Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 105

Sau khi rời khỏi buổi tiệc cưới của Lục Văn Bân và Dương Liễu, Hoắc Thành Quân thay đổi ánh nhìn, bèn túm lấy Giang Mạc Thần rời khỏi.

"Khuynh Khuynh, anh dẫn em đến một nơi!" Hoắc Nhất Hàng nói rồi tự lái xe đưa Vân Khuynh đến căn biệt thự mà lần đầu tiên anh dẫn Vân Khuynh đến nghỉ dưỡng.

Vừa mới xuống xe, Vân Khuynh đã nhận ra nơi này, đầu óc không làm chủ được nghĩ ngay đến lần đầu tiên cùng Hoắc Nhất Hàng tiếp xúc với nhau thân mật, sắc mặt bỗng có chút trở hồng.

Trước kia, cô ta nghĩ hết cách cũng không thể giúp Lục Gia tìm ra nguồn vốn, nhưng lại vô tình biết được thành viên nồng cốt của Hoắc Thị đang ở đây mở rộng đào tạo, trong lòng luôn ôm suy nghĩ thử thử xem, cô ta quyết định tìm Hoắc Nhất Hàng, lại sợ gặp phải dư luận phiền phức gì, nên chọn buổi tối ghé qua, ai ngờ rằng, lại trực tiếp đền cả thân người mình?

Nếu như là khổ đau, cô ta hoặc là sẽ giày vò cả đời?

May thay, ngày hôm nay, cô và Hoắc Nhất Hàng, đã trở thành phu phụ rồi.

Bỗng nhiên lại có chút tin tưởng duyên phận, cái duyên phận này đến thật bất ngờ khiến người ta không kịp phòng hờ, nhưng tính ra cũng là sự khởi đầu tốt cho cô ta......

"Nghĩ ra đây là đâu rồi phải không? Hoắc Nhất Hàng nắm lấy tay của Vân Khuynh, cười nói: "đó là nơi lần đầu tiên anh đã đến đây, nhưng không ngờ đã bị người ta mưu tính hết rồi, nếu không phải gặp em, nói không chừng bây giờ anh đã bị phế rồi! Nghĩ thôi thật đáng sợ, nếu anh thật sự bị phế rồi, mẹ anh chắc sẽ điên lên mất? Mẹ chỉ có mình anh là con trai, lại còn luôn mong mỏi anh nhanh chóng cho mẹ đứa cháu bồng!"

Anh ta thuận tay ôm lấy eo Vân Khuynh, dẫn cô ta đi về phía trong, vừa đi vừa nói: "bởi vậy mới nói, Khuynh Khuynh, em cũng là ân nhân của anh, anh định tối hôm nay sẽ đền đáp em thật tốt."

"Anh muốn đền đáp cho em à?" Vân Khuynh có chút e thẹn, cô ta ngại ngùng sao có thể làm ân nhân của anh ta được? Nói thêm, lúc đó, cô ta không thật tự nguyện.

Nhưng cô ta vẫn có chút hiếu kỳ: "vậy anh......đình làm sao để đền đáp em?"

Hoắc Nhất Hàng cười vẻ thần bí: "tí nữa anh sẽ biết thôi."

Đi vào cánh cửa to của biệt thự, là một khoảng không tối mịt.

"Cúp điện rồi à?" Vân Khuynh hỏi

Sau khi hỏi, cô ta cảm thấy câu hỏi này có vẻ hơi ngốc, ở ngoài vừa mới sáng rực rỡ kìa.

"Khuynh Khuynh, em nhắm mắt lại." Hoắc Nhất Hàng nói.

"Muốn làm gì?" Vân Khuynh lại hỏi, trong lòng có tí trong mong, Hoắc Nhất Hàng có thể nói được vậy, chứng minh anh ta đã có kế hoạch gì rồi, anh ta muốn cô ta thấy thứ gì?

