Nam Thành Gió Nổi

Quyển 2 - Chương 2

Edit: Winterwind0207

Hiệu suất làm việc của hai người cũng không thấp, rất nhanh liền đem đồ đạc thu thập xong. Lúc trước Lâm Hành cân nhắc đến lộ trình vắng vẻ khi về nhà, không có đi xe bus công cộng, mang theo hành lý đổi xe cũng rất phiền phức, bởi vậy liền đi tìm cha mượn một chiếc xe lại đây, bây giờ cậu vẫn chưa thể tự lái, nhưng có Nam Úc Thành ở đây, chuyện lái xe căn bản không tới phiên cậu.

Lâm Hành cũng vui vẻ đến thanh nhàn, nói địa chỉ cho Nam Úc Thành, Nam Úc Thành tìm ra bảng hướng dẫn, căn bản không cần thiết cậu dẫn đường, dọc theo đường đi phi thường nhàn nhã tự tại.

Bởi vì buổi tối hôm trước Lâm Hành liên tiếp nằm mơ dẫn đến việc không ngủ được, lên xe rất nhanh liền bắt đầu mệt rã rời. Nam Úc Thành nhìn đầu cậu từ từ dựa vào trên cửa sổ xe, có chút buồn bực: "Cậu muốn ngủ thì ra phía sau ngủ."

Lâm Hành "Ồ" một tiếng, Nam Úc Thành dừng xe, cậu liền mơ mơ màng màng chạy đến ghế sau ngồi, cuộn tròn người nằm trên xe, theo ô tô nhẹ nhàng xóc nảy rất nhanh liền rơi vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này cậu ngủ rất ngon. Lúc tỉnh lại xe đã dừng lại, Lâm Hành nhìn bên ngoài một chút, đã đến gần trấn nhỏ.

Nam Úc Thành dừng xe ở ven đường, đang dựa vào cửa xe lẳng lặng hút thuốc. Lâm Hành ngồi ở trong xe yên lặng theo dõi anh ngây ngẩn một hồi, sau đó mới từ trong xe thò đầu ra: "Tại sao anh lại đậu xe ở chỗ này?"

Nam Úc Thành gảy điếu thuốc, mạn bất kinh tâm nói: "Không biết đường."

Lâm Hành vui vẻ: "Hướng dẫn vô dụng?"

"Nó có thể đưa chúng ta tới đây đã coi như là vượt xa phát huy của người thường." Nam Úc Thành liếc mắt nhìn bên trong xe đã đóng lại bảng hướng dẫn: "Nơi này quá hẻo lánh, bảng đồ hướng dẫn chỉ có thể đưa chúng ta đến gần trấn nhỏ, sau đó phải nhờ vào cậu vậy." Nói tới chỗ này, anh nhàn nhạt nhìn Lâm Hành một chút: "Tỉnh ngủ chưa?"

Lẽ nào anh ta vẫn luôn đợi cậu tỉnh lại để dẫn đường? Nghĩ tới đây Lâm Hành có chút ngượng ngùng: "Rồi, tối hôm qua ngủ không ngon, quá buồn ngủ." Dừng một chút, cậu lại nói: "Chúng ta đi bao lâu rồi?"

"Cũng một lúc rồi." Nam Úc Thành vứt thuốc lá đi, chuyển người lên xe, một mặt khởi động một mặt nói: "Dẫn đường đi, chúng ta đi ăn cơm đã, tôi sắp chết đói mất rồi."

Lâm Hành lúc này mới cúi đầu xem thời gian, đã là bốn giờ chiều. Bọn họ xuất phát từ mười một giờ sáng, đến bây giờ đã năm tiếng, lúc sáng sớm rời nhà hai người vội vàng tuỳ tiện ăn một ít đồ lót bụng, đến bây giờ quả thực cũng đói bụng rồi,

Mà dựa theo kinh nghiệm lúc trước của Lâm Hành, từ vị trí lên xe về đến nhà nhà chính, trong khoảng thời gian bốn tiếng vẫn dư thừa, mà hiện tại đã là năm tiếng bọn họ vẫn chưa tới nơi, như vậy không khó tưởng tượng, Nam Úc Thành ít nhất dừng xe đợi cậu hơn một tiếng.

Nếu như cậu vẫn luôn ngủ, vậy chẳng phải anh ta vẫn luôn đói bụng chờ đợi?

Chẳng biết vì sao, ý niệm này vừa xuất hiện, trong lòng Lâm Hành chính là một cảm giác ngọt ngào không nói ra được.

Có Lâm Hành dẫn đường, hai người rất nhanh về đến quê nhà Lâm Hành.

