Nam thê của Tể tướng

Chương 65: Hồi kinh

Tin tức đội tàu an toàn trở về đã được khoái mã truyền tới kinh thành, Chu Lễ biết tin vội phái Ngự sử tới Phúc Châu, một là hộ tống sứ thần lên kinh; hai là áp tải vật tư của thương thuyền, ba là tuyên chỉ lệnh Dịch Vân Khanh hồi kinh.

Trước là khẩu dụ, sau lại là thánh chỉ, cũng may Dịch Vân Khanh đã sớm có chuẩn bị nên cũng không đến mức luống cuống tay chân, hàng hóa của thương thuyền được kiểm kê không sai biệt lắm, những việc tiếp theo cũng đã được lên kế hoạch, dặn dò thông phán chú ý tới chuyện này rồi liền lên đường hồi kinh.

Một đường đi đều được quan phủ các địa phương hỗ trợ, cho nên hành trình so với dự tính được rút ngắn đôi chút.

Trước ngày lập đông một ngày, Đông Dương nhận ra bản thân đã cách xa kinh thành cũng đã được hơn hai năm. Y vẫn còn nhớ rõ, hai năm trước Dịch Khiêm hai mắt đẫm lệ theo chân tiễn họ ra khỏi cửa thành, hình ảnh lưu luyến ấy giống như mới chỉ diễn ra hôm qua thôi. “Sau khi vào đông thì cửa thành sẽ đóng sớm nên bảo quản gia đi nhanh lên một chút.”

Sau khi vào thành liền một mạch chạy thẳng tới Dịch trạch.

Trong nhà, lão thái gia, lão phu nhân cùng đại lão gia và Dư thị đang dùng cơm chiều, Tiền quản gia chạy tới báo tin vui, tứ lão nhân lập tức buông bát đũa xuống. Lão phu nhân được Dư thị nâng dậy, vừa vui mừng vừa oán trách: “Đứa nhỏ này nhất định là lại lo lắng mà gấp gáp trở về, cũng không thèm để ý tới thân thể của mình.” Nghĩ tới trễ như vậy mới trở về khẳng định vừa mệt vừa đói, lão phu nhân vội kéo Dư thị: “Mau, lão đại tức phụ, kêu trù phòng nhanh chuẩn bị cơm canh nóng, phái hai nha hoàn thông minh cùng quản sự tới viện của Đông Dương nhìn xem có phải thu thập thêm gì không, cần nhất chính là chuẩn bị chút lò sưởi, để phòng ở không bị lạnh như băng.”

Đồng dạng lão thái gia đang được đại lão gia nâng dậy tiếu a a sờ sờ chòm râu trắng, cười nói: “Những điều này đều là thứ yếu, quan trọng chính là phái người tới thư trai đem Khiêm nhi đón trở về.”

“Đúng rồi, mấy ngày nay Khiêm nhi ngày nào cũng nhắc tới, nói gần hai năm rồi không được gặp Đông Dương.”Lão phu nhân cười phụ họa, dù không phải thân sinh nhưng cảm tình giữa Đông Dương cùng Dịch Khiêm còn hơn cả thân sinh.

Dư thị cười, ứng lời.

Mọi người vừa mới ngồi lại vào chỗ của mình, thì sương mành đã được xốc lên.


Đông Dương bước vào trong phòng, nha hoàn vừa dứt lời truyền đạt đã quỳ xuống hành đại lễ.

Lão phu nhân vội đưa tay nâng y đứng lên, Dư thị xuống khỏi nhuyễn tháp tự mình giúp đỡ, giọng hơi trách cứ: “Ngươi, đứa nhỏ này.” Nói xong liền để Đông Dương ngồi vào ghế.

Lão thái gia cao thấp đánh giá khí sắc Đông Dương, âm thầm gật đầu.

Đại lão gia hỏi: “Vân Khanh lúc nào thì vào cung?”

“Sáng mai cùng sứ tần hai nước cùng nhau vào cung, bất quá nghe ý tứ của đại thiếu gia thì có rất nhiều công vụ cần nói với Hoàng Thượng, chỉ sợ buổi chiều mới có thể trở về.” Hắn là sáng sớm đã bắt đầu chạy về kinh thành, bằng không cũng sợ là phải lưu lại một đêm ở dịch trạm ngoài thành.

