Nam Thành Gió Nổi

Quyển 1 - Chương 10

Edit: Winterwind0207

Lâm Hành rất nhanh ổn định lại tâm tình, đi theo Nam Úc Thành.

Nhiếp Phinh Đình giống như bị Cố Kỳ Viễn làm cho tức giận, hiển nhiên cô còn rất thương tâm. Tính cách cô gái này xưa nay dám yêu dám hận, đi trên đường không nhịn được lau nước mắt, trong miệng tựa hồ không ngừng mắng gì đó.

Lâm Hành đi theo phía sau Nhiếp Phinh Đình cách đó không xa, hơi nghi hoặc một chút: Cố Kỳ Viễn cái tên này đến cùng nói cái gì? Dĩ nhiên khiến cô gái này bi thương thành như vậy? Xem ra trở lại quả nhiên phải giáo dục lại câu ta, đối xử với con gái không thể thô bạo như vậy.

Nghĩ như thế, liền thấy Nhiếp Phinh Đình dĩ nhiên đi tới rừng cây nhỏ bên cạnh trường học.

Một mảnh rừng này bởi vì cây cối quá rậm rạp, tia sáng có chút ảm đạm, bởi vậy cho dù là ban ngày người tới nơi này cũng rất ít. Càng khỏi nói lúc này trời đã vào buổi tối, bầu trời đen kịt, hơn nữa Nam Úc Thành tận lực phong toả, vào lúc này không có một bóng người.

Nhiếp Phinh Đình cũng không biết là quá mức thương tâm cho nên không chú ý cảnh vật xung quanh, hay là đơn thuần lớn mật, dĩ nhiên một người chạy tới trong rừng cây nhỏ.

Lâm Hành cùng Nam Úc Thành nhìn nhau liếc mắt một cái, hai người nhanh chóng đuổi tới.

Trong rừng cây nhỏ cây cối rậm cạp, cây nhỏ cây lớn nối tiếp nhau. Lâm Hành và Nam Úc Thành rất dễ dàng ẩn núp ở phía sau một cái cây lớn, Nhiếp Phinh Đình hoàn toàn không có phát hiện, cô tựa hồ đi mệt, có chút tự giận mình dựa vào trên cây.

Vào lúc này, Lâm Hành trốn ở cách đó không xa, Lâm Hành bỗng nhiên cảm nhận được một trận mát mẻ, giống như nhiệt độ xung quanh bỗng dưng hạ xuống.

Cậu theo bản năng về phía Nam Úc Thành, anh cũng nhíu mày, ánh mắt gắt gao tập trung về phía Nhiếp Phinh Đình.

Nhiếp Phinh Đình đang mải đắm chìm trong thương tổn không có phát hiện, lúc này ở ngay phía trên đỉnh đầu cô, một đoàn khói màu trắng chậm rãi ngưng tụ, một đoàn khói này không phải người, thoạt nhìn vô cùng mơ hồ, đang từ từ hướng về đỉnh đầu cô.

"Là oán linh!" Nam Úc Thành khẽ nguyền rủa một tiếng. Lâm Hành hơi nghi hoặc một chút nhìn lại, thế nhưng lúc này Nam Úc Thành đã không kịp giải thích cho cậu, cậu nhanh chóng quan sát hoàn cảnh xung quanh một lần, quả nhiên phát hiện có một thân ảnh nhỏ gầy đang núp ở dưới cây đại thụ cao hơn hai mét.

"Cậu ở chỗ này chờ. Không được lộn xộn." Nam Úc Thành nhanh chóng dặn dò hai câu, liền cúi người đi về phía Nhiếp Phinh Đình.

Lâm Hành trốn ở phía sau cây, nhìn động tác của anh, dời đến chỗ của Nam Úc Thành lúc trước, vừa nhìn thấy không khỏi trợn mắt.

Thì ra hung thủ dĩ nhiên ở chỗ đó!

Cậu không nhịn được thò đầu ra nhìn về phía của hung thủ, cái nhìn này, lại làm cho cả người cậu như bị sét đánh!

Cậu dĩ nhiên nhìn thấy Bạch Cầm!

Tuy rằng lúc trước đối với ám chỉ của Nam Úc Thành trong lòng cậu kinh sợ có chút suy đoán không tốt, song khi chân tướng trần trụi đặt ở trước mặt mình, Lâm Hành cảm giác mình vẫn khó có thể tiếp thu.


Trước mắt Bạch Cầm tựa hồ khác hẳn với người mà cậu đã từng quen thuộc. Tuy rằng nhìn qua cô vẫn vô cùng nhỏ gầy, trên người cô chỉ mặc một cái váy đơn giản, Bạch Cầm đứng đó giống như một cái bóng phất phơ.

Mắt của cô rất sâu, con mắt to lớn mở to, sắc mặt tái nhợt, biểu tình chăm chú lại lộ ra vẻ điên cuồng. Ánh mắt cô bình tĩnh rơi vào trên người Nhiếp Phinh Đình cách đó không xa, một bên môi của cô lộ ra một nụ cười quái dị.

Trong lúc này, Lâm Hành chợt nghe một tiếng kêu sắc nhọn thảm thiết!

