Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 132

Dương Liễu không có quá nhiều tình cảm với đứa con, nhưng dù sao cũng là đống thịt mà cô mang thai mười tháng sinh ra, cô dựa vào đứa bé này ngồi lên, cũng sớm coi đứa bé này là vật riêng tư của mình rồi, Cao Thúy Lan cầm đứa bé uy hiếp cô, cô đương nhiên không thể nhịn!

“Bà già phế vật, nếu bà dám đụng đến một sợi lông của đứa con tôi, tôi cam đoan lập tức đem video quay bà bị đám đàn ông đó hiếp đưa cho con bà xem! Để bà không còn mặt mũi nào gặp lại anh ta!”

“Ha ha ha” Cao Thúy Lan lại phát ra một tiếng cười bi thương, oán hận nói: “Tao sợ video trên tay mày, nhưng sợ sẽ chỉ khiến mày không xem tao là người! Cao Thúy Lan tao là là quý nhân được nuôi lớn trong phú quý, là dựa vào mặt để sống, Cao gia từ bỏ tao, Lục gia phá sản, tao đã là người tàn phế, lại bị ngươi hãm hại như thế, dù là thoi thóp hơi tàn tao cũng không đồng ý!

Hôm nay tao phải mang theo đứa con hoang mà mày sinh ra chết chung, tao vừa mới gửi một tin nhắn, nói là mày ép tao nhảy lầu, còn đem tất cả việc ác mày làm đều gửi cho con trai tao, tao chết rồi, nó sẽ giúp tao báo thù, thứ kỹ nữ nát như mày, cô cứ đợi mà bị phỉ báng đi, bị bắt vào tù sống những quãng đời còn lại đi!”

“Bà nói cái gì? Bà già phế vật đáng chết, bà vậy mà lại nói sự thật ra ngoài, mặt bà cũng quá dày! Dương Liễu có chút luống cuống, cô không nghĩ tới Cao Thúy Lan thật sự có can đảm nói ra mọi chuyện, bà còn tưởng rằng Cao Thúy Lan là người tham sống sợ chết, nếu không tại sao Lục Bác Dương đem Cao Thúy Lan đánh thành tàn phế chứ, Cao Thúy Lan cũng chỉ là dám giận không dám làm?

Nhưng thì ra Cao Thúy Lan để ý nhất chính là mặt mũi và bà tự cho là cao quý?

Chẳng lẽ Cao Thúy Lan trước đó trong bệnh viện mặc cho cô ức hiếp, cũng không phải sợ chết, mà là nghĩ tới việc trở về bắt lấy con cô trả thù cô?

Nếu quả thật là thế này, bà già phế vật này thật đủ độc, chỉ là, bà già phế vật này coi là thế này Dương Liễu cô quan tâm sao?

Lục gia cũng đã phá sản, cô cũng muốn tách ra với Lục Văn Bân, nghĩ cách tìm cành cây cao khác, dù sao tài sản mà trong nhà này có thể lấy được, cô cũng đã lấy về rồi, đứa bé này, ngay cả cha ruột là ai cô cũng không biết, cho dù chết cô cũng sẽ không quá đau lòng.

Không có Lục gia và Lục Văn Bân, chẳng qua chỉ là không có thân phận cao quý, cô còn có thể ôm lấy cái đùi thô hơn, đi mưu đoạt thân phận tốt hơn.

Không có đứa bé này, cô còn bớt đi bị vướng bận.

Còn về danh tiếng gì đó, đều cũng có thể được tẩy trắng, trong Vinh Thành không thể tẩy trắng, đến nơi khác luôn luôn có thể.

Nghĩ tới đây, trên mặt Dương Liễu liền hiện lên nụ cười ngoan độc giảo hoạt, cô bước từng bước về phía Cao Thúy Lan, vừa đi vừa nói: “Bà già phế vật, không nghĩ tới bà còn dám chơi chiêu này với tôi, thế nhưng bà cho rằng thế này tôi sẽ sợ sao? Bà cũng không nghĩ thử Dương Liễu tôi là người thế nào!

