Nam thê của Tể tướng

Chương 30: Lễ mừng năm mới

Mắt thấy năm mới sắp tới, đại lão gia liền kêu gọi một nhà già trẻ đem cả nhà trên dưới quét dọn, chọn một ngày thời tiết tốt đem lão thái gia lão phu nhân đón qua đây. Giờ ngọ, Đông Dương xuống bếp, một bàn mỹ vị mọi người ăn đến no căng, ngay cả lão thái gia lão phu nhân cũng ăn nhiều hơn.

Ngày ba mươi, từ sáng sớm Đông Dương đã bắt đầu bận bịu.

Trong bếp có một bát lớn canh thịt heo đã được hầm qua đêm, thêm gia vị dùng lửa lớn nấu, lồng hấp bên cạnh có màn thầu, dùng lửa nhỏ để hấp, ở giữa có nồi óng đang dùng lửa lớn tráng trứng cùng xào thịt heo, về sau rửa nồi thêm nước nấu bát cải trắng, cải trắng trần chín được bảy tám phần thêm chút gia vị rồi vớt ra để bên cạnh cửa sổ để nguội bớt.

Đến lúc Dư thị đến phòng bếp, điểm tâm cũng đã được chuẩn bị xong. Dư thị nghĩ, nhìn người đang khí thế ngút trời trong phòng bếp cũng không biết nói thế nào cho tốt, chỉ nói: “Đông Dương nha, về sau không cần dậy sớm như vậy, hiện tại trong nhà cũng không có nhiều người. Ngủ thêm được chút nào thì cố ngủ thêm một lát.”

Đông Dương khiêm tốn ứng thanh.

Thấy chính mình không giúp được gì, Dư thị đun nước ấm cấp lão thái gia lão phu nhân rửa mặt chải đầu, Dịch Vân Khanh dẫn Dịch Khiêm tới, múc nước để Dịch Khiêm rửa tay rửa mặt, Dư thị vừa vặn tới liền dẫn Dịch Khiêm đi chải đầu, Dịch Vân Khanh thì tự mình nhanh chóng rửa mặt chải đầu ngồi xuống bếp thêm lửa. Thêm củi rồi dùng thiết sạn lấy ra chút than gỗ cho vào hai cái hỏa lò bên cạnh, một cái đưa tới phòng lão thái gia, một cái đưa tới gian chính để ăn điểm tâm. Sắp xếp xong hai cái hỏa lò liền quay lại, Đông Dương nấu cũng sắp xong, bắc xuống đổ ra bát có sẵn thịt heo được hầm, mùi vị ngay lập tức câu dẫn con người đói bụng nào đó.

Dịch Vân Khanh muốn ăn vụng một chút, liền bị Đông Dương đánh vào tay.

Vừa vặn bị Dịch Khiêm nhìn thấy, chỉ vào hắn nói: “Người lớn như vậy mà vẫn ăn vụng, phụ thân cũng không thấy xấu hổ.”


Dịch Vân Khanh mặt cũng không đỏ, nhấc cằm tạo một bộ đại nhân không so đo với tiểu hài tử, bưng bát canh rời đi.  Đi xong liền lòng dạ hẹp hòi mà búng nhẹ lên trán Dịch Khiêm.

Bị búng nhẹ lên trán, Dịch Khiêm trọn tròn mắt. Nhìn thấy Dư thị đến đây, lập tức cáo trạng: “Nãi nãi, vừa rồi phụ thân ăn vụng mì.”

Dư thị cười, xoa xoa khuôn mặt ngày càng mượt mà của Dịch Khiêm: “Tiểu Khiêm nhi của nãi nãi có ăn vụng hay không?”

Dịch Khiêm nóng nảy, bởi vì biểu hiện trên mặt Dư thị căn bản không tin Dịch Vân Khanh sẽ làm ra loại chuyện này.”Nãi nãi, vừa rồi phụ thân thật sự ăn vụng mỳ, không tin có thể hỏi tiểu phụ thân.”

Đông Dương nghe vậy, nhanh nhẹn mau chân cầm lấy điểm tâm bưng ra ngoài.

Dư thị căn bản không tin lời Dịch Khiêm, cho rằng đồng ngôn vô kỵ, cười tủm tỉm cầm cái màn thầu đưa cho Dịch Khiêm. Dịch Vân Khanh cười tủm tỉm vào phòng bếp, cười tủm tỉm cầm đi màn thầu mà Dư thị đưa cho Dịch Khiêm nói: “Nương, ăn vụng cũng không phải là thói quen tốt, ngài cũng không thể chiều hắn.”

