Nam Thần

Chương 34 Hư Minh Phủ

Nhạc Chí thấy vẻ mặt thiểu não của Tần Thái Hòa, bèn nhìn về phía Cửu Phượng, khẩn khoản thỉnh cầu: “Cửu Phượng cô nương có thể nào du di một chút, để hai ta cùng được vào thành không?”

“Ta có thể cho ngươi hai lựa chọn.” Cửu Phượng nói.

“Mời cô nương nói.” Nhạc Chí phấn chấn hẳn lên, dù sao có lựa chọn vẫn tốt hơn không có gì.

“Hoặc một mình Tần Thái Hòa không được vào Hư Minh phủ, hoặc cả hai người các ngươi đều không được vào Hư Minh phủ.”

“…” Có cũng như không.

“Thôi, huynh hãy chờ ở ngoài, đợi ta tìm được Tần Tô, sẽ đưa nó ra khỏi Hư Minh phủ.” Nhạc Chí trấn an.

Tần Thái Hòa gật đầu, dĩ nhiên y đã bị tổn thương sâu sắc, không nói nên lời.

Nhạc Chí vỗ vỗ vai y, rồi đi theo Cửu Phượng.

Cửu Phượng bước trên mây, Nhạc Chí cưỡi trên Tất Phương điểu, hai người cùng xuyên qua muôn trùng mây.

Không biết đã qua bao lâu, cảnh vật trước mắt đột nhiên thay đổi, một con đường mòn dài đằng đẵng hiện ra phía trước.

“Đường này chỉ có thể tự đi qua, không thể dùng pháp thuật trợ giúp.” Cửu Phượng nói.

Nhạc Chí nhảy xuống từ trên Tất Phương điểu, rồi cứ thế bước theo đường mòn, giống như đang từ thế giới này đi vào một thế giới khác.

Hắn đứng tại chỗ nhìn lại quãng đường vừa đi qua, cảnh vật xung quanh bị mây mù che phủ, mơ hồ thấy được cảnh sắc tươi đẹp và đình đài lầu các.

Nhạc Chí đi từng bước, bỗng hắn cảm thấy dưới chân hơi mềm lún, không lẽ con đường này có ẩn chứa bí mật gì.

Nhạc Chí giẫm giẫm chân.

Cửu Phượng: “…”

Đột nhiên, một vật thể lông xù lồm cồm nhổm dậy trên mặt đất, rồi nó nhảy phốc lên vai Cửu Phượng, nhe răng, trợn mắt nhìn Nhạc Chí.

“…” Vậy mà lại là một con hồ ly trắng như tuyết*, hắn không cố ý mà…

*Bạch hồ ly: Hồ ly trắng, cáo trắng, cáo tuyết. Loài này khác với loài chồn tuyết.

“Xin thứ lỗi.” Nhạc Chí áy náy cất lời.

“Không sao.” Cửu Phượng nói, lúc nhìn về phía hồ ly, gương mặt vốn dịu dàng nhu mì bất chợt trở nên dữ tợn, “Thứ hồ ly thúi, ngủ đông cũng không biết chọn chỗ tốt, nên bây giờ mới bị người ta giẫm lên, đáng kiếp!”

Tiểu hồ ly vùi đầu, cọ cọ vào cổ Cửu Phượng, nàng ta mới nguôi giận chút đỉnh.

“…” Nhạc Chí chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.

Cửu Phượng bỗng kéo mạnh Nhạc Chí, hắn chỉ kịp thấy trời đất quay cuồng, lúc trấn định lại, mới nhận ra mình đã ngã rạp trên mặt đất.

Nhạc Chí nằm dưới đất, trên mặt hắn là một con hồ ly đang chễm chệ giẫm giẫm lên.

“…” Là hắn bị trả thù sao?

Hư Minh phủ có khá nhiều nét tương đồng với trần gian, nào phố trà phường rượu, nào xe ngọc ngựa ngà, nào mỹ thực diễm hương, xem mãi không chán mắt.

