Nam Thần Hoàn Mỹ

Chương 83

Lục Giam rất ít khi làm những việc như thế này. Phương Nghiên là người kiêu ngạo, tưởng rằng lần trước đã nói rõ ràng, cho nên căn bản không nghĩ tới cô ta sẽ nửa đêm uống say mà gọi điện đến tỏ tình, còn cố tình cho Tô Diệc nghe được.

Anh buông điện thoại, nhìn với thần sắc có chút nghiêm trọng của Tô Diệc, há miệng muốn giải thích, lại bị cô ôm cổ, hơi thở cùng giọng nói đều quẩn quanh bên tai anh:"Lục Giam, em cảm thấy vận mệnh của em thật tốt."

Tô Diệc nghe ra được, Phương Nghiên chính là cô gái lần trước Lục Giam không cho ngồi ghế phụ.

"Ân. Anh cũng thấy vậy, cho nên em hãy khen anh đi." Thần sắc anh buông lỏng.

Tô Diệc cười khẽ một tiếng, lại chui vào ngực anh:"Cảm ơn anh."

Lục Giam nâng mặt cô lên, ngón tay vuốt ve ở vành mắt cô, ánh mắt ôn nhu vô hạn, giống như cô là bảo vật trong lòng anh.

"Tô Diệc, anh hy vọng trong phạm vi năng lực, sẽ không để em có nửa điểm ủy khuất. Anh muốn em mỗi ngày đều vui vẻ, không phải thương tâm khổ sở, cũng không cần phải ngờ vực."

Tô Diệc ngực ẩn ẩn trướng, rầu rĩ mà ừ một tiếng.

Tình yêu là một vật thể kỳ lạ, thời điểm yêu thích sẽ mổ tim đào phổi cho đi, một khi đã hết yêu, trở thành người xa lạ là có khả năng. Cho nên, năm tháng rất dài, hai người yêu nhau, bên nhau và hiểu nhau cũng thật không dễ dàng.

Yêu, bởi vì thần thánh ích kỷ, cho nên tình yêu đích thực chỉ có duy nhất. Không phải chàng trai nào cũng có thể giống như Lục Giam, giữa sự dụ hoặc mê muội ấy mà dứt khoác cự tuyệt.

Có lẽ tương lai bọn họ còn phải trải qua muôn vàn thử thách khó khăn, nhưng cô tin tưởng cô và anh có thể nắm tay vượt qua.

Nhiệt độ cơ thể chàng trai ấm áp, xuyên qua quần áo truyền thẳng vào đáy lòng, Tô Diệc nhắm hai mắt lại.

Một đêm vô mộng.

Ngày hôm sau, khi Tô Diệc tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.

Cô đưa lưng về phía Lục Giam, cả người bị ôm từ phía sau trong lòng ngực. Hai người giống như hai chiếc thìa, gắt gao kề chặt nhau, đôi tay anh trước sau vẫn sâu sắc đặt trước ngực cô.

Mặt Tô Diệc nóng lên, đem tay anh đẩy xuống, muốn nhích người ra ngoài một chút.

Vừa mới nhích ra, cánh tay khác của anh lại thu lại, lần nữa đem cô kéo về, biến thành cùng anh mặt đối mặt.

Tô Diệc ngửa đầu nhìn anh.

Chàng trai nửa bên mặt chôn trên gối, lười biếng mà mở mắt ra, nhìn cô không chớp mắt.

Tô Diệc bị anh nhìn đến mất tự nhiên, có phải trên mặt cô dính gì không? Hay là có ghèn?

Nghe nói ở Nhật Bản, rất nhiều người chồng chưa được thấy dung nhan chân chính của vợ mình. Bởi vì những người vợ chỉ tháo trang sức, tẩy đi lớp trang điểm sau khi chồng ngủ, khi người chồng tỉnh lại thì đã trang điểm xong.

Cô tự biết rằng ở điểm này cô không thể làm được. Trừ phần cô rất ít trang điểm, cô cảm thấy ở trước mặt người mình yêu thương mà còn phải cố gắng bảo vệ hình tượng hoàn mỹ, như thế thật mệt!