"Ngoan, em nhắm mắt lại trước đi." Hoắc Nhất Hàng dùng một bàn tay che mắt Vân Khuynh lại.

Vân Khuynh mỉm cười, bèn ngoan hiền nhắm nghiền mắt lại.

Một giây sau, cảm thấy có chút ánh sáng chói lóa từ bên khe tay của Hoắc Nhất Hàng, ánh sáng kích thích đó tuy yếu ớt, nhưng vẫn cảm nhận được.

Hoắc Nhất Hàng buông tay ra: "được rồi, Khuynh Khuynh, bây giờ em có thể mở to mắt ra rồi!"

Vân Khuynh nhẹ nhàng mở to mắt ra, chốc lát đã bị cảnh quang mỹ miều trước mặt làm ngây người.

Chỉ cần vẻ ngoài biệt thự trước mắt, hai bên của con đường nhỏ, đèn trên đường, trên cây, lang cang bên cạnh hồ bơi, thậm chí trong nước và cả không trung, đều sáng rực ánh đèn nhỏ li ti nhấp nháy, không phải là loại nhiều màu sắc, chỉ có hai màu xanh dương và trắng, nhưng lại đẹp đến cao quý ưu nhã, đẹp ly kỳ!

Vân Khuynh trước giờ không biết rằng, những bóng đèn led nhỏ nhoi ấy, lại có thể tạo ra cảnh tượng tuyệt mỹ thế này, cô ta có vẻ đang chìm đắm vào hàng ngàn ngôi sao lãng mạng, bị ngàn ánh sao óng ánh ấy bao trùm lại, như đang sở hữu cả thế giới ấm áp và tràn trề.

Chỉ có những ánh đèn cũng đủ khiến cô ta cảm động và kinh diễm lắm rồi, huống hồ chi trong căn biệt thự rộng lớn này, sắp đầy bông hồng xanh dương và trắng ướt át kiều diễm......

"Khuynh Khuynh, thích không?" giọng Hoắc Nhất Hàng ấm áp nói: "tuy rằng biết em nhất định sẽ chấp nhận lời cầu hôn của anh, nhưng lúc trước khi cầu hôn em, anh vẫn có chút hồi hộp......"

"Khuynh Khuynh, anh thành thật diễn tả cảm nhận của anh, là bởi vì tình cảm của anh đối với em là thật, lúc anh cầu hôn thốt ra những câu nói không phải là giả dối đâu!"

Nói đến đây, Hoắc Nhất Hàng dùng hai tay mình đặt lên vai của Vân Khuynh, ánh mắt rực sáng nhìn chằm vào cô ta, ngữ khí vô cùng chân thật: "Khuynh Khuynh, anh thích em, rất nhiều rất nhiều, anh không yêu cầu bây giờ em có thể thích anh nhiều như anh thích em, sau này, đừng cự tuyệt anh nữa, có được không?"

Hơi tay của Vân Khuynh và hơi ấm trong lòng ngực Hoắc Nhất Hàng, chỉ chạm nhẹ ngón tay cũng bị nóng bỏng, mặt cũng trở nên đỏ ửng lên: "em......em biết rồi."

"Nhất Hàng, em rất thích anh chuẩn bị như thế này, em đã từng nghĩ nơi đây là từng là ác mộng của em, là anh đã biến đổi nó trở nên không đáng sợ nữa, em nên cám ơn anh!"

Vân Khuynh nghĩ đi nghĩ lại, cũng thành khẩn nói: "Nhất Hàng, anh luôn giúp đỡ em, cũng một lòng luôn trợ giúp em nhưng vẫn tỏ ra nhỏ nhặt không đáng kể, hoặc duy trì bình đẳng sự trợ giúp của em dành cho anh, nhưng trên sự thật, em hiểu rõ nhất, cái em dành cho anh mới là điều nhỏ nhặt không đáng kể, và cái anh dành cho em, có thể cả đời này em đều trả không hết, bởi vì, cái anh cho em không chỉ trên thực tế là giúp đỡ thôi, anh đã chăm sóc dành cho em sự kiêu ngạo hãnh diện, bảo vệ sự tôn nghiêm cho em!"

