Nam Thành Có Mưa

Chương 8

Mốc dịch

Lúc mở cửa, Diệp Gia Thụ mới nhớ ra trong nhà mình còn phụ nữ khác.

Chuyện xảy ra bất ngờ làm Diệp Dao khó tránh khỏi xấu hổ. Cô nhìn chằm chằm cô gái Diệp Gia Thụ dẫn vào, trực giác nhạy cảm trời cho giúp cô hiểu người này không chung đường với mình. Cô nàng nở nụ cười với Tống Uyển, vào phòng ngủ cầm túi mình lên, nói với Diệp Gia Thụ: “Em ra ngoài có việc, buổi tối mới về.”

Tống Uyển tần ngần đứng một chỗ, Diệp Dao xoa cánh tay mình đi ngang qua, cánh cửa đóng lại sau lưng, cô ấy ngước mắt lên nhìn Diệp Gia Thụ, “Bạn gái à?”

“Bạn bè, ở nhờ.”

Diệp Gia Thụ vào phòng ngủ lật tìm tủ quần áo, Diệp Dao để lại hai bộ quần áo ở đây, váy áo kiểu thủy thủ để Tống Uyển mặc hiển nhiên không ổn cho lắm. Anh lục tung lên, tìm thấy một chiếc áo phông và một chiếc quần dài thể thao, bèn đưa cho Tống Uyển nãy giờ vẫn đang ngẩn ngơ trong phòng khách, rồi chỉ vị trí phòng tắm nhà mình.

Tống Uyển vào phòng tắm, không bao lâu sau vọng ra tiếng nước chảy róc rách. Trước khi không kiềm chế được trí tưởng tượng của mình, trước khi phát triển theo phương hướng đặc sắc, Diệp Gia Thụ cầm chìa khóa ra khỏi cửa.

Bước khỏi con ngõ, sát với mặt đường là hàng loạt cửa hàng nhỏ. Diệp Gia Thụ mua một ít túi bánh bao, rồi lại vào siêu thị nhỏ chọn thêm một vài đồ ăn vặt và nước đóng chai.

Diệp Gia Thụ châm một điếu thuốc trước cửa siêu thị, đứng phía dưới bậc thềm, nghe tin tức phát trên ti vi vọng ra từ bên trong cửa kính.

Hút xong điếu thuốc, anh xách đồ về nhà.

Cửa phòng tắm đã mở, trên sàn nhà có vệt nước uốn lượn tới tận phòng ngủ. Diệp Gia Thụ do dự trong giây lát, bước về phía phòng ngủ. Quần áo của anh Tống Uyển mặc vào đương nhiên bị rộng. Áo phông buộc lên eo, quần thể thao cạp chun, ống quần xắn lên mấy gấu mới lộ ra mắt cá chân xinh xẻo. Trên vai cô choàng một chiếc khăn lông khô, nghiêng người nhìn tấm poster anh dán trên tường.

Diệp Gia Thụ đặt túi nilon lên mặt tủ năm ngăn cạnh cửa ra vào, nói nhỏ: “Cô Tống, ăn sáng rồi nghỉ một lát, sau đó tôi đưa cô về.”

Tống Uyển dường như không nghe thấy, cô chỉ cây đàn ghi ta trên bàn: “Anh biết chơi đàn ghi ta à?”

“Ừ.”

Tống Uyển quay người lại, khoanh tay đánh giá anh: “Chơi rock sao?”

“Trước đây thôi.” Diệp Gia Thụ quay người đi, ra khỏi phòng ngủ.

Tống Uyển cầm túi nilon lên lấy bánh bao và nước đóng chai bên trong ra, uống nước cắn mấy miếng bánh, miệng nhạt thếch nhưng khắp người mệt mỏi như muốn xụi lơ, cơn đói trào dâng trong dạ dày giúp cô tiếp tục nhai nuốt như cái máy.

Cô nhìn ra bên ngoài, Diệp Gia Thụ đang cầm chổi lau nhà lau vết nước do cô tạo ra. Cô cúi đầu nhìn chân mình, le lưỡi.

Lau nhà xong, anh lại mở ngăn kéo ra tìm máy sấy tóc, đi đến phòng ngủ đưa cho Tống Uyển.