Nhạc Chí nhìn ông chủ quán rượu trên phố, ông ta tầm năm mươi, sáu mươi tuổi, tóc trắng lơ thơ, nhìn thân hình cử chỉ này, chắc chắn không phải người tu đạo mà hoàn toàn là người thường.

“Chủ thượng thích rượu Thanh Nguyên của ông chủ Ngô, nên mời lão vào Hư Minh phủ.”

Hóa ra, không phải chỉ có người tu đạo mới được vào Hư Minh phủ, mà hễ là người Phượng Hư Đạo Nhân ưa thích thì có thể vào.

Xem ra vị Phượng Hư Đạo Nhân này cũng là một người có tình có nghĩa.

Nhạc Chí đi theo Cửu Phượng, hắn càng thêm tò mò về Phượng Hư Đạo Nhân.

Hai người băng qua phố thị mất một lúc lâu, rồi đi đến một khu vực thanh tĩnh.

Đó là một phủ thành xa hoa nhưng không kệch cỡm, tiên khí dồi dào hơn hẳn khu phố phường vừa đi qua.

Dù Phượng Hư Đạo Nhân lưu luyến phàm trần, nhưng cuối cùng vẫn là bán tiên*.

*Bán tiên: Người Phi thăng thất bại nhưng vẫn sống sót qua Lôi kiếp và tiếp tục tu luyện ở trần gian, giống như Tán tiên.

Trong phủ, lúc trông thấy Cửu Phượng, cả nam lẫn nữ đều gọi “Cửu Phượng cô cô”, xem ra địa vị của Cửu Phượng rất cao, chứ không chỉ đơn giản là một thị nữ của Phượng Hư Đạo Nhân.

“Cửu Phượng cô cô, đây là vị nào thế ạ? Sao lại phiền người tự mình tiếp đón vậy?” Có người tò mò nhìn Nhạc Chí rồi hỏi.


“Ngươi có thể hỏi Chủ thượng.” Cửu Phượng nói.

Người nọ lập tức im bặt.

Hành lang dằng dặc uốn lượn quanh co, lan can chạm trổ, thềm hoa lát ngọc, óng ánh đỏ son, đó đây có tiếng Thanh điểu lảnh lót hót vang, tiếng hót ru lòng người thanh thản sảng khoái, tựa như khúc nhạc thần tiên.

Nhạc Chí cố gắng giữ cho mình không láo liên nhìn Đông ngó Tây, chỉ lướt mắt qua mọi thứ.

Lúc đến một tòa nhà, Cửu Phượng đột ngột dừng bước.

“Bẩm Chủ thượng, Nhạc Chí đã đến.” Cửu Phượng cung kính thưa.

Nhạc Chí nhìn vào trong sân, ngây cả người.

Trong sân có một người phụ nữ khoác trường bào mây cuộn xanh lục, giắt bên hông mảnh ngọc bội trắng trong, tỏa ánh sáng dịu dàng, nàng ta nửa nằm trên băng ghế ngọc thạch, dung nhan tú lệ lại mang vẻ thanh nhã cao quý, đôi mắt đẹp khép hờ, trông rất thanh nhàn.

Đó là Phượng Hư Đạo Nhân trong truyền thuyết.

Phượng Hư Đạo Nhân nhìn Nhạc Chí, hắn vội cúi đầu, cung kính thưa: “Tại hạ Nhạc Chí, bái kiến Phượng Hư Đạo Nhân.”

Phượng Hư Đạo Nhân đứng lên, đi về phía Nhạc Chí, mang theo một luồng linh khí làm người chấn động.

“Ngươi là Nhạc Chí à?” Phượng Hư Đạo Nhân hỏi.

“Đúng vậy.” Nhạc Chí nói.

“Ngẩng đầu lên để bản tôn nhìn nào.”

Nhạc Chí ngẩng đầu lên, thì thấy gương mặt nọ dựa vào gần sát mình, mặt hắn hơi đỏ lên.