Dịch Khiêm ách thanh.

Dịch Vân Khanh cúi đầu liếc mắt, một mạt đắc ý, chờ Dư thị vừa ra khỏi phòng bếp, màn thầu vốn để nộp lên trên liền vào trong bụng Dịch Vân Khanh. Vừa ăn vừa búng một cái lên ót Dịch Khiêm: “Lông mao còn chưa dài đã nghĩ tới cùng lão tử đấu? Không có mắt nhìn!”

Sáng sớm đã xảy ra chuyện ăn vụng, cuộc tranh chấp thắng bại giữa đôi phụ tử này cũng không được ai chú ý tới. Điểm tâm xong, Đông Dương cùng Dư thị dọn dẹp rồi về phòng bếp chuẩn bị cơm tất niên. Dư thị tự giác trù nghệ không tốt nên chỉ phụ giúp, Đông Dương chủ trì, Dịch Vân Khanh lo việc củi lửa, tiểu Dịch Khiêm ở trong bếp vội qua vội lại.

Vội cho tới trưa liền ăn trưa xong nghỉ ngơi một lát, buổi chiều lại bắt tay vào làm cơm tất niên. Lúc này thì nhà nào cũng dậy mùi cơm, chính là năm qua vừa trải qua hạn hán, trừ bỏ Dịch gia có hoàn cảnh đặc thù, cùng các gia hộ giàu có, còn thôn dân thì sợ không được giàu có phong phú như vậy.

Đông Dương thương lượng với Dư thị cơm tất niên gồm mười món và hai điểm tâm.


Món thứ nhất là lẩu thịt dê, Đông Dương chọn miếng bì dê tốt nhất luộc cùng củ cải trắng, sau đó vớt thịt dê ra cắt đều, củ cải thì cắt thành miếng to, lại thêm các loại gia vị rồi xào lên, xào đến vừa chín tới thì thêm nước dùng rồi tiếp tục đun, đến khi sôi bật lên thì đem cho ra nồi lẩu đồng đun nhỏ lửa.

Món thứ hai Đông Dương làm chính là vịt hầm, cách làm giống với làm lẩu dê, nhưng không cần luộc qua, mà trực tiếp cắt thành miếng vừa ăn, thêm gia vị xào qua với lửa lớn liền để hầm vừa lửa, vì không muốn ăn quá mỡ, Đông Dương còn cho thêm một vài lát bí đáo.

Món thứ ba chính là gà nhồi nguyên con, chọn láy con gà hai ba cân xử lý sạch sẽ, lấy ra hết nội tạng bên trong, sau đó nhồi nhân đã được chuẩn bị trước, đun nước hầm cách thủy.

Món thứ tư là thịt hầm rau củ, Đông Dương dùng những loại rau dại có sẵn trong vườn hấp cách thủy với thịt hầm, chờ thịt đã chín đều thì bày vào trong bát, thịt có màu nâu đường ngon miệng, da có chút xăn lại. Trong bát là một khối thịt hoàn chỉnh, nhưng Dịch Vân Khanh biết, khối thịt này trước đã được Đông Dương cắt thành các khối nhỏ.

Món thứ năm là thịt viên chiên, có thêm bột tôm, còn có thịt viên không, mỗi viên đều được vo tròn đẹp mắt, lại được chiên qua liền khoác lên mình một lớp áo vàng, hấp dẫn người ăn. Dư thị làm chủ, lấy mấy viên cho vào chén nhỏ, đưa cho Dịch Khiêm ăn cho đỡ thèm, bởi vì các món trước đều là thịt nên món thứ sáu được đổi thành cá.

Đông Dương liền đem cá hấp với gừng. Món thứ bảy là canh nấm và mộc nhỉ tươi, món thứ tấm là dạ dày xào giòn với ớt, dạ dày được thái thành chỉ, được ướp gia vị vừa miệng, sau đó sẽ được xào với ớt cay, cực kì ngon miệng và đậm đà; món thứ chín là xương hầm, xương là được chọn đều là những miếng tốt nhất; món thứ mười là khoai tây xào, khoai tây được cắt thành các  khối nhỏ, sau xào cùng với ít dấm chua, ăn vào miệng vị đạo sẽ làm bớt đi vị ngấy từ các món thịt.

Cuối cùng là hai món điểm tâm, một là bánh mỳ và món thứ hai là món quà bất ngờ dành cho lão phu nhân, chính là sủi cảo nhân thịt cùng cải trắng.