Cái danh trên người mà thôi, bà cho rằng tôi thật sự quan tâm?

Đều biết đứa bé đó là đứa con hoang, ngay cả nó là con của ai tôi cũng không biết, bà cho rằng tôi thật sự quan tâm sự sống chết của nó sao?

Lục gia các người cũng đã phá sản, Lục Văn Vân lại là loại người thay đổi thất thường, bà cho rằng tôi thật sự có cảm tình sâu đậm với anh ta sao?

Đừng ngốc nữa, Dương Liễu tôi đời này cũng chỉ sẽ sống vì bản thân, ai có thể mang cho tôi vinh hoa phú quý tôi sẽ thích ngủ với người đó, ai có thể cho tôi khoái lạc tôi sẽ theo người đó, tôi chính là độc phụ, mặt, dày thế đó, ha ha ha

Bà ném đi, bây giờ bà hãy ném đứa con hoang này xuống cho nó ngã chết đi, tốt nhất là bà có thể chết chúng với nó, tôi đúng thật muốn thấy bộ mặt bà già rác rưởi bà rơi xuống dưới sẽ ra sao, là đôi chân tàn phế vô dụng này chạm đất trước, hay là cái đầu ngu xuẩn của bà chạm đất trước!

Có lẽ là đầu? Bởi vì tôi càng thích nhìn sau khi bà rơi xuống, dáng vẻ óc văng khắp nơi, nhất định nhìn rất đẹp!”

Nói đến đây, Dương Liễu cách Cao Thúy Lan, chỉ còn cách một bước.

Cao Thúy Lan nghe cô nói như thế, lại do dự.

Bị một đám đàn ông dơ bẩn đê tiện chà đạp, còn là trong cái tuổi này của bà, còn bị các phóng viên chụp được, trở thành tin hàng đầu phát tán trên mạng, cô thật sự cảm thấy mình đã không còn mặt mũi gặp ai, lại thêm Lục gia phá sản, trước đó bà lại vì mua lại chứng cứ phạm tội của Dương Liễu đều xài hết tiền rồi, bà không còn hi vọng, không chết, sống, chỉ là đau khổ!

Không phải chìm ngập trong sự chế nhạo và ánh mắt khinh bỉ, thì chính là bị Dương Liễu ngược đãi, bà không muốn trả qua cuộc sống bi thảm như vậy!

Nhưng bà không có dũng khí chết, cũng nên tìm một chút động lực, thế là, bà nghĩ đến việc kéo đứa con của Dương Liễu xuống địa ngục chung.

Nhưng Dương Liễu lại nói cô cũng không thèm để ý đến đứa bé này?

Cao Thúy Lan do dự, bị Dương Liễu nhìn vào trong mắt, cô bước tới 1 bước, bắt lấy tay Cao Thúy Lan: “Bà già phế vật, loại phế vật như bà còn dám đấu với tôi? Bà xuống đây cho tôi, xem tôi có dạy dỗ bà đàng hoàng không không!”

Sau khi Dương Liễu bắt lấy Cao Thúy Lan, trong lòng giận dữ, một tay khác, không chút do dự nhéo mạnh người Cao Thúy Lan một cái.

Cao Thúy Lan đau nhức, trong lòng nhất thời hoảng sợ, bà nhớ tới lúc ở trong bệnh viện, cái loại đau đớn mà Dương Liễu cầm kim đâm bà, và lúc Dương Liễu đưa bà đến bên trong một căn phòng nhỏ tối tăm, bị những tên đàn ông dơ bẩn mạnh bạo cưỡng hiếp, bà không biết sau khi Dương Liễu kéo bà từ ban công xuống, sẽ còn tra tấn bà thế nào.

Người phụ nữ giống ma quỷ này, thủ đoạn độc ác khiến bà thật sự cảm nhận được cảm giác sống không bằng chết!

