Nam Thành Gió Nổi

Quyển 1 - Chương 1-1: Phần đệm

Nam Thành Gió Nổi

Tác giả: Thu Ký Bạch

Edit: Winterwind0207

Sắc trời dần dần tối sầm xuống. Trong lúc Lâm Hành ở bên trong xe bus xóc nảy chậm rãi tỉnh lại.

Xe bus vận chuyển hành khách vụng về di chuyển thân thể to lớn rẽ vào một khúc ngoặt trên đường lớn, đi qua một biển báo giao thông ven đường, nhắc nhở khoảng cách đến trạm thu phí còn 5km

Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hiện tại thời gian là sáu giờ hai mươi tám phút. Lâm Hành ước lượng thời gian, đến trường học khoảng chừng bảy giờ rưỡi, vừa vặn tám giờ kịp thời gian tập huấn của đội bóng rổ.

Cậu chậm rãi xoay người, thả lỏng thân thể ngáp một cái, ánh mắt chuyển qua người đang ngủ bên cạnh mình.

Hẳn là một người đàn ông trẻ tuổi.

Sở dĩ nói hẳn là, bởi vì từ lúc Lâm Hành lên xe, người này vẫn duy trì trạng thái ngủ gật, trên mặt được che kín bởi một quyển tạp chí phụ nữ tổng hợp, toàn bộ gương mặt bị che kín, chỉ có thể từ thân hình phán đoán người này tuổi cũng không lớn lắm.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xám phối hợp với quần tây màu đen. Xuyên thấu qua nút thắt cổ áo sơ mi mở rộng có thể nhìn thấy cổ anh ta có màu mật ong, nhìn qua tuổi trẻ mà ngập tràn sức sống.

Vóc dáng anh ta rất cao, ở trong không gian chật hẹp của ghế ngồi tựa hồ có hơi vướng víu, chân trái thoáng co lại, đùi phải vẫn luôn dựa vào phía dưới ghê trước, anh ta đem hai tay khoanh lại gối ở sau gáy, cả người ngửa mặt dựa vào trên ghế ngồi, không nhúc nhích, tựa hồ ngủ rất say.

Từ lúc lên xe đến bây giờ, đã sắp ba tiếng

người này trước sau vẫn không hề nhúc nhích chút nào, thậm chí ngay cả hô hấp đều rất khó phát hiện.

Trên thực tế, nếu như không phải lúc trước xe bus chuyển động phạm vi quá lớn, Lâm Hành không giữ được thăng bằng, không cẩn thận đụng phải cánh tay của người này, cảm giác được cảm xúc ấm áp, bằng không e sợ cậu thật sự sẽ suy đoán người này thật ra là một bộ thi thể cứng ngắc.

Lúc này thời gian xe bus đến nơi khoảng chừng hơn bốn mươi phút nữa, Lâm Hành lúc trước ngủ hơn hai giờ, hiện tại đã có tinh thần, nhàm chán không có việc gì làm liền đưa mắt quan sát chung quanh.

Đây là một chiếc xe bus phổ thông vận chuyển hành khách, mỗi một hàng có bốn chỗ ngồi, trái phải có hai vị trí, ở giữa là lối đi lại dành cho hành khách.

Chỗ ngồi hiện tại của cậu, là hàng thứ ba gần với cửa sổ, trước sau tầm nhìn đều rất tốt, có thể thấy rõ ràng toàn bộ tình huống trong xe.

Vì lý do thời gian chạy xe quá dài, trên xe phần lớn hành khách đều đang ngủ. Lâm Hành đơn giản nhìn một chút, chỉ có phía sau một thanh niên tuổi tác so với cậu không chênh lệch lắm đang nghịch điện thoại di động, trên đầu xe TV treo lơ lửng còn đang phát bộ phim điện ảnh hài của Châu Tinh Trì, âm thanh không ngừng truyền tới khiến buồng xe an tĩnh có vẻ hơi ồn ào.

Xung quanh sắc trời đã tối tăm cơ hồ sắp không thấy rõ cảnh vật bên ngoài. Bây giờ mới vào tháng năm, thời gian vừa mới đến sáu giờ rưỡi, sắc trời không đến nỗi tối tăm nhanh chóng như thế, vừa nãy trời còn sáng, chẳng lẽ đột nhiên mưa xuống? Nếu là như thế vậy buổi tập huấn bóng rổ tối nay sẽ bị hủy! Vì vậy Lâm Hành liền đưa mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Cái nhìn này, ngược lại là khiến Lâm Hành ngẩn ra.