"Nhất Hàng, là em mắc nợ anh, từ lúc em và Lục Văn Bân tranh chấp ly hôn, lại đem hôn nhân mình làm con chip, đổi sự hợp tác với anh, từ lúc bắt đầu, em đối xử đều không công bằng với anh, lúc em chấp nhận kết hôn với anh, không nghĩ rằng sẽ có quan hệ yêu đương gì, nhưng trong thời gian ngắn này, em và anh cùng nhau trải qua nhiều sự việc, em phát hiện, anh thật sự là người đàn ông khó tìm nhất trên thế giới, không giống loại người như Lục Văn Bân không biết luận sự.

Nhất Hàng, em sớm đã vui mừng vì gặp được anh, anh nói rằng thích em, em tin tưởng, đủ để em tin tưởng anh rồi, sợ rằng đều anh nói không thật, em cũng không oán trách gì, bởi vì là anh, em nguyện thử trải nghiệm một mối tình mới, chỉ vì anh, sợ rằng chịu thêm một lần đau, em cũng bằng lòng!

Em cũng biết rằng, hôn nhân trước đó của em và Lục Văn Bân, chẳng qua cũng chỉ là lời nói dối dựa theo sắp đặt, hắn lừa em kết hôn, em lại nghĩ gã cho anh ta sẽ được sống yên bình, em đối với hắn không chút tình cảm gì, thậm chí không có tiếp xúc cơ thể, trước khi quen hắn, em cũng chưa từng yêu ai, chưa có kinh nghiệm yêu đương trai gái, nhưng em tin tưởng bằng cả trái tim mình.

Nhất Hàng, em không hoàn toàn không có cảm giác với anh, cho dù em có rèn luyện bản thân kiên cường đến cỡ nào đi chăng nữa, giá băng đi chăng nữa, mạnh mẽ đi chăng nữa, nhưng trong thâm tâm sâu thẩm của em, vẫn rất yếu đuối, vẫn luôn trong chờ một tình yêu ấm áp, những điều tốt anh đối xử với em, em đều ghi nhớ, sự đầm ấm mỗi lần anh mang đến bên em, em đều hiểu thấu, em không biết cảm giác này có phải là thích hay không, hay sau này có thật chăng đã thích anh, thậm chí, đã yêu anh rồi không.

Nhưng em đều cảm thấy những đều đó không quan trọng, cái quan trọng là, bây giờ em đã là vợ anh rồi, hôm nay chúng ta còn diễn một vở kịch hay ở trước mặt mọi người, mọi người đều biết chúng ta đã ở bên nhau rồi, nếu như em không buông bỏ em, phản bội em, em nghĩ, chúng ta sẽ luôn luôn không rời xa nhau."

"Được!" trong lòng của Hoắc Nhất Hàng dâng trào hạnh phúc niềm vui và cảm động đến khó tả, anh ta không kiềm chế được ôm chằm lấy Vân Khuynh vào lòng: "Khuynh Khuynh, anh rất thích sự thẳng thắng của em, em cảm thấy cách cư xử của chúng ta như vậy thật là tốt, em bộc lộ những lời lẽ đó với anh, còn hơn những bằng chứng lời thề son sắt, nhưng anh vẫn muốn nói với em, anh sẽ là người đối xử với em tốt nhất thế gian này, sẽ không bỏ rơi, phản bội, anh chỉ ở bên em mãi mãi, cho đến khi bạc đầu, anh còn muốn thấy em chết trước mặt anh, bởi vì anh không nỡ cho em một mình ở lại, vật vả đau khổ cho sự mất mát, Khuynh Khuynh, em là vợ của Hoắc Nhất Hàng, cả đời này, không! Kiếp sau, đời đời kiếp kiếp nữa!"

