Nam Thần

Chương 26 Sư Tôn Ban Thưởng

“Chỉ mới qua năm năm, có thể từ Luyện đan sư cấp Bốn trở thành Luyện đan sư cấp Bảy, Liễu giới quả nhiên lợi hại.” Diệp Quang Kỷ nói với vẻ tán thưởng.

Lần đến Liễu giới trước đây, Nhạc Chí đã từ Luyện đan sư cấp Năm trở thành Luyện đan sư cấp Bảy trong mười năm, lần này lại nhanh hơn hẳn, không biết do ngộ tính của hắn tốt, hay do căn cốt của Nhạc Thuật tốt hơn hắn?

“Trùng hợp làm sao, ta cũng từng vào Liễu giới một lần.” Diệp Quang Kỷ nói tiếp, “Cũng mất năm năm, nhưng tu vi tăng tiến rất chậm.”

Nhìn vẻ mặt ‘hỏi ta nhanh đi’ của Diệp Quang Kỷ, Nhạc Chí không nỡ làm gã thất vọng, đành hỏi: “Chậm thế nào?”

“Từ cấp Tám đến cấp Chín, thấp hơn ngươi hai cấp.”

“…” Nhạc Chí suýt nữa đã bị máu trào lên não.

Rõ là Diệp Quang Kỷ muốn khoe mẽ, lại còn làm bộ khiêm tốn.

Luyện đan sư có cấp bậc càng cao thì càng khó thăng cấp, mỗi cấp sau sẽ hao tốn thời gian và linh khí nhiều hơn mấy lần cấp dưới, tu vi của Diệp Quang Kỷ là tiến bộ thần tốc, nhanh hơn hắn không biết bao nhiêu lần.

Nhìn Diệp Quang Kỷ làm ra vẻ cực kỳ ảo não bất đắc dĩ, Nhạc Chí nằm lại trên giường, không thèm để ý tới gã nữa.

“Tiểu Thuật, đừng ngủ mà, ngươi đã ngủ năm năm, giờ lại nằm nữa, sẽ biến thành heo thật đấy.” Diệp Quang Kỷ chọc chọc vào đầu Nhạc Chí, nói.

“…”

“Tần Tô đâu rồi?” Nhạc Chí trợn mắt, quay đầu lại hỏi.

Sắc mặt Diệp Quang Kỷ thay đổi trong nháy mắt, xanh đỏ lẫn lộn, gã nổi giận đùng đùng mà nói: “Đừng nhắc tên nghiệt đồ đó với ta nữa.”

Nhạc Chí nhớ rõ mấy năm trước đây, Diệp Quang Kỷ hay ở trước mặt mình khen Tần Tô ngoan ngoãn ra sao, mà giờ này bộ dạng gã giống như đối xử với kẻ thù, không thể không thắc mắc.

“Nó lại làm gì rồi?”

“Chạy trốn cùng đàn ông. Căn cốt của nó vốn thích hợp tu đan đạo, lại vì gã hồ ly tinh nọ mà phế đi đan đạo, chuyển sang tu kiếm đạo.” Diệp Quang Kỷ nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ai là hồ ly tinh chứ?” Nhạc Chí cảm thấy Tần Tô mới giống hồ ly tinh.

“Thẩm Mạn.”

“…” Nhạc Chí không tài nào liên hệ Thẩm Mạn với hồ ly tinh được. Sao Tần Tô lại dây dưa với Thẩm Mạn? Lòng Nhạc Chí ngập nỗi nghi ngờ.

Nhắc đến Thẩm Mạn, Nhạc Chí lại nhớ trước lúc vào Liễu giới, hắn vốn muốn hỏi Thẩm Mạn về chuyện Loan điểu ở Linh Thú Viên.

“Bên trong Linh Thú Viên của Bà Sa Phong có Loan điểu không vậy?”

“Làm gì có, từng xảy ra một trận hỏa hoạn, toàn bộ Loan điểu trong Linh Thú Viên đều không thoát nạn.”

Giống hệt như lời Tất Cảnh đã nói, trong Linh Thú Viên không có Loan điểu, nếu Thẩm Mạn thật sự muốn tìm một Loan điểu làm linh thú, sao lại không biết được?