Lão phu nhân mặc dù không phải là người phương Bắc, nhưng mẫu thân lại là người phương bắc, từ nhỏ đến lớn đều có thói quen trong lễ mừng năm mới sẽ ăn sủi cảo, trước khi bị lưu đày, hồi còn ở Dịch gia đương nhiên là có trù phòng chuẩn bị cho nàng, sau khi lưu đầy thì nữ quyến trong nhà vì muốn lấy lòng nàng mà làm sủi cảo, nhưng năm nay lại ở nhà đại lão gia mừng năm mới, lão đại tức phụ cũng không có giỏi về trù nghệ, sợ là sẽ không được ăn sủi cảo, thế nhưng không ngờ rằng vị nam thê của trưởng tôn mà nàng luôn khinh thường lại thành toàn cho nàng. Hơn nữa, khi nhìn thấy những viên sủi cảo, nàng dám khẳng đi có thể sánh ngang với sủi cảo mà nữ quyến trong nhà làm để lấy lòng nàng, thậm chí còn ngon hơn.

Lão thái gia cũng biết thói quen của phu nhân, cho nên vừa thấy sủi cảo được đưa lên, đã gắp cho nàng nói: “Đây là tâm ý của đứa nhỏ, ha ha, ăn thử xem có hợp khẩu vị không, nếu không hợp thì bảo Đông Dương để ngày mai y sửa lại.”

Dư thị cũng cười nói: “Nương, sủi cảo này là Đông Dương cùng Khanh nhi làm. Nhi tức không giỏi trù nghệ nương cũng biết, nhưng cũng muốn giúp y liền bao được hai cái, nhưng đáng tiếc, Đông Dương nói là bao không tốt thì khi nấu sẽ bị vữa, chỉ có thể để mai chưng lại.”


Lão phu nhân trong lòng vui sướng nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Khanh ca nhi đường đường là trưởng tôn, sao lại nhàn rỗi lại chui vào trù phòng ~”

Dịch Vân Khanh ngẩng đầu cười: “Nãi nãi, ta cũng không hỗ trợ được cái gì, cũng chỉ có ngồi ở phía dưới thêm củi lửa. Cổ nhân trước cũng từng nói ‘muốn quản lý được quốc gia thì phải biết nấu chín’, nay Tôn nhi cũng đã hiểu được. Lần này làm sủi cảo, từ chỗ để bột lên men hay bước cuối cùng gói lại thế nào cũng chưa cần nói tới, chỉ nói xoa xoa lớp bột như nào cũng phải chú ý nhiều điểm, không thể dùng quá lực nếu không thì mất độ dẻo, nhẹ quá thì không được, lâu quá thì lại không đủ. Phải chú ý tất cả mọi yếu tố mà không được bỏ qua một điểm nào, nếu không có người có tay nghề ở bên cạnh chỉ đạo hoặc không có khả năng tự học cao thì thật sự làm không nổi.”

Lão phu nhân cười khan: “Ta chỉ nói có một câu, ngươi liền trả cho ta mười câu, còn nói cái gì cổ nhân ta thường nói, thật thật đúng…” Nói xong, gắp một miếng sủi cảo để vào bát Dư thị, lão phu nhân nửa thật nửa đùa nói với Dịch Vân Khanh: “Miếng sủi cảo này vốn là muốn gắp cho ngươi, nhưng lúc này lại muốn đưa cho nương ngươi.”

Dư thị thụ sủng nhược kinh, nàng tuy là chính thê của đại lão gia, nhưng từ khi gả vào Dịch gia đến nay vẫn luôn không được lão phu nhân coi trọng, đừng nói là gắp cho cái gì, chỉ cần không gây khó dễ cho nàng  đã là tốt lắm rồi. Hôm nay được nàng gắp cho, mặc dù có điểm nói giỡn, nhưng cũng là điểm tốt không phải sao? Mà việc này đại phu nhân cũng rất rõ ràng, trên bàn bày một chén sủi cảo được lão phu nhân coi trọng, cũng không phải là lão phu nhân cấp thành ý này cho nam thê Đông Dương, mà là cấp hảo ý cho nàng.

Đại lão gia thấy lão phu nhân cùng tức phụ của mình hòa hảo, cũng rất là cao hứng. Hiện tại liền chỉ vào một bàn mỹ thực nói với lão thái gia: “Phụ thân, một bàn thức ăn này đều là Đông Dương làm, người ăn thử xem có hợp khẩu vị hay không, nếu hợp về sau hãy để Đông Dương nấu vài món phụ thân thích. Bất quá, trù phòng của chúng ta về sau chắc đều là do Đông Dương chủ quản.”