Lão phu nhân nghe xong, vui mừng gật đầu: “Chỉ cần bình an trở về là tốt, muộn một chút cũng không sao.” Ở thời gian mà Dịch Vân Khanh rời bến, toàn gia ở lại kinh thành đều phải lo lắng đề phòng, rất sợ phát sinh chuyện bất trắc ngoài ý muốn nào, nghe được tin tức mấy ngày nay, lão phu  nhân cũng chưa thể ngủ ngon giấc.

Lải nhải một trận, nha hoàn một lần nữa chuẩn bị xong cơm nóng canh ngọt, mọi người lại cùng nhau dọn bữa, quản sự liền báo đã đón được Dịch Khiêm từ thư trai về tới đây.

Đông Dương lập tức có điểm ngồi không yên, lão phu nhân cùng Dư thị đối diện mỉm cười, xua tay cười nói: “Đi đi. Từ khi biết các ngươi về, Khiêm nhi mỗi ngày đều phải phái người trở về hỏi hai ba lần, ngay cả thư đều đọc không nổi nữa.”

Đông Dương cười mỉm, đứng dậy đi ra khỏi phòng nghênh đón.

Dư thị cười nhìn Đông Dương vội vàng ra ngoài, cùng lão phu nhân cười nói: “Nếu để người không biết chuyện nhìn thấy, còn tưởng rằng y mới là thân sinh đâu.”

Lão phu nhân cũng cười: “Còn không phải sao, ngày xưa Khiêm nhi đối chúng ta đều bày bộ dáng tiểu đại nhân, nhưng chỉ đối Đông Dương mới giống một đứa nhỏ.”

Lão thái gia nghe xong trêu ghẹo lão phu nhân, cười nói: “Là ta già rồi hay cái mũi hỏng rồi? Sao ta lại nghe được một cỗ chua chua ở đây?”


Lão phu nhân trừng lão thái gia.

Dư thị cùng đại lão gia cúi đầu cười khẽ.

Còn ở ngoài phòng, thanh âm vui mừng của Dịch Khiêm truyền tới. Xốc mành vào cửa trước chào hỏi tứ lão nhân, sau đó nhanh chóng cùng Đông Dương ngồi lại bàn ăn, ăn cơm, ăn cơm, nhưng hai mắt cứ chăm chú nhìn Đông Dương.

Tứ lão nhìn thấy trong lòng cười thầm, sau khi ăn xong thì nhanh chóng để Đông Dương đi nghỉ ngơi. Lão thái gia lại có ý chơi xấu, bắt Dịch Khiêm ở lại trong phòng hỏi han chuyện học hành, đem Dịch Khiêm gấp tới mức vò đầu bứt tai.

Lão phu nhân nhìn thấy, mắng lại lão thái gia: “Còn nói là ta chua, chỉ sợ người chua nhất chính là lão đầu tử ngươi nha!”

Dịch Khiêm thừa dịp, nhanh như chớp chạy đi.

Lão thái gia tức giận thổi râu trừng mắt.”Tiểu tử này, hai năm nay đều quên sạch.”

Lão phu nhân âm thầm xem thường, được nha hoàn giúp đỡ đi tắm rửa nghỉ ngơi.

Không nói tới Dịch Khiêm chạy về viện của Đông Dương tán gẫu những chuyện gì, ngày thứ hai Dịch Vân Khanh liền hộ tống sứ thần vào kinh, để Hoàng Thượng an bài người tiếp đón, sau liền bị Chu Lễ trực tiếp gọi tới thư phòng. Người khác đều cho rằng Dịch Vân Khanh là đi lĩnh thưởng, chỉ có Dịch Vân Khanh hắn hiểu rõ, này là đi nghe mắng tức giận.

Chu Lễ nghẹn gần ba tháng giờ phát ra chính là nổi trận lôi đình.

Dịch Vân Khanh gì cũng không nói, vừa thấy Chu Lễ vào thư phòng cho hạ nhân đứng ngoài đợi, liền vén vạt áo quan phục quỳ xuống, tùy ý để Chu Lễ mắng tới cẩu huyết lâm đầu.