Thẩm Mạn gạt mình, rõ ràng không có Loan điểu, tại sao mỗi ngày phải cùng đến Linh Thú Viên tìm Loan điểu chứ?

Nhạc Chí nghĩ trăm lần vẫn không hiểu được.

Bỗng một tiếng kêu chói tai vang lên, một vật màu lửa đỏ lao vào trong ngực Nhạc Chí.

Lực va đập quá lớn, Nhạc Chí bị đâm đau điếng người.

Tất Phương điểu tựa vào trong ngực Nhạc Chí, kêu gào hưng phấn.

Nhạc Chí hít một hơi sâu, bàn tay vốn định đánh xuống khựng lại, hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tất Phương điểu.

Tuy đứa nhỏ này vô dụng, nhưng lại thật lòng nhớ nhung mình.


Nhạc Chí ngồi dậy, tiếng kêu của Tất Phương điểu càng lúc càng nhỏ, đầu nó gác trên vai Nhạc Chí, không hề nhúc nhích.

Có cơn gió lướt qua, một con hạc tiên bay vút vào từ cánh cửa mở hờ, Nhạc Chí và Diệp Quang Kỷ cùng ngẩng đầu nhìn.

“Là linh thú của Tông chủ.” Diệp Quang Kỷ nói.

Hạc tiên bay đến trước mặt Nhạc Chí, lượn một vòng tròn giữa không trung, trong khoảng không loáng thoáng hiện ra mấy chữ.

‘Đến Vạn Vô động phủ.”

Là mệnh lệnh của Tông chủ.

Cũng đã lâu rồi không gặp Đường Kỳ Chân Nhân, con người giống hệt tiên nhân trong trí nhớ của hắn.

“Vừa tỉnh lại đã được Tông chủ triệu kiến, xem ra Tông chủ rất quan tâm ngươi đấy.” Diệp Quang Kỷ nói.

Nhạc Chí và Đường Kỳ Chân Nhân mới chỉ gặp nhau hai lần, hắn cũng chẳng thấy cách người đó đối đãi với mình có gì đặc biệt.

“Chỉ năm năm qua mà đan tu đã tiến ba cấp, quả là kỳ tài được Tông chủ coi trọng, đâu như ta đây…”

“…”

Nhạc Chí có tật xấu, đó là mù đường, nhưng lần này lại nhớ rõ rành mạch, Tất Phương điểu đứng trên vai hắn, một người một thú cùng đi đến Vạn Vô động phủ.

Qua khỏi Vô Biên Đạo, thì thấy ngay cửa động.

Cửa lớn đã mở rộng, Nhạc Chí đứng ở cửa, cất tiếng: “Nhạc Chí bái kiến Đường Kỳ Chân Nhân.”

Chỉ một lát sau, một dáng người áo trắng xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Đường Kỳ Chân Nhân vung tay áo biến ra một cái bàn, hai chiếc ghế, còn có cả một bộ ấm trà, hương trà vẫn thoang thoảng bay.

“Ngồi đi.” Đường Kỳ Chân Nhân nói.

Nhạc Chí không chần chừ, ngồi ngay xuống.

Đường Kỳ Chân Nhân rót hai chén trà, đưa cho Nhạc Chí một chén, Nhạc Chí vội nhận lấy.

Đường Kỳ Chân Nhân triệu kiến hắn, tất nhiên là có việc, Nhạc Chí lẳng lặng chờ đợi, Tất Phương điểu vốn có linh trí, tại nơi tràn ngập tiên khí như thế này, cũng biết tự giác an tĩnh. Đợi một lúc lâu, hắn vẫn không nghe Đường Kỳ Chân Nhân lên tiếng.

Nhạc Chí ngẩng đầu, thì thấy Đường Kỳ Chân Nhân đang trông về phương xa, đôi mắt đen nhánh rọi ánh tà dương.

Vậy mà đã hoàng hôn rồi, Nhạc Chí nhìn ánh chiều tà đó, ánh mắt dần xa xăm.

Tà dương tuy đẹp, nhưng quá ngắn ngủi. Hoa nở rồi hoa lại tàn, mặt trời mọc lên rồi lặn xuống, trong đó hàm chứa đạo lí vạn vật tuần hoàn.

