Nam thê của Tể tướng

Chương 69: Tam gia tới cửa (hạ)

Tiền quản gia buồn cười, đối Dịch Khiêm lén dựng thẳng ngón cái: tiểu thiếu gia, lời này của ngài cũng thật tổn hại a.

Tam gia tức giận, tính nết chưa tiến bộ từ mấy năm qua, chỉ vào Dịch Khiêm mắng.

Tiền quản gia khụ một tiếng, đối Tam gia nói: “Mặc kệ ngươi phải hay không phải là Tam thúc của đại nhân, muốn nói gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận nha.”

Tam nương vội kéo Tam gia một phen, dùng ánh mắt khuyên hắn đừng phá hư đại sự.

Dịch Khiêm liếc mắt, lành lạnh nói: “Là thật hay giả thì thái gia gia nhìn thấy liền biết. Đương nhiên, nếu các ngươi không phải là Tam bá gia, thì sẽ không dám tiến vào.Suy nghĩ cho kĩ, đại môn này tiến hay là không? Không vào, cũng được, Tiền quản gia, cầm biển số nhà đi thỉnh quan phủ đến, nói có người giả mạo là thân thích của chúng ta tới cửa có mưu đồ gây rồi, để quan phủ đem bọn họ vào nhà giam thẩm vấn. Dưới chân thiên tử, là nơi hoàng thành trọng yếu, lại có điêu dân dám giả mạo thân thích quan gia, nhất định phải bị trừng trị nghiêm khắc!”

Tam gia cũng không dám kinh động quan phủ lại càng không dám vào nhà giam, lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử mà cho rằng, Dịch Vân Khanh sẽ ngấm ngầm thông đồng với quan phủ mà hại hắn trong lao tù, đến lúc đó, tội danh giả mạo thân thích quan gia sẽ được hạ xuống, một nhà Tam gia bọn họ khẳng định phải chết mà không có ai đứng ra nói chút công đạo cho bọn hắn.

Tiền quản gia thấy một màn này liền buông lỏng, trưng cầu ý Dịch Khiêm, được y đồng ý liền nói hai ba câu cấp cho Tam gia cái bậc thang, dẫn toàn gia vào trong.

Tam gia không tình nguyện mà đứng dậy, đi lên bậc thang, sau lại ngay lập tức khóc đến tê tâm liệt phế đi vào đại môn.


Đại môn đại gia tộc chỉ có đích tử được đi, nào có đạo lý thứ tử còn chưa được xác nhận được đi qua?

Tiền quản gia thầm nghĩ chết tiệt, Dịch Khiêm người nhỏ cũng ngăn không được, may mắn hai tiểu thư đồng trạc tuổi mười lăm mười sáu thông minh lanh lợi mà lủi đi lên va vào Tam gia, sau lại vội quỳ xuống thỉnh tội.

Một màn công phu này, Tiền quản gia cùng một vị quản sự khác ngoài cười mà trong không cười ngăn trước mặt Tam gia. “Tam gia, cửa ở bên kia.”

Dịch Khiêm nở nụ cười châm chọc, phất tay áo đi vào đại môn trở về tiểu thư phòng.

Đông Dương chạy tới đón, hỏi: “Thế nào rồi?”

“Không có việc gì, cũng đã đi vào trong rồi.Ở trước cửa, nhi tử thấy có cả quản sự bên người thái gia gia, xem ra cho dù nhi tử không ra mặt thì thái gia gia cũng sẽ ra mặt.” Bất quả, kết quả kia cũng không phải là điều Dịch Khiêm muốn. Dựa vào cái gì để tôn kính với mấy người thân thích như vậy?Cho dù không cho vào lấy gậy đánh đuổi đi cũng không sai, lại còn muốn đích thân gia chủ ra ngoài thỉnh vào sao?Nằm  mơ!

