Nam Thần

Chương 54 Thần Tiên Thượng Cổ

.

Tần Thái Hòa thâm trầm liếc nhìn quái nhân đột ngột xuất hiện, rồi thu hồi ánh mắt, cầm lấy khăn vải tiếp tục lau mặt cho Nhạc Chí.

Nhạc Chí mở to mắt nhìn người kia, hắn nợ người ta quá nhiều ân tình, lần này không thể lại để người đi mất được.

Người đàn ông đó thì gườm gườm nhìn Tần Thái Hòa chằm chặp, trong mắt y là tia sáng âm u giá buốt.

Bầu không khí giữa ba người rất kỳ quái.

Nhạc Chí khẽ lia mắt nhìn Tần Thái Hòa một cách quái dị. Với tu vi của hắn trước đây, trên người rất ít khi lấm bẩn, nhưng hiện nay tu vi đã thụt lùi, thân thể suy yếu thì có đổ một ít mồ hôi.

Tần Thái Hòa vẫn cứ mải miết lau tới chà lui mặt hắn, vừa tự nhiên lại hơi mạnh tay, nếu soi gương, Nhạc Chí chắc chắn mặt mình nhất định đã đỏ ửng lên.

Có lẽ ánh mắt Nhạc Chí quá dữ dội, rốt cuộc Tần Thái Hòa cũng nhận ra, y nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên.

“Sao mặt em lại đỏ lên thế? Em thẹn thùng à?”

Nhạc Chí: “…”

“Thẹn gì chứ, ta chăm sóc em là chuyện hiển nhiên mà.” Tần Thái Hòa tình tứ nói.

Nhạc Chí: “…” Hắn nghĩ thầm trong lòng, chắc y không biết lực tay của mình mạnh đến mức nào đâu nhỉ.

“Hôm nay trời đẹp lắm, ta đưa em ra ngoài hóng mát nhé.”

Tần Thái Hòa nói xong thì đặt khăn vải xuống, định bế Nhạc Chí lên.

Người lưng khòm thình lình xuất hiện trước giường trong nháy mắt, túm lấy cánh tay y.

Tần Thái Hòa quay đầu, cười cười nhìn người nọ: “Vị đạo hữu này muốn làm thay ta à? Cơ mà, trông bộ dạng các hạ như người sắp chết đến nơi thế này, vẫn là nên nghỉ ngơi thì hơn.”

Bàn tay đang túm lấy tay Tần Thái Hòa siết chặt lại, dường như muốn bóp nát cánh tay y, Tần Thái Hòa vẫn cười tỉnh như không, hai người cứ thế giằng co.

Nhạc Chí cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo toát ra từ hai người đó, thể chất vốn thiên lãnh giờ càng thêm lạnh buốt, hắn không chịu nổi, phải rụt cổ lại.

“Thái Hòa Chân Nhân, tại hạ chỉ cần nghỉ ngơi là được rồi. Vị này là ân nhân của tại hạ, tại hạ có lời muốn thưa với ngài ấy, cảm phiền huynh lánh mặt một chút.” Nhạc Chí nói.

Nét mặt Tần Thái Hòa bỗng trở nên quái dị, giọng điệu cũng khác thường: “Ân nhân ư?”

“Thái Hòa Chân Nhân?” Nhạc Chí kêu lên.

Tần Thái Hòa bất chợt quay đầu nhìn hắn: “Sao lại xưng hô khách sáo như thế, gọi ta ‘Tần ca’ là được rồi. Vị ân nhân này của em không những trông ốm o gầy mòn, lại còn mắc chứng câm điếc thế này, đáng thương quá. Thôi, ta ra ngoài trước, lát nữa sẽ lại vào săn sóc em.”

Tần Thái Hòa nói xong thì hất tay, thoát khỏi bàn tay của người nọ, rồi đi ra cửa động.

Trong sơn động chỉ còn lại hai người.

Người đàn ông ngồi xuống bên mép giường Nhạc Chí.

Nhạc Chí toan đứng dậy nhưng lại nhận ra cơ thể mình đã suy kiệt rã rời.

