Nếu như chỉ có mình Đông Dương, thì con đường làm quan của hắn cực kì bất lợi; ngược lại, vị bình thê kia sẽ mang tới trăm lợi! Loại chuyện này nếu đưa ra trước mặt thường dân thì có lẽ sẽ không do dự mà chọn cái sau, dù sao hai phía chênh lệch cũng quá lớn.
Không thú, khó khăn thật nhiều, Thú, sẽ không khó dễ Đông Dương lại còn có thể khiến Dịch gia khai chi tán diệp, mang ra ngoài cũng không bị người ta nhàn thoại, đi lại trong vòng luẩn quẩn của các vị phu nhân cũng thuận lợi, tiến tới còn có thể giúp con đường làm quan của hắn thêm bằng phẳng.
Chuyện này Dịch Vân Khanh so với bất kì ai khác cũng đều rõ ràng hơn, nhưng hắn không muốn Đông Dương phải chịu ủy khuất, tình nguyện bản thân chịu vất vả chút. Quỳ trên mặt đầu, khấu đầu ba cái thật mạnh, nói: “Đại trượng phu, ngôn mà có tín1. Từ nay về sau chỉ nguyện cùng Đông Dương cầm tay đến già.”
1.Ngôn mà có tín: lời đã nói ra phải giữ lấy chữ tín như câu đã nói là làm
Lão phu nhân nhíu mày: “Đây là do Đông Dương yêu cầu?”
“Nếu yêu cầu như vậy, thì đã không phải là Đông Dương.”
Tứ lão trao đổi ánh mắt, Dư thị nói: “Khanh nhi làm như vậy là để trả ơn Đông Dương sao?”
Dịch Vân Khanh cười hạ: “Nương, trả ơn thì cũng có rất nhiều cách.” Nếu là tiền tài hắn đều có thể chu cấp, chứ không đem bản thân trói lại. “Ta đối với Đông Dương là thực tâm, không có nửa điểm giả dối, Đông Dương đối với ta cũng vậy, giữa chúng ta không thể dung người thứ ba.”
Nghe vậy, lão thái gia trầm mặt: “Hiểu rõ rồi chứ? Người phải biết, làm như vậy sẽ đắc tội rất nhiều quý nhân gia tộc, có thể sẽ bị truyền ra nhiều lời đồn đãi, đối với đường làm quan của ngươi vô cùng bất lợi.”
“Lời đồn đãi chỉ vu trí giả.2” Rồi ngừng một chút: “Đắc tội quý nhân thì liền đắc tội đi, toàn bộ kinh thành có nhiều gia tộc như vậy, cũng không đến mức toàn bộ đều đắc tội, cũng không thể giao hảo với tất cả.”
2.Lời đồn đãi chỉ vu trí giả: Lời đồn đãi làm mờ mắt kẻ thông minh.
“Vậy hoàng thượng thì sao? Ngươi là cận thần của thiên tử, thiên tử muốn dùng ngươi, vậy không thể để ngươi đắc tội nhiều quyền thần như vậy, khiến cho người ta bàn luận.” Hoàng thượng là thiên tử, lời nói chính là thánh chỉ, muốn hắn thú có thể không thú sao?
“Lúc trước ta đã cầu ý chỉ của hoàng thượng, hoàng tộc sẽ không can thiệp vào hôn sự của ta.” Đây chính là sủng thần của thiên tử ép buộc. “Hoàng thượng là minh chủ, là vị vua có tài, mưu lược kiệt xuất, nếu ta cần chuyện hôn sự để làm đẹp con đường làm quan của ta, thì hoàng thượng cũng sẽ không trọng dụng ta.”
Bốn vị trưởng bối nhìn nhau, lão phu nhân dùng khăn che miệng cười khẽ. Dư thị đứng dậy, nâng Dịch Vân Khanh lên, vỗ vỗ y bào cho hắn, nét nghiêm túc vừa rồi trên khuôn mặt đã chuyển hẳn, lộ ra ý cười.
Lão thái gia cũng cười tủm tỉm.
