Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 119

“Nói tới đây, Vân Bính Hoa, Tô Tương, các người biết từ nhỏ đến giờ ta đắc ý nhất là chuyện gì không?” Dương Liễu trong mắt đầy gai nhọn: “Chinhs là hết lần này đến lần khác các người ăn hiếp con gái ruột của các người, thiên kim tiểu thư thật sự của nhà họ Vân, sau đó bất kể cô ta âm thầm chịu đựng ra sao, hay là cảm thấy uất ức, muốn nói ra chuyện ta ức hiếp cô ta ra, ta cũng sẽ làm lớn việc đó lên, đánh đòn phản ngược lại.

Ta chính là hưởng thụ việc, các người toàn tâm toàn ý bảo vệ ta, lại nhẫn tâm turn phạt cô ta!

Cô ta không phải cao quý lắm sao? Không phải ngậm thìa vàng ra đời sao, vừa đến thế giới này đã sắp sẵn phú quý sao? Không phải rất ưu tú rất có năng lực sao? Đáng tiếc, cô ta mong đợi một chút tình thương từ ba mẹ ruột của mình, lại bị ta phá hoại, để cô ta hơn 20 năm vẫn không được như ý nguyện!

Vân Bính Hoa, Tô Tương, các người nói xem, có phải cảm thấy rất là vui không? Rất là có ý nghĩa không? Tôi thực sự yêu chết đi được cái cảm giác có thể tùy tiện đạp cô ta dưới chân mình!”

Dương Liễu chớp mắt, nhớ ra chuyện gì, lại nói,: “đúng rồi, Tô Tương, không biết bà còn nhớ không, năm tôi 10 tuổi, bà có thai lần hai, nhưng vô ý sảy thai, cần truyền máu, lúc đó bệnh viện lại không có nhóm máu bà cần, thật may, có người hiến máu cho bà, giúp bà qua cơn nguy kịch, lúc bà tỉnh dậy, thấy tôi canh giữ bên bà, trên cổ tay còn có vết bông băng, bà cho rằng người truyền máu là tôi?

Haha, thực sự không phải đâu! bà biết lúc đó bà cần bao nhiêu máu không? Từ chỗ một đứa trẻ lấy đi nhiều máu vậy, nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng sẽ rất cao, tôi dựa vào đâu mà chấp nhận nguy hiểm đó chứ?

Tô Tương, tôi vô cùng thành thật nói với bà, là con gái ruột Vân Khuynh của bà truyền máu cho bà. Lúc đó tôi đứng kế bên cạnh, thấy cô ta truyền nhiều máu quá, nên ngất đi, tôi nhân cơ hội này mạo danh cô ta, bà sẽ cảm thấy tôi vì truyền máu cho bà mà cơ thể suy nhược, càng tốt với tôi.

Nhưng thực ra, người suy nhược cơ thể thực ra là Vân Khuynh cơ! Sau đó cô ta luôn bị thiếu máu, mỗi khi đến tháng lại đau chết đi sống lại, đương nhiên, đây cũng do công lớn của bà sau này còn ép cô ta hiến máu cho tôi nữa.

Lần đó là tôi tự té, là tôi cố ý đó!

Tôi muốn Vân Khuynh chết, như vậy, Vân Gia chẳng phải chỉ còn mỗi một đứa con gái là tôi sao? Tất cả tài sản đều là của tôi! Ai ngờ, cô ta bị rút nhiều máu như thế, lại có thể qua ải đó, thật là mạng lớn!”

“Mày…sao mày lại ác độc như thế!” Tô Tương đến gân máu cũng nổi gân xanh!

Sinh Vân Khuynh xong, và bị ám ảnh lúc sinh đẻ, con bé luôn do bảo mẫu nuôi lớn. lớn hơn xíu nữa, là do Vân lão phu nhân nuôi lớn, bà không thích Vân Khuynh lắm, nhưng cũng không ghét Vân Khuynh, dù sao cũng là cốt nhục bà mang thai gần 10 tháng mới đẻ ra mà.

Từ sau khi dẫn Dương Liễu về nhà, bà quan tâm Dương Liễu hơn một chút, nhưng cũng không hoàn toàn thiên vị Dương Liễu, là Dương Liễu hết lần này đến lần khác giả bộ ngoan hiền trước mặt bà, lại dùng mọi cách ép Vân Khuynh bướng bỉnh nghịch ngợm, nên bà mới càng ngày càng ghét Vân Khuynh.

Sau sự cố hư thai thứ hai, bà không muốn sinh nữa, nhưng lão phu nhân kiên trì, bà kìm nén đến buồn bực tức giận, sau đó có vấn đề, là do Dương Liễu truyền máu cứu tính mạng bà, nên mới bắt đầu thiên vị Dương Liễu.

Vì dù sao đi nữa, một đứa bé nhỏ như vậy, cứu mạng bà, mẹ của nó cũng từng cứu mạng bà, điều bà có thể làm, là gia tăng gấp đôi sự yêu thương với nó!

Nhưng giờ Dương Liễu nói, vốn không phải nó truyền máu cho bà, mà là Vân Khuynh truyền máu cho bà?

