Không nhắc tới Lê Kỳ cùng Ngô Trạch sau khi trở về có đánh giá như thế nào về Đông Dương, buổi chiều khi Dịch Vân Khanh trở về cũng tán thành chuyện Đông Dương cùng hai người đó kết giao bằng hữu, còn cổ vũ Đông Dương tiếp xúc giao hảo với những vị nam thê khác trong kinh thành nhiều hơn. Đông Dương cũng nhịn không được tò mò mà tham gia hội họp của nhóm nam thê này hai lần, nhưng bầu không khí đó làm y cực kì không thoải mái, dần dần cũng liền không đi, nhiều nhất cũng chỉ là mời Lê Kỳ cùng Ngô Trạch tới đại trạch tụ tập.
Tháng ba, mùa xuân, ngày hôm đó trong kinh thành có quý huân gia làm tiệc mời rượu, Dư thị nhận thiếp mời dự tiệc, trong thiệp cũng mời cả Đông Dương.
Đông Dương là nam thê, cũng không nên tụ tập cùng đám nữ thê, lại không thích nghe mấy chuyện trong nhà người ta như tiểu thiếp tranh giành tình nhân, hay thứ tử thứ nữ vô lễ hay mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, liền run sợ nói Dư thị muốn đi tìm nơi khác hít thở. Phu nhân chủ tọa nào dám chậm chạp đối đãi với vị nam thê của vị quan mới đang nổi lên trong triều chứ, hơn nữa lại còn là một vị nam thê được coi trọng như vậy? Ngoắc ngoắc liền sai đám nha hoàn hộ tống đưa tới thiên viện nghỉ ngơi.
Đến thiên viện, đám nha hoàn dẫn đường lấy cớ yến khách bận rộn mà nhanh chóng ly khai, trong viện điểm tâm có nhưng không có nước trà, đại nha hoàn hầu hạ bên người Đông Dương cũng không thể không đi chuẩn bị. Đại nha hoàn vừa mới rời khỏi, Đông Dương liền nghe được tiếng kêu cứu đứt quãng của nữ nhân từ bên kia truyền tới.
“Cứu… mạng… Cứu mạng… Cứu mạng…”
Đông Dương lương thiện, không đành lòng thấy chết mà không cứu, không nghi ngờ liền đi tới nơi phát ra tiếng kêu cứu, gọi không thấy ai trả lời mới tiến vào. Mắt thấy trong hồ có nữ nhân đang cố gắng chống đỡ mà không được, đang dần chìm xuống, vội vã nhảy xuống nước bơi qua. Bắt được đai lưng của nữ nhân muốn túm nàng lên, không nghĩ tới đối phương lại quay lại, lấy tay tóm lấy Đông Dương ấn xuống nước.
Đông Dương cả kinh, trở tay không kịp, liền uống phải vài ngụm nước.
Trong phòng liền có một thiếu nữ một thân vàng nhạt chạy tới, đột nhiên kêu lên sợ hãi, đưa tới các nữ khách đang dạo chơi ở ngoài hoa viên, cả đám người đều ba chân bốn cẳng mà đem hai người cứu lên bờ.
Đại nha hoàn bên người Đông Dương đi lấy trà về, vừa nghe thấy có chuyện liền ném cái khay trà xuống, chạy đến: “Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân!”
Đông Dương suy yếu cười, ý bảo nha hoàn không cần kinh hoảng, nhưng sắc mặt tái nhợt cũng không thể lừa được ai. Ở trong hồ uống phải hai ngụm nước, khiến cổ họng đều đau, hơn nữa nước hồ chợt ấm lại lạnh, đi lên bị gió thổi qua cũng phải rùng mình.
Đại nha hoàn run sợ.”Thân thể của thiếu phu nhân ta không tốt, mau gọi đại phu! Mau gọi đại phu!”
Phu nhân chủ tọa sắc mặt đại biến chạy tới, chưa kịp thở đã bị nữ tử cả người ướt sũng bổ nhào tới ôm lấy chân, vẻ mặt kinh sợ lại xấu hổ mà vừa khóc vừa nói.
