Nam Thần Bị Tôi Đá Điên Cuồng Theo Đuổi Tôi

Chương 39

Lời này nói ra khiến tất cả mọi người trong lớp đều bàng hoàng, bao gồm cả Hứa Tri Lục, đũa trong tay cô liền rơi xuống. Cô đờ người nhìn hắn hoàn toàn quên mất việc phải nhặt lại.


Thẩm Tư Diên nói xong cũng không cảm thấy mình nói gì sai. Hắn cúi người nhặt đũa lên: "Tôi đi rửa lại, cô cứ ăn cái khác trước đi"
Hứa Tri Lục chớp chớp mắt.
Đợi đến sau khi Thẩm Tư Diên đã cầm đũa đi ra ngoài, bạn học trong lớp nhìn nhau nửa ngày, đột nhiên trao đổi rầm rộ lên.


"Mèn ơi!!!! Nãy anh Diên nói gì cơ?"
"Tai tao có phải bị điếc rồi không?"
"Chắc tao nghe nhầm rồi mày ơi!"
"Vãi đạn!!!Anh Diên....." người đó nhìn về phía Hứa Tri Lục: "Anh Diên thích Hứa Tri Lục đó!"
Thành Tống cũng ngây người, tiếp lời: "Còn tỏ tình trước mặt mọi người nữa chứ"


Mọi người nhất loạt quay sang nhìn đương sự.
Trong đầu Hứa Tri Lục lúc này là một mảnh trống rỗng, duy chỉ có lặp đi lặp lại câu nói lúc nãy của Thẩm Tư Diên.
Hắn thích cô!
Hắn nói, hắn thích cô?! Thẩm Tư Diên thích Hứa Tri Lục!!!!


Cô cứ nhự vậy thất thần đến lúc Thẩm Tư Diên quay trở lại, nhét lại đôi đũa vào tay cô thì cô mới hoàn hồn. Sau đó lại nhìn hắn chằm chằm.
Thẩm Tư Diên cúi đầu: "Nhìn tôi làm gì?"
Hắn hỏi: "Không ăn nữa sao?"
Hứa Tri Lục vẫn nhìn hắn chăm chú: "Nãy anh vừa nói gì vậy?"


Vẻ mặt Thẩm Tư Diên hơi cứng lại, cúi đầu nhìn cô: "Nghe không rõ sao?"
Hứa Tri Lục mím môi không nói. Cô nghiêng đầu: "Anh muốn đùa gì cũng được thôi, nhưng đừng để toàn trường biết là được". Cô không muốn nghe kiểu đùa giỡn này.


Thẩm Tư Diên sửng sốt, cười khổ: "Cô cảm thấy tôi đang đùa sao?"
"Lẽ nào không phải?" Hứa Tri Lục cầm đũa bắt đầu ăn cơm: "Cả anh và tôi đều biết đây chỉ là nói giỡn thôi"
Vẻ mặt Thẩm Tư Diên trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói một câu: "Không phải nói đùa"
Hứa Tri Lục sững người.


Giọng nói hắn như dán sát bên tai cô: "Nếu như cô cảm thấy khó xử thì về sau tôi không nói nữa, xin lỗi...". Thanh âm trầm thấp, cảm giác có chút không giống thật: "Chưa có sự đồng ý của cô mà đã nói với mọi người rồi."


"......" Hứa Tri Lục ngây người rất lâu mới rũ mắt nói một câu: "Tôi muốn ăn cơm"
Thẩm Tư Diên cũng không kỳ kèo: "Ăn đi, tôi không nói nữa"
"Ừm"


Chiều ngày hôm đó, việc Thẩm Tư Diên tỏ tình với Hứa Tri Lục trước mặt mọi người lan truyền rất nhanh. Trên diễn đàn, thậm chí bạn học đi vệ sinh hay ở bất kỳ nơi nào khi nhìn thấy Hứa Tri Lục đều không nhịn được quay lại, sau đó thì thầm nghị luận.