Thế là, bà làm ra động tác tránh né, nhưng hai chân bà không có cảm giác, không biết nặng nhẹ, lại thêm trong tay giơ một đứa bé, bản thân liền rơi vào tình huống trọng tâm bất ổn, Dương Liễu vừa nắm vừa nhéo, bà lại tránh né về phía sau, cũng không kiểm soát được cơ thể của mình nữa, cả người đều ngã về phía sau và rơi xuống!

Sức mà Cao Thúy Lan ngã về sau rất lớn, Dương Liễu căn bản bắt không nổi, cũng sợ mình bị rơi xuống theo, theo bản năng buông lỏng tay.

Sau đó, Cao Thúy Lan và đứa bé vừa ra đời không bao lâu kia từ trên ban công của lầu ba, thẳng tắp rơi xuống.

Chỉ nghe được “bang” một tiếng, Dương Liễu vội ghé lên ban công nhìn xuống, Cao Thúy Lan và đứa bé đều đã ngã trên mặt đất đá cẩm thạch, dưới thân, nhanh chóng chảy ra dòng máu đỏ tươi......

Cùng lúc đó, Lục Văn Bân vừa đúng lúc trở về!

Vốn dĩ anh về không nhanh thế, nửa đường nhận được tin nhắn của Cao Thúy Lan.

Cao Thúy Lan trong tin nhắn nói: “Văn Bân, con trai ngoan của mẹ, nếu như con trở về nhìn thấy mẹ chết, nhất định phải nhớ kỹ giúp mẹ báo thù, là Dương Liễu hại chết mẹ! Tất cả chúng ta đều bị ả kỹ nữ nát kia lừa, cô ta vừa mới bắt đầu đã có mục đích mà tiếp cận con, cô ta đã sớm giấu con lên giường với rất nhiều gã đàn ông khác, đứa con cũng không phải của con, chính cô ta cũng không biết là của tên nào.

Mẹ bị một đám súc sinh bẩn thỉu thấp hèn chà đạp, đều là Dương Liễu hại mẹ, bởi vì mẹ phát hiện chứng cứ cô ta dâm loạn! Đáng tiếc chứng cứ đã bị cô cướp đi, cô ta còn đưa mẹ vào trong hẻm, đưa năm trăm vạn cho một người gọi là anh Lão Hổ, để hắn tìm người đến chà đạp mẹ.

Mẹ đã bị giẫm trong bùn, làm xấu ặt con, mẹ cũng không dám gặp con nữa, nhưng Dương Liễu còn không chịu bỏ qua cho mẹ, mẹ dự cảm được mẹ rất nhanh sẽ chết trong tay cô ta, con phải nhớ kỹ báo thù cho mẹ, báo thù, báo thù......

Tin tức như vậy, đối với Lục Văn Bân mà nói, là cực kỳ chấn kinh.

Dương Liễu cùng lên gường với rất nhiều đàn ông sao? Chuyện này sao có thể chứ?

Dương Liễu đưa mẹ anh đến khu ăn chơi mặc người ta người chà đạp, chuyện này sao có thể chứ?

Dương Liễu không tốt lắm, từ sau khi cô ta gả cho anh, anh vẫn luôn bị xui, nhưng anh vẫn cho là chỉ là bởi vì số mệnh cô ta không tốt, hoặc là tâm tư cô ta có chút nặng, nhưng sao cô ta lại độc ác thế chứ?

Ngay cả đứa con cũng không phải của anh?

Điều này chẳng phải đang nói, anh bị Dương Liễu đội nón xanh vẫn còn không biết sao?

Nghi hoặc, phẫn nộ lần lượt vây lấy Lục Văn Bân, anh tăng tốc chạy về biệt thự.

Thế nhưng anh không hề nghĩ tới, anh vừa mới đi vào cửa, đã nhìn thấy mẹ và con trai từ trên lầu ngã xuống, ngã ngay chỗ phía trước cách anh năm bước không xa, máu chảy ba bước, thấy mà giật mình!