Hắn tỉnh lại đã lâu như thế mà thân thể vẫn chưa hồi phục, chân khí trong bụng trống rỗng, chẳng khác người thường là bao.

Người đó vươn tay ra.

Lưng y hơi khòm, tóc tai rũ rượi nhưng bàn tay lại rất đẹp, năm ngón thon dài, khớp xương nổi rõ, trông hơi quen mắt.

Bàn tay đẹp đẽ kia chạm vào nơi Tần Thái Hòa đã lau lúc nãy, nhẹ nhàng ve vuốt.

Vậy là hắn đã trách nhầm Tần Thái Hòa sao? Không lẽ mặt hắn thật sự lấm bẩn ư? Mà vết bẩn đó còn rất khó tẩy sạch à?

Lực tay của người này cũng rất mạnh, Nhạc Chí đau đến mức phải hít một hơi, gương mặt nhăn lại.

Y sửng sốt, vội vàng rụt tay về, ngơ ngác nhìn gương mặt hắn.

“Làm ơn đỡ tại hạ một chút.” Nhạc Chí nói.

Người đàn ông vươn tay ra ôm Nhạc Chí lên, hắn dựa vào y, cả người như nép trọn vào lồng ngực người ta.

Nhạc Chí nhích chân đến mép giường toan bước xuống, nhưng người nọ lại chẳng động đậy.

Hắn thắc mắc nhìn y.

Người đó cầm lấy tay Nhạc Chí, nhẹ nhàng viết vào tay hắn.

“Đi đâu?”

Nhạc Chí chỉ vào một nơi.

Y lập tức ôm lấy hắn bế lên.

Đó là một vách đá được đục thành hai ngăn tủ, Nhạc Chí lục lọi bên trong hồi lâu, cuối cùng lôi ra cơ man là chai, lọ, hũ, bình.

Hắn cất giữ một vài thứ quý giá và đồ vật quan trọng trong bí cảnh Thất Sắc Thạch, còn lại thì đặt trong sơn động này.

Đan dược trị giọng nói cũng không phải là vật quý giá gì, Nhạc Chí tìm một lúc rồi lấy ra một viên đan dược màu đen đưa cho người đó.

“Thứ này có thể chữa giọng nói.”

Người đó nhận lấy, nhưng không dùng ngay, mà ôm Nhạc Chí về lại giường.

Qua một lúc lâu, nửa thân dưới của Nhạc Chí đã đặt trên giường, mà nửa thân trên vẫn còn dựa vào lồng ngực người ta, tình huống này thiệt là xấu hổ!


Nhạc Chí không nhịn được phải lên tiếng: “Ngài có thể đặt tại hạ xuống được rồi.”

Hình như người đó khẽ buông tiếng thở dài, rồi mới lưu luyến không rời thả Nhạc Chí ra, đỡ hắn nằm xuống giường.

“Sao lại không dùng nó?” Nhạc Chí mở to mắt hỏi.

Y vẫn bất động.

Nhạc Chí giơ tay, còn xòe sẵn lòng bàn tay ra, chờ người đó viết chữ vào tay hắn.

Y cũng vươn tay, nhưng là đỡ lấy tay hắn ủ vào trong lòng bàn tay mình.

Nhạc Chí: “…”

“Xin hỏi đạo hữu xưng hô thế nào?” Hắn bèn đổi một câu hỏi khác.

Cuối cùng người đó cũng buông tay Nhạc Chí ra rồi giơ ngón trỏ, nhẹ nhàng vẽ lên tay hắn.

Nhạc Chí tập trung quan sát, đợi đến lúc người đó rút tay về, hắn mới ngập ngừng nói: “… Phu* ư?”

*Phu/夫: Phu quân, chỉ người chồng.

Y gật đầu, rồi đột nhiên quay qua nơi khác.

Nếu vén mớ tóc tai rũ rượi che phủ mặt mũi kia đi, có lẽ sẽ thấy gương mặt y ửng hồng.

Nhạc Chí nhẩm đọc cái tên này mấy lần, hắn cảm thấy tên này thật quái dị, không biết là tên dòng họ hay là danh xưng, có điều khá giống một cái họ.

