Nam Thần Công Lược Hệ Thống

Chương 30: ✥ ĐỆ NGŨ VỊ: HÓA MÈO ✥

“Từ hôm nay trở đi, mày có một chủ nhân mới.”

Nam nhân đem một con mèo nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay người, cả người một màu tuyết trắng, lông xù lên như một đống bông, căn băn không có một chút tạp chất nhẹ nhàng bỏ vào bên trong hộp giấy. Con mèo nhỏ chợp con mắt to màu lam, lẳng lặng nhìn nam nhân, sau đó phát tiếng kêu mềm mại…

….

Thời điểm Hạ Lăng tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm bên trong một hộp giấy phủ kín bông, bông bên trong hộp giấy cơ hồ đều chôn bên trong thân thể của hắn. Dự cảm không tốt, khiến cho hắn có chút run rẩy vươn ra tay của mình, đập vào mắt chính là móng vuốt lông nhung của một con mèo.

# nhất định là phương thức mở mắt của tôi không đúng #

Hạ Lăng nghĩ như vậy, nhắm lại đôi mắt như ngọc bích kia, yên lặng đếm ngược năm giây, sau khi hi vọng đầy cõi lòng mở mắt ra, vẫn thấy tiểu móng vuốt cùng đệm thịt mềm mềm khiến cho tâm người ta có thể bị manh hóa kia.

Hệ thống, tao cần một lời giải thích QAQ!

[Giống như Player thấy, cậu biến thành mèo a! Meo ~ >▽<] Tới, mày đi ra, tao cam đoan lần này sẽ thật sự không đánh chết mày. Hạ Lăng cùng hệ thống còn không đối thoại bao lâu, một đôi tay đã đem hắn từ trong hộp giấy bế ra. Đôi tay ôm lấy Hạ Lăng kia có thể nói là xinh đẹp tới bất khả tư nghị (khó có thể tin tưởng nổi), xương đốt rõ ràng khiến cho Hạ Lăng nhịn không được muốn tiến tới cướp đoạt. Sau đó hắn quả thực liền làm như vậy, móng vuốt mềm mại phủ mao nhung chọc chọc nhẹ nhàng lên trên đôi tay kia. Đột nhiên, đỉnh đầu của hắn vang lên tiếng cười cực kỳ dễ nghe không hề cố ý đè thấp xuống của nam nhân, giống như tiếng đàn violon đang diễn tấu ra chương nhạc xinh đẹp. Hạ Lăng nâng đầu lên, đôi mắt màu lam tròn tròn nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, nhưng lại khiến cho hắn thất thần trong chốc lát. Nam nhân vóc dáng rất cao, bởi vì nguyên nhân cúi đầu, vài sợi tóc trên trán của y rơi tại trên mặt của Hạ Lăng, khiến cho Hạ Lăng ngứa, nhịn không được vươn tay sờ sờ cái mũi của mình. Cũng không nghĩ rằng bởi vì một động tác này lại khiến cho tươi cười trên khóe miệng của nam nhân cong lên thành độ cung lớn. Nam nhân đem Hạ Lăng nhẹ nhàng đặt ở trên cái đệm màu đỏ, vươn tay xoa xoa đầu của Hạ lăng, cảm xúc trên tay khiến cho y nheo lại đôi mắt màu đen xinh đẹp kia, “Nên gọi mày là gì mới tốt đây…”

“A, ghét nhất là đặt tên gì đó.”

Nam nhân vỗ vỗ đầu của Hạ Lăng, trên mặt có chứa một tia không kiên nhẫn, cuối cùng dứt khoát vươn tay cào cào cổ của Hạ Lăng, “Đặt tên gì đó thực phiền, kêu mày là Tiểu Nãi Miêu là tốt rồi. Tao gọi là Tiêu Lạc, từ hôm nay trở đi chính là chủ nhân mới của mày.”

