Nam Thành Gió Nổi

Quyển 2 - Chương 9

Edit: Winterwind0207

Trong nháy mắt mùi thơm nồng nặc lệnh khiến Nam Úc Thành nhíu mày lại, từ từ tỉnh lại.

Vừa mở mắt, liền thấy Lâm Hành thận trọng cầm một bình nước hoa ngồi ở trước mặt mình.

"Lại làm sao?" Nam Úc Thành câu nói này, Lâm Hành cảm giác cảm xúc của anh đã có chút hỏng mất, vì vậy vội vã cười làm lành: "Xin lỗi, xin lỗi, không cẩn thận làm đổ bình nước hoa vào anh."

Nam Úc Thành tầm mắt chậm rãi nhìn xuống lồng ngực của mình, nơi đó quả thật đã bị ướt một mảnh, mùi thơm mạnh mẽ làm cho anh cảm thấy vô cùng không khỏe.

Anh quyết đoán từ trên giường ngồi dậy, đi đến phòng tắm.

Sau lưng Lâm Hành nhỏ giọng nói: "Anh muốn tắm rửa?"

Nam Úc Thành thiếu kiên nhẫn: "Nếu không thì tôi vào phòng tắm làm gì?"

"... Thật xin lỗi." Lâm Hành lúng túng.

Nam Úc Thành tiến vào buồng tắm.

Hơn nửa đêm bị Lâm Hành dùng phương thức này làm cho tỉnh lại, còn phải tắm rửa lại một lần, dù là ai tâm tình cũng sẽ không tốt. Vì vậy Lâm Hành cũng không dám ngủ trước, liền đứng lên đi đến bên cửa sổ dựa vào, tùy tiện nhìn bóng đêm ngoài cửa.

Vừa nhìn, ngược lại là làm cho cậu phát hiện cái khác.

Lúc này đã là đêm khuya, ở nông thôn ban đêm rất đen, ngoại trừ dưới cửa sổ phòng Lâm Hành đối diện trên cửa chính vẫn có một bóng đèn tròn nho nhỏ đang sáng, xa xa đã là một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không thấy rõ.

Phía dưới cửa sổ phòng Lâm Hành, là cửa chính của nhà họ Lâm. Khoảng thời gian này nhiều người cũng đã ngủ say, cửa tự nhiên cũng khoá.

Nhưng mà, lúc này Lâm Hành nhìn xuống, lại phát hiện cửa đang đóng lại bị mở ra một khe hở.

Lâm Hành ngưng mắt nhìn lại, đã thấy khe hở kia chậm rãi mở ra, càng lúc càng lớn, mãi đến tận khi một bóng người nhanh chóng từ bên trong cửa chạy ra.

Cái người kia tựa hồ hết sức căng thẳng, sau khi người đó chuồn ra cửa, đầu tiên là nhìn xung quanh một lần, xác định xung quanh không có những người khác, lúc này mới hướng về phía trước, ở trong bóng tối chạy như điên.

Lâm Hành dựa vào bên cửa sổ, nhìn hình bóng người kia ẩn vào trong bóng tối, hơi nghi hoặc một chút.

Lâm Phong Kỳ hơn nửa đêm, tại sao lén lút từ trong nhà chạy ra ngoài?

Lần này cậu ta trở về, rốt cuộc là có mục đích gì? Ngày hôm nay cậu lại tận mắt thấy tình cảnh đó? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Lâm Phong Kỳ từ trước đến giờ không biết trời cao đất rộng mấy ngày nay vẫn biểu hiện thần hồn nát thần tính, cậu ta đến tột cùng... Đang sợ cái gì?


Đang suy tư, bỗng nhiên, Lâm Hành nghe đến bên trong căn phòng bên cạnh truyền đến tiếng động.

Ầm!

Tựa hồ là vật gì bị ném xuống mặt đất, phát ra một tiếng tiếng vang kịch liệt. Lập tức Lâm Hành liền nghe đến cửa phòng bị mở ra, ván cửa bởi vì mở cửa cường độ quá mạnh, hung hăng bắn ngược trở lại, "Ầm" một tiếng đóng lại.