“Đi vào là tốt rồi. Quỳ gối gào khóc trước cửa như vậy cũng không tốt.”Nói thật, tuy là còn ngại mặt mũi trưởng bối nhưng Đông Dương vẫn không nghĩ rằng người trong nhà lại có thể như vậy, nhưng trong lòng y cũng đích xác có chút căm ghét Tam gia. Nhớ tới Tam gia, Đông Dương liền nghĩ tới Dịch Vân Xuân:“Ngươi có thấy Lục thúc của ngươi không?”

Dịch Khiêm sắc mặt cổ quái, lắc đầu: “Có thấy, nhưng nếu không phải là đã từng quen biết, thật sự sẽ cho rằng Lục thúc mới là trưởng tử. Khí sắc tiều tụy, vẻ mặt ảm đạm, so với Tam bá cũng già đi không ít.”

Dịch Vân Xuân so với Dịch Vân Thanh thì thành thật hơn nhiều, Tam gia Tam nương cũng không phải người đối xử công bằng, sinh kế cả nhà trong mấy năm nay chỉ sợ không sai biệt lắm đều rơi trên người Dịch Vân Xuân thành thật.


Đông Dương nghĩ ngợi liền muốn đi gặp.

Dịch Khiêm kéo hắn: “Tiểu phụ thân ngươi lúc này đi thuần túy là khiến mình khó chịu. Ở đại môn đã diễn một trò như vậy, thấy thái gia gia lại càng làm quá, một phen nước mắt nước mũi, nhìn thấy cảnh đó liền ảnh hưởng tới việc ăn uống.”

Đông Dương có chút dở khóc dở cười: “Đó là trưởng bối, ”

“Là trưởng bối thì cũng phải có bộ dáng trưởng bối chứ?”Dịch Khiêm phản bác. “Vừa rồi ở đại môn, tiểu phụ thân không biết chứ, Tam gia liền làm bộ vừa khóc vừa tiến thẳng tới đại môn, nếu không phải hai thư đồng bên cạnh nhi tử thông minh tiến lên va phải, để cho y thực hiện được ý đồ liền thành chuyện khiến người ta cười nhiều tới rụng răng luôn đó! Kia  nha, mặt mũi phụ thân xem như là mất hết.” Đỡ Đông Dương ngồi xuống ghế, đem chén trà ấm đặt vào tay y, nói: “Dù sao nhi tử cũng đã cho người đi thông truyền, nói tiểu phụ thân người không thoải mái. Một màn diễn trò khóc thét này, cũng không khiến người ta sốt ruột.”

Đông Dương cũng không muốn đi nghe Tam gia biện giải thế nào cầu xin tha thứ ra sao, phái đại nha hoàn đi nghe chút tin tức, căn dặn nàng phải tùy thời thông báo, lúc này mới lại tĩnh tâm đến xem Dịch Khiêm học bài.

Sở liệu của Dịch Khiêm cũng không sai biệt lắm, Tam gia Tam nương vừa thấy lão thái gia, lão phu nhân liền quỳ gối bên chân mà khóc nói, rằng vài năm nay sống thế nào, tưởng niệm lo lắng cho mọi người ra làm sao, đi tìm kiếm mọi người như thế nào, giải thích trước kia vì sao lại thất lạc mọi người, tóm lại, đem chính mình nói thành một đại hiếu tử.

Lão phu nhân bị nói tới đau đầu, lại thấy một nhà khóc tới vô cùng thế thảm, trong lòng liền không chịu nổi. Nếu không phải không hợp quy củ, nàng chỉ sợ sẽ tìm mười bảy mười tám cái lý do mà trốn vào buồng trong nằm.

Như là đang khóc tang khiến lão thái gia cũng phải phiền lòng, vỗ lên bàn, nói: “Đủ rồi!”

Tam gia vội im miệng: “Cha~”

Lão thái gia xua tay, nhìn toàn gia: “Hai năm trước cũng đã tìm được Vân Thục, hiện tại đang trên đường tới kinh thành, đến lúc đó một nhà đoàn tụ xem như là ông trời có mắt đi.”


