Nam Sủng Của Vương Gia Bá Đạo

Chương 16: Ngày nhớ đêm mong

Bốn mùa như xuân phong cảnh Hồ Điệp Cốc vô cùng xinh đẹp, Đoạn Dạ Thần vui cười cầm chuôi kiếm đánh nhau với Tinh Kiều,vẻ mặt hắn thoải mái,nhưng bộ dáng Tinh Kiều lại như có thâm thù đại hận,vì kiếm trong tay vẫn bị hắn dễ dàng cướp lấy.

Thấy kiều thê sắp tức giận, Đoạn Dạ Thần thức thời ném kiếm trong tay, sau đó làm bộ như té ngã trên mặt đất, vẻ mặt đau khổ nói:“Nương tử, ta nhận thua, đừng đánh nửa được không?”

Hoắc Tinh Kiều xem thường,“Đừng giả bộ.”

Đoạn Dạ Thần vỗ vỗ mông đứng lên ôm chầm vai của nàng, cười nói:“Kỳ thật chúng ta cần gì phải tranh cao thấp nha,đây căn bản là không có ý nghĩa,hay là không bằng đi ngủ một giấc.”

Hoắc Tinh Kiều trừng mắt nhìn hắn một cái, nghiêng đầu lại nhìn thấy cốc khẩu có một người, nàng sửng sốt một chút, nói:“Hình như là Sở đại ca đến đây?”

“Sở Lăng sao?” Đoạn Dạ Thần nhảy dựng lên, sau đó nhanh chóng chạy tới nhìn xung quanh phía sau một chút, không thấy được người chính mình muốn gặp, hắn nhíu mày nói:“A Tiên đâu? Không đi cùng ngươi đến sao?”

Sở Lăng vốn chắc chắc Vân Tiên là bị Đoạn Dạ Thần đem tới đây, nhưng nhìn mặt hắn có chút hoài nghi liền mở miệng,“Vân Tiên, không phải bị ngươi đưa về đến đây sao?”

“Bị ta mang về đến đây?” Đoạn Dạ Thần vẻ mặt mờ mịt,“Không có a, ta mấy tháng nay đều ở bên người nương tử  nha.”


Sở Lăng trói chặt mắt hắn,“Thật sự không phải ngươi?”

Đoạn Dạ Thần vẻ mặt đứng đắn lên,“Thật sự không phải ta!”

Trên mặt Sở Lăng tràn đầy mất mác, Đoạn Dạ Thần vội vàng nắm chặt tay áo hắn nói:“A Tiên xảy ra chuyện gì sao? Có phải hay không?”

Sở Lăng chậm rãi lắc đầu, sắc mặt tro tàn. Hắn sững sờ trở về, bóng dáng thoạt nhìn cô tịch mà đau thương.

Trên mặt Đoạn Dạ Thần thầm mỉm cười nhưng Sở Lăng nhìn không thấy.

Người đó đi khá xa,Hoắc Tinh Kiều đột nhiên lớn tiếng nói:“Sở đại ca, Vân Tiên.”

Sở Lăng nhanh chóng quay đầu lại, trên mặt mang theo mong đợi.

Hoắc Tinh Kiều đang muốn mở miệng, Đoạn Dạ Thần vội vàng chạy tới che miệng của nàng, sau đó vui cười nói:“Không có việc gì a, Tinh Kiều chính là thật lâu không có nhìn thấy ngươi cho nên nhớ ngươi … A…” Hắn cuối cùng hét thảm một tiếng là Hoắc Tinh Kiều cắn hắn một ngụm.

“Sở đại ca,Vân Tiên ở chỗ này.” Không để ý Đoạn Dạ Thần đang trừng mắt,Hoắc Tinh Kiều nói.

Mắt nháy mắt sáng lên,Sở Lăng đã chạy tới bắt lấy tay nàng, kích động nói:“Thật vậy không? Tinh Kiều, đưa ta đi gặp hắn được không?”

Hoắc Tinh Kiều còn chưa nói,tay Sở Lăng đã bị Đoạn Dạ Thần bắt lấy đẩy trở về, hắn phòng bị nói:“Đừng nắm tay nương tử ta.”

“Vân Tiên ở đâu?”

“Bên trong, bất quá hắn sắp chết, ngươi nhanh lên có chuyện gì muốn nói hãy nói…”


Không đợi Đoạn Dạ Thần nói xong,Sở Lăng đã rất nhanh chạy vội vào. Đoạn Dạ Thần trừng mắt nhìn Hoắc Tinh Kiều, nói:“Nàng tại sao nói cho hắn biết?”

Hoắc Tinh Kiều trên mặt tràn đầy không đành lòng,“Chàng không biết là Sở đại ca rất đáng thương sao?”

“Hắn đáng thương có bằng A Tiên không!”

Hoắc tinh kiều liếc mắt hắn một cái không thèm để ý tới, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng vỗ về bàn tay bị nắm thật đau.

Đẩy cửa ra, Sở Lăng rốt cục thấy được gương mặt ngày nhớ đêm mong.

Mặt tái nhợt,môi tái nhợt làm cho hắn cảm thấy đau lòng. Hắn chậm rãi đi qua, vươn tay xoa lên gương mặt hắn.

Yết hầu gian phát ra một tiếng thở dài,Sở Lăng ngoài ý muốn phát giác bản thân rơi nước mắt từ lúc nào. Hắn chưa từng nghĩ tới sau khi lớn lên chính mình còn có thể khóc, còn có thể khóc không chút do dự như vậy.

Hai má không có độ ấm,Sở Lăng quý trọng nhìn hắn.

Hắn rất gầy, nhất định là chính mình làm cho hắn đau khổ rất nhiều.


Nghĩ đến chính mình đã từng đối với hắn như thế nào, Sở Lăng hận không thể tự  đánh mình một trận. Gục đầu xuống hôn lên môi hắn.

Cảm xúc lạnh lẽo hương  vị quen thuộc của hắn.

Nước mắt rơi xuống giữa hai môi đang triền miên,là hương vị chua sót.

“Vân Tiên…” Hắn thấp giọng nói,“Thực xin lỗi, ta hiểu lầm đệ … Tỉnh lại… Tỉnh lại được không?”

“Hắn vẫn chưa tỉnh lại đúng không, ta nói rồi hắn sắp chết.” Thanh âm lo lắng từ cạnh cửa truyền đến, Sở Lăng không cần ngẩng đầu cũng biết là Đoạn Dạ Thần.

Hắn nhắm mắt nước mắt lại chảy xuống, ngữ khí thâm tình,“Tỉnh lại… Tỉnh lại được không?”

“Ngươi chừng nào thì thành kẻ điếc? Không có nghe ta nói sao?”Giọng của  Đoạn Đoạn Thần lại truyền đến, sau đó lại phát ra thanh âm giết heo,“A… Đừng kéo lổ tai của ta, đau…”

“Ngươi không có việc gì đi nguyền rủa Vân Tiên sao? Sư phụ của chàng và sư phụ của hắn đều nói sẽ không chết, nhưng mà sau này tất cả võ công  đều bị phế mà thôi. Đi thôi, đứng ở  nơi này làm gì? Chúng ta xuống núi mua đồ vật này nọ đi.” Giọng của Hoắc Tinh Kiều càng ngày càng xa,giọng Đoạn Dạ Thần gọi cũng càng ngày càng xa