Lúc Tân An An nghe được, kinh ngạc không chịu nổi liền hỏi Hứa Tri Lục mấy lần: "Thẩm Tư Diên thật sự tỏ tình với bà?"
"Là nói đùa thôi"
Tân An An nghẹn họng, kích động nói: "nhưng tôi nghe mọi người bàn luận xôn xao như vậy, không hề giống nói đùa chút nào nha"


Hứa Tri Lục: "..... là do mọi người quá dễ tin người rồi"
Nghe xong, Tân An An trợn mắt nhìn cô: "không phải, bà tại sao không tin lời tỏ tình của Thẩm Tư Diên?"
Hứa Tri Lục trầm mặc mấy giây, nâng mắt nhìn cô: "Bà tin?"
Hai người im lặng nhìn nhau. Giờ phút này, Tân An An không muốn nói gì hết.


Sự im lặng chỉ kéo dài được một lúc, Tân An An lại nói tiếp: "tuy rằng có chút ngạc nhiên, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng hắn thích bà thật. Hắn trước kia đối xử với bà rất tốt, nhưng bây giờ thì tốt thái quá luôn ấy, tự bà không thấy vậy sao?"


Hứa Tri Lục không trả lời. Cô cũng biết là như vậy nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ.


Thời gian này cô đều suy nghĩ về những hành động không bình thường của Thẩm Tư Diên, không biết là do hắn trúng gió hay làm sao nữa. Tại sao có thể thay đổi thái độ một cách chóng mặt như vậy. Thời điểm buổi trưa lúc mấy câu kia được nói ra, Hứa Tri Lục mới có đáp án.


Chắc là đầu óc hắn không bình thường rồi. Không phải trúng gió mà còn nặng hơn, giống kiểu tinh thần rối loạn. Cô hoàn toàn không thể tin rằng Thẩm Tư Diên thích cô. (mệt với bà quá =.= muốn skip đoạn này lần 2)


Đời trước chẳng hề có một tý biểu hiện nào thì làm sao đời này có thể thích cơ chứ? Hứa Tri Lục vắt hết tế bào não để suy nghĩ, cũng vẫn không thể hiểu nổi. Cuối cùng, chỉ có thể rút ra kết luận rằng đầu óc hắn có vấn đề.


Chính là, Thẩm Tư Diên nói đùa, chính là.....tinh thần có chút rối loạn mà thôi.
Hứa Tri Lục tự an ủi bản thân như vậy. Tân An An nhìn dáng vẻ trầm mặc của cô, kéo kéo áo cô: "Tri Lục, nà có nghe thấy tôi nói gì không?"
"Nghe rồi" Hứa Tri Lục hạ mắt: "Nhưng bà nghĩ nhiều rồi, hắn nói giỡn thôi"


Tân An An nghẹn họng tập hai, không thể tin nổi nhìn cô: "Nói giỡn?"
"Ừ". Hứa Tri Lục mặt không đổi sắc: "Bà thử nghĩ mà xem, một người trước kia không hề thích tôi giờ đột nhiên nói thích, không phải nói giỡn thì là gì?"


Lời vừa nói ra, Tân An An cũng trầm mặc. Nói thật thì, cô cũng cảm thấy lạ, nhưng cô vẫn không cảm thấy Thẩm Tư Diên đang nói đùa chút nào. Có lẽ sẽ mất một chút thời gian đây, mà cô cũng không thể tìm ra lý do hợp lý để chứng minh được Thẩm Tư Diên không nói đùa. Cô cũng không phải đương sự, không có biện pháp nào xác minh trăm phần trăm.