Cậu đột nhiên theo âm thanh nhìn lại, Nhiếp Phinh Đình đang tựa vào cành cây khô nghỉ ngơi, lại bị một đoàn khói màu trắng bao vây, cô ở trong sương mù không ngừng giãy dụa, như là muốn đi ra ngoài, nhưng mà bất luận cô chạy thế nào, đoàn khói kia trước sau như một vẫn quanh quẩn trên người cô, đem cả người cô cuốn chặt lấy.

Cô không ngừng rít gào, như là nhìn thấy cái gì cực kì đáng sợ, lảo đảo chạy hai bước liền ngã ngồi trên mặt đất, chỗ té ngã cách vị trí của Lâm Hành đang ẩn giấu khoảng một mét.

Lâm Hành nghĩ đến Nam Úc Thành dặn dò, chần chờ trong nháy mắt, ngay lúc đó, Nhiếp Phinh Đình bỗng nhiên thống khổ bắt đầu lăn lộn tại chỗ!

Toàn thân cô giống như bị lửa đốt thống khổ mà rít gào, một bên lăn lộn một bên giãy dụa. liều mạng muốn thoát khỏi sự đau khổ này.

Nhìn thấy chuyện này, Lâm Hành khẽ cắn răng, rốt cuộc không nhẫn nại được xông lên trên. Cậu cũng không biết phải trợ giúp cô thế nào, chỉ có thể quơ tay muốn xua tan đoàn khói trắng kia.

Nhưng mà, trong nháy mắt khi tay cậu đụng phải đoàn khói trắng, phảng phất không khí bỗng nhiên thu lại. Đoàn khói trắng kia dùng tốc độ khó tin ngưng tụ cùng một chỗ, biến thành hình dạng của một đứa nhỏ mới sinh.

Đứa trẻ kia gương mặt dữ tợn, nhìn Lâm Hành lại sợ hãi rít một tiếng, tựa hồ không biết làm sao. Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên một tiếng, Lâm Hành lập tức phản ứng lại đó là tiếng hô của Bạch Cầm, cậu ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, chỉ thấy Nam Úc Thành dễ dàng bắt lấy Bạch Cầm, Bạch Cầm không có giãy dụa, chỉ là yên lặng nhìn Lâm Hành.

Ánh mắt như vậy, khiến trong lòng Lâm Hành nhảy một cái.

Nhìn một hồi, Bạch Cầm đột nhiên nở nụ cười, đối với Lâm Hành làm một cái khẩu hình.

Sau đó, cô đột nhiên cắn đầu lưỡi của mình, máu tươi từ trong miệng nàng tuôn ra, kích thích oán linh đang đứng ở đó.

Nó nhanh như tia chớp vọt về phía Bạch Cầm, Nam Úc Thành ngăn cản không kịp, oán linh lập tức đâm vào thân thể Bạch Cầm. Trong nháy mắt quanh thân Bạch Cầm liền dấy lên ánh lửa lớn.

Lâm Hành chạy về phía trước hai bước, muốn ngăn cản, nhưng mà Nam Úc Thành lại hướng cậu lắc lắc đầu.

Vô dụng.

Lửa kia không biết có yêu dị gì, cơ hồ trong nháy mắt liền đem Bạch Cầm hoà tan hầu như không còn một mẩu. Một màn vừa rồi phảng phất chỉ là một hồi ảo giác, trên mặt đất chỉ còn lại bột phấn màu xám trắng.

Lâm Hành kinh ngạc nhìn tro tàn đầy đất, nghĩ đến lời cuối cùng Bạch Cầm nói với cậu. Quanh thân bỗng nhiên nổi lên một cảm giác mát mẻ không có cách nào áp chế.

"Cuối cùng cũng coi như đã xong." Nam Úc Thành đi tới đem Nhiếp Phinh Đình ngã xuống đất đỡ lên, đối với Lâm Hành vẫy vẫy tay.


Lâm Hành thuận theo mà đi tới, trong đầu trống rỗng.

"Giao cho cậu." Nam Úc Thành rất không chịu trách nhiệm đem Nhiếp Phinh Đình đẩy vào trong lồng ngực của Lâm Hành, đi thẳn tới một ben móc ra thuốc lá ngậm vào miệng, một bên gọi điện thoại: "Gọi mấy người lại đây, ở rừng cây, đúng, đã giải quyết xong rồi."

Nghe anh ta nói như vậy, tư duy tan rã của Lâm Hành, rốt cục thanh tỉnh một chút, hỏi anh ta: "Hung thủ moi tim thì làm sao?"

Nam Úc Thành đột nhiên quay đầu lại: "Hung thủ moi tim gì?"

"Anh đã nói vụ án này có hai hung thủ, hung thủ ở ngoài sáng và hung thủ ở trong tối..." Lâm Hành lẩm bẩm: "Dương Dương nói là suy đoán của anh."

Sắc mặt của Nam Úc Thành có chút trầm xuống, không nói một lời huỷ đi tàn thuốc. Anh không có trả lời ngay, mà là trầm ngâm một hồi, mới nói: "Chuyện này với cậu không có quan hệ. Cậu không cần biết."