“Bà nói tôi ác độc?” Dương Liễu càng đắc ý: “Tôi đúng là hiểm ác, niềm tin từ nhỏ của tôi chính là, phải đạp tất cả những người trên tôi xuống dưới chân, không ác không nhẫn tâm sao có thể đạt được mục tiêu của mình được? Ồ, đúng rồi, Tô Tương, nguyên nhân bà đối tốt với tôi, chính là cảm thấy mẹ tôi từng cứu bà đúng không? Hahaha, bà đúng là quá ngốc!”

“Mày..ý mày là gì?’’ Vân Bính Hoa và Tô Tương lại lần nữa mở to mắt nhìn cô.

Chả lẽ, ngay đến ân cứu mạng của mẹ Dương Liễu cũng có vấn đề?

‘‘Ý là, mẹ tôi không được xem là ân nhân cứu bà!’’ Dương Liễu nói: ‘‘Lúc đó bà bị mất máu quá nhiều do trong quá trình phẫu thuật xảy ra sai sót tạo ra! Sau đó, là bà ta kịp thời dẫn Ông Chủ nhiệm qua cứu bà, đó là bác sĩ đã nghỉ hưu, có chút sai sót không thành vấn đề, nhưng nếu là mẹ tôi, bà sẽ không còn duyên với phòng phẫu thuật nữa, cho nên, lão chủ nhiệm thay bà nhận tội, đồng thời, đem công lao nhường cho bà….

Nhưng bà và Vân Bính Hoa lại nhận định là mẹ tôi có ơn với các người, cứ nói mãi phải báo ơn? Hahaha, không còn ai ngu hơn mấy người nữa!’’

Vân Bính Hoa và Tô Tương đã không còn biết dùng từ ngữ gì để hình dung sự căm phẫn của mình lúc này!

Cơ thể to lớn của họ đang run rẩy, hai con mắt trợn tròn to, miệng há rộng ra, giống như cá thiếu nước vậy, sắp bị héo khô đến bi thảm!

Tất cả mọi suy đoán tốt đẹp, đều biến thành xấu, tất cả những suy đoán xấu ấy, lại trở thành thật!

Thì ra, không chỉ Dương Liễu hiểu chuyện lễ phép bao nhiêu năm nay là giả, ngay đến lúc đó việc mẹ Dương Liễu cứu mạng của Tô Tương cũng là giả, nực cười là năm đó khi họ đến viếng thăm nhà, người đàn bà đó cố tình nói ra bao nhiêu chuyên ngành liên quan đến y học để diễn tả lại tình cảnh nguy hiểm khi đó, lại làm thế nào để giải quyết tốt đẹp, sau này mỗi lần họ gửi quà qua đó, cả nhà đó chưa bao giờ từ chối nhận!

Con gái của gia đình lừa đảo sao có thể không phải là kẻ lừa đảo cơ chứ?!

Nhưng họ lại ngu ngốc nuôi dưỡng con của gia đình lừa đảo kia hết ngần ấy anwm, mất cả mẹ, mất cả con gái ruột, bọn họ rất hận!

Nhưng có thể hận ai? Dương Liễu nói không sai, mọi thứ đều là do họ cam tâm tình nguyện lựa chọn, đều là kết quả của sự sung túng và thiên vị!

‘‘Tôi có lòng tốt nói mọi chuyện cho các người, chính là do các người quá ngu, nhưng lại không biết gì!’’ Dương Liễu cười vui vẻ: ‘‘bây giờ, các người biết các người ngu đến mức nào chưa? tôi còn muốn lấy cái gương lớn qua đây, cho các người từ từ xem bộ dạng của các người! Sao mà thê lương thế! Giống như kẻ giàu có mà vô dụng chính là chỉ các người đó! Nếu tôi mà là các người, sao tôi còn mặt mũi nào tiếp tục đứng ở đây nữa?’’

Nói xong, Dương Liễu quay người đi, nhìn đám người giúp việc bên canh.

‘‘Vừa rồi các người có nghe ta nói gì không?’’

Ánh mắt Dương Liễu như phóng ra tia điện tối lạnh, người giúp việc sợ đến cứng họng, cẩn thận dè dặt nói: ‘‘Người lúc này nói…..’’

Vừa định nói tiếp, đã bị Dương Liễu cắt ngang: ‘‘Các người nghe thấy lúc nảy ta nói gì Gì? ’’

Thêm từ ‘‘Gì’’, ý nghĩa của nguyên câu đã theo chiều hướng khác.

Người giúp việc lùi nửa bước, nghĩ đi nghĩ lại, coi như hiểu rõ ý của Dương Liễu, liền nói: ‘‘Thiếu phu nhân, vừa nãy tôi không nghe thấy gì hết! Tôi …tôi vốn chả ở trong phòng khách, thiếu phu nhân và hai vị này… hai vị này nói gì, tôi không nghe thấy, cũng không nhìn thấy, tôi không biết gì hết!’’

