Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 111

Tô Tương tỉnh dậy trên giường tại bệnh viện, bên tai vọng lại tiếng cãi nhau của Vân Bính Hoa và bác sĩ.

“Tại sao chi phí một ngày cao đến thế? Vợ tôi không phải chỉ nằm ở đó thở bình oxy và treo nước glucolin sao? Có phải bệnh viện các ngươi thu phí bừa không? Nếu hôm nay ngươi không giải thích việc này cho tôi thì tôi đến SFDA kiện các ngươi!” Đây là tiếng của Vân Bính Hoa, nghe có vẻ đầy giận dữ.

“Ông Vân, chúng tôi là bệnh viện tư nhân. Phu nhân của ông nằm trong phòng VIP, sẽ phát sinh chi phí cao hơn phòng bình thường. Bên cạnh đó, vợ ông cũng không phải treo nước Glucolin mà bên trong là lượng thuốc nhập khẩu. Còn nữa, mời ông làm rõ vấn đề quản lý của cục SFDA rồi mới quyết định đến đó để kiện bệnh viện chúng tôi được không?”

Giọng nói của bác sĩ nghe rất lạnh lùng: “Còn nữa, chúng tôi cần phải nói cho ông biết, chúng tôi đã kiểm tra và vợ ông đã được chuẩn đoán là bị suy thận. Đây là giai đoạn thứ ba, nếu như không được điều trị tốt thì lập tức sẽ đến giai đoạn bốn. Còn có tên gọi khác là suy thận mạn, đến thời kỳ suy thận mạng thì chỉ có thể chạy thận nhân tạo để thay thế vào. Đó không phải là vấn đề ngàn đô la mỗi ngày, mà là hàng chục triệu rồi.

“Không thể nào!” Phản ứng đầu tiên của Vân Bính Hoa là không tin, ông ta lạnh lùng hỏi: “Các ngươi đang lừa tôi phải không? Cơ thể của vợ tôi luôn rất khoẻ, tại sao đột nhiên xuất hiện bệnh suy thận mạng? Bệnh viện các ngươi có phải cố tình phóng đại tình trạng bệnh của vợ tôi và nắm lấy cơ hội này để kiếm tiền?”

Bác sĩ cũng có chút nổi giận: “Ông Vân, mặc dù chúng tôi là bệnh viện tư nhân, phí phục vụ sẽ tương đối cao hơn nhưng trong điều trị bệnh cứu bệnh nhân thì chưa bao giờ chuẩn đoán sai bừa. 17 năm thành lập bệnh viện, chưa ai xảy ra tai nạn. Danh tiếng của bệnh viện chúng tôi rất tốt, nếu ông không tin vào kết quả kiểm tra của chúng tôi thì ông có thể đến bất kỳ bệnh viện nào để xem xét. Tuy nhiên, ông phải trả các chi phí y tế đã phát sinh, cám ơn ông!”

“Ngươi….ngươi có ý gì?” Vân Bính Hoa nghe về vấn đề bệnh viện đòi tiền ông ta thì đột nhiên cảm thấy ông ta đang bị sỉ nhục: “Ý của ngươi là tôi cố tình nợ phí bệnh viện không đóng?”

“Phải hay không thì trong lòng ông rất rõ, không cần tôi phải nói.” Thái độ của bác sĩ ngày càng lạnh nhạt, giọng nói có chút khinh miệt: “Ông Vân, ông đến bệnh viện chúng tôi, tôi đã đối xử rất lịch sự rồi, bây giờ ai không biết rằng ông và vợ ông là người vô gia cư rồi? Ông nghĩ rằng bệnh viện chúng tôi không tốt, hãy đóng hoàn tất các chi phí bệnh viện thì ông có thể đưa vợ ông rời khỏi bệnh viện của chúng tôi và xem các bệnh viện khác sẽ điều trị lịch sự như thế với ông không!”

Nói đến đây, bác sĩ đưa hoá đơn trong tay mình nhét vào tay Vân Bính Hoa, nói: “Đóng phí tại đại sảnh, bước ra thang mang rẽ trái có thể nhìn thấy!” Ông ta quay người đi, thở dài: “Nếu tôi là các ngươi, tôi tuyệt đối không từ bỏ đứa con gái ruột của mình để yêu thương một đứa con gái nuôi, có nhân thì có quả, cher!”

Vân Bính Hoa ban đầu muốn quay lại chửi, nhưng khi nhìn vào hoá đơn thì cứng họng và im lặng.

48.000 nhân dân tệ.

Nếu như là trước đây, số tiền nhỏ như vậy còn chưa đủ cho một bữa ăn ngon trên bàn Vân gia. Nhưng giờ đây và gánh nặng trên lưng ông ta.

Trong thẻ của ông ta chỉ còn lại hơn 49.000 tệ, là chiếc đồng hồ của ông ta bán trước đây. Nếu như giao số tiền này thì phải nghĩ cách để kím tiền rồi, nếu không thì ông ta và Tô Tương sẽ chết đói!