Nhưng nếu về sau sớm chiều ở chung, mỗi buổi sáng anh đều thấy bộ dáng đầu bù tóc rối, cũng thật không nên, ít nhất là ghèn trên mắt cũng nên sạch là đầu tiên.

Tô Diệc chính mình nghĩ đông nghĩ tây, lại nghe Lục Giam nói:"Anh cảm thấy hình như hôm nay em xinh đẹp hơn?"

Hửm? Cái gì vậy chứ?

Lục Giam nhích người gần lại, chóp mũi chạm mũi cô, "Xem ra rất thoải mái!"

Đùa nhau?

"Mới sáng sớm, anh có thể nói lời đứng đắn hơn được không?" Tô Diệc giận dỗi nói.

"Không thể." Lục Giam là một bộ dáng chưa ngủ đủ, chôn đầu ở vai cô cọ cọ vài cái:"Ngủ thêm một lát."

Tô Diệc đẩy anh ra:"Anh không đi làm?"

Lục Giam chậm chậm rì rì mà "Ừ" một tiếng, "Anh cả hai tháng nay một ngày cũng không nghỉ ngơi,  cho nên hôm nay không di. Nói xong, bàn tay dưới chăn lại bắt đầu rục rịch.

Tô Diệc lấy gối đầu đánh anh:"Em đói bụng, muốn ăn sáng!"

Bữa sáng là Lục Giam làm, Tô Diệc ngồi trước bàn ăn uống sữa đậu nành nóng, nghe trong phòng bếp vang lên tiếng lạch cạch, khóe môi nhếch lên.

Chờ Lục Giam bưng thức ăn đi ra, Tô Diệc nhìn đĩa chứng chiên thật khó coi, ghét bỏ mà nói:"Tiểu lục tử, anh có biết nhà anh có cái gọi là chảo không dính không? Thậm chí còn không cần tới đầu, đem trứng bỏ vào, lật qua lật lại hai mặt, là có thể có một đĩa trứng vừa đẹp vừa ngon rồi." Cho nên, rốt cuộc anh đã làm gì mà đĩa trứng trở nên khó coi như vậy hả?

Lục Giam:".....Cái này, anh đã tận lực cứu chữa."

Khó khăn mới có được một ngày nghỉ. Không ngờ bữa sáng của Lục Giam cũng có thể trở thành màn ngược cẩu.

Anh không màn đến việc Tô Diệc phản đối, đem người ôm ngồi trên đùi, cầm lấy bánh mì, đút cô một miếng, chính mình lại ăn một miếng. Ăn và ăn, anh lại ăn mứt trái cây dính ở môi cô, chiếm tiện nghi một lúc.

Nhìn ánh mắt âm u của chàng trai, trong đầu Tô Diệc vang lên hồi chuông cảnh báo. Cô đã có bài học từ kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, cho nên vừa ăn sáng xong, cô liền tuyên bố muốn ra ngoài chơi.

"Chúng ta có thể ở nhà mà." Lục Giam không nghĩ tới sẽ đến nơi đông người, đông người không phải sẽ có nhiều cái bất lợi sao.

"Trong nhà không thú vị."

"Anh cảm thấy em có ý tứ nha."

"Bây giờ anh có đi hay không đi?"

"...Đi." Được, em là nữ vương, em định đoạt.

Hai người quyết định đi trượt tuyết. Lục Giam hiện tại xem như cũng có chút danh tiếng, ở sân trượt tuyết cũng phải dùng khăn choàng và mắt kính che kín mít, đảm bảo không ai nhận ra.

Bởi vì đây là thời gian làm việc, cho nên sân tuyết cũng không đông, hơn nửa hôm nay ông trời cũng nể tình, thời tiết rất đẹp.

Tô Diệc khoa trương mà mở hai tay ra, hít sâu một hơi, quay đầu nói với Lục Giam: "Hôm nay chúng ta nhất định phải chơi đến tối mới về."

Cô là sau khi học đại học mới bắt đầu học trượt tuyết, đến bây giờ vẫn là còn ở bậc sơ cấp.

Lục Giam thân cao chân dài, mặc trang phục trượt tuyết làm soái khí càng tăng gấp 10 lần. Tô Diệc nhìn anh thong thả mà lướt trên tuyết, trong lòng sinh ra hâm mộ.