Cậu nhớ tới mấy phút trước cậu tỉnh lại, xe bus vừa mới di chuyển qua một khúc cua, trên đường đi qua một biển báo giao thông, trên đó có ghi cách trạm thu phí còn khoảng năm km. Nhưng tại sao vừa nãy cậu nhìn thấy ngoài cửa sổ chợt loé lên biển báo giao thông dĩ nhiên giống hệt với biển báo vừa nãy!

Xe bus chạy trên đường cao tốc, không thể dễ dàng quay đầu trên đường, đồng thời ở trong mấy phút ngắn ngủi, tuy rằng cậu vẫn luôn quan sát tình huống bên trong xe, nhưng vẫn có thể cảm giác được xe bus vẫn luôn vững vàng tiến về phía trước, cũng chưa từng xuất hiện tình huống quay đầu.

Rốt cuộc, xảy ra chuyện gì?

Cậu từ ghế ngồi thò đầu ra, liếc mắt nhìn tài xế cùng người bán vé. Từ vị trí của cậu có thể thấy rõ ràng tình huống phía trước.

Người bán vé là một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, Lâm Hành nhớ tới lúc mới lên xe, cô gái ấy biểu hiện phi thường hoạt bát, luôn luôn đi tới đi lui, dò hỏi hành khách có nhu cầu gì. Vậy mà lúc này người bán vé lại có biểu tình cứng nhắc, ngồi ở phía trên thùng dụng cụ sau lưng tài xế. Tư thế ngồi của cô ta rất câu nệ, hai đầu gối khép lại, hai tay đặt trên đầu gối, thần sắc đờ đẫn nhìn về phía trước.

Còn tài xế bị ghế dựa chặn lại hơn nửa, Lâm Hành chỉ có thể nhìn thấy một bên gò má của ông ta, tựa hồ cũng không có cảm xúc, máy móc thao tác vô lăng.

Lâm Hành nhìn bọn họ chằm chằm một hồi, tâm lý bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác phi thường không thoải mái.

Nghĩ như vậy, cậu thu hồi ánh mắt, vào lúc này, khoé mắt liếc về trên người một đôi vợ chồng ngồi đối diện. Lúc này, cậu mới lập tức phản ứng lại, loại cảm giác không thoải mái đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

Cậu đột nhiên quay đầu, tập trung nhìn về phía cặp vợ chồng ngồi đối diện.

Đôi vợ chồng kia khoảng chừng bốn mươi tuổi. Lâm Hành nhớ tới lúc cậu vừa mới lên xe, đôi vợ chồng này đang tranh luận về chuyện nhỏ nhặt gì đó, người vợ tâm tình kích động, thậm chí nhiều lần bởi vì giọng quá cao khiến Lâm Hành từ trong giấc ngủ tỉnh lại. Nhưng mà lúc này đôi vợ chồng lại đang ngủ đến an tĩnh, tư thế của bọn họ rất giống người bán vé, cũng là hai đầu gối khép lại, hai tay đặt ở đầu gối, cho dù là nhắm mắt lại cũng khiến người ta có một loại cảm giác rất nghiêm túc câu nệ.... Giống như là học sinh mới vừa vào tiết đầu sợ bị thầy giáo quở trách. Nhưng mà đặt trong tình thế như bây giờ lại rất quỷ dị.

Lâm Hành từ tâm lý nổi lên một cảm giác mát lạnh, cậu đứng lên, nhìn một vòng tình huống bên trong xe. Trừ cậu ra cùng với thanh niên ngồi hàng ghế phía sau kia, tất cả hành khách... cơ hồ đều là bộ dạng này, giống như tất cả mọi người không có cách nào kiềm chế được lập tức chìm vào trong giấc ngủ say.

Vào lúc này, xe bus bỗng nhiên phanh gấp, Lâm Hành cùng cậu thanh niên ngồi phía sau đang mải chơi điện thoại di động, bởi vì sự cố này, điện thoại di động cầm không chắc liền rơi xuống dưới chân của Lâm Hành.

Lâm Hành đưa điện thoại di động nhặt lên, nhưng không lập tức trả lại. Thanh niên kia đợi một hồi, kỳ quái liếc mắt nhìn cậu.

Lâm Hành nở nụ cười, như là chưa kịp phản ứng. Từ từ đưa điện thoại di động cho cậu ta, đồng thời nói ra một câu: "Cậu có cảm thấy... Không khí trong xe có một chút kỳ quái hay không?"


