Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 299

Năm năm sau, sân bay.

Một người phụ nữ mặc một cái đầm đuôi cá thời thượng bước ra từ lối ra vào, và dừng lại ngay đó, một khuôn mặt xinh đẹp, khí chất tao nhã, cô có khí chất như nữ thần, lập tức thu hút ánh nhìn của nhiều phóng viên đến để chụp hình minh tinh, còn có một phóng viên mạnh dạn chạy lên trước, “xoạt xoạt” chụp hai phát xong, tiến lên lễ phép hỏi: “Chào cô, tôi là phóng viên của Ngu Ký, xin hỏi cô, cô là vị minh tinh nào ạ? Trước đó luôn phát triển ở nước ngoài sao? Tôi ở trong nước cũng chưa từng gặp qua cô, nhưng khí chất của cô thực sự quá xuất chúng, nếu về nước phát triển, nhất định sẽ rất nổi tiếng!”

“Minh tinh?” Người phụ nữ cười, tháo kính râm xuống: “Thật ngại quá, vị phóng viên này, tôi không phải là minh tinh, chỉ là một người dân bình thường thôi.”

Người này, không ngờ chính là người đã rơi xuống biển chết vào 5 năm trước - Tống Nhan!

Đúng lúc này, điện thoại của Tống Nhan vang lên, cô lễ độ hướng về phía người phóng viên gật đầu một cái, rồi tiếp tục đi về phía trước, đồng thời, bắt máy nghe: “Cố Lạp, em vừa xuống máy bay, cú điện thoại này của anh, canh giờ gọi à?”

“Nhan Nhan, anh xem thời gian mà em xuống máy bay gọi em! Trở lại Vinh Thành, có quen không?”

“Không có gì là quen hay không quen, 5 năm rồi, tất cả những chuyện lúc trước em đã không còn lưu luyến nữa, lần này trở về chính là vì muốn chữa bệnh cho Tiểu Hi, và cũng vì chuyện làm ăn của công ty, có một số người, dù cho gặp được, cũng sẽ không có gì.”

“Vậy thì tốt, chuyên cơ của Tiểu Hi tối nay bay thẳng đến bệnh viện, em không cần quá lo lắng. Khách sạn anh cũng đã sắp xếp xong, một lát sẽ có trợ lý tới đón em.” Cố Lạp của đầu dây bên kia không yên tâm nói: “Về vụ làm ăn của Bạc Tước, em nhất định phải dốc hết sức lấy về, công ty muốn tiến vào thị trường trong nước, thì đây là mối làm ăn quan trọng nhất, đối thủ của chúng ta - Vân thị chính là một nhân vật lợi hại, mặc dù không lâu trước đây em đã giành được một số hạng mục trong tay bọn họ, kiếm được chút lời, nhưng không thể kiêu ngạo tự mãn, và xem nhẹ họ. Trước tiên em hãy ở bên đó chống đỡ mấy ngày, anh xử lý xong chuyện bên này, sẽ qua tìm em.”

Tống nhan cười cười, nói: “Lão Cố, em phát hiện cái tật xấu dài dòng của anh ngày càng nghiêm trọng, anh yên tâm đi, nếu đã quyết định đoạt lấy thức ăn từ trong miệng cọp, thì em nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Nghe ngữ khí vô cùng kiên định của Tống Nhan, sự hài lòng hiện lên trên mặt Cố Lạp.

Năm năm qua, anh quan sát cô từ một người mới vào nghề trở thành một nữ cường nhân tự mình đảm đương mọi công việc trong thương trường, anh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Cố Lạp muốn đợi sau khi vụ này vừa kết thúc, anh sẽ cầu hôn cô.

“Vậy anh sẽ chờ tin tốt của em, mặc dù chuyện này rất quan trọng, nhưng sức khỏe của em quan trọng hơn, phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để mình quá mệt.”

Tống Nhan cau mày một cái, vội nói: “Được! Được! Được! Em biết rồi, em còn có việc em cúp trước.” Nói xong, liền cúp điện thoại, cô sợ Cố Lạp ở đầu dây kia lại dài dòng nữa. -------Nhóm dịch: Boss – App: iNovel----------

Tống Nhan ra khỏi sân bay, quan sát thành phố vừa quen thuộc vừa có chút xa lạ này, từng mảnh ký ức chui ra từ trong não hóa thành lưỡi dao đâm vào tim cô, những vết sẹo nhìn như đã lành lại trở nên đẫm máu.

Sự vứt bỏ tàn nhẫn trước cái chết đó, khiến cô chặt đứt hi vọng với mối tình si mê lưu luyến đó.

Cô đã từng cho rằng cả đời này cô cũng sẽ không bước vào thành phố này lần nữa, không nghĩ tới hôm nay cô lại là đối thủ của Tống Tây Hoa mà đứng ở đây, ngẫm lại nhân sinh đúng thật là rất trớ trêu.

Năm năm trước, cô ôm con nhảy xuống biển không chết, dốc hết sức bơi lên bờ, trên bờ gặp một người phụ nữ vẻ mặt hốt hoảng, có thể là thấy quần áo cô tàn tạ và ướt sũng, người phụ nữ đó đi tới, tốt bụng đưa quần áo của cô ta cho cô, chỉ muốn chiếc nhẫn kim cương tượng trưng cho hôn nhân trên tay cô.

Cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng lúc đó tình trạng của con cô rất không ổn, dưới sự kiên trì hết lần này đến lần khác của người phụ nữ, cuối cùng cô đã trao đổi với cô ta.

Khi đó, cô lo cho con, vô cùng lo lắng, cũng không có đi nghĩ kĩ tại sao một người phụ nữ lại trơ trọi một mình xuất hiện trên bãi biển, thậm chí cũng không có tâm tư đi quan tâm hỏi hai câu.

Cô quay đầu nhìn qua 1 cái, người phụ nữ đó mặc quần áo và cười với cô, cô lại không biết, nụ cười đó và quần áo trên người cô là sự ấm áp cuối cùng mà người phụ nữ đó để lại trên đời này.

Bãi biển quá vắng vẻ, cô luôn đi về phía trước, cũng không gặp được người có thể cầu cứu, sau đó ngất xỉu trên đường, lúc tỉnh lại, người cô, đã ra nước ngoài.

Là Cố Lạp cứu cô, lúc ấy, anh ta vội ra nước ngoài, lại bởi vì anh có căn bệnh đau bao tử nghiêm trọng, dẫn theo bác sĩ, thật may là, sau khi bác sĩ giúp ổn định bệnh tình của con cô, liền mang theo cô bay ra nước ngoài.

Con cô đã được kịp thời điều trị ở bệnh viện bên nước ngoài, cuối cùng đã sống lại, nhưng bởi vì từ nhỏ đã bị trọng thương như thế, sức khỏe luôn rất yếu, cơ bản vẫn phải dựa vào thuốc để tiếp tục sống. Đã năm tuổi rồi, vẫn còn gầy yếu như là đứa trẻ ba tuổi.

Lần này, Tống Nhan cũng là vì thăm dò được trong nước có một vị bác sĩ Đông y rất nổi tiếng đã trở về Vinh Thành dưỡng già, nếu Tây y không được, theo tự nhiên chỉ có thể đặt hi vọng vào Đông y, thế là, cô quyết định trở về, thứ nhất, vì chữa bệnh cho Tiểu Hi, thứ hai, cũng muốn một số việc, nên chấm dứt sớm 1 chút!

- ------Nhóm dịch: Boss – App: iNovel----------