Hai ngươi đều trầm tư nhìn nhau. Hứa Tri Lục đột nhiên bật cười: "Xem, chính bà cũng cảm thấy lạ mà"
Môi Tân An An giật giật, nhìn cô: "Vậy bà.....có thấy cao hứng chút nào không?"
Hứa Tri Lục trầm mặc. Tân An An vội "a" lên một tiếng: "Tôi nói vớ vẩn thôi, đừng để ý nha Tri Lục"


Cô gấp gáp nói: "Chúng ta không thích hắn a!"
Nghe xong, Hứa Tri Lục bị cô chọc cười. Khóe miệng cong cong nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Ừm, bà nói đúng"
Tân An An nhìn cô một hồi, thấp giọng nói: "Vậy......sau này đừng để Thẩm Tư Diên đùa kiểu này"
Hứa Tri Lục cười: "Được"


Tân An An nhìn mặt cô có vẻ không muốn nói, cũng không nói nữa. Cô nhanh chóng chuyển đề tài nói sang chuyện khác.
-
Buổi tối tự học, Thẩm Tư Diên vẫn như cũ ngồi bên cạnh Hứa Tri Lục. Buổi chiều hắn bị kéo đi đánh bóng, chơi xong liền vội vàng về tắm rửa, trên người phảng phất mùi sữa tắm.


Khi hắn ngồi xuống như có một cơn gió lướt qua, mang đến mùi hương thoang thoảng man mát. Cô quay sang nhìn người đang ngồi bên cạnh.
Đối với ánh mắt của cô, Thẩm Tư Diên ngưng một lúc: "Làm ồn đến cô sao?"
Hứa Tri Lục lắc đầu, chỉ nhìn chằm chằm hắn. "Thẩm Tư Diên"
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Sao thế?"


Hứa Tri Lục mím môi: "Về sau đừng đùa như thế nữa". Cô hít sâu một hơi: "Lần này anh đùa tôi sẽ không giận, về sau nếu còn đùa như vậy nữa thì..."
"Không phải". Không đợi cô nói hết, Thẩm Tư Diên liền ngắt lời cô, mâu quang nhìn cô chăm chú, bị cô chọc cười: "Cô vẫn cho rằng tôi đang đùa sao?"


Hứa Tri Lục bình tĩnh nhìn hắn, chậm rãi nói: "Tự anh cảm thấy sao?"
Thẩm Tư Diên dẩu môi: "Tôi không hề đùa". Sợ ảnh hưởng đến các bạn học trong lớp khác, hắn thấp giọng nói, bên tai Hứa Tri Lục nói từng từ một: "Những lời tôi nói lúc trưa, không phải đùa gì hết"


Hứa Tri Lục ngẩn người, vài giây sau quay lại nhìn hắn, đầu lông mày khẽ nhăn lại: "Anh----"
"Tôi làm sao?" Thẩm Tư Diên thẳng thắn lại bình tĩnh nói: "Thích cô đó, không được thích sao?"


"......" Hứa Tri Lục nói không nên lời. Không biết tại sao bị hắn nói như vậy cô cảm thấy người có vấn đề lại là mình.
Không phải.
Hứa Tri Lục gấp gáp phản ứng lại, làm sao bản thân mình có vấn đề được!
Cô mở trừng mắt nhìn Thẩm Tư Diên: "Anh---"


"Tôi làm sao?" Thẩm Tư Diên nghiêm túc nói: "Tôi nói thật lòng"
Hắn mở sách ra, lãnh đạm nói: "Tôi biết, cô không muốn yêu đương lúc này. Không sao, đợi đến lúc chúng ta tốt nghiệp lại nói sau"


Hứa Tri Lục ngớ người, nghĩ cũng không nghĩ, thẹn quá hóa giận phản bác lại một câu: "Ai muốn nói chuyện yêu đương với anh?"
"......."


Lời vừa nói ra, bạn học trong lớp nhất loạt quay sang nhìn hai người. Đối diện với những ánh mắt đó, Hứa Tri Lục cảm thấy bức bách, ném lại một câu: "Anh tối nay đừng nói chuyện với tôi."
Thẩm Tư Diên bị cô làm cho phì cười. Khóe miệng cong lên, gật đầu nói: "Được"


Hắn nói: "Tôi sẽ dùng ý niệm để lĩnh hội lời cô nói"
Hứa Tri Lục "....." Cô không thể bạo phát chỉ có thể hung hăng trừng người bên cạnh, nghiến răng, không thể không ép mình nhịn xuống.
Người này thực sự không bình thường.


