Nam Thần Hoàn Mỹ

Chương 37

Tuy biết rằng Lục Giam là người đứng đắn, nhưng lúc này lòng Tô Diệc vẫn là bùm bùm nhảy loạn.

Cô nhìn Lục Giam bình tĩnh lấy ra chứng minh thư, kéo kéo tay áo anh hỏi:" Anh làm gì thế?"

Lục Giam quẹt điện thoại trả tiền, cầm thẻ phòng, nắm cổ tay cô đi đến phía thang máy:" Hôm nay kẹt xe quá, em sáng nay lại ngồi máy bay, không bằng nghỉ ngơi một lát, đợi chút lại đi."

Vì không có thời gian lựa chọn, Lục Giam liền đặt một gian phòng có một giường lớn. Đây là một khách sạn 4 sao cao cấp, căn phòng trang hoàng giản dị nhưng lại không đơn giản: tủ đầu giường, tủ quần áo, toilet đầy đủ mọi thứ, chỉ là nhìn đến đầu giường liền thấy đang bày "áo mưa"....khụ khụ khụ.

Lục Giam chỉ có ý tốt, không nghĩ lại xấu hổ như vậy, anh yên lặng ngồi trên ghế mở TV, giảm bớt bầu không khí.

Hai người là một trận trầm mặt.

Tô Diệc cảm thấy cần phải làm việc gì đó, cô từ trong balô lấy gói cá viên được hút chân không đưa qua:"Đây, anh không phải muốn ăn sao?"

Lục Giam nhận lấy, nói:" Cảm ơn "

Anh không ăn, mà là ra khỏi phòng, chốc lát trở về, trong tay là hai hộp gà.

Tô Diệc không nghĩ tới, cô lần đầu tiên cùng nam sinh thuê phòng, vậy mà lại cùng nam thần ăn gà?! (Chứ chị muốn làm gì???^~^)

Tô Diệc cắn một ngụm da giòn tan của đùi gà, lập tức tràn ra nước sốt tươi ngon, cô thỏa mãn mà híp híp mắt:" Anh nói chúng ta đây là đang làm gì? Thuê cái phòng, xong chỉ kêu gà?"

Lục Giam hiện tại đã thích ứng với cô nàng ăn nói không lựa lời, mặt không biến sắc mà ăn cá viên.

Ăn no bụng, không khí cũng không còn xấu hổ, Tô Diệc cứ thế mà dựa vào giường mơ mơ màng màng ngủ. Chờ thời điểm cô tỉnh lại, có một loại hoảng hốt không biết mình đang ở đâu.

Trong phòng thực an tĩnh, cô nhìn điện thoại, chính mình đã ngủ hơn 1 giờ. Đẩy chăn ra, cô ngồi dậy, ánh mắt chợt dừng lại.

Lục Giam ngồi ở trên ghế, một tay chống sườn mặt, nhắm mắt. Từ góc độ của cô nhìn đến, vừa vặn có thể nhìn thấy một góc mặt nghiêng thanh tú. Hàng lông mi cong, sóng mũi cao thẳng, cánh môi mềm mại màu đỏ nhạt,.... Cô đột nhiên rất muốn nếm thử.:)))

Tô Diệc cảm thấy ý tưởng này của chính mình hết sức nguy hiểm, vội vàng vỗ vỗ khuôn mặt. Động tĩnh này mặc dù rất nhỏ, nhưng lại làm tỉnh giấc người kia.

Lục Giam mở mắt ra, con ngươi có chút lười biếng nhưng mang theo ánh sáng lấp lánh nhu hòa mà nhìn cô, không lên tiếng.

Không biết nhìn bao lâu, vẫn là Tô Diệc chống đỡ không được, vội đánh vỡ bầu không khí kỳ lạ này.

"Chúng ta đi thôi." Nói xong, cô xoay người xuống giường, mang giày vào.