Nhà họ Lâm nằm bên cạnh trấn nhỏ, phía bắc là bờ sống, phía nam là trấn nhỏ, hướng đông là bờ ruộng mênh mông, phía tây lại có một rừng trúc lớn, mỗi lần đến mùa hè, lũ trẻ con trong trấn lại rủ nhau trốn vào trong rừng, không khí trong đó đặc biệt mát mẻ.

Nhà ở là kiểu kiến trúc tiểu lâu mấy chục năm trước. Hai tầng cao, sân hình vuông, hai cửa trước sau. Cửa trước hướng về trấn nhỏ, cửa sau thì lại dựa vào sông nhỏ bên ngoài. Ra ngoài đi khoảng trăm bước chính là bờ sông.

Lâm Hành khi còn bé từng ở nơi này sống qua một đoạn thời gian, đối với cảnh vật xung quanh cũng coi như là khá quen thuộc. Gần về đến nhà, Lâm Hành liền nói cho Nam Úc Thành về lịch sử của gia tộc mình.


Mảnh đất nhà chính được thái tổ gia một đời truyền xuống, có gần tới hai trăm năm lịch sử.

Nguyên bản mặt đất này chính là sân vuông của một toà nhà cổ xưa, trước đây thái tổ gia lúc còn làm địa chủ đã xây dựng, phi thường khí thế, là một nơi rất nổi danh. Nhưng mà thời gian dài, ở giữa có mấy lần gia cảnh điêu tàn, không thể cẩn thận tu sửa cái nhà này, dần dần có chút mục nát. Mấy năm trước xảy ra một trận động đất liền khiến cho cả căn nhà cơ hồ biến thành một mảnh phế tích.

Hồi đó ông nội Lâm còn trẻ, cầm gia sản cụ cố lưu lại ở bên ngoài xông xáo hai mươi năm, mang theo vợ và con áo gấm về nhà, vừa vặn gặp lại ngôi nhà cũ triệt để sụp đổ lúc trước, ông nội quyết định ra tay, tại mảnh đất cũ này xây lên một tiểu lâu.

Nhưng mà bởi vì ông nội năm đó ở bên ngoài lang bạt, thói quen sinh hoạt ở thành phố, trở lại trấn nhỏ không bao lâu, liền mang người nhà rời khỏi.

Chỉ còn em trai ruột của ông nội lưu lại, sống ở bên trong tiểu lâu này. Hàng năm ông nội cũng sẽ trở về đây cúng tế tổ tông. Sau đó cải cách mở ra, tư tưởng mọi người cũng biến hoá, người trong trấn nhỏ cũng chậm rãi bước ra thế giới bên ngoài, cuối cùng chỉ còn lại người em trai của ông nội, cũng là ông chú ruột của Lâm Hành vẫn cứ chịu đựng ở đó.

Sau này, ông nội qua đời, cha của Lâm Hành không biết cùng ông chú có mâu thuẫn gì, dần dần cũng không về nhà. Chỉ còn dư lại hàng năm mỗi lần cùng tố tiển ngược lại đúng hạn xuất hiện. Nhưng mà nấy năm qua, bởi vì Lâm Hành thành niên, cha Lâm liền đem chuyện này toàn quyền giao cho Lâm Hành, còn bản thân ông rốt cuộc không còn trở về quê nhà lần nào nữa.

Khi ông nội còn sống, Lâm Hành đã từng cùng ông nội về đây ở hai tháng. Trong ấn tượng của Lâm Hành, một nhà của ông chú nội* đều rất nhiệt tình, ngoại trừ chú hai cùng người anh trai so với mình không chênh lệch lắm dường như không thích cậu, trước sau mọi người vẫn luôn đối xử tốt với cậu. Vì vậy về đến nhà, Lâm Hành cũng cảm thấy hết sức vui vẻ.

(*Ông chú nội: em trai của ông nội, trong qt gọi là thúc tổ phụ, nhưng mình muốn dịch ra thuần việt hơn nên sẽ để thành ông chú nội)

"Nói cách khác, huyết mạch của ông nội cậu, hiện tại chỉ còn sót lại cậu và cha cậu? Nam Úc Thành nghe cậu nói xong, liền nói: " Ông chú nội của cậu ngược lại nhân số thịnh vượng."

"Ừm, ông nội chỉ cưới bà nội một người vợ thôi. Thân thể bà nội không tốt, sau khi sinh cha tôi không bao giờ có thể tiếp tục mang thai, ông nội cũng không bắt buộc, cho nên huyết mạch nhà chúng tôi tương đối đơn bạc." Lâm Hành nói xong lại nhớ tới người anh trai trai con của chú hai, không nhịn được thở dài: "Ông chú nội mặc dù có một nam một nữ, bởi vì nguyên nhân thân thể, chú hai cũng chỉ có một người có trai, thế nhưng từ nhỏ đến lớn luôn luôn không bớt lo, mấy chuyện trộm gà bắt chó làm không thiếu."