Lão thái gia cũng đã từng nếm qua thức ăn Đông Dương làm, khắc sâu ấn tượng, lúc này vừa nghe nói là một bàn thức ăn này đều do Đông Dương làm, lập tức hứng khởi. Đầu tiên là một miếng thịt dê, ăn vào miệng liền cảm nhận được mùi vị đặc thù của thịt dê, trong miệng đều là mỹ vị! “ Đông Dương nấu rất ngon.  Bất quá tức phụ lão đại nha, Đông Dương dù sao cũng là nam nhân, sao có thể ngày nào cũng bị vây trong xó bếp?” Ngụ ý là muốn Dư thị học trù nghệ, Dịch Vân Khanh lập tức tiến lên vuốt mông ngựa.

“Gia gia anh minh! Tôn nhi chỉ sợ nương lại đem cả trù phòng giao phó cho Đông Dương, thực sự là nương  không giỏi nấu nướng, cho nên tôn nhi tính sang năm sau sẽ mướn hai người trong thôn, một người lo việc bếp núc cùng chút việc vặt, một người thu dọn điền đồn hoa mầu.”  Người trong nhà đều không thích hợp làm loại chuyện này, trước kia là không có biện pháp bởi sợ ai mượn gió bẻ măng, nhưng giờ thì không cần phải cẩn thận như vậy.

Lão thái gia trầm ngâm cũng không can thiệp nhiều, bởi vì mấy ngày trước Dịch Vân Khanh đã trả hắn hơn hai trăm lượng mà lúc trước hắn bỏ ra mua lại khu nhà này cùng một ngàn lượng làm lễ tết. Lão thái gia liền biết hắn vẫn luôn quá xem thường trưởng tôn của mình. Có đôi khi can thiệp vào thành ra lại chèn ép, không bằng không can thiệp, có lẽ có khi lại làm ra kì tích.

Một mâm cơm tất niên này ăn so với năm trước có chút lạnh, nhưng lại thư thái, bởi vì đều là người trong nhà, đơn giản hơn. Có thể thật tâm ăn, thật tâm cười, không còn bận tâm nhiều điều.

Ăn xong bữa cơm tất niên, Dịch Vân Khanh pha trà, đưa lão thái gia cùng lão phu nhân sang chính sảnh ấm áp dùng trà, xong liền trở lại giúp Đông Dương dọn dẹp, sau lại bày ra trà bánh. Về sau còn có chúc tết cùng cúng bái tổ tiên, bận việc hơn nửa đêm còn phải phóng pháo hoa, cuối cùng lão thái gia cùng lão phu nhân đại lão gia và Dư thị gác đêm, quan tâm Đông Dương đã bận cả một ngày liền cho phép y đem Dịch Khiêm trở về phòng nghỉ ngơi, Dịch Vân Khanh ở lại tới nửa đêm cũng bị lão phu nhân khuyên trở về nghỉ ngơi.

Ngày đầu năm mới, Đông Dương dậy thật sớm, điểm tâm là cháo ăn cùng với sủi cao, còn có hai đĩa rau xào. Toàn gia ăn xong, Dư thị liền lên dọn dẹp nhà chính, bày ra các món điểm tâm vặt, nước sôi để lên bếp nhỏ giữ nhiệt, bình, chén trà đều được rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài rồi để sẵn lá trà, Dịch Vân Khanh cũng phóng xong pháo hoa, có khách đến cửa đều có thể tiếp đón ngay.


Bởi vì cũng gần thôn, lão thái gia và lão phu nhân đều có bối phận lớn, một ít vãn bối hàng xóm thường xuyên qua lại cũng đều qua chúc tết, Dịch Vân Khanh đều phóng pháo hoan nghênh, đại lão gia cùng Dư thị nhiệt tình chiêu đãi, Đông Dương dâng trà.

Tuy rằng đối với thôn dân, thân phận nam thê của Đông Dương cũng có chút đáng xẩu hổ, nhưng người trong thôn cũng chất phát, lại là năm mới, hơn nữa cũng không có ít người chịu ân huệ từ tài săn bắt của Đông Dương, vì thế khi nhận trà cũng lộ ra ý cười, khi nói chuyện cũng cực lực mời Đông Dương thường xuyên qua chơi.

Người tới chúc tết liên tiếp tới, trà nóng, nước nóng, điểm tâm cũng không biết đã phải thay bao nhiêu lần, rốt cục cũng có một chiếc xe ngựa chạy tới, Tứ gia mang theo toàn gia vội tới chúc tết lão thái gia lão phu nhân, ngay sau đó là toàn gia nhà Tam gia.