Lục Giam đứng dậy, duỗi tay xem xét trán cô, lại đưa cho cô chai nước khoáng:" Em có chút ấm, uống miếng nước trước, đỡ một chút, nếu không sẽ dễ cảm mạo."

Như thế nào lại thấy ấm?!

Tô Diệc trở về KTX, Liễu Minh Nguyệt cùng Âu Dương Mỹ Mỹ đều đã trở lại.

" Các cậu sớm như vậy đã trở lại? Tới đây, tớ mang đến rất nhiều đồ ăn, các cậu có thể lấy." Tô Diệc một bên thu dọn hành lý một bên nói.

"Ở nhà thật sự rất nhàm chán a." Âu Dương Mỹ Mỹ nói xong nhanh nhẹn bò xuống giường.

Liễu Minh Nguyệt một bên ăn xoài tô, một bên nhìn hai cô, mắt nhìn hâm mộ mà nói:" Tớ nói này, mỗi ngày tớ đều có thể tăng lên 3 cân, hai cậu như thế nào vẫn không thay đổi chút nào?"

Tô Diệc nhìn nhìn chính mình, nói:" Từ cao trung thể trọng đã như thế này, tớ cũng không biết."

Liễu Minh Nguyệt cực kỳ buồn bực:" Tớ hiện tại một chút cũng không thích tết. Một năm mới đến một lần mà 3 cô 6 bà ở cùng nhau liền hơn thua đua đòi các loại, so chồng, so con cái, không có liền không thể so. Năm nay còn gặp một bà cô họ, thấy tớ liền bày vẻ mặt khoa trương mà nói: ai nha, con như thế nào lại béo đến cô không nhận ra a."

Âu Dương Mỹ Mỹ nghe xong, trực tiếp trợn mắt khinh bỉ:" Quan tâm đến bà ta làm gì, cậu cũng không phải ăn cơm nhà bà ta."

Liễu Minh Nguyệt gật đầu:" Cho nên mẹ tớ liền xụ mặt giận dỗi đi về."

Tô Diệc uống một ngụm nước:" Có lẽ đã trưởng thành, mỗi năm ăn tết, tớ đều cảm thấy so với năm trước càng nhàm chán hơn."

"Đâu chỉ nhàm chán, qua năm mới đi học lại càng mệt." Âu Dương Mỹ Mỹ châm biếm:" Trưởng bối đến nhà chúc tết, không ăn sạch bàn thức ăn thì chính là nghi ngờ đồ ăn không thể ăn được. Bạn bè tụ họp với nhau, không đem cậu chuốc say liền nói cậu không đủ nhiệt tình."

"Ha ha ha ha, nói đúng."

- -------------

Học kỳ này Tô Diệc chuẩn bị thi tiếng Anh cấp bốn, cô mua không ít sách phụ đạo và đề luyện tập. Trừ mỗi ngày học 30 từ đơn, cô còn kiên trì cả ngày luyện nghe, cả ngày.

Thời tiết từng ngày ấm lên, những cây cỏ nhỏ từ vách tường ló đầu ra, những nhánh cây khô cũng bắt đầu đâm chòi xanh mới.

Vạn vật nảy mầm, Tô Diệc cũng khôi phục việc chạy bộ.

Lục Giam chạy xong bốn vòng, liền nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ ngược chiều anh chạy đến ở phía trước.

Cô còn đeo tai nghe, trong miệng lẩm bẩm:"sor, sor, s-o-r....."

Tô Diệc chuyên tâm vừa chạy vừa học từ, căn bản không nhìn thấy Lục Giam ở một bên, cho đến khi có người ở trên vai cô vỗ vỗ, cô mới dừng chân, quay đầu lại.

"Chào!"

"Em đây là muốn thi tiếng Anh cấp bốn?"

"Ân."

"Nếu không biết gì có thể đến hỏi anh."

"Anh không bận sao?" Dù cho cô có học khoa văn từ nhỏ, nhưng xem tên hệ máy tính chuyên ngành cũng đã tương đối khó, hơn nữa anh còn phải tham gia thi cờ vây League.