Dường như Phượng Hư Đạo Nhân xem xét từng tấc da thịt của hắn, rồi nói: “Quả nhiên là mỹ nhân.”

“… Đa tạ Phượng Hư Đạo Nhân có lời khen.”

“Từ lúc bản tôn sáng lập ra Hư Minh động phủ này, chớp mắt đã ngàn năm.”

“Thời gian qua rất nhanh.”

“Ngàn năm vụt trôi, xa rời phàm thế, quả thực cô liêu.” Phượng Hư Đạo Nhân nói.

“Cớ sao ngài không chọn Cửu Trùng Thiên?” Nhạc Chí hỏi.

“Ta là yêu, y là thần, giữa yêu và thần là một trời cách biệt. Ta một lòng tu tiên, muốn đến Cửu Trùng Thiên để cùng y kết tình tiên lữ. Cứ ngỡ đã không còn luyến lưu gì chốn phàm trần, ngờ đâu vào lúc Phi thăng mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hóa ra ở trần thế này vẫn còn một người khiến ta bận lòng.”

“Vậy người đó có biết không?”

“Người đó oán ta.” Phượng Hư Đạo Nhân cười khổ sở.

Thế là Nhạc Chí tự suy diễn toàn bộ chuyện xưa, Phượng Hư Đạo Nhân và thần tướng sinh tình, một lòng tu tiên, nhưng đến lúc Phi thăng lại đột nhiên nhận ra mình đã yêu người khác. Mà không biết vì sao, người nàng yêu lại oán hận nàng.

Hóa ra giữa thần tiên cũng có nhiều gút mắt ái tình như thế, quả là tình yêu làm hại người ta rất thê thảm.

Có điều, cùng thần tiên thảo luận tình sử của nàng ở đây, Nhạc Chí có hơi xấu hổ.

“Ngươi đến Hư Minh phủ của ta để tìm người à?” Phượng Hư Đạo Nhân lui lại vài bước, ngồi lại trên ghế ngọc, không biết từ bao giờ trong lòng nàng lại có một con hồ ly trắng. Bạch hồ nhe răng, trợn mắt trừng Nhạc Chí.

“Đệ đệ của bằng hữu đã vào nhầm Hư Minh phủ, người nhà cậu ta ngày đêm mong nhớ, muốn đưa cậu ta về.” Nhạc Chí nói.

“Trừ phi người đó tự nguyện, người ở Hư Minh phủ của ta, không thể bị ép buộc.” Phượng Hư Đạo Nhân nói.

“Tại hạ sẽ không ép uổng cậu ta.” Nhạc Chí nói nhanh.

“Nếu y là người tu đạo, ngươi có thể từ từ tìm kiếm trong bảy mươi hai động phủ ở Hư Minh này.”

“Ngài có thể giúp tại hạ xem cậu ta ở nơi nào không?” Nhạc Chí hỏi. Hư Minh phủ này là của Phượng Hư Đạo Nhân, nàng nắm rõ mọi thứ trong phủ này như lòng bàn tay.

“Không thể.”

“Vì sao ạ?”

“Cơ duyên chưa đến.”

“…” Nhạc Chí biết Phượng Hư Đạo Nhân chỉ đáp có lệ, cũng không còn cách nào khác.


“Ngươi cứ nghỉ tạm trong phủ của ta, khi đến lúc, bản tôn sẽ nói cho ngươi biết nơi y ở. Cửu Phượng, dẫn Nhạc công tử đi nghỉ ngơi đi.” Phượng Hư Đạo Nhân nói xong thì ôm bạch hồ đi mất.

Xem ra hắn chỉ có thể chờ đợi mà thôi.

Nhạc Chí theo Cửu Phượng đến một khu nhà khác, khi đến cổng vào, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy ba chữ “Tiểu Phượng Điện”. Nhạc Chí đẩy cửa đi vào, trước mắt hắn là một khu vườn rộng lớn, rực rỡ hoa thơm nô nức bướm vờn, bên trong vườn có một lối mòn.