"Làm gì có cái kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, em không tin, con người, chỉ có một kiếp, phải trân trọng cho tốt." Vân Khuynh cảm động đến rối tinh rối mù, vì muốn nói lời nhẹ nhàng tí, nên mới nói ra câu nói đó.

Ai ngờ, Hoắc Nhất Hàng lại tỏ ra nghiêm túc nói: "Khuynh Khuynh, lúc trước anh cũng không tin những thứ này, nhưng sau khi kết hôn với em rồi, anh đã nguyện tin rồi, anh sợ một kiếp người quá ngắn, không đủ anh đem hết những thứ tốt đẹp dành cho em, anh còn sợ nếu thật sự có kiếp sau, anh sẽ không nói những điều tốt đẹp với em trước đâu, em hãy gặp gỡ Lục Văn Bân trước đi, Trương Văn Bân, Lý Văn Bân gì đó, chịu đựng bi thương, càng lo sợ lỡ Trương Văn Bân, Lý Văn Bân thật sự có tốt với em rồi, em sẽ thích anh ta, em biết tính anh rất nhỏ mọn, không chịu được sự dòm ngó em!"

Vân Khuynh ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt Hoắc Nhất Hàng vẻ thành thật, các thứ khác trong lòng như đã ổn định chỗ

Cô ta cười: "ai dám dòm ngó em, tứ chi anh khỏe như vậy, chỉ cần người khác có cái suy nghĩ thôi, đã bị anh tống cổ đi rồi, trực tiếp bị anh bóp chết trước rồi!"

Câu nói này, chỉ là câu phù phiếm, Hoắc Nhất Hàng lại nghĩ ngay đến Tống Tây Hoa, anh ta vểnh môi cười: "Khuynh Khuynh, em chỉ nói đúng một phần."

Nói xong, anh ta cúi xuống, nói bên tai của Vân Khuynh: "Khuynh Khuynh, anh không chỉ tứ chi mạnh khỏe, anh ngũ chi đều mạnh khỏe đấy!"

"Ngũ chi? Người chỉ có tứ chi thôi, anh sao lại có chi thứ năm chứ? Anh đây chả phải......" nói một nửa, Vân Khuynh hiểu ra ý Hoắc Nhất Hàng cái chi "thứ năm" là ở đâu rồi, gương mặt lại "soạt" đỏ ửng: "anh......anh nói chuyện không thể đàng hoàng tí được chứ?"

"Anh có gì không đàng hoàng chứ," Hoắc Nhất Hàng "ranh mãnh": "anh bây giờ đã rất đàng hoàng rồi, những lúc không đàng hoàng, ừm, thì là vậy đó!"

Lời nói chưa dứt, anh ta bỗng ôm chằm lấy Vân Khuynh, cùng nhảy xuống hồ bơi bên cạnh.

"Tủm" một tiếng, hai người đều rơi xuống nước, Vân Khuynh chưa chuẩn bị, sợ đến nổi ôm choàng lấy cổ của Hoắc Nhất Hàng, nhưng cô ta ý thức được bản thân đã rơi xuống hồ bơi rồi, bỗng chốc nhăn nhó cau mày.

Mùa đông lạnh giá vậy, Hoắc Nhất Hàng lại ôm chằm lấy cô nhảy xuống hồ, lại không......(lạnh?) sao, thực sự không lạnh.

Lúc cô ta cảm thấy nhiệt độ nước xung quanh như ý muốn, chân mày buông lỏng, và có chút kinh ngạc: "hồ nước trong này, lại là nóng nhỉ?"

"Ừm!" Hoắc Nhất Hàng miệng cười ấm áp: "anh sợ tí nữa chúng ta sẽ vận động, em sẽ bị lạnh, đã cho người lắp đặt ống nước nóng vào trong nước, và làm cái máy giữ nhiệt."