Chu Lễ mắng đến mệt, lại thấy Dịch Vân Khanh quỳ gối, bộ dáng thành thật kia liền không nóng giận nổi nữa. Đặt chén trà xuống liếc mắt, lành lạnh nói: “Nội quyến quản không được ngươi, vậy trẫm liền ban thưởng cho ngươi một vị quý thê có thể quản được ngươi a…”


Chu Lễ còn chưa nói xong, Dịch Vân Khanh cúi rạp người thỉnh tội: “Thần tội đáng chết vạn lần, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”

“…” Chu Lễ một hơi tức giận giấu ở trong lòng. Thật lâu sau, nhếch lên mí mắt, mở miệng: “Đứng lên đi.”

Nếu là người khác, nghe Chu Lễ nói như vậy hẳn sẽ khiêm nhường vài câu như “Vi thần không dám” hay “Hoàng thượng thứ tội”, nghe thì có thoải mái nhưng chỉ toàn giả dối. Cho nên Dịch Vân Khanh liền thẳng thắn đứng lên.

“Tạ ơn Hoàng Thượng.”

Chu Lễ lại một hơi tức giận giấu ở trong lòng.”… Đừng cao hứng quá sớm, trẫm còn không có tính toán khinh địch như vậy mà tha cho ngươi.”

Trong ngự thư phòng diễn ra màn gì ngoại nhân không thể biết được, nhưng chuyện này cũng không tổn hại được sự coi trọng Dịch Vân Khanh từ các quý gia trong kinh, ai cũng đều biết Dịch gia có người như vậy thì chỉ sợ sự khởi phục là có hi vọng.

Quả thật chúng nhân đoán không sai, ngày thứ hai lầm triều, Chu Lễ chính mình ngự ngôn chứng minh chuyện Dịch Vân Khanh rời bến là được hắn đồng ý, mặt ngoài là cùng đi giao bán với thương thuyền, nhưng thực chất là đi sứ các nước, trao đổi hiệp định mậu dịch, trao đổi hàng hóa. Hai vị đi theo là sứ thần của hai nước chính là minh chứng.

Chu Lễ nói như vậy khiến cho việc Dịch Vân Khanh tự ý rời khỏi cương vị công tác là không có tội, như vậy lần rời bến này là chỉ có công mà không có tội, Dịch Vân Khanh từ tứ phẩm lên thành quan viên hộ bộ tam phẩm là hoàn toàn danh chính ngôn thuận.

Có người có ý kiến, Chu Lễ lành lạnh mở miệng; “Dịch ái khanh mang theo không đủ một phần ba số tiền đi Phúc Châu xây cái hải cảng, hai năm lại có thể mang lại hiệu quả như vậy thật khiến trẫm vô cùng vui mừng. Nhờ có phúc của Dịch ái khanh, trẫm cuối cùng cũng không phải làm vị hoàng đế bần cùng nha, cũng không cần phát sầu với chuyện bổng lộc của các vị ái khanh ở đây,  rốt cục có thể trải qua một năm giàu có.” Ngụ ý chính là, bổng lộc các ngươi còn muốn từ bỏ sao?

Từ xưa đến nay, chỉ có Chu Lễ ở thời điểm lâm triều, khi các văn võ bá quan tề tựu đông đủ mà nói rõ mình là một “hoàng đế bần cùng”, mà cũng chỉ có Chu Lễ mới lấy đủ loại bổng lộc của quan viên mà uy hiếp tất cả quan viên.

Văn võ bá quan bị vị Hoàng Thượng độc nhất vô nhị này làm cho khóc không ra nước mắt, hỏi vì sao còn không kháng nghị? Dám sao? Ai dám? Ngay cả hoàng đế còn khóc than chẳng lẽ ngươi lại đi dõng dạc tuyên bố không cần bổng lộc tiếp tục phản đối sao? Trừ phi đầu không còn muốn ở trên cổ a.

Cho nên, Dịch Vân Khanh danh chính ngôn thuận được thăng lên làm quan tam phẩm, nhậm chức vị quan trọng ở hộ bộ.