Lúc nói câu này, Lâm Hành cảm giác trên người mình tóc gáy tựa hồ cũng dựng đứng lên, ở trong lòng cảm thấy quỷ dị, một khi đâm thủng, tựa hồ sẽ rơi vào cảm giác sợ hãi không thoát ra được.

"Cảm ơn." Thanh niên kia tựa hồ có chút khó giải thích được, ngẩng đầu tuỳ ý lướt nhìn hoành cảnh trong xe: "Không phát hiện có cái gì không đúng a."

Lâm Hành dùng ánh mắt nhìn lướt qua cô gái bên cạnh thanh niên, cứng đơ cười cười: "Cậu không phát hiện tư thế ngủ của bạn gái cậu rất kỳ quái?"

"Cô ấy không phải bạn gái của tôi." Thanh niên nhanh chóng biện giải, có chút đỏ mặt, lập tức liền quay đầu nhìn người ở bên cạnh. Đầu tiên nhìn, vẫn không cảm giác được có cái gì, thế nhưng lâu một chút, thanh niên cũng từ từ nhíu mày.

"Thần Thần." Cậu ta nhẹ nhàng đẩy bả vai cô gái, nhưng lại không có phản ứng.

"Thần Thần, tỉnh lại đi, đến nơi rồi." Thanh niên dùng sức lắc lắc bả vai cô gái, nhưng mà cô gái kia giống như không để ý tới động tác của cậu ta, vẫn là yên lặng ngồi quy củ, không hề nhúc nhích.

Lúc này, thanh niên giống như phát hiện điều gì đó, ngẩng đầu lên cũng giống như Lâm Hành lúc trước, tỉ mỉ mà xem xét hoàn cảnh bên trong xe lại một lần.

Lần này nhìn xong, cậu ta liền sợ hãi khiến sắc mặt tái nhợt.

"Cậu cũng cảm giác không bình thường?" Lâm Hành nhẹ giọng nói: "Vừa nãy lúc tôi tỉnh lại vừa vặn thấy tấm biển báo giao thông, trên đó có ghi khoảng cách đến trạm thu phí còn 5km. Thế nhưng, cậu xem——" Lâm Hành chỉ chỉ ngoài cửa sổ: "Tấm biển báo giao thông lại xuất hiện." Dừng một chút, Lâm Hành mím môi nói: "Theo tôi quan sát, đây đã là trong vòng hai mươi phút, chúng ta lần thứ tư gặp lại biển báo giao thông này."

Thanh niên run rẩy một chút, liếc mắt nhìn tài xế cùng người bán vé đằng trước, tựa hồ cũng nhận ra được có chút không đúng, căng thẳng nói: "Chuyện gì thế này? Chúng ta đây là gặp quỷ?"

Lâm Hành trầm ngâm một chút, nói rằng: "Tôi quan sát một chút, trên xe hiện tại người tỉnh chỉ còn dư lại hai chúng ta. Hai chúng ta đều là đàn ông tuổi trẻ sức khoẻ cường tráng, những người khác dù sao hoặc là tuổi hơi lớn, hoặc là đứa nhỏ, còn dư lại đều là phụ nữ. " Nói tới chỗ này, cậu đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Khác với những người khác, tư thế ngủ của người này phi thường hờ hững, tuy rằng từ đầu tới đuôi anh ta không hề nhúc nhích, thế nhưng có thể từ trên người anh ta cảm nhận được sức sống bồng bột.

Không biết tại sao, Lâm Hành bỗng nhiên cảm thấy, chỉ cần đánh thức người này, đối với tình huống của bọn họ bây giờ có trợ giúp rất lớn.

Nghĩ tới đây, cậu cắn răng một cái, trước tiên đem tạp chí trên mặt người đàn ông lấy đi.

Phía dưới tạp chí, lộ ra một gương mặt làm người ta khi nhìn không khỏi có chút sợ hãi.

Đó là một gương mặt rất anh tuấn.

Mặt mày thâm thuý, sống mũi cao thẳng. Đôi môi anh ta rất mỏng, khoé miệng có chút độ cong giương lên nhẹ nhàng, lộ ra một cỗ phong lưu tuỳ tâm sở dục*, là một người vừa thấy, liền khó có thể quên.

(*Tuỳ tâm sở dục: không theo ý ai hết, chỉ làm theo ý mình, có chính kiến riêng.)