“Phu đạo hữu, ngài có mong muốn gì không?” Nhạc Chí hỏi.

Hắn nợ ơn cứu mạng của người này những hai lần, một viên đan dược chữa giọng nói sao có thể đền đáp đủ được. Chỉ có thể hỏi thẳng điều người này muốn, nếu là việc hắn có thể làm, thì sẽ dốc sức làm y vừa lòng.

“Tại hạ có nhiều đan dược giúp rèn thể luyện linh, tu vi đạo hữu cao như vậy, chắc là không cần rèn thể rồi, nhưng cũng có thể hỗ trợ tu bổ linh khí.” Nhạc Chí nói.

Y vẫn ngồi bất động bên mép giường.

Nhạc Chí thấy người nọ làm thinh, bất chợt nhận ra mình chỉ có mỗi đan dược, nếu y không cần đan dược, vậy thì khó giải quyết rồi.

Người đó nhìn Nhạc Chí một lúc, trong mắt bỗng lóe lên tia nghi ngờ, y bắt lấy tay hắn, nhanh chóng viết vài chữ.

Nhạc Chí cau mày, nhưng cũng hiểu được điều y muốn hỏi.

“Tu vi đâu?”

Hắn nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Ai cũng bảo Luyện Thần Đan có thể tăng trăm năm tu vi, nhưng sau khi tại hạ ăn đan dược vào thì tu vi lại tụt giảm. Không quá mấy ngày nữa, sợ là ngay cả tu vi bậc Kết Đan cũng không giữ được.”

“Uỳnh uỵch uỳnh uỵch…”

Tiếng bước chân rất lớn, như thể đang vội vã chạy tới.

Chỉ giây lát sau, trong động lại có thêm người.

Lâm Vô Tranh vừa nhảy vào đã hét lên: “Lão bịp!”

Tới lúc thấy người ngồi bên giường, cơ thể cậu hóa đá ngay tắp lự.

“Ha ha…” Cậu chàng máy móc cười cười, rồi xoay người định trở ra ngoài.

Tần Thái Hòa nói Nhạc Chí bị thương, bảo cậu vào trông, nên cậu mới hớt hải chạy đến.

Quả là không có chuyện tốt…

“Sao thế?” Nhạc Chí hỏi, giọng hắn yếu ớt rời rạc.

“Ngươi bị thương thật à?” Lâm Vô Tranh mở to mắt, cắn răng đến bên Nhạc Chí.

“Không đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là ổn.” Nhạc Chí nói.

“Lão lừa đảo bị thương rồi!” Cậu ta la lớn.

Trong sơn động, từ ba người lập tức biến thành bốn người, Bô Lão Trên Cây không đáp đất được, bèn đu trên lưng Lâm Vô Tranh, trong mắt vừa có lo lắng vừa xen tò mò.

Nhạc Chí cứ như khỉ bị thiên hạ dòm.

Vị đạo hữu kia tránh vào một góc, lặng thinh huơ hươ thanh trường kiếm vẫn chưa khai quang nọ.

“Rắc rắc.”

Ba người còn lại đồng loạt quay đầu nhìn, thì thấy thanh kiếm trong tay người nọ đã gãy thành vài khúc.

Nhạc Chí phất phất tay: “Mọi người ra ngoài đi, để ta nghỉ một chút.”

Lâm Vô Tranh cõng Bô Lão Trên Cây, nấn ná một chút rồi đi khỏi.

Người đàn ông nhìn Nhạc Chí thật sâu, rồi cũng đi ra ngoài.

“Phu đạo hữu, xin đừng bỏ đi không từ giã.” Nhạc Chí nói với theo bóng dáng người đó.

Ba người đi rồi, cuối cùng Nhạc Chí cũng được thanh tĩnh.

Hắn nhắm mắt lại, cảm thụ linh khí xung quanh.


Linh khí là cốt lõi của việc tu luyện, liên kết mật thiết với chân khí. Nhạc Chí dẫn linh khí tứ phương vào trong người, những luồng khí đó cứ chờn vờn xung quanh, nhưng không tài nào xâm nhập thân thể hắn được!