Mấy ngày hôm sau, Thẩm Tư Diên hình như vẫn còn muốn nói về chuyện hắn thích cô, nhưng cô hoàn toàn cự tuyệt. Cô dầu muối đều không ăn, chỉ cần Thẩm Tư Diên đề cập tới Hứa Tri Lục liền im lặng không nói, hoặc trực tiếp xoay người đi luôn.


Trong giai đoạn này, cô căn bản không muốn nghĩ về vấn đề này, chỉ nghĩ muốn tháo chạy. Hứa Tri Lục biết tính cách này của mình không được nhưng có một số chuyện không thể kiểm soát được. Cô căn bản là không thể sửa đổi tính cách vốn có của mình.


Chớp mắt một cái, đã đến Tết Âm lịch.
Quan hệ của Hứa Tri Lục và họ hàng cực kỳ bình thường, kiểu xã giao thông thường thôi. Thành tích của cô luôn tốt, cũng chẳng cần ai phải lo lắng về chuyện này.


Hứa Tri Lục đi thăm họ hàng được hai ngày, liền ở nhà xem sách. Còn hơn ba tháng thôi, cô cần phải chăm chỉ hơn nữa. Học rồi lại học thế nào mà lại nghĩ tới Thẩm Tư Diên. Cô phát hiện, Thẩm Tư Diên thông minh hơn cô rất nhiều.


Chưa đến một năm, Thẩm Tư Diên từ đội sổ, thành công lên đứng trong top 100. Tuy rằng việc lọt top 100 chẳng có gì nhưng so với thành tích trước kia của Thẩm Tư Diên, đây thực sự khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác.


Điểm quan trọng hơn là, hắn mỗi lần thi xong đều tiến lên mấy mươi hạng, điểm số của bài sau hơn bài trước mười hai mươi điểm, mỗi một môn đều duy trì nhịp độ như vậy.


Nếu không phải Hứa Tri Lục vốn dĩ đã biết thành tích yếu kém của hắn, cô sẽ hoài nghi rằng điểm số kia là do hắn cố ý thi thành ra thế mất, tại sao mỗi lần đều có thể thi vừa đủ như vậy chứ.


Cứ nghĩ như vậy đến thất thần. Điện thoại để bên cạnh liền rung lên. Hứa Tri Lục cầm lên xem, là tin nhắn của Thẩm Tư Diên. Mấy ngày Tết, Thẩm Tư Diên đều qua nhà ông bà nên không có nhà.
Thẩm Tư Diên: đang ở nhà không?
Hứa Tri Lục: có
Thẩm Tư Diên: qua nhà tôi không?


Hứa Tri Lục hạ mắt nhìn một lúc: dì Thẩm có nhà không, tôi qua chúc Tết.
Thẩm Tư Diên: mẹ không có nhà, chỉ có mình tôi về nhà thôi.
Hứa Tri Lục vẫn chưa kịp trả lời, tin nhắn lại tới: qua không?
Hứa Tri Lục: có việc thì sẽ qua
Thẩm Tư Diên: có quà, qua lấy đi.


Gõ gõ màn hình, Hứa Tri Lục không hiểu tại sao lại cảm nhận được sự bá đạo của hắn. Cô quay sang nhìn món quà đã chuẩn bị cho Thẩm mẹ bọn họ, suy nghĩ một lúc vẫn là quyết định đi.


Tết nên dì Lưu cũng nghỉ, Hứa Tri Lục ở nhà một mình, trực tiếp thay giày sau đó ra ngoài, không ai ngăn cản. Lúc đến nơi, thấy cửa đang mở, Hứa Tri Lục vẫn nâng tay gõ mấy tiếng mới bước vào bên trong.