Lâm Hành nhìn anh ta, trong nháy mắt sững sờ, lập tức rất phản ứng nhanh chóng, vỗ lên bả vai người này: "Anh ơi, tỉnh lại đi."

Người kia vẫn không nhúc nhích.

Lâm Hành lại dùng sức lắc lắc, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Chẳng lẽ mình nghĩ lầm rồi? Người này cũng giống như hành khách khác lâm vào trạng thái hôn mê!

Đúng vào lúc này, cánh tay của người này hơi nhúc nhích một chút, anh ta từ từ mở mắt ra.

Rất khó hình dung đôi mắt kia là đôi mắt như thế nào!

Mắt của anh ta đường viền rất sâu, con ngươi đen kịt, cho nên ánh mắt càng có vẻ thâm thúy. Trong lúc bị anh ta nhìn, Lâm Hành không khỏi sinh ra một loại cảm giác bị nhìn thấu.

Trong lòng Lâm Hành bỗng dưng nhảy một cái, không nói ra được là cảm giác gì, khiến cho cậu có một chút bối rối.

"Xin lỗi vì đã đánh thức anh, nhưng chúng ta gặp một ít tình huống." Lâm Hành thành khẩn nói: "Anh có thể quan sát bốn phía một chút, chiếc xe này của chúng ta tựa hồ vẫn luôn đi đường vòng." Cậu dừng lại một chút, đang suy nghĩ làm sao tìm từ:"Tôi hoài nghi... Chúng ta đang gặp quỷ đánh tường*."

(*Quỷ đánh tường: Là một hiện tượng bị quỷ ám xoay vòng vòng không tìm được lối ra đi thế nào cũng quay về chỗ cũ)

Lâm Hành có người bạn rất yêu thích đàm luận chuyện quỷ quái, Lâm Hành bị cậu ta mưa dầm thấm đất, thời gian dài cũng biết một ít truyền thuyết khiến người nghe kinh hãi. Trong đó có một loại gọi là "quỷ đánh tường".

Bây giờ tình huống bọn họ gặp phải xác thực rất tương tự.

Nhưng mà nghĩ như thế thật có chút thiên mã hành không*, Lâm Hành sau khi nói xong cũng cảm giác lời giải thích của mình có chút hoang đường, nhất thời không biết nên làm gì để tiếp tục. Phía sau, cậu thanh niên cũng lên tiếng: "Tôi cũng nghĩ như vậy, hành khách đều đang ngủ, tài xế cũng rất kì quái."

(* Thiên mã hành không: Thiên mã lao nhanh đến chóng mặt, như bay trên không trung, không theo một khuôn khổ nào, tự nhiên trôi chảy, khác hẳn với loại tư duy lộn xộn tầm thường.)

Người đàn ông không nói gì, trầm mặc lắng nghe. Chờ cậu thanh niên nói xong, anh ta liền từ bên trong túi tiền lấy ra một hộp thuốc lá, từ bên trong móc ra một điếu thuốc, cầm ở trên đầu ngón tay ma sát một chút.

"Các cậu đã đi nói chuyện với tài xế chưa?" Trong lúc anh ta nói câu này, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Hành, ánh mắt có chút chăm chú, Lâm Hành bị anh ta nhìn có chút không dễ chịu, cậu quay đầu đi liếc mắt nhìn người thanh niên kia, có chút lúng túng: "Không có, tôi chỉ nghĩ đánh thức anh, chúng ta trước tiên thảo luận tình huống một chút. Người tài xế kia, có vẻ rất quỷ dị."


"Quyết định sáng suốt." Người đàn ông đem thuốc lá trên tay ngậm lên miệng, vẫn chưa đốt lửa. Anh ta đứng lên mũi chân đụng một cái vào chân của Lâm Hành, ra hiệu cậu tránh ra. Lâm Hành thuận theo dời chân, nhìn anh ta đi ra lối đi giữa hai hàng ghế ngồi, liền quay đầu lại đối với hai người họ nói: "Hai người các cậu ngồi yên ở đây, không quản chuyện gì xảy ra, tuyệt đối cũng không được cử động." Suy nghĩ một chút, anh ta lại bổ sung: "Cũng không cho lên tiếng."

Lâm Hành cùng người thanh niên hai mặt nhìn nhau, hai người đều có chút khó giải thích được, nhưng cũng không nói ra điều dị nghị.

