Tam gia trên mặt cứng nhắc: “Này là có ý gì?”
Dịch Vân Khanh dù bận nhưng vẫn ung dung uống trà: “Ý chính là thỉnh cầu Tam thúc cự tuyệt hôn sự này, ta hiện tại không có tâm tư nạp thiếp.”
Tam nương lạnh mặt, lúc này mới biết là bọn họ ngồi cả nửa ngày đều bị người ta đùa giỡn!
Tam gia lạnh mặt, nhìn về phía đại lão gia, lãnh giọng, nói: “Đại ca, hôn sự này, Vân Khanh hồ đồ nhưng đại ca cũng không thể cũng hồ đồ theo hắn, phải biết rằng quan huyện cai quản khu này còn phải gọi Vương lão gia một câu nhạc phụ, tiểu thư Vương gia cũng là một tiếng muội muội!”
Đại lão gia tức giận tới đỏ mặt tía tai, hắn tức không phải là vì Dịch Vân Khanh mà là Tam đệ của hắn. Hắn cho là y cũng giống hắn vì vinh hoa phú quý mà đem con bán đi sao?!
Dư thị giận dữ: “Lời của tam thúc ý là, bởi vì bọn họ có con rể là quan huyện, cho nên ta phải hưu Đông Dương sau lại thú nữ tử Vương gia?!” Mắt phượng xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Tam gia, tỏ vẻ nếu hắn dám nói lại, nàng liền cho hắn mất luôn cả thể diện!
Dịch Vân Khanh cười lạnh, bảy năm trước, Nhị thúc hắn buộc hắn thú thê, giờ, bảy năm sau Tam thúc cũng muốn buộc hắn thú thê? Từ khi nào hắn lại là một quả hồng dễ bị bóp nát như vậy?
Tam gia tức giận, phất tay áo: “Ta không thèm nói với nữ nhân!” Lại nhìn về phía Dịch Vân Khanh: “Vân Khanh nha, tiểu thư Vương gia quả thực là một nữ tử tài giỏi, dung mạo khí chất thế nào ngươi cũng đã từng gặp qua!”
Dịch Vân Khanh không chút nghĩ ngợi liền từ chối: “Thỉnh Tam thúc giúp ta cự tuyệt.”
Dù người này tuyệt sắc vô song, đoan trang như tiên nữ giáng trần, nhưng không phải là y thì hắn sẽ không thèm liếc mắt một cái, mà là y, không xinh đẹp như hoa, cũng không phải phong hoa tuyệt đại, càng không có tài hoa hơn người, cũng chẳng xuất thân cao quý, nhưng chỉ cần có thể khiến cho hắn động tâm, làm cho tim hắn đập nhanh, không dung mạo không có tài không thân phận hiển hách cũng được, hắn sẽ sủng y, chiều chuộng y, đau lòng vì y, thương y!
Quyết, vĩnh viễn không tách rời!
Tam gia tức giận Đại ca không biết phân biệt nặng nhẹ, tầm mắt lạnh như băng đảo qua đảo lại trên người Đại lão gia cùng Dư thị, vuốt vuốt cằm cười lạnh, sau dẫn Tam nương ngay cả chào hỏi cũng không làm mà lập tức rời đi. Không nói tới hai người sau khi trở về, ở nhà Vương gia chửi bới nhà huynh trưởng như thế nào, trước nên nói tới đại lão gia cùng Dư thị ở bên này vẫn còn chưa nguôi giận.
“Tam đệ này! Thật sự là càng ngày càng làm càn!” Đại lão gia vỗ mạnh xuống bàn, xả giận.
Dư thị dùng khăn tay để lên miệng che đi ý châm chọc, nàng dù sao cũng là người ngoài về làm dâu ở đây, nói xấu vị đệ đệ ruột thịt Tam gia này của phu quân cũng là không nên, chỉ có thể trong lòng thầm cười lạnh khinh bỉ.
Dịch Vân Khanh chậm rì rì uống một ngụm trà rồi đặt xuống, cầm lấy tay Đông Dương ngắm nghía.
Đại lão tức giận xong liền cả kinh: “Vân Khanh ngươi sang nhà cũ, cùng lão thái gia nói qua việc này đi, Tam thúc ngươi nói với chúng ta không được, sẽ lại đi mời gia gia ngươi tác chủ!”