Lúc ở nhà còn là một bộ dáng không tình nguyện, nhưng bây giờ khi chơi lại high như thế. Động tác điên cuồng không nói, thế nhưng anh còn tự quay phim, gắn máy ở trên mũ, từ trên cao trượt xuống, sau đó gửi video cho cô xem.

Nhảy lên, bay trên không, xoay tròn..... Bên tay là âm thanh của ván trượt ma sát với mặt băng, lọt vào tầm mắt chỉ là một màu trắng tuyết trống trải, chỉ có từng khối băng vững chãi như cốt thép.

Xem video, Tô Diệc cảm thấy tim mình đập càng lúc càng mau. Bất quá cô có chút nghi hoặc:"Tại sao lúc chơi tàu lượn cùng trượt dây anh lại rất khẩn trương? Nhưng hiện tại từ trên cao trượt xuống như vậy lại không sao?"

Lục Giam nghĩ nghĩ:"Không giống nhau, cái này là anh có thể tự khống chế, hơn nữa anh thích cảm giác tiến về phía trước khi trượt tuyết."

Thời điểm bọn họ xem video, bên cạnh còn có một vài cô bé nhỏ tuổi.

Tô Diệc cảm thấy tuyệt đối không phải do mình mẫn cảm, mà là ánh mắt của các cô ấy vẫn luôn lưu luyến trên người Lục Giam không dời đi, còn thường vừa nhìn anh vừa ghé đầu tựa tai bàn tán cười đùa ầm ĩ.

Mà nhân vật chính lại như không biết, cúi đầu hỏi cô:"Muốn uống gì không?"

Tô Diệc thuận miệng nói:"Cà phê."

Đúng lúc này, một trong số các nữ sinh lúc nãy to gan lớn mật đi đến trước mặt bọn họ, gương mặt đỏ ửng mất tự nhiên, hỏi Lục Giam:"Xin chào, em biết vậy là rất mạo muội, xin hỏi đây là bạn gái của anh sao?"

Lục Giam rũ mắt nhìn Tô Diệc, dừng một lúc, sau đó ho nhẹ:"Không phải."

Cô gái nhẹ nhàng thở ra, những cô nàng ở phía sau cũng bắt đầu có tiếng cười.

Tô Diệc đen mặt.

Cô nàng kia đang muốn nói chuyện, Lục Giam lại một tay ôm Tô Diệc đang nghiến răng nghiến lợi vào ngực, khóe môi cong lên, thanh âm ôn nhu cười nói:"Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi."

Các cô gái tản ra, Tô Diệc còn đứng tại chỗ. Chóp mũi cô lạnh đến đỏ hồng, đôi mắt đen ướt át.

Lục Giam rũ mắt hỏi cô:"Còn muốn chơi không?"

"Về nhà, em làm đồ ăn ngon cho anh."

Buổi tối, trên bàn ăn đã có bốn món ăn. Lục Giam đang lấy cơm, còn Tô Diệc ở trong phòng bếp nấu canh.

Đúng lúc này, Lục Ngôn call video tới.

Lục Giam ấn nhận.

Ở bên kia video, Lục Ngôn đưa lưng trần về phía biển, mang kính râm, uống một ly nước ép trái cây.

"Hello, anh, anh khỏe không? Nghe nói ở Bắc Kinh có tuyết, nhiệt độ lạnh nhất trong 10 năm trở lại đây? Ai nha, em nói với anh này, ở đây nóng chết em rồi, da của em bị phơi đen hết, ha ha ha." Lục Ngôn khoa trương mà cười lớn.

Lục Giam biết anh ta chỉ là đang khoe khoang, không thèm để ý đến anh ta, chỉ hỏi về ông bà và cha mẹ.

Hai anh em cứ tôi một câu cậu một câu trò chuyện.

Cuối cùng, Lục Ngôn chép miệng nói:" Gần đây cứ ăn hải sản đến phát ngán, em thật muốn ăn sườn heo chua ngọt."

Lục Giam nhướng mày, đột nhiên thay đổi camera điện thoại.