Thẩm Tư Diên đang mặc một chiếc áo hoodie màu đen, khí chất trầm ổn. Cô không nhịn được nhìn nhiều thêm một cái. Thẩm Tư Diên quay sang nhìn cô: "Đứng đó làm gì? Đóng cửa đi vào đi"
Hứa Tri Lục "ừ" một tiếng, tiến về phía trước hai bước.
"Có lạnh không?"


Hứa Tri Lục gật đầu: "Có chút chút, anh vừa về sao?"
Thẩm Tư Diên đáp một tiếng, đưa đồ đang cầm cho cô: "Quà năm mới"
Hứa Tri Lục cúi xuống nhìn, cầm lấy: "Cảm ơn". Cô mím môi: "Đây là quà cho anh với dì chú"
Thẩm Tư Diên hiếu kỳ nhìn một cái: "Cho tôi hay cho mẹ tôi?"


"....." Hứa Tri Lục nghẹn lời, thấp giọng nói: "Đều có"
Nghe xong, Thẩm Tư Diên liền cười. Hắn đón lấy, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn"
Hứa Tri Lục nghiêng đầu, "ân" một tiếng.
Phòng khách im lặng một hồi, Thẩm Tư Diên liếc nhìn cô: "Thời gian vẫn còn sớm, hôm nay có kế hoạch gì không?"
Hứa Tri Lục lắc đầu.


Hứa Tri Lục nhìn cô: "Có muốn ra ngoài không?"
Hứa Tri Lục lập tức cự tuyệt: "Không đi, lạnh lắm"
Thẩm Tư Diên "..........."
Hắn cũng không miễn cưỡng, gật đầu nói: "Cũng được, vậy ở nhà chơi?"
Hứa Tri Lục cạn lời nhìn hắn: "Có gì mà chơi, tôi định về nhà đọc sách"


Mí mắt Thẩm Tư Diên giật giật, có chút không hiểu nổi: "Đang nghỉ Tết đọc sách làm gì, phải cho bản thân nghỉ ngơi chút chứ"
Hứa Tri Lục nghẹn họng, nhìn hắn: "Chỉ còn vài tháng nữa là thi rồi"
Thẩm Tư Diên "a" một tiếng: "Căng thẳng sao?"


Hứa Tri Lục không cảm thấy lo lắng gì, chỉ là không muốn một mình ở cùng với Thẩm Tư Diên. Chẳng vì sao hết.
Thẩm Tư Diên nhìn cô, cười cười: "Hứa Tri Lục"
Hứa Tri Lục nhìn hắn, mâu quang trong trẻo.
Thẩm Tư Diên cúi đầu, nghĩ nghĩ nói: "Có thể nghe tôi nói mấy câu được không?"


Đối diện với đôi mắt thâm trầm của hắn, hô hấp Hứa Tri Lục thoáng ngừng lại, môi động động: "Anh muốn nói gì?"
Thẩm Tư Diên yên lặng mấy giây, thấp giọng hỏi: "Học xong có dự định gì?"


Hứa Tri Lục đã chuẩn bị tốt để đổi phó nếu như hắn nhắc tới vấn đề kia, nhưng không ngờ lại bị hắn hỏi một câu như vậy, cô có chút trở tay không kịp.
"Hả?" Cô ngơ ngác hỏi lại: "Anh nói gì cơ?"
Thẩm Tư Diên ngưng một lát, cúi đầu nhìn cô: "Thi tốt nghiệp cấp ba xong, có tính toán gì không?"


Hứa Tri Lục im lặng một chút: "Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, chắc là tìm một công việc nào đó"
Thẩm Tư Diên hiểu được: "Tính chuyển ra ngoài sống không?"
"Có" Hứa Tri Lục đáp: "Thời gian này tôi đủ 18 tuổi rồi, có thể chuyển ra"


Thẩm Tư Diên không nói nữa. Hắn trầm tư một lúc, chỉ dặn dò: "Bất kỳ khi nào có việc cần nhờ cứ nói"
Hứa Tri Lục nhìn hắn, gật đầu đáp ứng. Vấn đề này cứ thế qua đi.