Dịch Vân Khanh cười: “Phụ thân, gia gia bên kia người không cần lo lắng. Tam thúc không sang là tốt, nếu sang chỉ sợ lại khiến cho gia gia đánh cho vài gậy.” Dịch lão thái gia cũng không phải là người thấy tiền là sáng mắt, lại càng không phải là một người hồ đồ, nếu như không đoán sai, việc Vân Thục cùng công tử Vương gia thành thân lão thái gia cũng không thích, đáng tiếc là ván đã đóng thuyền không thể ngăn cản được, giờ lại nghe được còn muốn cùng Vương gia làm thêm hôn sự, lão thái gia liền tức giận tới phát điên luôn mất! “ Phụ thân, nương, chuyện này hai người cũng đừng quản, nếu Tam thúc hay Vương gia có cho nguời tìm tới cửa đòi bàn chuyện với hai người, thì hai người cứ nói là tới tìm con, con sẽ tự tìm cách giải quyết.”
Dư thị biết nhi tử của mình không phải là loại gặp sắc liền sinh lòng tham, cũng không có tính toán nạp thiếp, lui từng bước mà nói thì dù cho có nạp thiếp cũng sẽ không thú nữ tử mà Tam gia giới thiệu. “ Vân Khanh chính mình đã có chủ ý thì nương cũng an tâm rồi.” Tầm mắt hướng về phía Đông Dương, nói: “Đông Dương cũng đừng để tâm, ngươi như thế nào cả nhà đều biết, chỉ cần hai ngươi hảo hảo cùng nhau sống, sống vui vẻ, ta làm nương cũng liền thấy vui vẻ.” Nàng xem như là đã an tâm, nhà có tôn tử đáng yêu hiếu thuận, tức phụ cũng là người hiếu thuận thành thực lương thiện, chỉ trừ việc không thể sinh cho nàng một đứa cháu, thì có điểm nào là không tốt đâu? So với trước kia lúc nào cũng bị gây sức ép, hiện tại xem ra nàng ngủ cũng được an giấc rồi.
Toàn gia tản ra mỗi người một việc, Đông Dương trầm mặc nguyên một buổi chiều. Tuy rằng bình thường y cũng không nói nhiều, nhưng trầm mặc hiện tại so với bình thường có chút bất đồng. Bình thường là không có gì muốn nói, còn giờ là không muốn nói chuyện, ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Dịch Vân Khanh nhìn thấy âm thầm cười trộm, cũng không chủ động nói chuyện, chờ Đông Dương suy nghĩ tới nghẹn rồi chủ động hỏi hắn, hắn kì thật cũng biết tính cách Đông Dương, thành thực như vậy cũng sẽ không chủ động hỏi hắn chuyện khó xử như này, nhưng hắn chính là muốn Đông Dương chủ động hỏi hắn trước. Kì thật nếu Đông Dương không chủ động mở miệng thì vị trí trong tâm hắn cũng không có ảnh hưởng, hắn cũng biết điểm ấy. Nhưng nam nhân mà, có đôi khi nháo lên, không được tự nhiên giống như tiểu hài tử, cực kì ngây thơ làm cho người ta không nói được lời nào.
Dịch Vân Khanh không được tự nhiên cho tới tận tối, hắn thừa nhận hắn đã bị đánh bại. Không phải, có lẽ nên nói là nhìn thấy Đông Dương rầu rĩ không vui, hắn liền đau lòng. Đem người kéo tới ép ngồi vào trong lòng ngực, nắm lấy khuôn mặt y, bất đắc dĩ nói: “… Không cần miên man suy nghĩ. Để ngươi mở miệng hỏi ta liền khó như vậy sao?” Con mắt đen láy của Đông Dương nhìn chằm chằm hắn, Dịch Vân Khanh lại vừa thở dài vừa bất mãn nói thầm: “… Ta chờ ngươi hỏi cũng chờ không nổi.”
Đông Dương: “…”
Tầm mắt hư mị, tới gần cắn một ngụm trên cổ Đông Dương.
Dịch Vân Khanh cũng hơi dùng sức, Đông Dương liền rụt cổ lại: “…Đau…”
“Ngươi cũng biết đau nha? Ta chờ ngươi hỏi mà tâm đau muốn chết. Không tin thì ngươi sờ thử xem, bây giờ vẫn đang vừa kéo vừa kéo.” Cầm lấy tay Đông Dương áp lên ngực, gắt gao ghì chặt làm cho y cảm nhận được nhịp đập của hắn.
“…” Dưới bàn tay cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ, biểu hiện sức sống cực kì mãnh liệt, ngón tay Đông Dương nhẹ run: “ Đại thiếu gia muốn ta hỏi cái gì?”