“Tuy rằng không biết mèo có thể nghe được tiếng người hay không, nhưng mà tao phải nhấn mạnh hai điểm. Thứ nhất, không cho phép mày chạy loạn. Thứ hai, không được phá hư đồ trong nhà. Đương nhiên, mày nếu như không làm theo lời nói…”

Tiêu Lạc dừng lại một chút, sau đó hướng khuôn mặt tới trước Hạ Lăng, nở ra một nụ cười không thể nào quen thuộc hơn đối với Hạ Lăng: “Chính là sẽ có trừng phạt đấy.”

Tươi cười quen thuộc này… Hạ Lăng nghĩ tới cái vị anh trai biến thái bị bệnh xà tinh mà bản thân gặp được tại thế giới trước. Sợ tới mức hắn vội vội vàng vàng gật đầu, như vậy xem ở trong mắt của Tiêu Lạc, tựa hồ thật sự dường như nghe hiểu được lời nói của y. Vừa lòng gãi gãi cằm của Hạ Lăng, sau đó Hạ Lăng cũng rất không có tiền đồ, bị Tiêu Lạc trêu chọc gãi ngứa tới mức sôi trào. “Hình như mày còn chưa có ăn gì cả, nhưng mà nhìn bộ dạng còn nhỏ như thế này của mày, hẳn là chưa cai sữa đi.”

Tiêu Lạc thu hồi bàn tay đang thuận mao Hạ Lăng của mình. Hạ Lăng đang rất thoải mái, không nghĩ tới Tiêu Lạc sẽ thu tay lại, hướng y meo meo bắt đầu kêu lên kháng nghị. Tiêu Lạc nghĩ tới Hạ Lăng hẳn là đói bụng, xoay người đi tới một bên, bắt đầu pha sữa bột. Trở về a! Anh là đồ ngu ngốc sao! (╯‵□′)╯︵┻━┻ Hạ Lăng thời điểm vừa định nhảy lên mặt của Tiêu Lạc, cho y một móng vuốt, mới ý thức được bản thân vừa rồi rốt cuộc ngu xuẩn tới tình trạng gì… Vì thế cả người (miêu) không được tốt lắm, chân trực tiếp mềm nhũn, ngồi phịch ở trên đệm. Tiêu Lạc vừa mới pha sữa bột xong, cảm giác độ ấm thích hợp mới đem tới trước mặt của Hạ Lăng, bất quá thấy hắn dù sao cũng chỉ một con mèo con đang hấp hối (?) nửa sống nửa chết. Không biết phải làm sao, Tiêu Lạc hỗn loạn buông bình sữa trên tay xuống, mày hơi nhướng, nhẹ nhàng chọc chọc bụng của Hạ Lăng: “Sẽ không phải bị bệnh đi?”