Sau khi phân nhà cũng khác, không còn ở chung dưới một mái hiên ngẩng đầu thấy cúi mặt cũng gặp, cách nhau lâu như vậy mới gặp cũng gợi ra một cỗ thân cận, vả lại năm mới nên không ai muốn mất thể diện, tuy rằng mỗi người đối với chuyện Liễu thị tò mò muốn chết, nhưng không dám đề cập tới, gặp nhau vẫn là tay bắt  mặt mừng, một chút cũng không nhìn ra trước kia đã từng là cừu địch đấu đá.

Đông Dương vẫn luôn không có kiên nhẫn để ứng phó với loại chuyện này, sớm đã tìm được lý do trốn xuống phòng bếp, Dư thị thì không có may mắn được như vậy, không thể không ở lại khéo léo tiếp đón hai nhà này. Cũng may là sắp tới thời điểm ăn cơm trưa, liền nhanh chóng tìm cơ hội chạy đến trù phòng hít thở.

Các món cho bữa trưa Đông Dương cùng Dư thị sớm đã thương lượng xong, chuẩn bị cũng không ít, thêm nhân khẩu cũng không lo, chưng chưng nấu nấu, hâm lại xào lại, không bao lâu cũng chuẩn bị được hai bàn ăn.

Hai bàn này vẫn là phân theo nam nữ, Đông Dương bị lão thái gia gọi tới ngồi ở bàn nam đinh, an vị ngay bên cạnh Dịch Vân Khanh.

Tam gia cùng Tứ gia vẻ mặt biến sắc, đại lão gia cũng do dự nói: “Phụ thân, cái này có chút không hợp quy củ…”

Lão thái gia xua tay: “Quy củ là do nhà mình đặt ra, hiện tại cũng không có nhiều người nhìn chằm chằm tới chúng ta thì cũng không cần nhiều quy củ như vậy.” Lão thái gia không giải thích nhiều, nhưng làm như vậy cũng là cất nhắc cho suy nghĩ của Đông Dương, cũng là thừa nhận Đông Dương, nhận thức Đông Dương, cũng làm cho tam gia tứ gia cũng phải tán thành.

Làm như vậy, Dịch Vân Khanh đương nhiên là mừng rỡ, thật ra mà nói, nếu lão thái gia không mở miệng trước, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp để đem Đông Dương an vị tại bàn nam đinh. Bởi vì ngồi cùng vàn với nữ quyến, Đông Dương sẽ không được tự nhiên, cùng bàn với đám con cháu cũng không được.


Cơm nước xong, buổi chiều lại tiếp tục nói chuyện phiếm, hậu bối nhà Tam gia, Tứ gia cũng cùng Dịch Vân Khanh nhân dịp này đến chúc tết các gia đình trong thôn để giao hảo. Đương nhiên, đại lão gia cùng Dư thị, Tam gia, Tư gia cũng có đi đi lại lại, dù sao sau khi phân nhà, đến đây cũng phải giao hảo với thôn dân, nếu không vào tai người khác lại thành bọn họ từ mặt nhau.

Buổi chiều tam gia cùng tứ gia ngụ lại ở nhà cũ, sớm ngày thứ hai sau khi ăn qua điểm tâm, Tam gia sống chết cũng phải đón được lão thái gia cùng lão phu nhân tới ăn tết tại nhà hắn, mà tới nhà Tam gia cũng phải sang nhà Tứ gia ở trấn trên, kết quả là ở lại hai nhà này, chờ lão thái gia cùng lão phu nhân về thì cũng đã mùng năm. Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương ở nhà trông nhà, đợi lão thái gia đại lão gia cùng Dịch Khiêm năm người trở về, người trong thôn cũng bắt đầu mời cả nhà Dịch gia ăn tịch. Tiệc đáp lễ của Dịch gia cũng định vào ngày sơ bát, ước chừng phải tới bốn bàn tiệc, khiến cho Dư thị cùng Đông Dương mệt muốn chết. Bất quá cũng nhờ bốn bàn tiệc, vậy nên Đông Dương liền có hảo thanh danh là trù nghệ giỏi.

Mùng tám qua đi, không khí tết cũng giảm vài phần, đợi tới nguyên tiêu mười lăm, mọi nhà liền bắt đầu lại cuộc sống ngày thường. Dịch lão thái gia cùng lão phu nhân mười lăm cũng trở về nhà cũ, cũng may hai người mời tới làm cũng đã bắt đầu quay lại làm việc, cũng không sợ trở về lại không có ai.