"Vậy vụ án này..." Lâm Hành vẫn cứ không buông tha.

"Vụ án này đã kết thúc." Xem Lâm Hành tựa hồ còn muốn xen mồm, Nam Úc Thành không nhịn được đánh gãy lời cậu: "Câm miệng. Tôi nói kết thúc chính là kết thúc, nhanh chóng cõng cô gái này trên lưng đi theo tôi."

Thấy sắc mặt anh ta rất kém cỏi, Lâm Hành không dám hỏi. Thành thật cõng lấy Nhiếp Phinh Đình đi theo Nam Úc Thành ra ngoài.

Bên ngoài sớm đã có xe cảnh sát đứng

chờ. Lâm Hành đem Nhiếp Phinh Đình giao cho những người khác, bản thân lại chạy đến trên xe Nam Úc Thành.

Hôm nay tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cậu cần một ít thời gian để tiêu hoá tất cả.

Nhưng mà, không chờ bản thân cậu bắt đầu

tiêu hóa. Nam Úc Thành đã mở cửa xe ngồi xuống.

Anh ta cũng không thèm nhìn tới Lâm Hành, nhanh chóng khởi động xe lái ra ngoài. Chờ xe chạy khỏi trường học Lâm Hành mới phản ứng được, hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Về nhà. Tôi muốn tắm rửa." Nam Úc Thành một bên lái xe, một bên tranh thủ liếc nhìn Lâm Hành: "Cậu có vấn đề gì liền nhanh chóng hỏi."

"Tại sao anh nhận định hung thủ là Bạch Cầm?" Nam Úc Thành nói xong, Lâm Hành cơ hồ là thốt lên nói ra nghi vấn của bản thân.

"Bởi vì phong di thư kia." Nam Úc Thành nhàn nhạt nói: "Cậu đem nó lấy ra xem kỹ một chút."

Phong thư kia Lâm Hành lúc trước để vào trong túi, lúc này nghe Nam Úc Thành nói chuyện, liền đem nó lấy ra. Xem kỹ hai lần, ngoại trừ cảm thấy tâm tình trước sau chênh lệch lớn, không có chỗ đặc thù gì.

"Cậu không cảm thấy phong thư này trước sau rất không nhất trí?" Nam Úc Thành nhàn nhạt nói: "Đoạn mở đầu kia phù hợp với tâm lý của cô ta, nửa phần sau lại giống như biến thành một người khác." Anh dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Một người con gái từ nhỏ bị cha bạo hành, khuyết thiếu tình thương của gia đình và xã hội, ăn bữa sáng lo bữa tối, vì vậy tự ti cơ hồ đã thành một loại bản năng của cô ta."

"Thói quen của cô ta chính là chịu đựng và trốn tránh không dám đối diện với hiện thực sắc bén, mà là tự thu mình vào bên trong góc, dùng một loại ánh mắt thấp kém cùng ngưỡng mộ nhìn những sự vật đối với cô ta mà nói không thể với tới." Nói tới chỗ này, Nam Úc Thành nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái, ánh mắt rất sâu: "Ví dụ như cậu."

"Giống như bản thân cô ta nói, " Cậu ấy là sự kiên trì, là động lực duy nhất của tôi, là ánh sáng trong suốt đối với sinh mệnh mục nát của tôi." Đối với cô ta mà nói, cậu chính là tín ngưỡng. Cho nên cô ta ngưỡng mộ cậu, đi theo cậu, vì cậu không để ý hết thảy, thế nhưng...." Anh nói từng chữ từng chữ: "Cô ta tuyệt đối không dám giữ lấy cậu."

Nam Úc Thành quay đầu sang, xoè ra một ngón tay chỉ vào phong thư, "Thế nhưng cậu xem, phần sau phong thư này. Từ ngữ cô ta dùng rất kiên quyết, đồng thời tràn ngập dục vọng chiếm hữu, cô ta dùng rất nhiều từ, ví dụ như " nhất định phải" " nhất định phải đem cảm nhận của tôi nói cho cậu ấy biết." " nhất định phải cho cậu ấy biết tôi rất yêu thích cậu ấy, còn có " tôi cũng nhất định mang theo tình yêu của cậu ấy xuống địa ngục." Câu như vậy không phải người như cô ta có thể dễ dàng viết ra. Coi như là chịu đựng kích thích rất lớn, cũng không thể trong thời gian ngắn thay đổi tính cách như vậy. Chuyện này đối với quỹ tích phát triển của tính cách con người mà nói không hợp lý."

Nghe đến anh ta nói như vậy, Lâm Hành không tự chủ gật đầu: "Đúng. Lúc tôi xem phong thư này, cũng có cảm giác đó. Thật giống như trước sau là hai người khác nhau, đồng thời hoàn toàn không giống một người viết."

"Con người sẽ không xảy ra thay đổi lớn trong thời gian ngắn như vậy. Bởi vậy, chỉ có thể nói rõ, trong khoảng thời gian này, có những yếu tố khác quấy nhiễu cô ta. Hoặc là nói ——" Nam Úc Thành nói: "Vặn vẹo cô ta."