Tàu bay giống như viên đạn bắn ra, tốc độ cực kỳ nhanh, cảnh vật trước mắt đều mơ hồ, chỉ chợt lóe rồi vụt qua.
"A a a a a a!!!!!!" Tô Diệc hưng phấn thét chói tai.
Lục Giam bên cạnh cô gắt gao nhắm hai mắt không rên một tiếng.
Lên rồi xuống, thân thể đổi chiều, tận trời chạm đất,... Lục Giam không cảm thấy mình là diều hâu trên tàu bay, chỉ cảm thấy chính mình muốn chết, nhất định muốn chết!
Như thế nào còn chưa dừng lại? Không phải chỉ 40 giây sao, sao lại dài giống như cả đời vậy.
Thật đáng sợ.
Tàu rốt cuộc cũng chậm lại về đến nơi, Tô Diệc còn chưa đã thèm:" Muốn chơi lại một lần nữa a. Anh không sợ sao, em cũng không nghe thấy anh kêu?"
Cô cười vui vẻ nhìn về mặt Lục Giam, lại phát hiện anh cứ nhíu mày cắn răng.
Khi Lục Giam từ tàu bay đứng lên, chân đã mềm nhũn, thời điểm bước chân ra ngoài, có chút lảo đảo.
Tô Diệc đứng bên cạnh anh, duỗi tay đỡ anh.
Lục Giam trở tay cầm lấy tay cô gắt gao, rồi lại sợ cô đau.
Tô Diệc nhìn sắc mặt anh, có chút áy náy:" Anh không chơi được trò này tại sao không nói a, sắc mặt của anh hiện tại rất kém."
Lục Giam nhắm mắt dựa vào ghế dài, lông mi dài nhẹ nhàng rung động:"Anh không có việc gì, ngồi nghỉ ngơi một chút sẽ ổn."
Tô Diệc nhìn bộ dáng suy yếu của anh, trong lòng có chút cảm động. Rõ ràng sợ đến không được, lại một hai phải chơi cùng cô, cô thật sự vui sướng nhưng người khác lại thống khổ.
"Anh cảm giác thế nào, có muốn nôn không?"
Lục Giam mở mắt, nhìn đến cặp mắt đầy nước ngập tràn tự trách, vốn định lắc đầu, lại không biết nghĩ đến cái gì, biến thành gật đầu:" Đầu thực đau."
Tô Diệc nhìn anh như vậy, dứt khoác kéo tay anh, áp đầu anh lên vai chính mình:" Tới đây, dựa một lát."
Lục Giam không có phản kháng, bất quá bởi vì thân hình chênh lệch, anh cũng không dám đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt lên vai mảnh khảnh của cô.
Hai người khoảng cách rất gần, Tô Diệc hơi nghiêng mặt, liền thấy thật dài như cây quạt nhỏ, mà môi cô tựa hồ như dán lên tóc anh. Trên người anh luôn có mùi mộc hương, mang theo hơi lạnh của sương sớm tươi mát, cùng với hơi thở của người này làm cô choáng váng.
Tô Diệc cảm giác cơ thể mình có chút biến đổi, cô nhẹ nhàng đẩy đẩy anh:" Anh, anh có còn khó chịu không?"
Lục Giam theo lực đạo của cô mà ngồi thẳng "Khá hơn nhiều rồi."
Tô Diệc đứng lên đi toilet, muốn đi WC nữ công cộng vĩnh viễn phải xếp hàng. Chờ cô ra tới, Lục Giam đã mua pizza và gà viên KFC.
Lục Giam nhìn một bên cô ngậm cắn pizza, một bên tìm khăn giấy, trong nháy mắt, liền nghĩ đến tình tiết không thuần khiết nào đó.
Không có biện pháp, ai bảo anh là nghe theo những lời của em trai?
Hầu kết anh lăn lộn một chút, sau đó chuyển tầm mắt.
Tô Diệc đưa cho anh khăn giấy, thấy tai anh đỏ bừng, có điểm không hiểu.
Cùng lúc đó, cô chú ý thấy hai bức ảnh trong túi Lục Giam, cô hỏi:"Đó là gì thế?"
Lục Giam lấy ra, tùy ý nói:" Trò tàu bay có cameras chụp ảnh, anh vừa đi xem thử, có chụp chúng ta, nên anh bảo rửa ra hai tấm, em muốn lấy không?"
Tô Diệc thò đầu lại gần nhìn, không ngừng gật đầu:"Muốn"
Bộ dáng của hai người không thể nói đẹp, đều là biểu tình như bị thương tổn, bất quá nó là ảnh chụp về kỷ niệm đáng nhớ của bản thân.