Trên điện thoại Lục Ngôn liền xuất hiện một bàn thức ăn - salad rau cải, sườn chua ngọt, tôm hấp, gà cay.

Lục Giam trước quay toàn cảnh, sau đó giống như blogger thực phẩm mà bắt đầu giới thiệu:" Món salad có bắp cải tím, rau diếp, ớt chuông, không chỉ bổ dưỡng mà nhìn vào liền thấy thèm ăn, anh thấy chỗ này nên dùng đậu phộng để trang trí thêm."

Nói xong, anh lại gắp một miếng sườn đến trước camera, nhìn lớp sốt đậm đặc bao phủ bên ngoài, nhìn vô cùng hấp dẫn:"Anh nhớ cậu rất thích sườn chua ngọt, thế nào, cái này có thể so với tài nghệ đầu bếp 5* rồi chứ? Còn có gà cay, chính là thật nhiều ớt mới làm cho miệng gà ngon hơn! Còn có tôm hấp, món này tuy đơn giản nhưng cậu nhìn xem, thật tươi ngon nha. Không, không nói nữa, nước miếng anh đều muốn chảy xuống rồi." (Ác dã man:]]])

Quả nhiên, Lục Ngôn ở bên kia điện thoại kêu lên:"Đều là những món em thích ăn! Anh, anh thay đổi rồi."

Lục Giam thần sắc bất biến, tiếp tục giương đao:"Cái này không phải là cơm hộp, đều là chị dâu của cậu xuống bếp làm đấy."

"Oa oa oa! Anh là đang khoe khoang nha." Lục Ngôn nói, tròng mắt chuyển động:" Chị dâu của em đã trở lại? Em biết rồi, anh không đi du lịch cùng mọi người là vì một bên vừa bận rộn, một bên muốn hưởng thụ thế giới hai người, đúng không? Ai, anh vậy mà còn phải trang bị khổ nhục kế, ha ha ha."

"Không có việc gì thì cúp đi." Lục Giam sợ anh ta lại nói thêm gì nữa, vì thế trong tiếng cười của Lục Ngôn liền tắt máy.

Thời điểm Tô Diệc bưng canh đi ra, nhìn thấy anh giống như đứa bé trong nhà trẻ chờ ăn, thành thật ngồi bên bàn ăn, nhìn chằm chằm thức ăn.

Cô phụt cười, đem canh đặt lên bàn:"Đói bụng à, mau ăn đi."

Bốn món ăn cùng một canh đều bị hai người tiêu diệt. Lục Giam cầm chén dĩa bỏ vào máy rửa bát, nhìn Tô Diệc đang rửa nồi. Cô bị chứng cưỡng bách, mỗi lần dùng xong phải rửa trong ngoài đều thật sạch sẽ, đáy nồi cũng không tha.

Khi cô rốt cuộc cũng vừa lòng mà buông đồ rửa xuống, Lục Giam từ phía sau ôm cô: "Anh còn ăn chưa no."

"A? Sao anh không nói sớm, em lại cho anh ăn?"

Cô vừa dứt lời, người đã bị Lục Giam bế lên, đi ra khỏi phòng bếp.

"Anh làm gì thế? Thả em xuống." Tô Diệc vùng vẫy.

"Em nói lại cho anh ăn." Lục Giam nghiêng đầu, cắn vành tai cô.

(Ý chị là làm thức ăn cho anh ăn tiếp, còn anh cố tình hiểu sai thôi!!)

Lại - cho - anh - ăn! Tô Diệc cảm thấy rốt cuộc mình cũng ngộ ra được.

Cô tức muốn hộc máu:"Liêm sỉ của anh ở đâu hả?"

"Đã vở thành nhân sủi cảo."

"Anh mỗi ngày có thể suy nghĩ đến những cái khác không?"

Tô Diệc hôm nay là mặc quần áo của chính mình, chiếc váy hoa hai dây và khoác thêm chiếc áo thêu mỏng hở cổ. Lục Giam đem người ném lên giường liền phủ lên, động thủ tháo quần áo cô:" Không thể, anh mỗi ngày đều muốn ngủ cùng em."

"Lưu - manh!"

"Vậy, anh muốn cùng em cùng nhau rời giường?"

"......"