Lúc Nhạc Chí tỉnh lại, trăng đã treo cao giữa trời.

Đường Kỳ Chân Nhân nhìn hắn bằng vẻ mặt ôn hòa, lại còn vấn vương nét cười!

Đường Kỳ Chân Nhân khi cười không giống người cõi tiên, nhưng chắc chắn so với họ phải đẹp hơn nhiều lắm!

Nhạc Chí sửng sốt, rồi mau chóng hoàn hồn.

“Con đã gặp sư tôn rồi à.” Đường Kỳ Chân Nhân nói.

Sư phụ của Đường Kỳ Chân Nhân là Huyền Linh Thánh Tổ, thân thể này của mình chính là Huyền Linh Thánh Tổ ban cho, Nhạc Chí cũng không giấu diếm, bèn gật đầu.

“Sư tôn có khỏe không?” Đường Kỳ Chân Nhân hỏi.


Nhạc Chí nhớ đến ông lão tóc mày bạc phơ lúc trước, hắn vắt óc mãi, cuối cùng nghĩ ra vài từ: “Càng lớn tuổi càng phong độ ạ.”

“Tốt lắm, đạo mà con đang tu chính là con đường của sư tôn, sư tôn truyền đạo cho con, tức đã nhận con làm đệ tử.” Đường Kỳ Chân Nhân nói.

“Tạ ân tình của Huyền Linh Thánh Tổ.” Nhạc Chí nói, nếu không có Huyền Linh Thánh Tổ, hiện giờ hắn đã chuyển thế đầu thai, cũng không biết số phận sẽ ra sao.

“Ngày đó ta thấy con mang si niệm quá nặng, biết rằng việc tu đạo này quá khó với con, nào hay phượng hoàng niết bàn, chỉ có trải qua thống khổ mới được tái sinh. Mắt nhìn người của sư tôn quả thực tinh tường.” Tuyệt Tình Đạo, chỉ khi trải qua nỗi đau tột cùng, mới lĩnh ngộ được sâu sắc.

“Đạo mà Huyền Linh Thánh Tổ tu ra sao ạ?” Có lẽ việc tu hành của hắn ở kiếp này tiến bộ rất nhanh, không phải do căn cốt của Nhạc Thuật quá tốt, mà do đạo thuật Huyền Linh Thánh Tổ truyền dạy, nhưng đạo này đến tột cùng ra sao, Nhạc Chí lại không rõ lắm.

“Sau này con sẽ biết thôi.” Đường Kỳ Chân Nhân đáp.

Nếu Đường Kỳ Chân Nhân đã không nói, Nhạc Chí cũng không hỏi nữa.

“Đây là đá Thất Sắc*, bên trong chứa bí cảnh không gian, những người luyện đan cao cấp đều có, ta tặng cho con.” Không biết từ bao giờ, trong tay Đường Kỳ Chân Nhân đã có một viên đá to cỡ ngón cái, mà điều kỳ lạ là nó lại ánh lên ánh sáng bảy màu.

*Thất Sắc thạch/đá Thất Sắc: đá bảy màu.

Nhạc Chí nhận lấy, cảm kích nói: “Đa tạ Tông chủ.”

“Dùng máu nhận chủ.” Đường Kỳ Chân Nhân nói.

Năm ngón tay nối liền trái tim, máu chảy ra từ năm ngón tay gọi là máu đầu tim, Nhạc Chí cắn rách ngón tay, nhỏ máu lên trên đá.

Ánh sáng chói lóa bùng lên, sáng lòa cả mắt.

Nhạc Chí nhắm mắt lại theo bản năng, khi mở mắt ra, ánh sáng đã biến mất.

Viên đá vẫn có bảy màu như trước, nhưng so với lúc Đường Kỳ Chân Nhân nắm nó trong tay, thì ánh sáng đã nhạt nhòa đi ít nhiều.

“Vật này còn một tác dụng nữa, khi ánh sáng bảy màu biến mất hẳn, con sẽ thấu hiểu hoàn toàn.” Đường Kỳ Chân Nhân nói.