Dịch Vân Khanh nghiến răng: “Hỏi cái gì cũng được, ta cam đoan tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.” (tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: không biết sẽ không nói, nếu biết hết sẽ nói toàn bộ)
“ … Lục thiếu gia còn chưa thành thân… Tam lão gia như thế nào lại không để Lục thiếu gia thú Vương gia tiểu thư?” Đông Dương cẩn thận chọn lựa từ ngữ, do dự một lúc hỏi ra một câu như vậy.
Dịch Vân Khanh nghiến răng, chẳng lẽ để y hỏi hắn một câu “Ngươi có thú Vương gia tiểu thư hay không?” liền khó như vậy sao?! Bình thường đều là một cái thành thực, không quanh co lòng vòng tìm mánh lới, nhưng vì sao mà đối với chính tâm ý của mình lại không thể thành thực như vậy?! Dịch Vân Khanh hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình, an úi mình rằng câu này cũng có chút liên quan. “Đông Dương thật sự muốn biết?”
Gật đầu.
“Cái này cũng phải nói từ hôn sự của ngũ muội Vân Thục.”
Đông Dương mở lớn mắt, rõ ràng là hỏi hôn sự của ca ca, như thế nào lại nhắc tới hôn sự của muội muội rồi?
“Hôn sự của Ngũ muội quả thực là sai sót. Vương gia lấy lý do là sợ lão nhân trong nhà sức khỏe không tốt, ta cũng đã tra qua, quả thực là có một vị trưởng bổi trong Vương gia thân thể không khỏe, nhưng trưởng bối không khỏe, cũng không thể ủy khuất tân nương như vậy.” Nữ tử nhà nào thì cũng không muốn bị ủy khuất như vậy, hơn nữa gả đi như vậy sẽ bị người ngoài nhàn thoại ảnh hưởng tới danh dự, mà khi gả về nhà người ta cũng dễ bị xem nhẹ. Cho nên bình thường người trong sạch cũng không muốn đồng ý cùng Vương gia kết thân, mà người bình thường Vương gia lại chướng mắt.
Đông Dương cũng biết vậy, cũng thấy rất đáng thương, cho nên khi Dịch Vân Khanh nói là phải lấy chút tiền để cho Dịch Vân Thục làm tiền riêng, y cũng không có chút do dự nào mà lấy ngân phiếu ra.
“ Hôn sự với Vương gia đối với Ngũ muội mà nói là một chuyện tốt, bất quá được thì cũng được, nhưng Vương gia còn có con rể là quan huyện. Tam thúc sở dĩ đồng ý với hôn sự nhanh chóng này là do phía sau Vương gia còn có quan huyện. Quan huyện có nhân mạch quan gia, nữ tử thương nhân thế nào cũng không thể so với nữ tử nhà quan gia tôn quý, cho nên, Đông Dương ngươi hiểu không?”
Đông Dương sao lại không rõ? “Tam lão gia muốn Lục thiếu gia lấy nữ tử của quan huyện? Nhưng… Huyện thừa đại nhân liệu sẽ đáp ứng sao?” Điều kiện của bản thân Dịch Vân Xuân cũng không tệ lắm, không nói tới là so trong khu nông thôn rừng núi này, so với trong thị trấn kia cũng sẽ là một đức lang quân sáng giá nhất, với thân phận xuất thân này, dù cho nhất thời bị lưu đày nhưng cũng không thể xóa bỏ được xuất thân thi thư thế gia, khí độ hào môn được. Nghĩ tới lại hỏi: “Tam lão gia là muốn lợi dụng hôn sự của Ngũ tiểu thư, nhưng nếu Huyện thừa không đồng ý, thì Ngũ tiểu thư sẽ thực khó xử đi?”
