uống ngụm trà lấy cớ đi thư phòng.

Lão phu nhân cười tủm tỉm nhìn theo bọn họ rời đi, về sau cũng ra nhuyễn tháp nằm chợp mắt.


Lão thái gia lớn tuổi, cũng không muốn nói chuyện, đại lão gia cũng không ham hàn huyên. Nha hoan quản sự hầu hạ nghiêm chỉnh đứng đó nín thờ chờ chủ tử sai khiến.

Trong lúc nhất thời, không khí có phần ngưng đọng, người đầu tiên đứng ngồi không yên chính là Tam gia cùng Tam nương, sau là đôi phu thê Tứ gia, Lý Dịch thị cùng Lý lão gia tuy rằng cực lực làm hòa hoãn không khí, nhưng tính ra bọn họ chạy tới cửa lại bị huých trúng mũi mạnh nhất, hơn nữa chuyện Đông Dương được đích thân Thái hậu điểm tên mời tới tiểu hội bàn đào làm kinh ngạc không thôi. Nghĩ tới hàm ý của việc này, ngồi không nổi được chốc lát cũng nhanh cáo từ.