Sau đó lại là một chuỗi tiếng bước chân ngổn ngang.

Lâm Hành nguyên bản còn đang suy tư Lâm Phong Kỳ vì sao lại nửa đêm lại trốn chạy ra ngoài, lúc này chợt nghe phòng của chú hai truyền tới liên tiếp tiếng nổ vang, cả người cũng có chút mộng, đợi đến phản ứng lại, cậu

một tay tóm lấy điện thoại di động trên giường, đối với Nam Úc Thành trong phòng tắm hét lớn một tiếng: "Tôi trước tiên đi ra ngoài một chút, anh tắm xong thì gọi điện thoại cho tôi." Nói xong liền kéo cửa ra đuổi theo.

Lâm Hành cũng không rõ ràng chú hai đến tột cùng muốn đi chỗ nào, cậu chạy lúc xuống lầu, hình bóng chú hai đã biến mất. Trong sân từ trước đến giờ cửa sau luôn đóng chặt lúc này dĩ nhiên mở, Lâm Hành từ cửa sau đuổi theo, đã rời xa ánh đèn trong nhà, bốn phía dần dần bị bóng tối vây quanh, cậu chỉ có thể mơ hồ nghe đến cách đó không xa có một trận tiếng bước chân ngổn ngang, cách rất nhiều khoảng cách, cậu không phân biệt rõ phương hướng.

"Chú hai!" Lâm Hành đối với phía trước hô một tiếng, chẳng biết vì sao, vừa nãy trong nháy mắt đó trong lòng cậu bất an lập tức đưa lên đến cực điểm, cho nên cậu căn bản chưa kịp suy nghĩ, liền trực tiếp từ trong phòng chạy ra.

Trực giác của cậu tự nói với mình, nếu như không nhanh chóng ngăn cản chú hai, e rằng sẽ phát sinh sự tình không có cách nào cứu vãn.

Cậu đuổi một đoạn, liền cảm thấy bước đi có chút khó khăn. Đây là đang ở nông thôn, con đường cũng không bằng phẳng, thêm vào buổi tối tia sáng tối tăm, cậu chạy hai bước thì sẽ bị ngáng chân một chút, rất nhanh cậu liền bị bỏ lại tít đằng xa, ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe thấy.

Trong bóng tối cậu gọi lên vài tiếng, không có ai trả lời, chỉ có tiếng ve kêu thỉnh thoảng đáp lời cậu. Lâm Hành đứng tại chỗ, trong lòng hoảng loạn. Vừa mới rời nhà chạy quá nhanh, căn bản không nghĩ tới mang đèn pin cầm tay, lần này xung quanh đen sì sì một mảnh, đừng nói tìm người, ngay cả chính cậu cũng không biết mình đang ở nơi nào.

Đang lo lắng, điện thoại trong tay bỗng nhiên vang lên.

Lâm Hành ngẩn ra, lập tức thầm mắng mình ngu ngốc, điện thoại di động ở trong tay còn tìm cái đèn pin làm gì! Lập tức ấn nút nghe, người ở đầu bên kia chính là Nam Úc Thành, anh nhanh chóng phân phó nói: "Cậu đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích. Đem đèn pin điện thoại mở ra, điều chỉnh độ sáng lớn nhất, nhẫn nhịn chờ đợi tôi."

Nam Úc Thành tựa hồ rất rõ ràng xảy ra chuyện gì, phân phó xong liền nhanh chóng cúp điện thoại. Lâm Hành đứng ở giữa ruộng lúa mênh mông, xung quanh một mảnh bóng tối doạ người, cậu chỉ có thể nắm thật chặt điện thoại di động, nhẫn nhịn đưa nó nâng cao, hi vọng Nam Úc Thành có thể ở phía xa liếc mắt liền phát hiện được cậu, mau sớm chạy tới.

Lâm Hành đứng tại chỗ, căng thẳng cùng sợ hãi làm cho cậu không nhịn được hơi có chút run cầm cập. Cậu nỗ lực dời đi sự chú ý của mình, bắt đầu tự hỏi chú hai đến tột cùng gặp phải chuyện gì.