Tam gia lau nước mắt, khóc ròng nói: “Nhờ hồng phúc của phụ thân mà nhi tử có thể bảo toàn được một nhà…”

Bị mất giấc ngủ trưa lại bị nháo như vậy, sắc mặt lão thái gia lộ rõ vẻ mệt mỏi, đưa tay đánh gãy lời hắn, nhìn về phía Dư thị nói: “Lão đại tức phụ, ngươi cho người thu thập gian nhà ở tiền viện, trước hết để tam gia ngụ ở đó, về sau thế nào thì xem ý tứ của Vân Khanh.”

Lời nói của lão thái gia khiến cho trong lòng Tam gia Tam nương vô cùng kinh ngạc, trao đổi ánh mắt liền gào khóc, nhưng lão thái gia cũng không muốn bàn thêm.Dư thị tiếp lời, phân phó hai câu, Tiền quản gia cho người dẫn đường, toàn gia gào khóc nửa ngày liền bị nửa ép buộc rời khỏi viện tử.

Dư thị cáo lui.

Đại nha hoàn đắc lực bên người lão phu nhân thấy vậy, lanh lẹn thu thập đồ đạc rồi lui ra bên ngoài.

“Lão gia đừng suy nghĩ nhiều.Nhiều năm như vậy cũng đã có nhiều chuyện so với hôm nay cũng đâu có kém nửa điểm, suy nghĩ nhiều lại khiến chính mình tự tìm phiền phức.” Lão phu nhân khuyên giải, lão thái gia thở dài.

Vừa đến cửa đã quỳ gối gào khóc như thể nhà có tang khiến người ngoài nhìn vào chê cười, lại còn chơi xấu muốn đích thân chủ gia ra đón từ ngoài cổng, sau khi vào trong cũng chỉ lo khóc thét kể lể rằng bản thân ở năm có thảm họa chiến tranh đó đã phải chịu khổ thế nào, nhưng cũng không thèm ngẫm lại, Tam gia nhà hắn ngoài hắn còn có ba nam đinh trưởng thành, so với Đông Dương một mình vừa phải chiếu cố bốn người già cả bọn họ cùng với Dịch Khiêm còn nhỏ còn phải chịu khổ gấp bao nhiêu?

“Bên phía lão đại đã phái người đi thông tri chưa?”

“Nghe lão đại tức phụ nói, đã phái người đi rồi.”

Lão thái gia lau mặt: “Vân Khanh thì sao?”


Lão phu nhân gật đầu.Việc này mặc dù Dịch Vân Khanh không thể trở về ngay thì vẫn phải nói cho hắn biết.

“Chờ lão đại trở về kêu hắn tới gặp ta.”Lão thái gia nói xong, cảm thấy mí mắt nặng trịch liền nằm xuống. Lão phu nhân ra hiệu nha hoàn mang chăn tới, tự tay đắp cho lão thái gia.

Nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của lão thái gia, lão phu nhân thở dài: “Ai, nữ nhân a, thật sự đời trước đã…”

Dịch Vân Khanh nghe xong tin tức cũng không nói lời nào, nhưng buổi chiều vẫn mở tiệc chiêu đãi. Trên bàn cơm, Tam gia vừa thấy Dịch Vân Khanh liền nhiệt tình khen ngợi, nói tới giống như thần tiên, lão thái gia cố tình ngắt lời hai ba lần mà cũng chưa giảm được sự nhiệt tình này.

Dịch Vân Khanh chỉ thản nhiên cười, thản nhiên xã giao, nhưng lời khen của Tam gia cũng khá xuôi tai, theo lời Tam gia thì đợt chiến hỏa đó một nhà Tam gia đã chạy trốn khỏi Dương Châu tới một trấn nhỏ ở trong núi, ở cũng được vài năm, tin tức trong trấn đó cũng không thông, lại còn là thâm sơn cùng cốc, lần này biết được tin cũng là vì chuyện thông thương với hải ngoại của Dịch Vân Khanh đã góp nhiều tiền cho quốc khố khiến mọi người ai cũng biết cũng bàn tán nên bọn họ mới vô tình mà nghe được. Bởi vì lo lắng lão thái gia cùng lão phu nhân, cho nên vội vàng bán nhà ở trấn trên rồi vòng vo chạy tới kinh thành.