“Phu nhân, nô tỳ thực xin lỗi ngài!” Nói xong rồi hướng thiếu nữ một thân xiêm y vàng nhạt kia, cúi đầu, rơi lệ khóc nói: “Tiểu thư, nô tài thân là thị nữ bên người tiểu thư nay lại phát sinh loại sự tình này, là nô tỳ có lỗi với tiểu thư.Nô tỳ liền lấy cái chết tạ tội!” Nói xong, liền hướng giả thạch bên cạnh lao tới, nha hoàn bên cạnh liền vội vã ngăn cản.
Phu nhân chủ tọa sắc mặt trầm xuống, một cỗ dự cảm bất hảo dâng lên. Quả nhiên, nữ tử vừa được ngăn không cho lao vào giả thạch liền vừa khóc vừa nhìn về phía Đông Dương nói: “Nô tỳ tạ ơn vị công tử này có hảo ý cứu mạng, nhưng ngài, nhưng ngài, nhưng ngài không thể…” Nữ tử đang một thân chật vậy nay mặt lại càng thê thảm một vẻ trắng bệch, đôi môi không có chút máu vừa sợ lại vừa run rẩy do xấu hổ, giống như có oan khuất thật lớn mà lại không thể nói ra miệng, chỉ có thể lấy cái chết để chứng minh trong sạch.
Một vị tiểu thư trẻ mặc xiêm y vàng nhạt ở bên khóc lớn lên, bổ nhào vào bên chân phu nhân chủ tọa:
“Nương! Nương! Nương phải vì tiểu nữ mà đòi lại công bằng! Thị nữ bên người bị người bị người… Tiểu nữ nhảy vào Hoàng Hà cũng không thể tẩy sạch, tiểu nữ không muốn chết, tiểu nữ cũng không muốn làm ni cô! Nương!”
Lời nói của nữ tử đang ướt sũng cùng với màn này của vị tiểu thư này khiến cho những tân khách bị đưa tới đây lập tức hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Nguyên lai là nha hoàn bên người của tiểu thư nhà này rơi vào trong nước, lại bị nam tử cứu nàng lên khinh bạc, nha hoàn vì bảo vệ trong sạch của tiểu thư mà tình nguyện lấy cái chết để chứng minh. Nhưng những việc xấu ngấm ngầm trong các đại gia tộc trong kinh ai cũng đã từng gặp qua,có thể tưởng tượng một chút, nha hoàn luôn hầu hạ bên người còn bị ngoại nhân khinh bạc, vậy vị tiểu thư luôn được hầu hạ đó lại có thể thoát được sao?
Tóm lại một câu, nếu việc này bị truyền ra ngoài, khuê danh của thiếu nữ vàng nhạt này xem như bị hủy.
Đông Dương không phải là một người ngu ngốc, cũng biết chủ tớ hai người này diễn một phen này, xem như y cũng biết mình bị tính kế! Hảo tâm cứu người lại bị cắn ngược lại một hơi, lại còn bị hãm hại hèn hạ vô sỉ như vậy, Đông Dương liền cảm thấy một luồng khí nóng ứ nghẹn ở ngực, khiến cho không thể hít thở được, hơn nữa quần áo ướt sũng, hàn khí xâm nhập vào trong cơ thể, lập tứ liền choáng váng đầu óc, toàn thân vô lực.
Dư thị đi tới, vừa sợ lại vừa giận, đối với nha hoàn bên người Đông Dương mắng lớn một trận: “Ngươi làm nha hoàn mà hầu hạ chủ tử như thế này sao? Còn không đỡ thiếu phu nhân đi đổi y phục?!” Sắc mặt tựa như không còn chút huyết sắc nào của Đông Dương khiến Dư thị lo lắng, trước không muốn nói tới cái gì cứu mạng, khinh bạc thanh danh gì đó, chỉ muốn đi tìm đại phu xem mạch cho Đông Dương mới là quan trọng hơn.
Phu nhân chủ tọa cũng không chịu, nhìn xuống nữ tử đang sợ hãi quỳ dưới chân chính là thân sinh nữ nhân của mình, có người làm mẹ nào có thể nhẫn tâm nhìn nữ tử của mình phải làm ni cô? “Trước khi mọi chuyện rõ ràng, ai cũng không được phép rời đi!”