“Ngươi hãy nghỉ ngơi ở nơi này, nếu nhàm chán có thể đi dạo xung quanh.” Cửu Phượng nói.

“Đa tạ Cửu Phượng cô nương.”

Cửu Phượng gật đầu, quay người đi khỏi.

Vừa ra khỏi khu nhà, một người đã chặn ngay trước mặt nàng.

“Sao rồi?” Người đó hỏi.

“Nhạc Chí, vào Hư Minh phủ; Tần Thái Hòa, biến. Không sót một chữ.” Cửu Phượng nói, vẫn giữ nét mặt bình thản.

Người đó gật đầu rồi quay người muốn bỏ đi.

“Ngài không đến gặp hắn à?” Cửu Phượng nghi hoặc hỏi.

Người đó hơi sửng sốt: “Gặp làm gì?”

Cửu Phượng: “…”

Cửu Phượng nhìn cái người vẫn luôn vô thức hướng mắt vào trong khu nhà nọ, nàng thở dài rồi bỏ đi.

Nhạc Chí rảo trên lối mòn, xuyên qua sảnh trước, bước vào sân sau; tòa nhà này rất lớn, trong khu nhà chính còn bao gồm nhiều gian nhà nhỏ, dường như đã được cố ý dọn dẹp qua nên trông rất sạch sẽ, không vướng bụi bặm, phòng ốc cũng rất nhiều. Nhạc Chí chọn ở trong một gian phòng có phương vị tốt.

Trong phòng có đầy đủ vật dụng, cả y phục cũng thế.

Nhạc Chí cởi áo ngoài, ngồi nghỉ một chút rồi tiến vào bí cảnh Thất Sắc Thạch.

Mùi hương của đan dược trong lò luyện càng ngày càng đậm đà, khi dược hiệu hòa hợp là thời điểm mùi hương nồng nàn nhất.

Tuyệt Tình Đan cũng giống Ký Tình Đan, là thứ đan dược có thể chi phối tình cảm con người.

Lúc Nhạc Chí sử dụng Ký Tình Đan, hắn không thể ngờ có một ngày mình sẽ hối hận. Nhưng Mục Sân là người thông tuệ, có lẽ sẽ không giống hắn chăng?

Lúc Nhạc Chí rời khỏi bí cảnh Thất Sắc Thạch thì trời đã tối, vì linh khí trong phủ thành này còn dồi dào hơn trong bí cảnh, nên tu luyện ở ngoài vẫn tốt hơn.

Bỗng nhiên, phía ngoài vang dậy một trận sấm rền, sét giáng từng cơn, lại chỉ nhắm vào một chỗ, nên đây chính là Lôi kiếp.

Người có thể gặp Lôi kiếp ít nhất đã tu luyện đến Nguyên Anh cấp Sáu, sau này mỗi khi tiến thêm một cấp sẽ gặp một lần Lôi kiếp, lần sau nguy hiểm hơn lần trước.

Lúc gặp Lôi kiếp, tu giả sẽ bị hao tổn tu vi, phải tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể khôi phục.

Nhạc Chí lại nghe tiếng sấm, hắn bèn mở cửa ra, thì thấy sấm sét hướng ngay vào khu nhà này, từng trận, từng trận sét giáng xuống, Nhạc Chí nhìn mà kinh hãi, nơi này lại có người Lịch kiếp* ư?

*Lịch kiếp: Một khái niệm tâm linh, tôn giáo, chỉ việc một người phải trải qua một hoặc nhiều nỗi khổ nạn, tai ương, tai kiếp, v.v. nào đó trong quá trình tu luyện. Sau khi vượt qua, họ sẽ giác ngộ hơn, thăng tiến tu vi, tiến gần Thiên đạo.

Đợi khi tiếng sấm ngừng, Nhạc Chí mới ra khỏi cửa, đi về nơi vừa bị Thiên Lôi giáng sét.