"Anh không bận." Lục Giam rõ ràng mà nói cho cô biết:" Khi nào cần sẽ đến giúp, bảo đảm không dính người làm phiền". Anh còn nói tiếp để an lợi chính mình.

Khi nào cần sẽ đến giúp, cái gì gọi là đảm bảo sẽ không dính người làm phiền? Lời này nghe thế nào cũng thấy có ý xấu.

"Lục Giam a, em phát hiện anh ngày càng vô lại! Anh chính là một nam thần ở trường Y, thỉnh cầu mang nét cao lãnh giữ vững." Nói xong, Tô Diệc tiếp tục chạy bộ.

Chạy hơn 40 phút, Tô Diệc mới chậm rãi ngừng lại. Đi đến bên ngoài, vặn bình nước ra uống. Ánh dương chiếu rọi, trán trơn bóng của cô đã che kín bởi mồ hôi trong suốt, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời mà có thần. Như là một nhánh hoa phù dung mang sương sớm, tươi mát tràn đầy sức sống.

Lục Giam cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.

Chạy bộ kết thúc, hai người dạo tới dạo lui cùng đi ăn cơm sáng.

"Em báo thi khẩu ngữ sao?" Lục Giam hỏi.

"Vâng. Tuy hiện tại khẩu ngữ cũng không cần thi, nhưng em vẫn muốn thử xem. Năm trước anh có thi khẩu ngữ không? Thành tích thế nào?"

"Có thi, điểm A."

Lục Giam nói một cách hờ hững, điềm nhiên, nhưng Tô Diệc thì lại bị anh làm cho kinh hãi. Một người học ở hệ máy tính, nhưng thi viết thì 691 điểm, khẩu ngữ thì điểm A!

Này thật đúng là học bá trong học bá.

Tô Diệc ôm ôm tay:" Học bá tại thượng, xin nhận của tiểu nhân một lạy." Nói xong còn cúi đầu nhón chân ở bên gáy anh ngửi ngửi.

Đột nhiên cô tới gần, làm Lục Giam bị hoảng sợ, trái tim đập phanh phanh phanh, có chút khẩn trương mà lại kỳ vọng nhiều hơn.

"Em, làm gì?"

Tô Diệc không chú ý đến anh cứng đờ, lo chính mình cảm thán:" Lục Giam, về sau em phải thường xuyên ở bên anh mới được, như vậy em cũng có thể được lây chút mùi vị thanh niên tinh anh, anh nói có phải không?"

"Đúng không." Lục Giam nghĩ thầm, anh cầu mà còn không được.

Tô Diệc nghiêng đầu nhìn anh:" Anh vẫn luôn khá tò mò, anh lợi hại như vậy, giống như cái gì cũng có thể làm tốt, anh có cái gì không thể làm được không a?"

Có a, không biết theo đuổi nữ sinh. Lục Giam trong lòng cười khổ, đang muốn nói chuyện, lại nghe phía sau có người gọi anh.

"Lục học trưởng."

Tô Diệc cũng theo đó quay đầu lại, nhìn bóng hình xinh đẹp từ phía sau đuổi tới.

Nữ sinh lớn lên rất xinh đẹp, làn da khỏe mạnh, hốc mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, môi đầy đặn, dáng người phập phồng quyến rũ, rất có hương vị mỹ nữ.

Cô nàng đón ánh mắt Lục Giam, tự tin mà đĩnh đĩnh ngực:" Lục học trưởng, em có lời muốn nói với anh." Nói xong, cô nàng nhìn về phía Tô Diệc:" Bạn học, mong bạn lãng tránh đi một chút."

Cái này Tô Diệc đại khái biết nữ sinh này muốn nói gì, cô cười gượng một chút, lập tức nói:" A, hai người nói chuyện đi. Em đi trước."