Ngày hôm nay đến thời gian ăn cơm trưa, chú hai dưới cơn nóng giận trở về phòng, sau đó rốt cuộc không gặp ông ấy nữa. Dùng tính cách của chú hai, thời gian lâu như vậy chắc cũng sẽ nguôi ngoai lửa giận trong lòng.

Đồng thời, buổi tối Lâm Hành cùng Nam Úc Thành ở bên trong phòng lúc xem ti vi, cũng không nghe thấy trong phòng chú hai truyền đến bất kỳ động tĩnh, nếu như là một người có tâm tình kích động ở một mình bên trong phòng, vậy dù như thế nào ông ấy cũng không thể ở trong phòng thời gian dài như vậy, ông

tất nhiên sẽ phát ra một ít tiếng vang phát tiết tâm tình của mình, nhưng mà trong phòng chú hai, từ sau khi hai người bọn họ ăn cơm tối xong trở lại, mãi cho đến khi Lâm Hành ngủ, đều là phi thường an tĩnh.

Nghĩ tới đây, Lâm Hành bỗng nhiên ngẩn ra.

Xác thực, phi thường yên tĩnh, yên tĩnh thậm chí không giống có người ở trong phòng!

Lẽ nào lúc đó Nhị thúc cũng không có ở trong phòng? Mà là sau khi cậu ngủ mới trở về? Lâm Hành không rõ.


Nhưng là lúc trước ở dưới lầu ăn bữa tối, chú đã từng nói, chú hai và cô út đều ở trong phòng không muốn xuống lầu, chú cũng đi tới

khuyên bọn họ xuống ăn cơm, mà hai người cũng không muốn. Dựa theo thuyết pháp như vậy, lúc đó chú hai hẳn là còn ở trong phòng. Từ trên lầu đi xuống chỉ có một đường, lúc ăn cơm mấy người bọn họ cũng chưa từng thấy bất luận người nào xuống lầu. Sau đó Lâm Hành cùng Nam Úc Thành sau khi trở lại phòng, càng là không nghe thấy động tĩnh phòng bên cạnh

Vậy đã nói rõ, chú hai một người ở trong phòng, không nói lời nào, không ăn đồ ăn, không phát ra một điểm âm thanh, từ giữa trưa vẫn luôn ngốc đến hai giờ sáng.

Sau đó chú hai bỗng nhiên giống như là bị kích thích rất lớn, chạy mất dép.

Như vậy, từ xế chiều hôm nay đến hai giờ sáng, trong khoảng thời gian này, chú hai trong phòng đến tột cùng xảy ra chuyện gì?!

Là cái gì hội khiến một người tính cách sáng sủa, người đàn ông hơn năm mươi tuổi trầm mặc thời gian dài như vậy? Vậy là cái gì lại đột nhiên khiến ông ấy kích thích không nói một lời chạy mất dép?

Lâm Hành càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng cảm thấy không có manh mối, tất cả mọi chuyện như là trong nháy mắt đều hợp lại với nhau, làm cho cậu hoàn toàn phân không rõ phương hướng.

Đang mờ mịt, liền nghe đến phía trước truyền đến tiếng bước chân nhanh chóng chạy đến. Có người nhanh chóng từ bên trong ruộng lúa xuyên qua, dần dần mà hướng về phía gần cậu.

Lâm Hành giơ cao tay quơ quơ, muốn để cho đối phương nhìn thấy mình: "Úc Thành!"

Nhưng mà tiếng la của cậu vang vọng rất lâu, lại không có hồi âm. Cái thân ảnh kia vẫn như cũ duy trì tốc độ nhanh chóng chạy về phía Lâm Hành.

Trong chớp mắt, Lâm Hành phát giác có gì đó không đúng, cậu theo bản năng quay đầu lại.

Trong bóng tối, một đạo gió kịch liệt chém về phía cổ cậu, Lâm Hành né tránh không kịp, lập tức bị đánh trúng, trong nháy mắt liền mất đi ý thức.