Dịch Khiêm nghe xong cười lạnh. Lo lắng lão thái gia lão phu nhân là giả, đến phân phú quý mới là thật, còn nói là đã bán phòng ở để chạy tới đây không phải ý là muốn thông báo các ngươi đã không còn chỗ nào để đi sao? Muốn khiến thái gia gia thương hại mà lưu lại đây thì cứ việc nói thẳng, quanh co lòng vòng ám chỉ như vậy làm gì? Điểm tâm tư này có ai còn không rõ sao?

Dịch Vân Khanh cũng thấy rõ. Nếu thật sự là hiếu thuận, năm đó chiến hỏa đã không chỉ lo cho bản thân mà không thèm hỏi han một tiếng đã chạy trốn trước, chiến hỏa kết thúc cũng không tới Dương Châu hỏi thăm tin tức cẩn thận, nếu cẩn thận hỏi thăm hoặc quay lại Dương Châu xem một cái, mặc kệ là chuyện trùng kiến lại thôn cũ hay tin hắn nhậm chức tri phủ Dương Châu, tùy tiện tìm một người đều có thể biết được. Đáng tiếc, tam gia cũng không ngờ, mà thật ra nghĩ tới chuyện này chỉ sợ tới lúc này cũng không nghĩ hắn, Dịch Vân Khanh gia nhập quân ngũ lại có thể sống sót trở về, lại còn gây dựng được tiền đồ, hay cũng không ngờ Đông Dương có thể chiếu cố tứ lão an toàn, thoát khỏi chiến hỏa đi?

Sau bữa cơm chiều đều tự nghỉ ngơi. Dịch Vân Khanh ở trên giường kéo tay Đông Dương nói: “Một nhà Tam thúc kia, tiểu tâm tư có rất nhiều, tốt hơn là ngươi nên tránh họ.”

Đông Dương gật đầu, không thể trêu vào, đối phương cũng không thể đuổi theo y mà tính kế. Sau một lúc lâu, hỏi: “Vân Khanh, việc này ngươi thấy thế nào?”

Nghe Đông Dương gọi tên mình, Dịch Vân Khanh thực cao hứng, ôm sát sau đó vỗ lưng an ủi y, nói: “Cho dù một nhà Tam thúc ở đây, ta cũng có biện pháp khiến họ không dám phá hư chuyện gì. Nhưng bình thường chỉ có ban ngày bắt kẻ trộm nào có chuyện đề phòng cướp ngày? Nghe ý tứ của gia gia, hẳn đã sai cha ở bên ngoài tìm phòng ở, chỉ cần thu thập xong, chỉ sợ người cũng bị khuân qua đó.”


“Tam thúc sẽ chịu sao?”Sau chuyện hôm nay, thực đã tự đem mình thành chủ nhân của nơi này.

Dịch Vân Khanh cười nói: “Không chịu cũng phải chịu. Nếu tam thúc an phận thủ thường ở lại kinh thành, không sinh sự, một đời an bình sẽ là chắc chắn, nếu như không làm được, thật là tự đào hầm cho chính mình.” Ở nơi kinh thành này, thứ tử so với đích tử căn bản là không thể so sánh, huống chi đã sớm phân ra? Đích tử ở nhà hưởng hết vinh hoa phú quý, thứ tử lại phải ăn bữa hôm nay lo bữa sáng mai cũng không ít. Nếu tam thúc hắn thật sự không nhìn ra được, liền sẽ thành cảnh ăn bữa nay lo bữa mai. Dù sao, lời đồn đãi về hắn cũng đã đủ  nhiều, không cần thêm.