Đại lão gia nhấp một ngụm trà cười nói: “Ta đã nói Khanh nhi không phải là người không hiểu chuyện, mọi người lại không tin.”
“Cha, ” Dịch Vân Khanh bị dọa cho mơ màng.
Dư thị vỗ vỗ tay hắn: “Hài tử ngoan.” Thấy Dịch Vân Khanh vẫn chưa hiểu, cười nói: “Thế nào? Khanh nhi thực sự cho rằng chúng ta sẽ bức ngươi thú bình thê sao?”
“Chẳng lẽ không đúng?”
Lão phu nhân cả giận nói: “Ngươi, đứa nhỏ này, liền nghĩ đến chuyện ngươi thật tâm thương Đông Dương, chúng ta liền là giả tâm giả ý sao? Chuyện thú bình thê nói thế nào cũng là hướng ngực Đông Dương đâm một nhát dao, không nói tới Đông Dương thân thể không tốt không thể chịu được đả kích, ngay cả khi Đông Dương khỏe lại, ngươi dù có muốn thú, nãi nãi cũng không cho ngươi thú.”
Dịch Vân Khanh nghe xong dở khóc dở cười, bốn vị trưởng bối này quả thật ngày sống quá an nhàn rảnh rỗi nên gây sức ép với hắn sao?
“Sợ một ngày ngươi lại thay đổi ý, không bằng hôm nay chúng ta bức ngươi tỏ thái độ.” Chỉ sợ một ngày hắn thay đổi thái độ, nên bốn vị lão nhân mới diễn một màn này để buộc hắn kiên định. “Việc chỉ có một mình Đông Dương, chúng ta ủng hộ ngươi. Cho nên ngươi yên tâm mà làm việc, việc triều chính chúng ta không thể giúp nhưng việc hậu viện chúng ta tuyệt sẽ không để ai chạm tới chân sau của ngươi.”
“Gia gia.”
“Đứa ngốc, ” lão thái gia trong mắt đầy ý vui. “‘Chỉ nguyện một lòng thương một người, suốt đời không phân ly’. Ngươi đối với Đông Dương, nhìn cách Đông Dương đối với ngươi, chúng ta như thế nào lại hồ đồ mà phá hư loại cảm tình này?”
Tứ lão dựng một màn này tuy rằng khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng ít nhất cũng khiến cho Dịch Vân Khanh hiểu được thái độ của bọn họ, khối đá vẫn luôn treo trong lòng cũng được hạ xuống, mới có thể đối phó được những thay đổi bất ngờ trên quan trường.
Không lâu sau, Dịch Vân Khanh bị sai đến Phúc Châu kiến3 hải cảng.
3.Kiến: Xây dựng
Việc bốn vị lão nhân kiên định không cho Dịch Vân Khanh thú bình thê ngoại nhân cũng không biết được, Lý Dịch thị tâm tư ám động, tìm một ngày cùng lão phu nhân ở trong phòng đem chất nữ của Lý gia nói lại nói, cái gì mà dung mạo như tiên nữ, cái gì mà hiểu thư đạt lý, cái gì hiền thục dịu dàng, cầm kì thi họa, tinh thông mọi thứ, quả thực nói đến mức, vị chất nữ này chỉ có thể có ở trên trời, thế gian sao có thể có ai được như nàng ấy.
Lão phu nhân uống trà, tủm tỉm nghe. Không tỏ thái độ, cũng không ngăn cản, làm cho Lý Dịch thị nghĩ lão phu nhân bị thuyết phục, nói lại càng hăng say.
“Nương, không phải là ta nói, Vân Khanh đi nơi khác nhậm chức, bên người lại không có ai chiếu cố, chất nữ của ta khéo tay lại hiền thục, dọc theo đường đi có thể chiếu cố Vân Khanh thật tốt.” Nói xong phất cái khăn tay, trêu ghẹo nói: “Không chừng hai năm sau có thể cho ngài thêm một tôn tử.”
Lão phu nhân đặt chén trà xuống, cũng cười mị mị nói: “Chắt trai ta đã có, cũng đủ rồi.”
