Phiên ngoại không cần xem (tên chương là tác giả tự đặt a) – phiên ngoại viết về cuộc sống của Đông Dương trước khi gả cho Dịch gia.
Đông Dương là một hài tử mà mười dặm tám phương ai cũng đều khen là một hài tử tốt, thành thật, lương thiện, lại có trách nhiệm, từ nhỏ đã không còn nương, cùng phụ thân sống nương tựa lẫn nhau. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã cùng phụ thân lên núi săn thú việc mà ngay cả người lớn cũng phải chịu không ít vất vả, vậy mà đứa nhỏ Đông Dương lại không khóc không nháo, quả thực rất thành thật, thuận theo người khác khiến ai cũng không thể kìm lòng yêu quý.
Người xưa cũng đã nói người tốt thường không thọ, tai họa di ngàn năm, lão thợ săn nổi tiếng ấy liền như vậy mà ra đi, lưu lại đứa con trai độc nhất mới mười hai tuổi. Tuy nói, Vệ gia còn trưởng bối, nhưng những vị trưởng bối này, ai, có hay không cũng không quan trọng.
Mất đi người thân duy nhất, Đông Dương vô cùng đau khổ, chính là y nhớ rõ những lời phụ thân đã dạy, nam nhân phải kiên cường.Cho nên y đem đau đớn kịch liệt giấu ở trong lòng, y phải là đứa nhỏ có trách nhiệm như lời phụ thân dạy. Cho nên y bất kể thế nào cũng đồng ý cho đại bá đến ở nhà y, cũng không so đo chuyện đại bá thu tiền săn thú mà y kiếm được, y nghĩ bị đại bá chiếm chút tiện nghi này thì cũng có là gì? Y cũng không thiếu chút tiền đó.
Thế giới của y đơn thuần chính là sự hàm hậu, y cho rằng, bất kể đại bá của y có chiếm tiện nghi này nọ thì đại bá cũng sẽ không có lợi, tiện nghi lớn hơn sẽ ở lại với y, sau này, khi y trưởng thành, trở thành người quản lý gia đình, y sẽ thú một nữ tử hiền thục, hai phu thê cứ vậy sống bên nhau giống như phụ thân mẫu thân y cả đời ân ái, sinh một nam một nử hài tử. Chờ nhi tử lớn lên, y sẽ dạy nó săn thú, nữ tử thì để thê tử dạy nàng tài nghệ may vá thêu thùa. Y không cầu quá nhiều phú quý hay thể diện,cũng không giống mọi người có thê thiếp thành đàn, chỉ cần thú một vị thê tử thục nữ hiền hậu, y liền hài lòng.
Đây là cuộc sống bình thường nhất của dân chúng, cũng là niềm hạnh phúc giản đơn của họ, chỉ là có chút khả năng lo lắng được tiền bạc trong nhà, nhưng Đông Dương lại không hiểu vì sao, tại sao niềm hạnh phúc đơn giản đó lại quá khó với y như vậy?
Y chưa từng nghe thấy phụ thân nói tới chuyện hôn sự của y, càng không có cái gì mà chỉ phúc vi hôn, cho dù có chuyện như vậy, nhưng y là nam nhân, sao lại thành y đi gả cho người, làm vợ người ta? Tuy rằng không có lệ cấm nam thê, nhưng đó chính là điều khiến con người ta không thể sống nổi.
Từ đại bá cùng các lão nhân trong tộc nghe được tin này, Đông Dương cơ hồ cho rằng y nghe nhầm, y không thể tin rằng mấy vị đại bá lại đem y gả cho cái gì Bình Dương Dịch gia, làm nam thê ở nhà đó! Hơn nữa mọi người lại cho rằng đây là một hôn sự vô cùng tốt.
Y không muốn làm nam thê, cũng không muốn cái gì phú quý, y có tay có chân, nghĩ tới chuyện này, chỉ muốn tìm cách trốn đi.
Y cho là sẽ có người thay y nói vài lời công đạo, y cho rằng những người bình thường vẫn giao hảo sẽ vì y mà cầu tình với tộc trưởng, nhưng họ bình thường đối xử với y tốt như vậy cũng chỉ là vì y vẫn luôn hiếu kính với họ sao? Khi lợi ích cá nhân được đặt ở phía trước, mấy đoạn giao tình nông cạn đó còn được bao nhiêu.