Mà khi anh hoảng sợ ngẩng đầu, lại trông thấy Dương Liễu ở trên ban công lầu ba, vươn tay ra lan can bên ngoài, đó rõ ràng là một động tác “đẩy” về phía trước.

Dương Liễu đẩy mẹ anh và con trai xuống lầu, ngã chết!

Trong đầu hiện ra một chữ "chết", trái tim Lục Văn Bân bỗng nhiên chìm xuống, anh vội xông lên trước, ôm lấy người mẹ đã bị ngã cả người đầy máu: “Mẹ, mẹ!”

Cao Thúy Lan vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, bà trừng lớn đôi mắt màu đỏ máu, trong miệng không ngừng chảy ra dòng máu đỏ tươi, bà dùng sức lực cuối cùng chỉ lên trên lầu: “Tiện...... Tiện nhân hại mẹ! Báo...... Báo thù!”

Theo sau, đầu bà nghiêng một cái, hoàn toàn không còn hơi thở.

“Mẹ!” Giọng Lục Văn Bân run rẩy hô một tiếng.

Suy cho cùng cũng là người mẹ ruột đã sinh anh và nuôi anh nhiều năm như thế, nỗi đau thương của Lục Văn Bân là thật.

Anh phải qua một hồi lâu, mới chấp nhận được mẹ anh đã chết, rồi nhanh chóng qua xem đứa bé kia.

Đứa con vừa ra đời, ngay cả xương cốt vẫn còn mềm, sao chịu nổi ngã từ trên cao xuống? Sớm đã là tan xương nát thịt.

Dọa đến Lục Văn Bân bỗng nhiên co rút người lại về phía sau.

Dương Liễu thấy Cao Thúy Lan và đứa con đều rơi xuống té chết, cũng bị dọa sợ.

Một giây sau, cô lại thở phào nhẹ nhõm, cùng lắm thì, nói là Cao Thúy Lan sau khi bị người ta hiếp nghĩ quẩn không muốn sống nữa, còn mang theo con của cô, cô còn có thể giả bộ là người vô tội......

Vốn dĩ cô cũng là người vô tội, cô cũng không nghĩ tới muốn chơi chết Cao Thúy Lan nhanh như thế, cô còn muốn từ từ hành hạ Cao Thúy Lan để hả giận mà!

—— Là Cao Thúy Lan bà ta ngu, leo lên ban công còn lắc qua lắc lại, rơi xuống ngã chết là mạng của bà ta!

Về phần đứa bé kia, dù sao cũng không phải đứa con mình thích, chết cũng chết rồi, đau buồn một giây là đủ rồi......

Ôm tâm tư như vậy, Dương Liễu mới ghé vào ban công nhìn xuống, muốn xác nhận tư thế chết của Cao Thúy Lan và đứa bé, nhưng lúc này, cô lại phát hiện Lục Văn Bân không biết trở về lúc nào, còn ôm Cao Thúy Lan gào khóc?

Cô lần nữa luống cuống.

Lục Văn Bân trở về khi nào thế? Anh ta có phải đã thấy mọi chuyện không?

Còn nữa, Cao Thúy Lan trước khi chết nói, đã đem những chuyện đó của cô đều nói cho Lục Văn Bân biết, là thật hay giả.

Nếu như là giả, đương nhiên là tốt nhất rồi, nhưng nếu như là thật......

Không được! Cô phải lập tức chạy xuống, chí ít làm bộ trước, thăm dò xem Lục Văn Bân.

Nghĩ tới đây, Dương Liễu tranh thủ thời gian chạy xuống lầu bằng tốc độ nhanh nhất, cô không có trông thấy, camera ở ngay góc độ của ban công, vẫn luôn phát sáng......

- ---- Lời của tác giả -----

Kết cục của Cao Thúy Lan mọi người có hài lòng không? Nhận đủ mọi hành hạ sỉ nhục bi thảm qua đời, bộ dạng lúc chết còn khó coi như vậy......

Ác nhân nên có ác báo!