Lý Dịch thị cứng đờ, cười bồi nói: “Nương, chắt trai sao có thể ngại nhiều chứ? Dịch gia khai chi tán diệp…”
Lão phu nhân đánh gãy lời nàng nói, cầm lấy phật châu, chuyển chuyển trên tay, mí mắt hơi nhếch lên: “Ngươi có còn nhớ ngươi họ Dịch không? Ta cho là ngươi tự gả ra ngoài, mang họ phu quân liền đem họ Dịch quên mất.”
“Nương, ” Lý Dịch thị luống cuống.”Nhi nữ…”
“Được rồi.” Lão phu nhân hạ tay xuống: “Chuyện đã qua ta cũng không muốn truy cứu. Cái gọi là ‘nữ nhân gả ra ngoài như bát nước đổ đi’, ta không vọng tưởng ngươi sẽ đem nhà mẹ đẻ đặt ở vị trí thứ nhất. Thầm nghĩ ngươi đang ở phu gia, lại cùng nhà mẹ đẻ có va chạm về lợi ích, ngươi thái độ không đồng nhất, lại thầm nghĩ cách tính kế nhà mẹ đẻ để giúp đỡ phu gia, yêu cầu này cũng có chút quá đi?”
“Nương.” Lý Dịch thị quỳ gối bên chân lão phu nhân, nước mắt liền rơi xuống: “Nhi nữ cũng muốn giúp đỡ mọi người trong nhà, nhưng nhi nữ cũng không thể tự bảo toàn bản thân.. Khi nhị ca gặp nạn, nữ nhân mọi nơi đều khó xử, ngay cả phu quân cũng lãnh đạm, có mấy lần thiếu chút nữa liền hưu nhi nữ, những thế gia ngày xưa hay giao hảo cũng dần dần bất hòa, tới khách yến cũng bị người ta làm khó dễ, xem thường, nhi nữ cũng có nỗi khổ tâm của mình~~” Nói xong liền ngay tại chỗ khóc rống lên, nước mắt giống như mưa dông mà thi nhau rơi.
Lão phu nhân nâng mặt Lý Dịch thị lên, nhìn nhi nữ nhu thuận thông minh nhất hiện giờ đang ở trước mắt thân mẫu mà diễn trò này, nói trái tim đã không chết lạnh là giả. “Ngươi nói nơi chốn khó xử, bị ngươi làm khó dễ, xem thường, ngay cả thân sinh phụ mẫu cũng không cần, đi ra ngoài còn được ai kính trọng? Nói trắng ra, ngươi vì phu gia mà không thèm quan tâm tới thân sinh của mình, cho dù ngươi ở Lý gia làm một vị phu nhân hiền thục lại cấp cho Lý gia nhiều ít tử tự, ngươi cũng vẫn là một bất hiếu nữ quên cha mẹ huynh tộc!” Bỏ tay, lạnh mắt liếc nhìn Lý Dịch thị còn đang kinh ngạc. “Đạo hiếu còn cao hơn trời, giúp đỡ nhạc phụ nhạc mẫu là đạo hiếu, vậy thân sinh phụ mẫu liền không phải là đạo hiếu sao?”
“Nương ~~ ”
“Nếu lúc trước ngươi không sợ đắc tội phu gia, vì thân sinh phụ mẫu mà cầu người ta chút ân tình, tốt xấu gì cũng có thể có được thanh danh nữ nhi có hiếu, nhớ tới công dưỡng dục, cho dù Lý gia có muốn hưu ngươi cũng phải suy nghĩ kĩ.” Vì thân sinh phụ mẫu mà cầu tình chính là đạo hiếu máu mủ tình thâm, cho dù Lý gia có âm thầm hưu nàng cũng không dám lấy việc này ra làm cớ.
“Nương, nhi nữ sai lầm rồi, nương hãy tha thứ cho nhi nữ…”
Lão phu nhân thở dài trong lòng.Tử không giáo phụ chi quá, nữ không giáo mẫu chi quá4, là nàng đã không dạy nhi nữ này thỏa đáng “ Hôn sự của Vân Khanh đối với ngươi không có quan hệ, hảo hảo làm phu nhân Lý gia, những chuyện còn lại đừng nhúng tay vào.”