Thời gian được nghỉ của học sinh cuối cấp thực sự rất ngắn, chỉ có mười mấy ngày, bọn họ liền phải đi học. Học kỳ cuối cùng, mọi người đều trở nên căng thẳng.


Không còn thời gian đi hóng chuyện bát quái, cũng chẳng còn tâm tư để nghĩ chuyện khác nữa. Mục tiêu bây giờ của tất cả học sinh cuối cấp, chính là thi được thành tích tốt, đỗ một trường đại học tốt.


Hứa Tri Lục và Thẩm Tư Diên hồi phục quan hệ như trước kia nhưng mơ hồ có sự thay đổi nho nhỏ. Thẩm Tư Diên có đôi lúc biểu hiện cực kỳ rõ ràng với cô, ngẫu nhiên có lúc bật ra một hai câu đặc biệt. Hứa Tri Lục không biết hắn vô tình hay cố ý nữa, hắn không có nói thẳng, cô cũng không hỏi. Quan hệ hai người chính là có sự ăn ý ngầm như vậy.


Lúc sắp đến kỳ thi, Hứa Tri Giai bị tai nạn giao thông.
Nhận được điện thoại là khi Hứa Tri Lục đang trong giờ tự học buổi tối, trợ lý của Hứa cha gọi điện thoại cho cô, tình huống bình thường mà nói, bọn họ rất ít khi liên lạc với cô.


Hứa Tri Lục đè thấp giọng nghe điện thoại. Đầu bên kia truyền tới giọng nói lãnh đạm của người trợ lý, đem tình huống của Hứa Tri Giai nói một lượt, nói rằng sẽ đến đón cô tới bệnh viện.


Hứa Tri Giai buổi tối đi chơi với bạn nhưng không có ai biết bạn cô ta lại là một tay đua xe chuyên đua ở các đường núi quanh co. Ngoài ý muốn là người lái xe tông phải vật gì đó, Hứa Tri Giai bị văng ra ngoài, mất máu nhiều dẫn đến nhập viện, còn người kia đã chết ngay tại hiện trường.


Lúc Hứa Tri Lục đến bệnh viện, Hứa Tri Giai đã vào phòng phẫu thuật. Hứa Tri Giai vì mất máu quá nhiều, cần người truyền máu gấp. Hứa Tri Lục vẫn chưa kịp phản ứng lại, liền bị Hứa mẹ kéo đến chỗ bác sĩ.
"Đây là con gái tôi, nhất định nhóm máu giống em gái nó, ngài mau lấy máu của nó đi"


Thẩm Mạn cùng Thẩm Tư Diên vừa hay cũng đã tới nơi, khi nghe thấy lời này, Thẩm Tư Diên trực tiếp lên tiếng: "Dì Bối!"
Hắn nhìn Hứa Tri Lục: "Dì không hỏi Hứa Tri Lục có ý kiến gì hay không sao?"
Hứa mẹ cau mày, cặp mắt đỏ hồng nhìn Thẩm Tư Diên: "Hỏi cái gì?"


Bà ta nói: "Dì nuôi nó lớn bằng ngần này, lẽ nào nó không nên truyền máu cho em gái nó sao?"
Nghe xong, Thẩm Tư Diên không thể tiếp tục giữ vững lễ độ nữa. Hắn cười lạnh nói: "Đúng, hai người cho Hứa Tri Lục ăn mặc đi đứng, nhưng hai người có chút nào quan tâm cô ấy không?"


"Dì cũng nói hai người họ là chị em, vậy tại sao, thái độ đối xử lại khác hoàn toàn với Hứa Tri Giai vậy?"
(Đến đoạn gay cấn rồi á : )