Nếu sự thật là vậy, còn phải lo lắng xem rốt cuộc có nên hay không đem con mèo con này nhận nuôi. Tiêu Lạc chưa từng trải qua chăm sóc sủng vật, cũng không biết Hạ Lăng đây là làm sao, chỉ có thể đem bình sữa đặt ở trước mặt của Hạ Lăng, nghĩ Hạ Lăng có phải hay không đói ngất rồi mới có thể như vậy. Kỳ thật Hạ Lăng chẳng qua chỉ là ngồi phịch ở trên cái đệm, cảm giác đặc biệt thoải mái khiến cho hắn sau đó cũng khoái trá mơ màng ngủ. Trong lúc đang mơ mơ màng màng ngửi được một cỗ hương vị dị thường dễ ngửi, tuy rằng không biết là cái gì, nhưng mà xuất phát từ bản năng, Hạ Lăng vươn móng vuốt hướng về phía phương hướng mà hương vị truyền tới. Ôm lấy cái gì đó, sau đó bắt đầu uống sữa mà Tiêu Lạc pha cho. Bởi vì hương vị rất ngon, cho nên Hạ Lăng cơ hồ là thực vội vã đem toàn bộ uống xong. Cảm giác no bụng càng lúc càng tăng lên, hắn liếm liếm móng vuốt của mình, sau đó ở tại trong ***g ngực của Tiêu Lạc ngủ. Một đống mao mềm mại ở trong ***g ngực của chính mình, khiến cho Tiêu Lạc cảm thấy được dưỡng sủng vật quả nhiên là một lựa chọn không tồi. Nhưng mà điều kiện tiên quyết là, con sủng vật này phải nhu thuận một chút. Nói cách khác, y cũng không để ý sẽ đem thứ gì đó đáng ghét đuổi về địa phương nguyên bản của nó đâu. …. Hạ Lăng tỉnh lại đã là chuyện của buổi chiều, hắn trở mình, chân sau hướng về phía trước, thắt lưng duỗi một cái thật lơn, sau đó cảm thấy mỹ mãn, bắt đầu nhận ra chuyện mình biến thành một con mèo là sự thực. Bất quá xem hoàn cảnh xung quanh, tựa hồ mục tiêu công lược lần này là sống một mình, như vậy có thể giảm bớt không ít trở ngại ˋ(°▽, °) Từ trên cái đệm màu đỏ nhảy xuống, sau khi nhìn một chút vị trí của mình cùng vị trí ở dưới đất khoảng cách không phải là quá xa, Hạ Lăng mới dám nhảy xuống mặt đất. Bởi vì biến thành mèo khiến cho thân thể của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, thời điểm rơi xuống mặt đất cơ hồ không phát ra bất cứ tiếng vang nào. Tuy rằng như vậy thật thuận tiện a, nhưng mà thân là một con người, lại phải làm ra hành động giống mèo, chung quy vẫn cảm thấy có chỗ nào không được đúng cho lắm. Vì thế Hạ Lăng liền đem điều này quy về cho hệ thống là kẻ có đầu óc thích hãm hại mới có thể làm ra như vậy.

[Tôi nghe thấy Player suy nghĩ cái gì ^_^ cho nên thỉnh Player không cần tìm đường chết.]

[Cũng quên nói cho Player, thế giới lần này có đặc thù, nhiệm vụ so với những thế giới trước kia mà nói thì tương đối bất đồng.]

[Player chỉ cần làm bạn với mục tiêu công lược Tiêu Lạc, thẳng tới khi mục tiêu công lược không hề cần Player nữa mới thôi.]

[Thưởng cho 15000 tích phân, thất bại cũng có 10000 tích phân đó nha.] Loại nhiệm vụ kiếm được ổn định lại không phải bồi thường này là chuyện gì xảy ra! Hạ Lăng còn chưa có đối với sự bất thường lần này của hệ thống phun tào, đã bị Tiêu Lạc từ phía sau bế lên. Tiêu Lạc lần này ôm hắn dùng khí lực rất lớn. Mạc danh kì diệu (không hiểu vì sao), còn chưa có hiểu rõ ràng sao lại thế này, hắn liền ăn đau cắn một ngụm lên trên tay của Tiêu Lạc. ….. Nhưng mà hắn không có dùng lực quá nha, cho nên căn bản không gây ra hiệu quả gì. Tuy nhiên một cắn này cũng làm cho Tiêu Lạc chú ý được khí lực của mình quả thực hơi lớn một chút, chậc một tiếng, sau đó đem Hạ Lăng thả lại trên bàn, sờ sờ đầu của hắn: “Ai cho mày chạy loạn, hử?”

Y thật ra cũng không nghĩ tới sẽ làm cho một con mèo nhỏ hiểu được bản thân nói cái gì, bất quá trước mặt con mèo này cư nhiên ngoài ý muốn ngồi ở trên bàn, biểu tình tựa hồ có chứa một tia áy náy. Cho nên tại niên đại mèo đều thành tinh này, vẫn là do con mèo nhà mình kỳ thực có chút đặc biệt đi? Tiêu Lạc cầm lấy bình sữa đã pha tốt đặt xuống trước mặt của Hạ Lăng, nhìn thấy Hạ Lăng giống như người được thưởng, liều mạng uống. Càng nghĩ càng thấy kỳ quái, lại không phát hiện ra rằng bởi vì y đưa tay hơi nâng lên, khiến cho độ cao của bình sữa gia tăng, làm cho Hạ Lăng nhón chân sau, thân thể kéo dài, hai chi trước với lên cũng vẫn kém một chút. “Meo, meo meo!”