‘‘Không, sao ngươi không nghe thấy, không nhìn thấy, không biết gì được chứ?’’ nhìn dáng vẻ sợ sệt co rút lại của đám người làm, Dương Liễu đột nhiên đổi chủ ý!

Cô nhẹ liếc Vân Bính Hoa và Tô Tương, nói: “Ngươi thấy hai người này, là ngươi mở cửa cho họ, khách khí mời họ vào đây, còn dâng họ ly trà ngon, sau đó nói với tôi họ đã đến, tôi rất vui mừng xuống lầu gặp họ, ai ngờ họ mở miệng là đòi tôi 1 tỷ!”

‘‘Họ vừa mới phá sản, nghèo đến một chút tiền trả khách sạn cũng không có, nên đến chỗ tôi nhờ họ hàng, muốn tôi lấy tiền của Lục gia cho họ, vả lại còn mở miệng lớn đòi hỏi!’’

‘‘Còn tôi, tôi không đồng ý cho họ nhiều tiền như thế, giờ tôi đã là đại thiếu phu nhân nhà họ Lục, mọi việc tôi đều phải lo nghĩ thay Lục Gia, đặc biệt là kinh tế Lục Gia đang nguy cấp không còn là thời kì hoàng kim trong quá khứ nữa, cho nên, tôi chỉ đồng ý cho họ 500 ngàn, 500 ngàn đó là do ngày thường tôi nhịn ăn nhịn uống chắt bóp mà tiết kiệm được.’’

‘‘Nhưng họ vẫn không vừa lòng, cậy mình nuôi dưỡng tôi bao nhiêu năm, ép tôi trả ơn, họ luôn ích kỉ và tư lời, máu lạnh bạc tình, đối với cốt nhục mình Vân Khuynh còn tàn nhẫn như thế, nói bỏ là bỏ được, huống hù gì một đứa con nuôi như tôi chứ?”

‘‘Thực ra họ không thương yêu tôi như bên ngoài đã đồn, chẳng qua là tôi ngoan nghe lời hơn một chút, họ chỉ muốn lợi dụng tôi để lan tiếng thơm ra ngoài, tôi không đồng ý cho tiền, họ vừa đánh vừa chửi tôi, chính là như thế!’’

Dương Liễu nói xong, đột nhiên giơ tay lên tát thật mạnh vào mặt mình, dùng sức rất lớn, mặt cô lập tức in hình 5 ngón tay trên đó!

‘‘Dương Liễu, con đàn bà ác độc này, mày điên rồi!’’ Tô Tương ‘‘A’’ lên một tiếng, sau đó, lớn tiếng mắng Dương Liễu: ‘‘Mày rốt cuộc muốn làm gì? Con rắn độc đáng chết này, mày tạo nghiệp quá nhiều, không thể chết tốt được!’’

Dương Liễu chỉ tiếp tục nhìn đám người giúp việc, cười gian ác, giống một con ác quỷ: ‘‘Nhớ bộ dạng bà ta mắng tôi!’’

‘‘Họ mắng tôi, đánh tôi, bất kể mắng khó nghe ra sao, đánh mạnh ra sao, tôi vẫn niệm tình ơn nuôi dưỡng của họ, mà nhẫn nhịn, ai ngờ, họ lại chạy đến phòng đứa nhỏ ôm con tôi ra, nhẫn tâm lắc mạnh đứa bé, còn dùng ngón tay nhọn hoắc của mình bóp đứa bé! Cuối cùng, tôi nhịn hết nổi, bảo họ rời đi!’’

Nói xong, Dương Liễu hỏi người giúp việc: ‘‘Nhớ hết chưa? Đây là điều bọn ngươi nhìn thấy, nghe thấy, điều mà bọn ngươi biết!’’

‘‘Tôi…’’ người giúp việc cúi thấp đầu, hận không thể trực tiếp đào hố chui vào đó, hoặc là biến mất tại chỗ.

Thiếu phu nhân còn ép họ làm điều xấu chung sao?

Đến chỗ này làm, bà vốn muốn mình làm tốt công việc mình, nhưng lại không ngờ, nữ chủ nhân lại ác độc như thế!

Nhưng giờ bà phải làm sao?

‘‘Bà đang nghĩ gì?’’ Dương Liễu thấy người giúp việc không thèm để ý lời cô ta, không đáp lại? Sắc mặt nhất thời tối sầm đi, lạnh lùng nói: ‘‘Tôi nghe nói chồng bà là tên mù, ba đứa con đang đi học, nếu bà không có việc làm, chắc là, mấy đứa trẻ chỉ đành thôi học, bà và chồng bà đợi mà chết đói hết hả?’’

‘‘Giờ bà biết tôi Dương Liễu là người như thế nào rồi, tôi có thể đảm bảo, nếu bà rời khỏi đây, Vinh Thành, không có bất cứ nhà nào chịu nhận bà! Đương nhiên, bà cũng có thể lựa chọn, dù gì, cũng có một số người ngu, tự cho mình cứu cả thế giới, trên thực tế, lại bị người khác chỉ cần đụng nhẹ là bóp chết, ngay đến cơ hồi vùng vẫy cũng không có!’’