Tống Uyển không giống với Diệp Dao, Diệp Dao thường xuyên ở nhờ chỗ anh, quen biết nhiều năm, anh biết rõ những chuyện của cô ấy, cả chuyện tốt lẫn chuyện xấu, khi một người biết rõ chuyện của người kia như lòng bàn tay thì cũng không có bất cứ tò mò nào. Anh không quá để ý đến giới tính của Diệp Dao, chỉ cảm thấy có lẽ cô ấy giống như cô em gái yếu đuối của mình, trách mắng nhiều hơn nữa cũng chỉ xuất phát từ lòng cảm thông, giúp được bao nhiêu thì giúp.

Tống Uyển không giống thế.

Cô chỉ đứng ở đây thôi mà có thể làm anh nâng cao cảnh giới, huống chi cô vừa mới tắm rửa xong, mặc quần áo của anh.

Diệp Gia Thụ chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ, nghiêng người châm thêm điếu thuốc nữa. Anh hút rất chậm, nhìn người đi tới đi lui trong con ngõ dưới nhà, dòng suy nghĩ cũng trôi chậm theo. Mới đầu anh tưởng rằng mình đang nghĩ kế hoạch tiếp theo, cho đến lúc mạch suy nghĩ liên tiếp bị cắt ngang, anh mới nhận ra trong đầu đang chắp vá hình bóng gương mặt không chút phấn son của Tống Uyển mà mình vừa nhìn thấy trong phòng ngủ.

Trời cho đuôi mắt cô hơi vểnh lên, nhưng ánh mắt trong veo đã xóa tan nét dễ thương ấy, để lộ sự ngây thơ không hiểu thế sự.

Anh tin chắc lớp trang điểm đậm là vũ khí của Tống Uyển, nếu không với gương mặt mộc làm người ta nảy sinh dục vọng xấu xa muốn phá hỏng nó, thì sao có thể làm cô nhe nanh múa vuốt mà không cần kiêng nể gì ai.

Đang nghĩ đến thất thần, chóp mũi bỗng ngửi thấy mùi hương dầu gội đầu. Dây thần kinh của Diệp Gia Thụ căng chặt, anh ngoảnh đầu lại, nhận ra Tống Uyển đã đến bên anh từ khi nào, khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một cái nắm tay mà thôi.

Mái tóc của cô đã được sấy khô một nữa, tỏa ra mùi hương dầu gội đầu thoang thoảng anh thường dùng, rất rẻ, chưa bao giờ nghĩ thứ mùi ấy lại có tác dụng không ngừng dẫn dắt con người vào mơ màng. Những cơn mơ màng ấy lại cực kì không hợp vào lúc này. Nhưng con người trong những giây phút này lại có thói hư tật xấu, theo đuổi thứ kích thích đơn giản hữu hình nhất.

Nhưng Tống Uyển không hề phát giác, cô giơ tay chỉ vào ngôi nhà phía chếch đối diện: “... Trước đây tôi sống ở kia.” Nơi cô chỉ là căn nhà nhỏ ba tầng.

Diệp Gia Thụ ngẩn người.

Tống Uyển lại giơ tay về phía anh, anh ngẩn người mấy giây, sau đó mới nhận ra cô muốn hỏi anh thuốc lá. Anh đưa cả hộp thuốc và bật lửa cho cô, cô dốc một điếu ra cúi đầu châm lửa, ngón tay kẹp điếu thuốc vừa trắng ngần vừa mỏng manh.

“... Cũng đã mấy năm rồi, phố Thanh Thủy thay đổi nhiều quá. Hồi ấy sáng sớm mùa hè có thể nghe thấy tiếng rao bán hoa, là hoa dành dành được đựng trong giỏ nhỏ, bên trong lót một tấm vải hoa. Bà lão bán hoa rất thân với tôi... bây giờ cũng không rõ bà còn sống hay không.” Giọng nói của cô đều đều, tựa như đang chia sẻ một câu chuyện ngày xưa không hề liên quan gì đến mình.

Diệp Gia Thụ không nói gì, nhìn Tống Uyển qua khóe mắt.

Trên gương mặt cô, tất cả bùi ngùi đều pha trộn thành tự giễu đầy chán chường. Dường như cô cảm thấy mình không xứng nhớ lại bản thân thời thiếu nữ. Cô nặng nề nhả một làn khói, bẻ gãy điếu thuốc vẫn còn một nửa, “Giúp tôi đến đường Phù Dung lấy mấy bộ quần áo, tôi sẽ ở chỗ anh một khoảng thời gian.”