Trong khu nhà này có vô số gian nhà nhỏ, nơi bị giáng sét là một gian nhà khác, Nhạc Chí đi vào thì thấy một gian phòng đã bị phá hủy.

Nhạc Chí đẩy cánh cửa liêu xiêu ra, trong phòng lại không một bóng người.

“Xin hỏi, vị đạo hữu vừa Lịch kiếp ban nãy vẫn ổn chứ?” Nhạc Chí hỏi.

Không ai đáp lời.

Nhạc Chí lấy một lọ đan dược trong người ra, đặt ngay cửa: “Đan dược này giúp hỗ trợ khôi phục tu vi, đạo hữu hãy lấy mà dùng.”

Nhạc Chí nói xong, bèn quay người bỏ đi.

Vậy ra nơi này không chỉ có mỗi mình hắn, chẳng lẽ là khách của Phượng Hư Đạo Nhân, hay là đệ tử nhỉ?

Vài ngày sau, lúc ra vào khu nhà Nhạc Chí luôn chú ý nhìn khắp nơi, vẫn không phát hiện ra bất cứ ai khác ngoài mình.

Lẽ nào lần Lôi kiếp nọ chỉ là ảo giác của hắn?

Thời gian chờ đợi thật quá dài, Nhạc Chí bèn dạo quanh phố thị, nơi phường rượu phố trà nào cũng đến cũng thử. Hắn muốn thử thời vận, không biết có thể gặp được Thẩm Mạn hoặc Tần Tô hay không.

Những ngày trong Hư Minh phủ hết sức nhàn hạ, vừa dư dả thời gian, lại dồi dào linh khí, nhiều ngày nay Nhạc Chí đã vài lần ngộ đạo, tu vi thăng tiến rất nhanh.

Lúc chạng vạng, Nhạc Chí về phủ, vừa đến cổng đã nghe một loạt âm thanh ầm ĩ. Hắn đẩy cửa vào thì thấy trong sân là hai bóng dáng rực lửa đỏ đang quần thảo với nhau.

Nhưng chỉ trong chốc lát, Tất Phương điểu đã bị đè bẹp bên dưới, một con Phượng Hoàng đỏ lửa ngạo nghễ đứng trên người Tất Phương điểu, toàn thân nó toát ra một luồng ngạo khí, cứ nhằm vào đầu Tất Phương điểu mà giẫm lên giẫm xuống.

Tất Phương điểu gào thét đinh tai, cuối cùng phải run rẩy giọng xin tha, vô cùng đáng thương.

Nhạc Chí nhìn trò vui suốt buổi, thấy Tất Phương điểu đáng thương nức nở, đành nói: “Thỉnh Thần Quân bỏ qua cho Tất Phương điểu.”

Phượng Hoàng liếc Nhạc Chí một cái, trong mắt như lóe lên ánh sáng âm u, lúc này nó mới buông tha Tất Phương điểu, vỗ vỗ đôi cánh chim xinh đẹp, rồi mất hút trong sân.

Tất Phương điểu lóp ngóp bò lên từ mặt đất, ủ dột ê chề nhìn Nhạc Chí.

“Tuy mi cũng là thần điểu, nhưng Phượng Hoàng lại là thần điểu chí tôn, mi đấu không lại nó đâu. Chân thân của Phượng Hư Đạo Nhân là Phượng Hoàng, vậy con Phượng Hoàng kia hẳn là thân thích của Phượng Hư Đạo Nhân, chúng ta không thể đắc tội nàng. Nếu về sau thấy nó, mi hãy tránh đi.” Nhạc Chí dạy dỗ nó.

Tất Phương điểu thở phì phì, kêu vài tiếng.

“Nghe rõ không?” Đôi mắt Nhạc Chí hơi nheo lại, trong mắt chứa đựng uy hiếp.

Tất Phương điểu lập tức nín thinh, ngoan ngoãn gật đầu.

Nhạc Chí xoa xoa đầu nó.