Trở về khách sạn, Lục Giam nhanh chóng gửi WeChat cho em trai, chính là ảnh chụp trên tàu bay, còn kèm thêm một câu: [ Trò chơi rác rưởi, mất hết hình tượng của anh. ^_^ ]
Lục Ngôn: [Wow, vậy sao anh còn cười? Anh không phải vẫn luôn không chơi trò này sao? Mỗi lần em gọi anh chơi cùng, anh đều từ chối!]
Lục Giam:[ Đối xử giữa anh em và con gái làm sao có thể giống nhau?!]
Đối mặt với sự khoe khoang ác ý, Lục Ngôn vô cùng bi phẫn, anh không hề yếu thế mà phản trở lại: [ Anh cũng có điểm yếu, em theo đuổi mấy chục cô gái rồi, anh cũng chưa được một cô nào, phải dùng khổ nhục kế a]
- -------------
Ngày hôm sau, Lục Giam mời Tô Diệc buổi tới cùng đi xem lễ hội âm nhạc.
Bởi vì lo lắng buổi chiều giờ cao điểm sẽ kẹt xe, Tô Diệc chọn đi tàu điện ngầm. Lần đầu tiên tham quan hội âm nhạc, cô mặc chiếc váy trắng dệt hoa cùng chiếc áo khoác màu xanh lam, rất trịnh trọng.
Khu âm nhạc trấn X nằm ở trung tâm rạp hát nghệ thuật, cuối năm thường có đủ loại biểu diễn, trung tâm không chỉ bố trí tốt cho anh nơi tốt nhất, mà còn tiến hành phương vị tuyên truyền.
Khách sạn Lục Giam ở cách khu âm nhạc rất gần, đi bộ chỉ khoảng 5 phút đồng hồ. Bởi vậy anh liền đến sớm ở cửa khu âm nhạc chờ cô.
Đi đến khu âm nhạc, Tô Diệc liền nhìn thấy anh.
Thời gian cách mở màn còn hơn nửa giờ, khu âm nhạc đã có người ra ra vào vào. Giữa một rừng người, có một chàng trai trẻ tuổi mặc áo khoác màu xanh biển như con hạc lạc giữa bầy gà, phi thường bắt mắt.
Trong ngực anh ôm một bó hoa đủ loại tươi sáng, càng nổi bật hơn.
Chung quanh ít hoặc nhiều ánh mắt đều tập trung trên người anh. Chỉ là trong mắt anh vẫn luôn là lãnh đạm, làm không ít cô gái trẻ muốn tiến lên mà chùn bước.
Cùng Tô Diệc trở thành một đôi, Lục Giam khóe môi hơi cong, thong dong mà đi vào.
Cho dù hai người đã rất thân thuộc, Tô Diệc vẫn kinh diễm với diện mạo của anh. Lúc này, trên mặt anh mang nét ôn nhu mà nhìn chính mình, cô ma xui quỷ khiến mà nói một câu:"Lục Giam, anh hôm nay thật sự rất soái."
Nét tươi cười trên mặt Lục Giam càng mở rộng:"Cảm ơn, bất quá cho dù nói êm tai như vậy, hoa này cũng không tặng cho em."
Tô Diệc phát hiện hôm nay Lục Giam ăn mặc cực kỳ nghiêm túc. Tây trang cắt may khéo léo, trước ngực banh ra gãi đúng chỗ ngứa, sơ mi màu trắng ngà, mơ hồ có thể thấy được hoa văn phức tạp, còn có một logo hình người cực kỳ xa xỉ.
Anh vốn trời sinh là một chiếc móc treo quần áo, ăn mặc như vậy, quả thực soái đến một cảnh giới cao.
Tô Diệc thầm nghĩ, người này chỉ có những cô gái phải cực kỳ xinh đẹp mới xứng đôi.
Trong nhận thức của Tô Diệc, âm nhạc dân tộc Trung Quốc cũng giống như từ thơ mà ca, chỉ tùy ý cảnh. Hoặc là núi cao sông sâu, hoặc nấu rượu ngắm tuyết, hoặc trên thuyền ngắm mưa,.... Thản nhiên thong dong, hoài hòa rộng lớn.
Cô không nghĩ đến, nhạc cụ dân gian ở trên sân khấu có thể châm ngòi cho toàn khu.