"Bởi vậy, dù sao vẫn là nhà của cậu tốt hơn."

Nam Úc Thành câu lên khóe miệng nở nụ cười: "Ít nhất dạy dỗ con trai vẫn rất ra dáng."

"Đương nhiên." Lâm Hành không chút khách khí nhận tán thưởng của anh, tay lại chỉ về phía ngã ba bên phải: "Bên kia, đi vào là được."

Quẹo qua đến giao lộ kia, một toà nhà cổ màu vàng óng xuất hiện ở trước mắt.

Lúc Lâm Hành bọn họ đến nơi, trước cửa đã có người đứng ở đó chờ bọn họ một lúc lâu.

Lâm Hành vừa nhìn thấy bóng người kia, liền lập tức từ cửa xe thò đầu ra, vẫy vẫy tay: "Chú!"

Người kia không giống như Lâm Hành hưng phấn như thế, chỉ ở phía xa nhàn nhạt gật đầu, chỉ cho bọn họ một phương hướng, ra hiệu Nam Úc Thành đỗ xe sang bên kia.

Lâm Hành xuống xe trước, Nam Úc Thành một mình lái xe đã đỗ xong, trở lại liền nhìn thấy Lâm Hành đang đứng ở cửa lớn cùng một người đàn ông khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, trò chuyện rất vui vẻ.

Người đàn ông kia mới nhìn so với Lâm Hành có chút giống nhau, đều là ngũ quan tuấn tú, khí chất ôn hoà nho nhã. Nhưng mà tỉ mỉ quan sát, lại có thể phát hiện sự khác nhau giữa hai người.

Người đàn ông kia đeo một cặp kính mắt, khoảng chừng bốn mươi năm tuổi, vóc dáng cao khoảng một mét tám, khoé mắt có nếp nhăn nhỏ bé, nở nụ cười rất hàm xúc, lại luôn mang một ý tứ xa cách.


Mà ở đối diện Lâm Hành tuy rằng cũng là một bộ dạng tuấn tú, tính cách thành thật ôn hoà thiện lương, tâm địa lại tốt, là người liếc mắt một cái có thể nhìn thấu.

Đang nghĩ như thế, Nam Úc Thành chợt nghe Lâm Hành nói:

"... Dạ, anh ấy là bạn của con. Từ nhỏ lớn lên ở trong thành phố, chưa từng thấy cảnh tượng ở nông thôn, cho nên rất tò mò, muốn đi theo con tới đây." Lâm Hành đưa lưng về phía Nam Úc Thành, dựa vào kỹ năng nói dối của mình nói tiếp: "Cho nên lần này con dẫn anh ấy đến đây, dù sao chúng ta cúng tổ tiên, anh ấy có thể tự mình đi chơi, cũng không ảnh hưởng lẫn nhau."

Nam Úc Thành đứng ở phía sau cậu, không hé răng, yên lặng nghĩ, có lẽ người này cũng không thành thật như vậy?

"Người bạn này của con cũng đã đi làm rồi đúng không? Làm nghề gì vậy?" Lâm Hành vốn cho là chú đang hỏi mình, đang chuẩn bị trả lời, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.

Tầm mắt chú nhìn về phía trên.

Lâm Hành lúc này mới phát giác tia sáng đỉnh đầu có chút tối, cậu ngẩng đầu lên, Nam Úc Thành đang tự tiếu phi tiêu* nhìn cậu.

(*Tự tiếu phi tiêu: cười như không cười)

Nhìn vài giây, lúc này mới cười quay đầu đối với chú của Lâm Hành nói: "Tôi là cảnh, muốn tới nơi này tuỳ tiện xem một chút."

Chú của Lâm Hành ngẩn ra, tùy cơ lập tức cười nói: "Cảnh sát tốt, vì dân vì nước, có tiền đồ, ha ha."

Ba người nói chuyện phiếm vài câu, chú liền dẫn bọn họ tiến vào sân.

Chú của Lâm Hành tên là Tào Tư Vân, cùng cô của Lâm Hành là Lâm Trạch Nghi kết hôn đã hơn hai mươi năm, suy rằng sau khi kết hôn vẫn không có con, nhưng tình cảm vợ chồng vẫn luôn tốt. Lâm Trạch Nghi là người tính tình mạnh mẽ, ở bên ngoài chưa bao giờ chịu thiệt, còn Tào Tư Vân lại là người ôn hoà nho nhã, hai người gặp gỡ, người ngoài đều cho là Tào Tư Vân không thể chịu đựng được con cọp cái này, không nghĩ tới Lâm Trạch Nghi lại rất nghe lời Tào Tư Vân. Ở bên ngoài làm nữ trung hào kiệt xông lên trước thế nào, về đến nhà ngay lập tức biến thành chim nhỏ nép vào người chồng mình. Hai người hạnh phúc sống nhiều năm như vậy, thật sự chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì, trong mắt Lâm Hành đúng là một đôi vợ chồng mẫu mực điển hình.