Người đàn ông ngậm thuốc lá đi tới bên cạnh tài xế, đầu tiên là liếc mắt một cái nhìn người bán vé ngồi ngay ngắn, lập tức nhanh chân vượt đến chỗ ngồi bên cạnh tài xế. Một tay anh ta cắm ở trong túi, một cái tay khác quơ quơ ở trước mặt tài xế. Anh ta chỉ dùng một tay kéo lại cổ áo tài xế, dĩ nhiên đem tài xế từ chỗ ngồi trực tiếp nâng lên.

Lâm Hành kinh ngạc trợn to hai mắt, liền thấy anh ta nhanh chóng đem tài xế để sang một bên, sau đó lập tức quay người ngồi vào chỗ tài xế ngồi. Động tác anh ta cực kỳ nhanh, trước sau chỉ có mấy giây liền đổi vị trí của bản thân và tài xế, đồng thời từ đầu tới đuôi tài xế không hề có bất kỳ phản kháng nào. Thậm chí nói không có bất kỳ ý thức nào.

Sau khi anh ta đem tài xế để sang một bên, tài xế lúc trước còn đang mở to ánh mắt đờ đẫn lập tức liền ngất đi.

Vào lúc này, xe bus đang chạy chậm rãi dừng lại. Người đàn ông dừng xe ở ven đường, anh ta từ chỗ điều khiển thò đầu ra, hướng Lâm Hành giơ cằm lên: "Đem áo khoác của cậu cho tôi."

Lâm Hành nhanh chóng đem áo khoác cởi ra, chuẩn bị đứng lên đưa cho anh ta.

"Đừng đứng dậy" Người đàn ông lập tức lên tiếng ngăn lại động tác của cậu, "Không được rời chỗ ngồi, đem áo khoác ném cho tôi."

Lâm Hành ngơ ngác, nhanh chóng cầm áo khoác cuộn vào ném đi.

Cậu ném rất chính xác, quần áo vừa vặn rơi vào trong tay người đàn ông.

Người đàn ông nhìn cậu gật đầu, lại cường điệu nói một lần: "Đừng nhúc nhích." Nói xong cầm quần áo lên từ chỗ điều khiển mở cửa đi ra ngoài.

Lúc này bên ngoài trời đã tối om, xe bus dừng ở ven đường cao tốc, từ bên trong xe nhìn ra ngoài, bên ngoài là con đường trống trải. Rõ ràng ngày thường đoạn đường này rất nhiều xe cộ qua lại, ngày hôm nay một chiếc xe cũng không có.

Xuyên thấu qua ánh đèn đầu xe, Lâm Hành nhìn thấy người đàn ông kia đi tới chỗ trước đầu xe ngồi xuống, tựa hồ đang bày thứ gì trên đất.

Một lát sau, anh ta một lần nữa trở lại bên trong xe, áo khoác lúc trước vẫn còn trên tay lúc này lại không thấy đâu.

Lẽ nào vừa nãy anh ta đem áo khoác của cậu bày ở trên mặt đất?

Lâm Hành hơi nghi hoặc một chút.

Nghĩ như vậy, liền thấy người đàn ông khởi động xe bus, đột nhiên đạp cần ga, tiến về phía trước xông ra ngoài.

"Ầm" một tiếng!

Tựa hồ trong lúc xe bus khởi động đụng phải thứ gì, Lâm Hành thậm chí cảm giác bản thân nhìn thấy một bóng người bay ra bên ngoài.

Cậu sợ đến mức lập tức từ ghế ngồi đứng lên. Thanh niên sau lưng hiển nhiên cũng nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, cùng Lâm Hành bốn mắt nhìn nhau, đang chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên nghe người đàn ông phía trước lạnh nhạt nói: "Câm miệng, ngồi xuống, ngủ đi."

Trong lời nói của người này như là mang theo một loại ma lực nào đó, thanh niên há miệng, mấy lần muốn nói chuyện, lại như không có cách nào phát ra thanh âm. Cậu ta sợ hãi nhìn người đàn ông phía trước, ngồi đàng hoàng, nhắm mắt lại, dĩ nhiên thật sự rơi vào giấc ngủ.

Lâm Hành kinh ngạc nhìn cậu thanh niên, ngày hôm nay tất cả những thứ đang phát sinh đều vượt ra khỏi nhận thức của cậu, từ trước đến nay cậu là người theo thuyết vô thần*, nhưng mà trước mắt các loại hiện tượng khó có thể dùng góc độ khoa học để giải thích.