Lúc kịch liệt lúc thư giãn, bỗng nhiên nhanh rồi bỗng nhiên chậm, hoặc trầm lắng hoặc sôi động, có lúc uyển chuyển du dương, có lúc dũng cảm mà cao vút. Là loại vô cùng có sức hút!
Hôm nay Lâm Càng sẽ diễn tấu, chọn danh khúc <<Ánh mặt trời tam điệp>>, cùng ông biểu diễn là một vị khách quý được gọi là Bãi Khiết, hai người phối hợp ăn ý càng tăng thêm sức mạnh, đạt được một tràng pháo tay nhiệt liệt bên dưới.
Buổi diễn kết thúc, Lục Giam mang theo Tô Diệc đến hậu trường, đem bó hoa trong tay trao cho vị Bãi Khiết kia.
Tô Diệc:"......."
Cô còn cho rằng Lục Giam là muốn tặng cho Lâm Càng.
Vị Bãi nữ sĩ này nhìn thực trẻ tuổi, tựa như chỉ hơn 30 tuổi. Dung mạo kiều mỹ, khí chất xuất chúng, trang sức màu xanh ngọc kết hợp cùng bộ sườn xám màu tím càng thêm tinh xảo.
Tặng hoa xong, Lục Giam bỗng giới thiệu:" Mẹ, đây là Tô Diệc, học muội ở trường Y."
Tô Diệc: "?????"
Bãi nữ sĩ kia vậy mà lại là mẹ của Lục Giam? Anh thế mà vẫn luôn không nói.
Đầu Tô Diệc trống mất 3 giây, vội vàng cười lộ ra 8 cái răng, lễ phép nói:" Xin chào dì, con là Tô Diệc."
Bãi Khiết cũng không đặc biệt ngoài ý muốn, bà tươi cười trong sáng:" Là học muội của Lục Giam a, thật xinh đẹp."
Bà lôi kéo Tô Diệc thân mật nói vài câu, có vẻ rất bình dị gần gũi, cũng không dò hỏi quá sâu, đúng mực nhưng vừa tốt.
Chờ Bãi Khiết rời đi, Tô Diệc không nhịn được duỗi tay nhéo cánh tay Lục Giam, nhỏ giọng chất vấn:" Anh làm cái gì thế, đột nhiên không kịp đề phòng mà gặp mẹ anh là thế nào?"
Lục Giam đau đến hô một tiếng, lại tốt tính mà chỉ xoa cánh tay, rất vô tội mà nói:" Mẹ anh được mời đến lễ hội âm nhạc, anh đưa mẹ đến đây."
"Vậy anh cũng phải nói em là mẹ anh là khách quý chứ? Đột nhiên tập kích như vậy, cái gì cũng chưa chuẩn bị."
"Chuẩn bị cái gì?" Lục Giam nhướng mày nhìn về phía cô, đáy mắt hiện lên tia cười.
"Chuẩn bị...." Tô Diệc bị hỏi á khẩu không trả lời được.
Bãi Khiết một bên cùng người khác nói chuyện phiếm, một bên lặng lẽ quan sát hai người. Xa xa nhìn lại, bọn họ tựa như một tình nhân trẻ con thích mồm mép lanh lợi đấu đá nhau.
Lại nói tiếp, Lục Giam và Lục Ngôn tuy rằng là song sinh, nhưng tính cách thì hoàn toàn bất đồng. Từ sơ trung, Lục Ngôn đã biết treo hoa ghẹo nguyệt, còn Lục Giam thì chỉ đắm chìm trong đại dương tri thức mênh mông. Khi đó bà luôn nghĩ rằng nếu đứa em giống anh thì bã đã bớt lo rồi. Nhưng sau này, bà lại cảm thấy lo lắng cho đứa anh hơn đi?
Hơn mười tuổi thì các chàng trai đã bắt đầu có hormone dậy thì, nhưng Lục Giam đối với các cô gái thì không nhìn đến một cái, cứ như là một hoàng thượng.
Cũng tốt, có lẽ Lục Giam thấy trung học hẳn là nên lấy việc học làm trọng. Nhưng là sau này lên đại học, thế nhưng vẫn không hứng thú với nữ sinh nào?
Các cô gái lại xung quanh rất nhiều, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường. Vì thế, bà thường xuyên nói bóng nói gió, đủ loại quan tâm đến vấn đề tình cảm của Lục Giam.
Lúc này, rốt cuộc tâm của bà đã có thể buông xuống.
Làm một người từng trải, thấy được trong mắt Lục Giam luôn có sự nhộn nhạo căn bản không có cách nào che dấu được.
Ha hả, tiểu tử, mùa xuân tới rồi a!