4.Tử không giáo phụ chi quá, nữ không giáo mẫu chi quá : con trai không được giáo dục là lỗi của cha, con gái mà không được giáo dục là lỗi của mẹ.
Lý Dịch thị vội lau nước mắt, đứng lên nắm lấy tay lão phu nhân, nức nở nói: “Nương, người phải giúp nhi nữ. Từ khi trong nhà có chuyện, nhi nữ đã không được xen vào chuyện trong nhà, lần này nhân chuyện của Vân Khanh, nhạc phụ nhạc mẫu liền cố ý để ta chưởng quản nội quyến, chỉ cần hai nhà thân càng thêm thân…”
Mạnh bỏ tay Lý Dịch thị ra, lão phu nhân cả giận: “Vì quyền được quản nội quyến mà ta phải bắt Vân Khanh thú chất nữ Lý gia biến thành toàn gia không yên sao?” Cho dù chất nữ Lý gia kia có tốt, nhưng xét việc làm người của Lý gia trước đây thì ai dám thú? Chỉ có thể chung phú quý nhưng không chung hoạn nạn, không phải người tốt!
Lý Dịch thị không dám tiến lên, chỉ có thể ủy khuất giải thích: “Nương, Vân Khanh đường đường là sủng thần của thiên tử trong kinh, lại thú thêm một bình thê, Dịch Lý hai nhà, thân lại càng thân, cũng chính là một việc khiến mọi người ca tụng, còn hơn là một cái nam thê bình dân.”
“Câm mồm!” Nếu cầm trên tay không phải là phật châu mộc đàn trân quý, lão phu nhân thực sự sẽ thuận tay mà ném qua.
Lý Dịch thị hoảng sợ.”!! Nương, ”
Lúc đầu lão phu nhân còn muốn an ủi bản thân vài câu, nhưng hiện tại, lão phu nhân đã không còn muốn lừa mình dối người nữa, nhi nữ này đã làm cho nàng vô cùng thất vọng. “Nếu không có ‘hơn một cái nam thê bình dân’ trong miệng ngươi, ta với phụ thân ngươi đã thành đống xương trắng rồi.”
Nhắm mắt lại, trong mắt lại khôi phục được vẻ bình tĩnh ban đầu. “Ngươi đi đi. Về sau không phải ngày lễ thì không cần đi lại, như vậy cũng là lưu cho ngươi chút thể diện.”
Lý Dịch thị hoảng hốt, một là nhiệm vụ của bản thân không hoàn thành được, hai là lão phu nhân chưa bao giở lại lãnh đạm như vậy với nàng, khiến nàng vô cùng luống cuống.
Lão phu nhân phất tay, để cho nha hoàn nửa bắt buộc đem người ‘đưa’ ra cửa.
Dư thị nghe vậy vội chạy đến, sợ lão phu nhân giận tới phát bệnh. Một bên nháy mắt ra dấu cho nha hoàn nhanh mang Dịch Khiêm tới đây, một bên nói: “Nương, Khanh nhi phải đi xa nhà, nhi tức lo lắng, ngày mai nhi tức muốn đến Đại Quang tự cầu bùa bình an, nương có muốn đi cùng nhi tức hay không? Còn có một chút việc muốn hỏi ý nương ạ.”
Biết Dư thị đang cố dời đi lực chú ý của nàng, vui mừng vỗ vỗ tay nàng: “Đại Quang tự là tháp tự của hoàng gia, không thể tùy tiện đến đó, hãy xin phương trượng trụ trì bình an phù cũng được. Hương trái không cần quá nhiều, chủ yếu là tâm thành.”
“Vâng, nhi tức nhớ kĩ.”
Lão phu nhân nhìn khuôn mặt dịu dàng nhu hòa của Dư thị, trong tâm liền mờ mịt. Chẳng bao lâu trước, Lý Dịch thị cũng đã từng ở bên người nàng nhẹ giọng vâng lời như vậy? Từ trong ra ngoài đều là sự lương thiện dịu dàng nhu hòa, không nghĩ hiện giờ, ai.