Dư thị tức tới mức toàn thân run lên, chỉ vào phu nhân chủ tọa, cả giận nói: “Đông Dương nhà ta thân thể không tốt, y mạo hiểm vào trong nước cứu người, các ngươi chẳng những không cảm kích còn ở đây ngăn cản y đi gặp đại phu sao! Các người có ý gì?!”
“Chỉ có nam thê Dịch gia mới là người, chẳng lẽ tiểu thư nhà ta không phải là người sao? Dư phu nhân, đều là nữ nhân, ngươi cũng biết danh tiết khuê dự của nữ tử còn quan trọng hơn cả tính mạng!” Phu nhân chủ gia một bước cũng không nhường, làm cho tình hình không ngừng giằng co.
Cuộc vui này xem cũng thật tận hứng nha, một người là phu nhân nổi danh trong kinh thành, một người là thân mẫu của vị quan đang nổi danh trong triều, hai nữ nhân đối mặt nhau lúc này đang tạo ra lửa cháy khắp bốn phía nha!
Đang lúc mọi người xem chuyện vui tới cực điểm, cửa viện liền bị mở ra, người đi đầu đang bước nhanh tới chính là một vị nam tử nho nhã, phong thần tuấn tú.
Dịch Vân Khanh nghe nói Dư thị cùng Đông Dương đang ở gần đây dự tiệc, cho nên vòng lại đây để đón hai người, không nghĩ vừa mới bước xuống ngựa lại mơ hồ nghe có chuyện xảy ra, liền tức giận mang theo hai tùy tùng xông vào. Thần tình chỉ xuất hiện trên chiến trường này toát lên lệ khí kinh người, khiến một đám phu nhân sắc mặt trắng bệch nhanh chóng tránh ra.
Dư thị vừa thấy Dịch Vân Khanh đến đây, lập tức an tâm hơn một chút.
Đông Dương toàn thân vô lực trực tiếp ngã vào trong lòng Dịch Vân Khanh, ngón tay run rẩy chỉ vào nữ nhân vừa rơi xuống nước kia: “Nàng ta biết bơi…” Nói xong liền bất tỉnh nhân sự.
Đem người bế lên, ngồi xuống, lệ khí trên người Dịch Vân Khanh giống như vị diêm vương dưới địa ngục, nhìn chằm chằm nữ nhân đang ướt nhẹp kia, lạnh lùng cười, nhấc chân đem người đá vào trong nước, tỳ nữ kia nguyên bản đã bị ánh mắt Dịch Vân Khanh dọa sợ đến trống rỗng đầu óc, nào còn nhớ chính mình đang sắm cái vai là một nữ nhân không biết bơi? Kinh hoàng khi bị đá vào trong nước, nàng lập tức bơi lên. Nhìn động tác nhanh nhẹn như vậy, rõ ràng kĩ năng bơi không phải hạng xoàng.
Phu nhân chủ tọa mặt liền trắng bệch. Kĩ năng bơi tốt như vậy mà rơi vào trong nước, vì cái gì còn phải kêu cứu a?! Hơn nữa lúc trước vì sao lại nói không biết bơi?!
Dịch Vân Khanh cười lạnh. Nếu có người quen thuộc với hắn ở đây, liền biết được đây chính là biểu tình khi hắn tức đến đỉnh điểm, càng tức giận thì lại càng lãnh tĩnh, càng lãnh tĩnh lại càng giống địch nhân không thể phản kích lại được! Đôi môi khẽ mở, gọi tùy tùng bên cạnh.
“Cầm lệnh bài của ta, đến phủ nha trong kinh báo quan. Nói có người mưu hại nam thê của bản quan, nếu trong vòng ba ngày không tra rõ chân tướng, vậy bản quan sẽ tự mình động thủ!”
Mà nói tới, thủ đoạn hãm hãi này bên trong cũng chính là có chút thủ đoạn tính kế nhỏ nhỏ, phủ nha ở kinh thành đều lo liệu mấy vụ án lớn, mấy vụ án nhỏ như này, tra hay không tra cũng tìm ra được bảy tám điểm nghi ngờ, không tốn bao lâu liền tìm được hung thủ.