Diệp Gia Thụ đứng yên không nhúc nhích: “Cô Tống, tôi đưa cô về.”

Tống Uyển liếc mắt nhìn anh: “Không thể ở đây ư? Tôi trả anh tiền.”

Không liên quan đến chuyện bo bo giữ mình, có điều Diệp Gia Thụ cảm thấy không ổn. Trong lúc do dự, Tống Uyển lại mở miệng lần nữa, “Con người anh đúng là không biết thừa nước đục thả câu.”

Anh ngẩng phắt đầu lên: “Tôi sẽ không câu bất cứ thứ gì ở trên người cô.”

Bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt, Tống Uyển như bị ánh mắt thẳng thắn của anh thiêu đốt, cô vội dời ánh mắt mình đi trước.

Lời anh nói quá vồn vã, quá gấp gáp, dù rằng ý của Diệp Gia Thụ vốn không phải như thế.

Anh cụp mắt xuống, giải thích: “Tôi chỉ là một lái xe, chỉ muốn làm tốt chuyện trong bổn phận mình.”

Cuối cùng Diệp Gia Thụ vẫn về ngôi nhà ở đường Phù Dung, bảo bà vú gói ghém mấy bộ quần áo cho Tống Uyển.

Ai ngờ gọi mãi mà bà vú không làm theo, bà ta cầm cái chổi lông gà phủi bụi bình hoa và đồ gia dụng đắt tiền trong nhà, làm như không nghe thấy Diệp Gia Thụ nói.

Diệp Gia Thụ chau mày, lại gọi thêm lần nữa. Bà vú không hề ngừng tay, liếc mắt nhìn anh, “Ông Đường vừa gọi điện đến dặn rồi, đồ đạc trong ngôi nhà này, kể cả là không khí cũng không cho phép bất cứ ai mang đi.”

“Cô Tống muốn lấy quần áo của mình.”

Bà vú hừ một tiếng, điệu bộ còn phách lối hơn cả chủ nhân, “Quần áo của cô ấy không phải đều do ông Đường mua sao?”

Diệp Gia Thụ không biết phải nói gì.

Đang định đi thì bà vú đưa tay ra: “Chìa khóa xe. Ông Đường nói rồi, tạm thời không được dùng xe của cô Tống.”

Hai tiếng sau, Tống Uyển mới chờ được Diệp Gia Thụ về. Người anh đổ mồ hôi, đưa mấy túi giấy cho Tống Uyển, còn mình vào nhà tắm trước giội nước lạnh.

Sau khi đi ra, anh giải thích tình hình với Tống Uyển.

Nhưng cô không hề để tâm, toàn bộ hứng thú đều đặt trên những chiếc túi giấy in logo Uniqlo anh mang về, cô mở ra, cười hỏi: “Anh mua à?”

Diệp Gia Thụ nhìn cô: “Cô không ngạc nhiên ư?”

“Ngạc nhiên gì chứ? Đã xem mấy bộ phim cung đấu triều Thanh chưa? Đãi ngộ của những phi tần bị đẩy vào lãnh cung ấy không phải giống tôi sao.” Tống Uyển cười mỉa mai, giơ ngón tay ra đếm cho anh xem, “Thẻ tín dụng bị khóa, nhà cũng không cho ở, xe thì không được dùng.”

“... Cô có tiền tiết kiệm không?”

Tống Uyển ướm thử quần áo Diệp Gia Thụ mua lên người, “Người tiết kiệm tiền đều là người muốn sống tử tế. Anh xem tôi có giống không?”

Phút chốc anh không biết nên nói gì.

Cô cười nói: “Còn chưa đến mức đường cùng, tôi có chỗ ở, không ăn bám anh đâu, yên tâm.”

Diệp Gia Thụ nhìn Tống Uyển gầy gò lọt thỏm trong bộ quần áo thể thao của mình: “Cô ở đây đi...” Anh quay người đi, để lại một câu phía sau, “... trong phố Thanh Thủy vẫn còn người bán hoa, ngày mai cô dậy sớm thì có thể nghe thấy.”