(*Thuyết vô thần: Những người không tin vào quỷ thần ma quái, họ thường tin vào khoa học tự nhiên, dùng khoa học để giải thích cho những hiện tượng kì bí.)

"Cậu cũng ngủ đi." Người đàn ông mạn bất kinh tâm* đánh gãy suy nghĩ của Lâm Hành "Chờ cậu tỉnh ngủ, mọi chuyện đã được giải quyết xong."

(*Mạn bất kinh tâm: không đặt trong lòng không để ý.)

Lâm Hành không có hé răng.  Người trước mặt tựa hồ rất am hiểu xử lý tình huống như thế, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Lâm Hành nguyện ý tin tưởng lời nói người này vô điều kiện _ _ tuy rằng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, hơn nữa lại ở trong tình huống quỷ dị như thế.

Lâm Hành không có nghĩ nhiều nữa, hít sâu một hơi, ngồi xuống.

Trong nháy mắt khi cậu ngồi xuống một lần nữa, cậu bỗng nhiên cảm giác vô cùng uể oải, ý thức dần dần mơ hồ, rất nhanh cậu liền rơi vào trạng thái ngủ mê.

Đến lúc tỉnh lại, xe bus đã đến trạm.

Sắc trời bên ngoài còn chưa tối hoàn toàn, người ngồi trên xe lần lượt xếp hàng chuẩn bị xuống xe. Thanh niên ngồi ở ghế sau lúc này đang đứng bên cạnh Lâm Hành, dây khoá ba lô không cẩn thận vướng vào áo khoác của Lâm Hành, cậu ta quay đầu lại ngượng ngùng nhìn Lâm Hành nở nụ cười, nhanh chóng tháo dây khóa ra, rời đi cũng không quay đầu lại.

Lâm Hành có chút khó giải thích được, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Vẫn là cái tạo hình kia, tạp chí che trên mặt cũng không biến hoá_ _ trên bìa tạp chí là một câu quảng cáo Lâm Hành đã từng đọc qua: "Ấn phẩm phụ nữ yêu thích nhất trong tuần này, một lời nói toạc ra nội tâm khát vọng của người phụ nữ."

Lẽ nào lúc trước phát sinh hết thảy đều là bản thân cậu nằm mơ? Đúng lúc Lâm Hành đang mải suy nghĩ, liền thấy người đàn ông bên cạnh cầm lấy quyển tạp chí, cũng không thèm nhìn tới Lâm Hành, xoa xoa tóc, đứng lên theo đoàn người đi ra ngoài.

Nhìn thấy biểu hiện của người đàn ông, lại liên tưởng biểu tình hoàn toàn không biết của cậu thanh niên phía sau, Lâm Hành cười cười, đại khái khoảng thời gian này quá mệt mỏi, cho nên nằm mơ đi.

Cậu cúi đầu nhìn áo khoác vẫn còn trên người mình, đúng, quả nhiên là nằm mơ.

Nghĩ tới đây, tâm tình của cậu buông lỏng không ít. Nhìn đồng hồ trên tay một chút, thời gian vừa vặn bảy giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa mới tới tám giờ, kịp thời gian cậu về tới trường học.

Cậu đem ba lô đeo trên lưng, cùng đoàn người xuống xe.

Sau khi đi ra ngoài rất xa, cậu đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp. Quay đầu lại nhìn phương hướng nơi trạm xe.

Cậu nhìn thấy người đàn ông lúc trước đang đứng ở trước bến xe bus, một tay cắm ở trong túi, trong miệng ngậm một điếu thuốc, một tay khác bấm điện thoại, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn dòng xe cộ đang di chuyển trên đường.

Anh ta tựa hồ đang chờ đợi người nào đó.

Lâm Hành thu hồi ánh mắt, cười tự giễu, hết thảy đều rất bình thường. Xem ra quả nhiên là bản thân cậu suy nghĩ nhiều.

Thế nhưng nói đi nói lại, người đàn ông này diện mạo cũng thực không tồi, nhưng đáng tiếc lại không "giống" cậu.

Lâm Hành vừa nghĩ một bên giơ tay ngăn cản một chiếc taxi. Trong nháy mắt mở cửa xe, có thứ gì nhanh chóng chợt loé lên trong đầu óc của cậu, sau lưng cậu không khỏi đột nhiên nổi lên một cảm giác mát lạnh.

Tại sao người đàn ông cậu chưa từng gặp qua, dĩ nhiên lại có diện mạo giống như đúc người đã xuất hiện trong giấc mơ của cậu?!

Hết!