Khi Đường Kỳ Chân Nhân nắm viên đá trong tay, nó vẫn chưa nhận chủ, nên mới có ánh sáng. Còn Nhạc Chí đã nhập đạo, dù chưa thấu hiểu hết, nhưng cũng đã lĩnh ngộ ít nhiều, nên vầng sáng này yếu đi một chút. Tuy không có tác dụng gì, nhưng lại có thể kiểm tra trình độ tu luyện của bản thân, cũng khá tốt.

Lần gặp mặt này, Nhạc Chí và Đường Kỳ Chân Nhân đã thân thiết hơn, tuy vị này nhìn có vẻ vô tình vô dục, nhưng cũng không hoàn toàn lạnh nhạt dửng dưng, mà đối đãi với hắn cũng không tệ.

Sau khi Nhạc Chí từ biệt Đường Kỳ Chân Nhân, hắn không kiềm lòng được mà lấy đá Thất Sắc ra xem, dùng ngón tay vuốt ve nó nhẹ nhàng, cảm nhận được một làn hơi ấm áp, đúng là linh vật.

Nhạc Chí tìm một chỗ ít người lui tới, hắn ngưng thần, chỉ trong chớp mắt, xung quanh đã xảy ra biến hóa.

Nơi Nhạc Chí đang đứng là một ngọn linh sơn, phong cảnh tú lệ, chim hót hoa nở, đây là thế giới ẩn trong đá Thất Sắc.

Nhạc Chí đi tiếp về phía trước thì thấy một động phủ, bên trong có một lò luyện, có vẻ tinh xảo hơn những lò luyện cùng loại.

Hắn tĩnh tọa trong bí cảnh một lúc, rồi thoát ra ngoài.

Nhạc Chí vừa ra khỏi bí cảnh, còn chưa kịp đứng vững, đã thấy một cơn gió mạnh ập tới, một thân người vọt vào lồng ngực hắn.

Nhạc Chí cố gắng trấn định lại, lúc nhìn rõ người trước mắt, hắn rất đỗi ngạc nhiên, đó là Lâm Khinh Ngôn, chỉ là thiếu nữ lanh lợi ngày nào giờ đây trông tiều tụy hẳn.

“Sư muội.”

Lâm Khinh Ngôn thấy Nhạc Chí, lập tức bật khóc như hoa lê dưới mưa, nức nở sụt sùi, không nói nên lời.

Nhạc Thuật thích Lâm Khinh Ngôn, nhưng Nhạc Chí không có cảm giác gì với vị sư muội này, nên chỉ vỗ lưng an ủi nàng.

Lâm Khinh Ngôn ôm chặt lấy Nhạc Chí, giống như ôm một gốc cây cứu mạng: “Sư huynh ơi, Đại sư huynh không cần muội nữa.”

Chấp niệm của Nhạc Thuật là vậy, nên việc Thẩm Mạn không cùng Lâm Khinh Ngôn thành đôi, lại là hy vọng của Nhạc Chí.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Nhạc Chí hỏi.

“Huynh ấy và gã hồ ly tinh đó dính lấy nhau, không cần muội nữa.” Trên mặt Lâm Khinh Ngôn lộ vẻ oán hận.

Theo lời Diệp Quang Kỷ nói trước kia, người này hẳn là Tần Tô rồi.

Năm năm này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao hai người đó đột nhiên kết thành đôi, Nhạc Chí cũng không hiểu nổi. Nhưng nếu người ta thích, thì Nhạc Chí không có quyền can thiệp, nếu Thẩm Mạn thật sự thích Tần Tô, hắn cũng không nhiều lời.

Hắn từng chia rẽ uyên ương một lần, loại chuyện này tổn hại âm đức, hắn cũng không muốn làm lần thứ hai.

“Sư huynh, huynh giúp muội đi mà.” Lâm Khinh Ngôn hoang mang lo sợ nói, hai tay nàng bấu víu tay áo Nhạc Chí.

“Để ta đi hỏi chuyện huynh ấy.” Nhạc Chí đành bất đắc dĩ nói.

“Cảm ơn sư huynh!” Cuối cùng gương mặt tiều tụy của Lâm Khinh Ngôn cũng lộ ra nụ cười.

Nhạc Chí thở dài một tiếng, Lâm Khinh Ngôn tuy bướng bỉnh, nhưng bản tính không xấu.