Vân Bính Hoa không hiểu được lý do tại sao ông ta và Tô Tương tệ đến bước này? Chẳng lẽ là bỏ rơi con gái ruột của mình vì thế bị ông trời trừng phạt rồi?

Không! Ông ta và Tô Tương không sai, lỗi là do con nha đầu Vân Khuynh. Bởi vì vụ ly hôn của Lục Văn Bân và Vân Khuynh đã gây lớn như vậy lại từ Lục gia lấy nhiều tiền như vậy cho nên mới nhận được sự giảng đạo của Lục gia. Ngay cả Dương Liễu cũng không thích điều đó, Dương Liễu và Lục Văn Bân kết hôn trong sự tức giận vì thế cố tình nói những lời khó nghe với họ.

Cô ta thực sự nói rằng mình đã thiết kế ra tai nạn xe hơi của cha ruột mình? Lúc đó, cô ta bao nhiêu tuổi, một cô bé có thể làm ra điều đó không? Không thể! Chắc chắn là không thể, nhất định là cô ta bịa ra!

Đều là do Vân Khuynh ép buộc, nếu như Vân Khuynh không vô tâm cắt đứt mối quan hệ với ông ta và Tô Tương, nếu như Vân Khuynh không mua căn nhà cũ của Vân gia, nếu như Vân Khuynh không có kế hoạch mờ ám để khiến ông ta trở nên nghèo, nếu như Vân Khuynh không cùng Hoắc Nhất Hàng, Hoắc Thành Quân đến huỷ hoại cuộc hôn nhân của Dương Nhi và Văn Bân….tất cả mọi chuyện có khác bây giờ không? Ông ta và Tô Tương cũng không thể gặp phải những điều đáng xấu hổ như vậy, không bị coi thường và chế giễu như vậy!

Đúng! Đây đều là lỗi của Vân Khuynh, ông ta và Tô Tương không sai, Dương Nhi cũng không sai. Ông ta phải cùng Tô Tương đến tìm Dương Nhi.

Hôm nay xuất viện, hôm nay đi!

Phải nói rằng, bộ não của Vân Bính Hoa đã bị hư hỏng nặng rồi, suy nghĩ hoàn toàn bị bóp méo. Dương Liễu đã từ bỏ họ rất rõ ràng, nhưng ông ta vẫn nghĩ rằng là do tâm trạng của Dương Liễu không tốt. Đổ thừa cho Vân Khuynh khiến họ trở nên như vậy, còn có ý định đến tìm Dương Liễu, nhưng thực sự chỉ có một cậu—những người nghèo thì phải có những điều đáng ghét!

Lúc này, Tô Tương nghe nói rằng bản thân mình bị suy thận mạng, trong lòng có một nỗi hoảng loạn.

“Bính Hoa!” Bà ta ngồi dậy, trợn to mắt nhìn chằm chằm vào Vân Bính Hoa: “Vừa nãy bác sĩ đó nói gì? Ông ta nói tôi mắc bệnh gì? Rối loạn chức năng thận có nghĩa là gì? Suy thận mạng lại là cái gì? Tại sao nói từ giai đoạn cuối, tôi….tôi có phải đã mắc bệnh nan y không? Có phải tôi sắp….sắp chết rồi?”

Tô Tương càng nói càng sợ hãi, cơ thể không ngừng run rẩy, lần này là run thật!

Vân Bính Hoa nhanh chóng trở lại đầu giường: “Tương Tương, bà đừng sợ, không có gì đâu, bác sĩ đó nói bừa, họ muốn lấy tiền của chúng ta. Hôm nay chúng ta xuất viện, chúng ta đi tìm Dương Nhi, để con bé cho chúng ta một số tiền mua nhà để ở sau đó đến bệnh viện khác kiểm tra.

Bà yên tâm, dù cho có bệnh thì đó cũng chỉ là bệnh nhỏ. Xã hội bây giờ chỉ cần có tiền thì bệnh gì cũng chữa được, đúng không?”

Nghe Vân Bính Hoa nói vậy, trong lòng Tô Tương mới có thể ổn định hơn một chút.

Không sai, chỉ cần có tiền, bà ta thực sự mắc bệnh suy thận mạng, nghĩa là thay thận. Rất nhiều người không có tiền, chỉ cần cho đủ tiền thì có người sẵn sàng cắt thận cho bà ta. Đến lúc đó bà ta chỉ cần lựa chọn thận tốt, lựa chọn thận của một thân phận cao quý.

Nghĩ đến đó, sự hoảng loạn của Tô Tương vơi đi dần.

“Bính Hoa, ông chưa bao giờ lừa tôi, những điều ông nói tôi đều tin. Vậy chúng ta còn đợi gì nữa, ông mau chóng đi đóng viện phí sau đó làm thủ tục cho tôi xuất viện. Chúng ta dọn dẹp xong và đi tìm Dương Nhi, tôi cũng cảm thấy những điều Dương Nhi nói hôm đó là do tức giận, không thì là chúng ta nghe nhầm. Cô ấy là một đứa con ngoan, từ nhỏ đã là đứa con ngoan, cô ấy còn nói rằng sẽ hiếu thảo với chúng ta suốt cuộc đời, cô ta không bỏ rơi chúng ta đâu.