Trong nháy mắt, gương mặt Nhạc Chí co rúm vì hoảng sợ.

Đôi tay hắn nắm lại thành đấm, đầu óc hỗn loạn, như có thứ gì đang gào rống bên trong!

Hắn bị vật gì đó bao vây lại, không cách nào thở nổi, Nhạc Chí cắn răng giãy giụa, cuối cùng khi thấy được một tia sáng le lói, hắn mới vùng thoát ra được!

Nhạc Chí hoàn hồn, trái tim đập thình thịch kịch liệt.

Tâm ma.

Biểu tình trên mặt Nhạc Chí từ từ lắng xuống, đọng lại thành một nụ cười chua xót.

Hắn không xong rồi.

Nhạc Chí nhắm mắt lại, dùng Nội nhãn kiểm tra đan điền của mình.

Nội đan được một vầng sáng nhạt bao lấy, nhưng ánh sáng lại từ từ sẫm tối.

Nhạc Chí dùng thần thức chậm rãi rà soát, lòng chấn động.

Kề bên nội đan của hắn là một viên đan dược lớn cỡ ngón cái, chính là Luyện Thần Đan mà hắn đã dùng.

Ánh sáng của Luyện Thần Đan rất mãnh liệt, nó hút cạn sạch chân khí trong bụng hắn.

Thảo nào chân khí trong hắn càng lúc càng cạn kiệt.

Thảo nào tu vi của hắn mỗi ngày một thụt lùi.

Hóa ra chân khí của hắn đều bị viên Luyện Thần Đan này hút hết.

Mà giờ đây, ngay cả linh khí mà hắn cũng không tự hấp thụ được.

Luyện Thần Đan này quá quái dị, cũng quá nguy hiểm.

Nếu muốn tu luyện lại, chỉ có thể phá giải công hiệu của nó.

Thật là thất bại trong gang tấc…

Nhạc Chí nằm nghỉ một lúc lâu mới có thể xuống giường đi lại được.

Cơ thể hắn mềm oặt bủn rủn, mới đi được vài bước đã thở hồng hộc.

Hắn đi đến ngăn tủ, ngồi xổm xuống, lấy từ bên trong ra một ít đan dược bổ dưỡng ăn vào, thân thể mới từ từ lại sức.

Hắn muốn vào bí cảnh Thất Sắc Thạch, nhưng chợt phát hiện không cách nào vào được, không ngờ tu vi của hắn đã tụt giảm tới nông nỗi này.

Nhạc Chí lấy đá Thất Sắc trong ngực áo ra, nheo mắt nhìn, lại thấy ánh sáng xung quanh nó mạnh hơn một chút…

Hiện giờ tu vi hắn thụt lùi, nội đan hư hao, nên đạo thuật cũng suy yếu, đá Thất Sắc biến thành như thế cũng không có gì kỳ quái.

Nhạc Chí thở dài, rồi ngã người nằm lì trên giường như đã chết.

“Chết rồi sao?”

Hắn mở choàng mắt, lúc nhìn thấy người đột ngột xuất hiện trước mắt mình là Tần Thái Hòa thì lừ mắt làm ngơ.

“Xác chết sống dậy à?”

Nhạc Chí: “…”

“Hồng Áp Đạo Quân là đệ tử của Khai Thiên Thánh Tổ, vị này thoát ly Tam giới, không nhập Ngũ hành, không tiến Tam giáo, không đáo Cực Lạc. Đạo Quân vốn tâm tính tùy tiện, ưa ngao du khắp chốn, không hối không thúc, không màng vướng bận. Y lại có ngón đàn tuyệt diệu, một ngày nọ thấy mây mù chờn vờn trong gió, cảnh sắc núi non tú lệ, bèn cao hứng tấu một khúc đàn cổ trong núi. Vừa lúc bị Ân Khởi tiên tử đi ngang qua nghe thấy. Hồng Áp Đạo Quân gảy đàn một ngày một đêm, Ân Khởi tiên tử cũng thưởng thức suốt một ngày một đêm. Ân Khởi giỏi đàn tỳ bà, bèn đáp lại một khúc nhạc. Duyên từ đó mà ra.” Tần Thái Hòa nói, “Tiếc là Hồng Áp Đạo Quân vốn ưa tự do không ràng buộc, mà Ân Khởi lại quá si tình, cuối cùng kết thành một mối nghiệt duyên.”