Y lần đầu tiên nhận ra lòng người thật đáng sợ.
Những người quen cũ trong tộc lần lượt kéo tới, tất cả trưởng bối, nam đinh của Vệ gia cũng tới, một đám nhân danh tổ tiên Vệ gia mắng y bất hiếu, nghịch tử, mắng y hại Vệ gia, cũng chỉ vì y không muốn trở thành nam thê.
Đông Dương quỳ trên mặt đất, trong lòng như đang rỉ máu, nhìn bài vị phụ thân y mà trong lòng như có lửa đốt. Tộc lão dùng quải trưởng giáng lên lưng y từng đợt, lưng y vẫn thẳng nhận lấy từng đợt, nhưng khi đại bá giơ lên bài vị của cha mẹ y, dọa sẽ xóa tên họ ra khỏi gia phả thì Đông Dương liền không dám tin mà nhìn người đại bá của y.
Mọi chuyện đều xem ở trong mắt, phụ thân y chưa từng bạc đãi qua vị đại bá này, hàng năm luôn lấy đủ mọi lý do để mượn mấy chục lượng bạc nhưng phụ thân y cũng chưa từng đòi lại, mỗi lần bắt được con mồi trân quý, phụ thân y còn cố ý dặn dò sai y mang qua cho, còn có quà tặng lễ tiết hàng năm, đều khiến cho những người xung quanh phải ghen tị. Có người còn từng nói, vị đại bá này của y đều là do nhà y nuôi sống, phụ thân y cũng chỉ cười cười cho qua, chưa từng để trong lòng, khi phụ thân y qua đời cũng dặn dò y phải chiếu cố đại bá, y cũng đáp ứng. Là người thân, nói cái gì chính là cái đó, cho dù đường ca đường tỷ của y chưa từng cho y một cái sắc mặt hòa nhã, hậu bối cũng từng mắng y ngốc y cũng nhận, y chỉ cầu đại bá vì chút điểm ân tình này mà cầu tình cho y. Chút yêu cầu này cũng quá mức sao?
Súc sinh còn biết cảm ơn, nhưng vị đại bá này chiếm hết tiện nghi lại còn dám nói sẽ xóa tên phụ thân mẫu thân y ra khỏi gia phả sao?Đây chính là heo chó cũng không bằng.
Đông Dương lần đầu tiên biết hối hận, phải sớm biết rằng vị đại bá của y ngay cả heo chó cũng không bằng, lúc trước thật không nên cho hắn vào nhà!
Mặc kệ y phản kháng thế nào, kháng cự ra làm sao, nhưng đối mặt với chuyện phụ mẫu trở thành cô hồn dã quỷ không có nhà, y không thể không khuất phục.Đại bá y có thể không cần, nhưng y không thể không quan tâm tới phụ mẫu y.
Y phục cưới đỏ tươi, kiệu hoa đỏ rực, trong tai nghe thấy âm nhạc báo hỉ, Đông Dương ngồi trong kiệu hoa, che khăn uyên ương, cúi đầu nhìn chằm chằm trái táo tinh thần đang nắm trong tay, lập gia đình, làm nam thê…? Đông Dương cười khổ, y thật chưa từng nghĩ tới.
Hỉ nhạc thật khiến cho người ta thấy đau đầu, Đông Dương nhấc lên hỉ khăn, vén sa liêm lên một chút, liếc mắt một cái liền trông thấy thiếu niên đang cưỡi ngựa đi đằng trước, thiếu niên mặc phục sắc đỏ rực của tân lang càng phát ra tướng mạo anh tuấn bất phàm, ánh mắt kiên định cùng vẻ mặt ác liệt ai cũng có thể nhìn ra rằng hắn đang không vui, nhưng trong khung cảnh này lại có chút chìm liễm phong nhã, khiến cho người ta nhìn thấy thật khó quên.
Đây là khí độ của quý công tử thế gia sao? Đây chính là… tân lang của y sao?
p/s: (M là beta lười đây) Xin lỗi mọi người vì lâu lắm lắm mới up chương mới. Dạo này m bận làm bài tốt nghiệp nên ko thể kịp thời beta truyện nên dẫn đến là mấy tháng ko có truyện up lên ạ. M thành thật xin lỗi mọi người. M sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ để bù cho thời gian vừa qua, xin mọi người thông cảm cho m. >.