Câu cuối cùng là hướng về Lục Giam nói, sau đó cũng không đợi anh trả lời, nhanh chân rời đi.

Nữ sinh trong ánh mắt không che giấu nét ái mộ:" Lục học trưởng, em tên Lưu Hân Nhiên, em, em thích anh, chúng ta kết giao được không?"

Lục Giam cũng không nhìn cô nàng, mà là nghiêng đầu rũ mắt nhìn thân ảnh ở phía trước không xa.

Chờ nữ sinh nói xong, một hồi lâu anh mới quay đầu lại, con ngươi tối tăm không có chút dao động:" Xin lỗi, tôi đã có người yêu thích rồi."

Nữ sinh bị cự tuyệt, có chút uể oải, cô theo ánh mắt Lục Giam nhìn lúc nãy, hỏi:" Là cô ấy sao?"

Lục Giam không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Ở nhà ăn, anh bưng thức ăn tìm được bàn Tô Diệc.

Tô Diệc nhìn nam sinh đối diện,rồi không chút để ý mà khuấy chén cháo, hỏi:" Vừa rồi nữ sinh kia có phải hay không tỏ tình với anh? Anh chấp nhận rồi?"

"Em nói xem?" Ánh mắt Lục Giam trong trẻo phảng phất như muốn nhìn xuyên thấu từ đôi mắt đến đáy lòng cô.

"Em... Em làm sao biết được." Không có phòng bị, Tô Diệc một trận chột dạ.

"Anh không thích cô ấy. Cô ấy không phải mẫu hình anh thích."

Một câu nói như ngày nóng bức uống được chén đậu xanh có đá, nháy mắt làm tươi mát cả đáy lòng cô.

Tô Diệc bộ dáng làm như không có việc gì, nhàn nhạt mà nói:" Anh không phải thích chân dài cổ cao sao? Cô ấy rất phù hợp với yêu cầu của anh."

Lục Giam đột nhiên bật cười.

Anh vốn dĩ lớn lên rất đẹp, lúc này cười lên, như băng tuyết tan rã, xuân về hoa nở, chói lọi một vùng.

Tô Diệc bị anh cười đến ngại ngùng, cúi đầu uống cháo.

"Nếu" Lục Giam đột nhiên nói:" Anh nói là nếu, một người bạn của em đối với em che giấu một việc rất quan trọng, ân, nhưng là cô ấy/anh ấy không có ác ý, em sẽ làm thế nào?" Nói xong lời cuối cùng, anh gắt gao nắm chiếc thìa trong tay, tim cũng không thể ngăn cản mà gia tốc đập.

"Kia còn phải xem là chuyện gì, còn có quan hệ giữa chúng em có bao nhiêu thân mật. Quả thật mỗi người đều có những bí mật nhỏ của riêng mình, không nghĩ sẽ cho mình biết, có thể là người đó cảm thấy chưa đến thời điểm hoặc không cần thiết phải nói cho mình biết. Nếu là bạn bè bình thường thì không sao cả, nhưng nếu là bạn bè đối với em rất quan trọng, mà người đó lại cố tình che giấu thì có khả năng sẽ làm ảnh hưởng đến quan hệ của hai người, em cảm thấy vẫn là không tốt đi, bạn tốt không phải là nên thẳng thắn với nhau mọi chuyện sao?"

Lục Giam rũ mắt nghe, không biết suy nghĩ cái gì.

"Anh hỏi cái này làm gì, chẳng lẽ anh làm cái gì không thể cho ai biết? Nói ra nghe một chút, xem em có thể tha thứ cho anh không?" Tô Diệc cảm thấy anh có điểm khác thường.

Lục Giam đưa bánh kẹp thịt trong tay đưa cho cô, "Mau ăn, không phải em có tiết một sao? Bị muộn rồi."

Tô Diệc nhìn đồng hồ:"Ai nha, thật bị muộn rồi." Cô cũng quên việc tò mò, nhận lấy bánh kẹp ăn một ngụm thật to.