Đối với bệnh của tôi, tôi không thể kéo dài, đợi khi chúng ta lấy tiền từ Dương Nhi thì đến bệnh viện tốt nhất để điều trị, Bính Hoa, ông đã từng nói, chúng ta sẽ sống với nhau trăm tuổi. Tôi chỉ mới 40 tuổi, tôi sẽ không chết không, nếu tôi kiểm tra mà có xảy ra chuyện gì đó dù cho quan trọng hay không, chỉ cần có bệnh thì tôi sẽ thay thận, thay một cái thận khoẻ mạnh!”

Tô Tương cũng là người có suy nghĩ kỳ quặc, cứ nghĩ rằng việc thay thận giống như chọn đồ trang sức trong quầy. Bà ta muốn gì thì có đó, nghĩ gì thì nghĩ đó!

Ngay khi Vân Bính Hoa và Tô Tương nghĩ rằng đợi Dương Liễu có tâm trạng tốt hơn thì họ có thể đòi được tiền, xe, nhà thì Cao Thuý Lan lấy tiền riêng của mình để trả tiền cho xã hội đen của Vinh Thành để chuẩn bị ra tay với Vân Khuynh.

Lần này, Cao Thuý Lan suy nghĩ rất kỹ, không thể tìm một người nổi tiếng, loại người đó có rất nhiều mối quan hệ và nhiều vụ lừa đảo. Lỡ như gặp phải đường dây của Hoắc gia thì kết hoạch của bà ta chưa có bắt đầu thì đã thất bại rồi.

Cũng không thể tìm một người không có nhiều kinh nghiệm, lấy được tiền rồi quay mặt lại và không thừa nhận thì sao?

Cuối cùng, Cao Thuý Lan tìm một người quen biết từ khi còn trẻ, họ Vương, tên Vương Bưu. Thời kỳ quyền lực nhất của Cao gia đã bắt cóc bà ta và đòi 20 triệu từ Cao gia. Chỉ nhận tiền, đủ tiền thì làm việc, dù là giết người, đốt phá, hãm hiếp, hoặc là chặt chân chặt tay anh ta đều làm và không chớp mắt. Nghe nói rằng những năm nay không mấy tốt vì thế đệ tử chỉ còn vài chục người, ngày tháng trôi qua rất bình thường.

Bà ta nghĩ, bây giờ bà ta chuyển tiền qua thì Vương Bưu chắc chắn sẽ giúp bà ta làm việc.

Bà ta mang theo 500.000 tệ “tiền thành ý” đến tìm Vương Bưu, Vương Bưu nghe theo yêu cầu của bà ta và ra giá 50 triệu. Và bà ta cắn răng sau đó đồng ý.

Chỉ cần cái con Vân Khuynh nha đầu chết tiệt đó không còn mặt mũi nào để xuất hiện thì số tiền bà ta bỏ ra cũng đáng giá.

Ngay lúc này, Vân Bính Hoa, Tô Tương đang trong tình trạng hỗn loạn của Lục gia. Không ai nghĩ rằng Cao Thuý Lan không giải quyết một đống lộn xộn của chính mình, mà thay vào đó đi tính toán việc đối phó với Vân Khuynh.

Một buổi tối bốn ngày sau, Vân Khuynh đang bận rộn hoàn thành vấn đề đăng ký kinh doanh Vân thị mới, điện thoại hết pin, không có cách nào để gọi xe đi về thế nên phải đi bộ bên lề để gọi một chiếc taxi.

Trước khi lên xe, cô ta chú ý nhìn người tài xế ăn mặc gọn gàng, đeo găng tay trắng và đội mũ trên đầu. Bên trong xe tương đối ngăn nắp và chỉ có một mình tài xế.

Vì vậy, cô yên tâm leo lên xe và báo địa chỉ Quân Tỉ Sơn Trang, nghe thấy định vị của tài xế bắt đầu chỉ đường thì dựa lưng vào ghế và có ý định chợp mắt.

Nhưng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy tiếng động bất thường phát ra trong cốp xe, rồi sau đó ngửi thấy một mùi kì lạ. Cô ngồi thẳng lưng và quay đầu lại nhìn về phía sau.

Nhìn thấy một chiếc khăn trắng phớt ngang qua mặt cô.

Chiếc khăn trắng được cầm bởi một người đàn ông và trực tiếp bịt vào mũi miệng cô, cô trợn to mắt và lo lắng, mũi đã hít một loại bột bám trên khăn. Sau đó, mắt cô mờ dần đi chỉ có thể thấy một khuôn mặt lạnh nhạt của người đàn ông với một nụ cười đầy ẩn ý, ý thức đang mất dần….