"Chú hai con đi nửa đường xe bị chết máy, vừa nãy gọi điện cho chú, vốn là nói cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng gặp sự cố như vậy đoán chừng nửa đêm mới có thể đến." Tào Tư Vân dẫn Lâm Hành lên lầu hai, vừa đi vừa nói: "Một hồi hai đứa ăn cơm trước rồi đi nghỉ sớm một chút, lái xe thời gian dài như vậy cũng mệt mỏi. Ngày mai chú dẫn hai đứa đi xung quanh nhìn ngắm một chút."

"Cảm ơn chú." Lâm Hành cười nói: "Hàng năm cúng tổ tiên đều là chú phụ trách, bận bịu nhiều việc, nếu như chú không ra mặt sắp xếp, cháu và chú hai e sợ chỉ có thể ngồi cùng một chỗ giương mắt nhìn nhau."

"Ai, sao lại nói vậy. Chú hai con tính cách thẳng thắng, để chú ấy bận tâm những việc này làm làm khó chú ấy rồi. Dù sao chú cũng không có chuyện gì, giúp mọi người quản lý, không phải rất tốt sao?" Nói tới chỗ này, Tào Tư Vân đưa hai người tới lầu hai, đẩy ra một cánh cửa phòng trong đó.

"Tiểu Hành, từ trước tới giờ con vẫn ở gian phòng này đúng không? Lần nào con đến cũng ở đây, chú đoán phỏng chừng con đã quen rồi." Thấy Lâm Hành gật gật đầu, Tào Tư Vân liền quay đầu nhìn lại Nam Úc Thành: "Tiểu Nam liền đi theo tôi đến bên này đi. Tôi dẫn cậu đến phòng của cậu."

Tào Tư Vân nói xong lời này, Lâm Hành lập tức "Phốc" một tiếng bật cười: "Tiểu Nam, ha ha ha ha."

Nam Úc Thành quay đầu lại không nhẹ không nặng liếc mắt nhìn cậu, biểu tình Lâm Hành cứng đờ, lập tức đối với Tào Tư Vân nói: "Híc, chú, chú gọi anh ấy là Úc Thành thôi cũng được."

Tào Tư Vân cười ha hả gật đầu, dẫn Nam Úc Thành đi qua.

Căn nhà cổ họ Lâm chỉ có hai tầng, đồng thời có một cái sân hình vuông, bên cạnh là hai toà nhà, ở giữa là nhà chính, ở giữa nhà chính và hai nhà bên cạnh có một cầu thang nối liền cùng một chỗ, phòng của Lâm Hành nằm ở cuối tầng hai bên trái, còn phòng Nam Úc Thành nằm ở cuối tầng hai bên phải. Phòng hai người cách nhau khá xa, đứng ở trên ban công, vừa vặn mặt đối mặt nhìn thấy đối phương.

Vào phòng, Lâm Hành đem đồ vật sắp để vào trong tủ xong, lại mở cửa sổ ra, nằm nhoài trên bệ cửa sổ ngắm nhìn cảnh tượng bên ngoài

Cửa sổ phòng Lâm Hành nằm ngay phía trên cửa lớn toà nhà, xuyên thấu qua cửa sổ, có thể nhìn thấy ngõ nhỏ bọn họ khi đến đã từng đi qua, cách đó không xa là ruộng lúa mạch màu vàng. Một trận gió thổi qua, lúa mạch theo đó mà chuyển động giống như gợn sóng cao thấp trập trùng, hoà vào ánh tà dương phía sau lưng, đẹp không sao tả xiết.

Cậu nằm nhoài trên bệ cửa sổ nhìn một hồi, bỗng nhiên nhận ra phía sau có chút động tĩnh, liền quay đầu lại.

Nam Úc Thành đang dựa vào cạnh cửa lẳng lặng nhìn chăm chú cậu.

Bóng người của anh khuất sáng, không thấy rõ biểu tình, chỉ cảm thấy đôi mắt kia đen láy, phảng phất sâu sắc tiến vọng vào bên trong linh hồn của cậu.

Lâm Hành nhìn anh, ngầm hiểu ý nở nụ cười: "Đi ăn cơm không?"

Nam Úc Thành không hé răng. Lâm Hành đi tới, vỗ vỗ bờ vai anh: "Đi thôi. Sắp chết đói rồi."