Đắc lợi giả, đắc ích giả, đó là hung phạm!
(Đắc lợi giả, đắc ích giả: người được lợi, người được ích/giàu/có lợi
Hung phạm: người làm điều ác, điều xấu, gây tai họa)
Phu nhân chủ tọa nghe thấy liền hết hồn, theo bản năng ra lệnh cho người ngăn cản. Không ngờ, vị chủ gia mở tiệc chiêu đãi hôm nay, cũng là người làm quan trong triều cũng đã tới, một cái tát đánh tan chủ ý ngu xuẩn của phu nhân nhà mình, rồi chắp tay giải thích với Dịch Vân Khanh: “Nội nhân của ta không hiểu nặng nhẹ, mong Dịch đại nhân bao dung. Trong nhà có đại phu, trước để quý phu nhân chuẩn bệnh mới là quan trọng hơn.” Thời điểm nhận lỗi cũng đang đối với thê tử nhà mình hận tới nghiến răng! Lời đồn về việc thân thể Đông Dương không tốt đã lan khắp kinh thành, vậy mà xuẩn phụ nhà hắn còn định ngăn người gọi đại phu tới sao! Nàng cho rằng, nam thê của Dịch gia cùng nam thê nhà khác giống nhau sao?! “ Bất quá cũng mong Dịch đại nhân không cần báo quan. Cho ta thời gian một ngày, bản quan nhất định cho ngươi một cái công đạo!”
Dịch Vân Khanh mắt lạnh: “Vậy trước hết bản quan sẽ bán cho Từ đại nhân một cái mặt mũi. Nhưng tốt nhất là ngài nên để lệnh tiểu thư cầu nguyện thật tốt để nội tử của ta không có việc gì, nếu có việc, bản quan cũng không muốn dàn xếp ổn thỏa!” Nói xong, ánh mắt lạnh băng chuyển về hướng tỳ nữ trong hồ kia, lạnh ý làm cho Từ đại nhân kinh hãi không thôi.
Sau khi Dịch Vân Khanh rời đi, liếc mắt nhìn nữ tử trong hồ, nói với gia đinh bên cạnh: “Trông chừng cho kĩ. Không có sự chấp thuận của ta, ai cũng không được để ả lên.” Nếu thích xuống nước, vậy thì ở dưới đó cho đủ đi!
Không nhắc tới chuyện Từ gia bồi tội như thế nào, Từ phu nhân kinh sợ ra sao, Từ thiên kim tiểu thư hoảng sợ thế nào, tỳ nữ trong hồ tuyệt vọng đến đâu.
Dịch Vân Khanh cũng không ôm Đông Dương ở lại Từ gia, mà trực tiếp bế người lên kiệu trở về Dịch trạch.
Lão thái gia cùng lão phu nhân vừa nghe được tin nhảy dựng lên, lòng như lửa đốt mà chạy đến. Dư thị phía sau vội vàng đi theo về phủ, đem sự tình một lượt nói qua, Dư thị liền tự trách mình đã không chiếu cố Đông Dương thật tốt.
Lão phu nhân ôn nhu nói: “Lão đại tức phụ, việc này không thể trách ngươi.”
Đại lão gia nắm tay Dư thị, nhẹ giọng an ủi.
Lão thái gia bình ổn tọa ở sảnh. Thoáng nhìn thấy dịch Vân Khanh từ trong phòng đi ra, vội hỏi: “Đông Dương thế nào?”
Dịch Vân Khanh trầm mặc lắc đầu.”… Ta đi thỉnh ngự y trong cung.” Đông Dương bị người tính kế như vậy, trong lòng liền nghẹn khí, hơn nữa nước hồ lạnh như băng rồi lại bị gió lạnh thổi qua, lập tức lại nhiễm phong hàn. Chưa khỏi hẳn lại bị đổi trở về, hàn độc vừa xâm nhập vào, bệnh càng thêm bệnh. Trong nhà thỉnh đại phu trong dân gian đã không còn có thể nắm chắc, chỉ có thể mong ngự y trong cung có thể diệu thủ hồi xuân.