Nhanh nhanh đem tay của anh buông xuống một chút a, hỗn đản! Uống không được, uống không được QAQ! Thấy tiếng kêu của mình bị mặc kệ, Hạ Lăng vươn móng vuốt liền kéo tay của Tiêu Lạc. May mà móng vuốt của hắn không phải quá mức sắc nhọn, chỉ để lại có một đạo dấu vết nho nhỏ, nhưng mà rốt cuộc cũng đã đem thần trí của Tiêu Lạc gọi trở về. Tiêu Lạc híp mắt, biểu tình có chút kỳ quái, nhưng mà vẫn đè thấp tay xuống, đem toàn bộ bình sữa giao vào trong tay của Hạ Lăng. Hạ Lăng ôm vòng bình sữa, thẳng tới khi uống no rồi mới buông bình sữa ra. Sờ sờ cái bụng trướng trướng của mình, đôi mắt nheo lại, ẩn ẩn có xu thế muốn ngủ. Hạ Lăng cũng không biết bản thân tới tột cùng là xảy ra chuyện gì, rõ ràng trước đó căn bản không hề muốn ngủ. Nhưng mà cái điều này cũng không quan trọng, quan trọng là… hắn phải làm rõ ràng xem thân phận của Tiêu Lạc rốt cuộc là gì. Hắn có một loại dự cảm, mục tiêu công lược lần này cũng không có đơn giản như ngoài mặt nhìn vào. Cố nén lại, chống đỡ cơn buồn ngủ một hồi, Hạ Lăng cảm giác được bản thân cũng không phải thực sự mệt nhọc, mới bắt đầu hỏi hệ thống.

[Mục tiêu công lược lần này của Player là Tiêu Lạc, con trai của Tiêu tổng đứng đầu Tập đoàn Tiêu thị. Nhưng mà bởi vì khi còn nhỏ chịu qua kích thích, khiến cho tinh thần có chút không bình thường. Nói vậy, Player cũng có thể chú ý tới trong căn phòng này ngoại trừ Player cùng với mục tiêu công lược ra thì không có những người khác đi? Kỳ thực chính là vì phòng này và phòng bệnh trong bệnh viện tâm thần là cùng một loại, bị theo dõi, không cho phép Tiêu Lạc dễ dàng rời đi. Cũng bởi vì Tiêu Lạc có những hành vi nghiêm trọng tự hại tới mình hoặc là các mặt khủng bố khác, cho nên mới cần tới Player trợ giúp.] orz nguyên lai đi vào trong phòng này lâu như vậy (kỳ thực chỉ có mấy giờ), không nghĩ tới nơi này cư nhiên là bệnh viện tâm thần, hơn nữa chủ nhân kiêm mục tiêu công lược của hắn còn là một tên có vấn đề về đầu óc! Cho nên mới ban bố cái nhiệm vụ là bồi ở bên người Tiêu Lạc, cho tới khi y không cần mình nữa mới thôi đi?Như vậy vừa thấy đã biết bản thân phải giúp y chữa bệnh! Nam thần mau há mồm uống thuốc! Thuốc không thể ngừng! Chờ anh hết bệnh rồi, tôi có thể rời đi!

[Hơn nữa khối thân thể này của Player có chút đặc biệt, không thể ăn được nhiều thứ đâu nha, bằng không Player có thể sẽ đem bản thân mình bức vào đường cùng, bởi vì Player cũng không phải là một con mèo chân chính. Nếu chậm rãi tạo thành thói quen làm việc và nghỉ ngơi như một con mò, này thực dễ dàng sẽ đem bản thân đồng hóa, tự biến mình thành một con mèo. Tới lúc đó, Player sẽ đánh mất bản năng tự hỏi của nhân loại, triệt để hoàn toàn biến thành một con động vật. Mà khi đó cho dù là tôi, cũng không thể cứu được Player đâu.]

[Cho nên, thỉnh Player cần nhanh chóng một chút hoàn thành nhiệm vụ.]