Lúc tỉnh lại, đã là ban ngày hôm sau.

Lâm Hành nằm ở trong phòng của mình, kinh ngạc nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.

Ý thức của cậu còn dừng lại sự kiện vào buổi tối ngày hôm qua, trong đầu có chút hỗn độn, chỉ theo bản năng cảm thấy được cái cổ đau đớn dị thường. Cậu gian nan uốn éo cái cổ, vừa quay đầu, liền phát hiện Nam Úc Thành đang dựa vào cuộc sống.

Nam Úc Thành tựa hồ một đêm không ngủ, thần sắc có chút tiều tụy. Tóc của anh có chút ngổn ngang, trong miệng ngậm điếu thuốc, nhìn phía ngoài cửa sổ, nhíu chặt lông mày giống như đang suy tư gì đó.

Lâm Hành thử thăm dò muốn ngồi xuống, vừa mới động, Nam Úc Thành liền quay đầu lại.

"Đừng nhúc nhích." Nam Úc Thành bước nhanh tới, đem cậu ấn về trên giường: "Cậu cần phải nghỉ ngơi thật tốt."

Lâm Hành vùng vẫy một hồi, không chống đỡ được Nam Úc Thành, đành phải từ bỏ. Cậu dựa vào trên gối, hỏi: "Tối hôm qua đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"

"Rất phức tạp. Trong thời gian ngắn không nói được." Nam Úc Thành tựa hồ đang cân nhắc làm sao tìm từ, anh nói rất chậm: "Có chuyện, trước hết phải nói cậu một chút, chú hai của cậu... Tối hôm qua chết rồi."

"Cái gì?!" Lâm Hành đột nhiên lập tức ngồi dậy, động tác kịch liệt động đến vết thương trên cổ, làm cho cậu đau đớn sắc mặt trắng nhợt.

Nam Úc Thành vội vã liền đem cậu đè xuống, trầm giọng nói: "Cậu trước tiên bình tĩnh, hãy nghe tôi nói."

"Thi thể của chú hai cậu được phát hiện ở gần bờ sông, cách nơi này của chúng ta không tới năm trăm mét. Nguyên nhân cái chết là chết đuối, hiện nay xem ra là trong quá trình chạy trốn không cẩn thận ngã vào giữa sông. Mà trên người ông ấy còn có vết thương khác, không ngoại trừ khả năng có người tận lực làm hại, tình huống cụ thể pháp y đang kiểm nghiệm." Nam Úc Thành dừng một chút, tiếp tục nói: "Tối hôm qua phương hướng cậu chạy hoàn toàn ngược lại với hướng của của chú hai cậu, cho nên dù cậu chạy nhanh thế nào cũng không thể đuổi kịp ông ấy. Trong quá trình cậu đứng chờ đợi, bị người ta đánh ngất, người này tạm thời không rõ thân phận, thế nhưng đối với cậu không có địch ý, bằng không dựa theo tình hình lúc đó mà xem, nếu muốn giết cậu dễ như trở bàn tay."

Nam Úc Thành phi thường ngắn gọn đem tình huống đại thể nói cho Lâm Hành một lần, Lâm Hành nghe xong, chỉ cảm thấy trong đầu vang lên ong ong, cơ hồ không có cách nào suy nghĩ.

Tuy rằng tình cảm của cậu đối với chú hai không sâu sắc lắm, thế nhưng dù sao cũng là người thân từ nhỏ nhìn mình lớn lên, bỗng nhiên cứ như vậy không còn, hơn nữa còn chết ở trong tình huống quỷ dị như vậy, nếu là ai, e sợ cũng khó mà tiếp thu.

"... Ông chú nội, biết chuyện này không?" Lâm Hành giật giật đôi môi, gian nan hỏi.

"Mọi người đều đồng ý tạm thời không nên nói cho ông ấy!" Nam Úc Thành nói: "Mặt khác còn có một việc." Anh suy nghĩ một chút, quan sát đến thần sắc Lâm Hành, chậm rãi nói: "Anh họ cậu, mất tích."