Dịch Vân Khanh nhìn Đông Dương, trong mắt hiện lên ý cười, đây chính là điểm hắn yêu nhất ở y, rõ ràng Tam thúc khó dễ y, nhưng y chưa từng oán hận, ngược lại còn lo lắng cho tình cảnh của thứ nữ Vân Thục mới xuất giá của Tam gia. Đây không phải là yếu đuối cũng không phải là lòng bao dung vô tận mà là y có tính minh bạch, sẽ không giận cá chém thớt. “Việc này Vương gia lo liệu thế nào không nói tới, vì để bù lại cho thể diện đã bị tổn thất thì cũng sẽ không gây khó xử cho Ngũ muội. Về phần tam công tử của Vương gia, nhân tài nhưng cũng không quá xứng với Ngũ muội, nhưng cũng có thể đảm đương để không ai có thể khi dễ được mình. Về phần Tam thúc muốn để Lục đệ lấy nữ tử nhà quan cũng chỉ là tâm vọng, việc dựa vào Vân Thục cũng không nhiều, để Vân Thục gả qua là muốn có được thân phận thông gia của Vương gia.” Nói tới đây, Dịch Vân Khanh không khỏi thầm cười lạnh, nếu như nói cùng Vương gia làm thông gia là muốn được đi trên tuyến thân phận này, như vậy thì, muốn hắn lấy Vương gia tiểu thư cũng chỉ là muốn làm nặng thêm tuyến thân phận này, vậy có nghĩa là muốn hắn thú Vương gia tiểu thư không phải là vì muốn tốt cho hắn, phải là hy sinh hắn để Dịch Vân Xuân có thể thú tiểu thư của quan gia!
Lúc trước, Nhị thúc trong kinh buộc hắn cưới vợ là muốn phá hỏng thanh danh của hắn để đả kích hắn, mà hiện tại Tam thúc muốn hắn chấp nhận hôn sự này cũng là để đệm đà cho nhi tử của mình đón dâu, không thể không thán một câu, hai thúc thúc này của hắn đều muốn dùng hôn sự để nắm bắt hắn, hắn là một người dễ bị áp bức vậy sao?
Đông Dương tự nhận bản thân không phải là một người ngu ngốc, nhưng vừa nghe thấy có âm mưu muốn hãm hại hắn liền thấy đau đầu.
“Về phần Huyện thừa có nhúng tay vào chuyện này hay không, vậy còn phải xem trong tay hắn có phần lợi gì không. Nếu có, thì hắn sẽ không ngại gì mà thuận nước giong thuyêng?” Dịch Vân Khanh cười khẽ, bản thân Dịch Vân Xuân cũng tốt lắm, có thể nói là văn võ song toàn, lại kế thừa dung mạo anh tuấn của Dịch gia, thân phận lưu đày có chút mẫn cảm, nhưng cũng chưa có người thương thì biết đâu quan huyện người ta lại đồng ý hôn sự này. Bởi vì điểm này, cho nên Tam gia mới muốn đầu tư cược luôn một lần. Đặt cược cũng rất hào phóng, không được thì cũng chỉ hy sinh hôn sự của một thứ nữ thêm một chất tử, hơn nữa hôn sự của thứ nữ cũng không tính là không được gì? Dù sao thì cũng đã lên được cái thuyền nhỏ của Vương gia, như thế nào thì cũng không mất mặt!
Đông Dương thiếu chút nữa cũng bị hôn mê.
Dịch Vân Khanh cũng không muốn y quan tâm tới chuyện này, nói xong cũng thấy bực bội: “Tốt lắm, không rõ cũng không sao, ngươi chỉ cần biết một chuyện, ta sẽ không thú Vương gia tiểu thư.”
“Nhưng liệu Tam lão gia có chịu bỏ qua không?” Trong ấn tượng của y thì Tam gia cũng không được tốt cho lắm.
Dịch Vân Khanh giãn ra lông mày, chuẩn bị nghỉ ngơi, nghe vậy trong tâm cười lạnh. Không phải là chuyện tam thúc có bỏ qua hay không! Bất quá cũng chỉ là một quan huyện, Tam thúc hắn tầm nhìn hạn hẹp muốn mượn vị quan huyện này tới để uy hiếp sao?! Trước kia, vị Nhị thúc nhị phẩm trong cung kia hắn cũng chưa có bị dọa sợ, nay lại sợ một vị quan huyện đến tư cách làm chân truyền tin từ kinh thành về còn không có sao?! Nực cười. “Ta sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết.” Xua tay để Đông Dương đừng lo lắng nữa. “Ngày mai ta đi lên thị trấn một chuyến, ngươi an tâm ở nhà ngốc một lát, đừng miên man suy nghĩ.”
Đông Dương gật đầu, không tự giác mà thoát y, tháo thắt lưng chuẩn bị đi ngủ.
Dịch Vân Khanh âm trầm nhìn chằm chằm Đông Dương, liếm liếm môi chờ y tới gần, liền một phen kéo tới: “Trước khi đi ngủ, chúng ta trước tiên nên làm chuyện khác, không phải sao?”