Từ xưa đến nay tốc độ thăng quan tiến chức của Dịch Vân Khanh không phải là chưa từng có, nhưng xét trong vòng hai mươi năm trở về đây, tuyệt đối là chưa có ai. Các quý huân gia tộc kinh ngạc nhảy dựng không nói, ngay cả Dịch lão thái gia cũng giật nảy mình, trong lòng có chút không thể tin được, cứ thế tới nửa đêm vẫn chưa thể nghỉ ngơi.


Lão phu nhân nhìn, hỏi: “Lão gia, ngươi đây là làm sao?”

Lão thái gia thở dài, ngồi dậy tựa vào gối đầu, lo lắng nói: “Tốc độ thăng quan của Khanh nhi có điểm quá nhanh. Hoàng Thượng muốn dùng Khanh nhi để đối phó với các thế gia, nhưng nhanh như vậy chỉ sợ sẽ khiến cho các quý huân thế gia kháng nghị, dục tốc bất đạt, sự cực tất phản, quá mức tốt đẹp ngược lại sẽ không tốt.”

Lão phu nhân ngược lại, lại nghĩ rất đơn giản, hỏi: “Lão gia nghĩ Hoàng Thượng là một kẻ hồ đồ sao?”

“Không phải, Hoàng Thượng so với Tiên Hoàng cũng có tham vọng, càng có tiếng tốt, lại càng biết cách dùng người thiện, là một vị vua khó có được tài trí mưu lược kiệt xuất.” Lão thái gia ở ru rú trong nhà nhưng mọi sự vẫn là nhìn thấu. Trước đây khi tiên hoàng bị bệnh nặng lại dám ly khai kinh thành đi đánh Thát Đát, rồi lại dám bí mật hồi kinh đăng cơ, còn danh chính ngôn thuận xóa bỏ tội danh lưu đày của Dịch gia, mỗi việc đều chứng minh được Chu Lễ là một vị vua anh minh!

“Lão gia nghĩ Khanh nhi là một người hồ đồ?”

“… Không, Khanh nhi là một người có tham vọng có nghị lực cũng có tính nhẫn nại.” Dưới sự chèn ép của nhị thúc mà nghỉ ngơi dưỡng sức cùng tạo ra một phần sản nghiệp không sai biệt lắm, trong hoàn cảnh lưu đày gian khổ cũng không buông tha ý chí trong lòng, dám liều mạng, dám tranh, dám đoạt.Không thể không nói, hắn tự hào về tôn tử của mình.

Lão phu nhân lại hỏi: “Lão gia nghĩ thế gia quý huân dám tạo phản sao?”

“… Hiện giờ thái bình thịnh thế dân chúng an cư lạc nghiệp, các phiên vương cũng an phận thủ thường, lại không lời đồn đại quấy nhiễu dân tâm, ai có thể tạo phản được?”

“Lão gia nghĩ thế gia quý huân cầm giữ nhiều quyền của lắm sao?”

“… Áp chế thế gia quý huân là chuyện mà từng vị hoàng đế đều phải làm, cũng là tất nhiên.”

Nghe vậy lão phu nhân đánh cái ngáp.”Hoàng thượng không phải người hồ đồ, Khanh nhi cũng không phải ngốc, thế gia quý huân cũng không có can đảm tìm đường chết, áp chế lại là chuyện tất nhiên, lão gia là lo lắng cái gì?”

Lão thái gia là do nghĩ nhiều nên liền nhất thời không minh bạc, thế gia quý huân dù quyền lực có sâu tới đâu, liệu có thể so sánh với hoàng thượng sao? Hoàng thượng lại không phải là người hồ đồ, trị quốc đều dùng thượng sách, anh minh, lại biết dùng người tài, chuyện thế gia quý huân ủy quyền chỉ còn là vấn đề thời gian.


Lão phu nhân cười cười: “Nghĩ ngợi chuyện này có hay không, còn không bằng bảo trọng thân thể, ngủ sớm dạy sớm, Dịch gia chúng ta nha, đại phú đại quý còn đang đợi ở phía trước nha.”

Lão thái gia ngẫm lại cũng thấy đúng, một lần nữa nằm lại trên giường, suy nghĩ lan man không bao lâu liền ngủ mất.

Lão phu nhân chỉnh lại góc chăn, rồi cũng nằm xuống ngủ theo.