Nhạc Chí sửng sốt, hắn biết tỳ bà Cửu Khúc là bảo vật của Thượng cổ thần Ân Khởi, nhưng không ngờ được bên trong lại là một mối ân oán như thế.

Thiếp bên núi vò võ đợi mong, chàng nơi đâu sao chẳng quay về.

Nhạc Chí chợt nhớ đến giọng hát bi ai của người con gái trong mộng cảnh ngày ấy.

Lại thêm một cô gái si tình.

“Nếu được Hồng Áp Đạo Quân tấu đàn suốt một ngày đáp lại, có lẽ cây tỳ bà kia sẽ nhận chủ.” Tần Thái Hòa nói.

Nhạc Chí hồi phục tinh thần, nhìn điệu bộ đắc chí của Tần Thái Hòa, bèn cổ vũ: “Thái Hòa Chân Nhân cố gắng lên.”

“Chẳng phải ta đã bảo không cần gọi “Chân Nhân” hay sao? ‘Tần ca’ ít hơn ‘Thái Hòa Chân Nhân’ hai chữ, cũng tiết kiệm được một chút sức lực mà.” Tần Thái Hòa nói rất nghiêm túc.

Nhạc Chí liếc y: “Tại hạ thích chịu khổ đấy.”

Hai người hàn huyên một lát, rồi Tần Thái Hòa đi ra ngoài.

Nhạc Chí lấy Đan thư ra đọc, vạn vật tương sinh tương khắc, hắn không tin không thể hóa giải dược hiệu của Luyện Thần Đan.

Không biết từ khi nào, trong góc đã xuất hiện một người.

“Phu đạo hữu thật là xuất quỷ nhập thần!” Nhạc Chí cảm thán.

Nhìn đầu tóc mặt mày người đó, Nhạc Chí chợt cảm thấy quá chướng mắt.

Hắn đặt sách xuống rồi đi đến trước mặt y, ngồi xổm xuống, dùng đôi mắt đen lay láy nhìn chằm chằm vào y.

Người đó bị Nhạc Chí nhìn đến mức ngại ngùng, phải rũ mắt xuống.

“Phu đạo hữu thích dáng vẻ này à? Tóc phủ khuất gương mặt thế này mà không khó chịu sao?”

Ánh sáng âm u lóe lên trong đôi mắt bị tóc che phủ.

“Hay là đạo hữu không quen vấn tóc?” Trong lòng Nhạc Chí chợt nảy ra một ý.

Người nọ bị ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn chăm chú, bèn gật gật đầu.

“Vậy để tại hạ vấn tóc cho đạo hữu nhé?” Cuối cùng, Nhạc Chí cũng tìm được một biện pháp báo đáp, tuy rằng chưa đủ, nhưng được chừng nào hay chừng ấy vậy.

Nhạc Chí thấy y không cự tuyệt, bèn kéo y đứng dậy, ngồi xuống trước gương.

Hắn lấy lược gỗ gỡ tóc cho y.

Mái tóc đen nhánh vốn dĩ rất đẹp, nhưng không biết đã bao lâu chưa chải nên hơi rối.

Nhạc Chí chải rất cẩn thận.

Người đó cũng im lặng.

Tình cảnh này sao quen thuộc quá, rất nhiều năm về trước, Nhạc Chí cũng thích vấn tóc cho một người.

Chỉ là đã lâu không làm nên động tác của hắn có hơi trúc trắc, sau khi chải chuốt mái tóc đen nọ đâu ra đấy, hắn mới dùng đai ngọc buộc búi tóc lên.

Cũng không tệ lắm.

Nhạc Chí nhìn vào gương, lúc thấy gương mặt người kia, hắn ngẩn cả người.