Đan Trúc còn chưa live stream, khán giả ngồi đợi ở phòng stream đã đạt max, ai ai cũng ôm tâm trạng xem kịch vui, chờ coi tí nữa hai streamer yêu xa tính giải quyết việc này thế nào.
Dưới sự chờ mong của cả triệu khán giả đang xoa tay kiểu ruồi bu, Chanh baba mặt dày vô sỉ cuối cùng cũng xuất hiện trong màn hình live stream của Mang Thần.
[Streamer yêu xa còn dám lên hình? Lương Tịnh Như cho cậu dũng khí* hả?]
*Ca sĩ Lương Tịnh Như nổi tiếng với bài hát Dũng khí
[Lên hình là để tụi tui xem thử mặt cậu đã sưng thành đầu heo chưa chứ gì?]
[Đừng tưởng ra vẻ đáng yêu tụi tui sẽ tha thứ cho cậu, quà đáng yêu của cậu tụi tui có thể tặng sau!]
– Lên cái khác còn chả sợ nữa là lên hình… Đồ ăn cho mèo thì đợi tui live stream rồi hãy tặng… Mặt tui không sưng thành đầu heo đâu, cả đời này cũng không thể sưng thành đầu heo được. Dù sao tui cũng là chanh mà, có sưng thì cùng lắm chỉ sưng thành xoài thôi. – Lăng Mông cũng hùng hổ trả lời.
[Mặt Mông Mông: Tui là mặt của Mông Mông, cậu ấy không cần tui nữa.]
[Lúm đồng tiền của Mông Mông: Cậu ấy không dám không cần cậu đâu, không cần cậu chính là không quan tâm tui nữa.]
[Răng nanh của Mông Mông: Ảnh dám không cần cậu, chế liền cho ảnh nếm thử mùi vị môi hở răng lạnh.]
[Ruột thừa của Mông Mông: Đừng đau lòng, cậu còn có tui mà.]
Đan Trúc cứ thế mở game lên chơi, không coi ai ra gì. Phía sau anh chính là giường ngủ, Lăng Mông quỳ gối sát mép giường, khuỷu tay tựa lên vai anh, cằm vừa vặn tựa lên đầu anh.
– Lúc đầu tui tính khai giảng mới về trường, NILI Mang Thần mà không bệnh tui cũng chả về bây giờ đâu.
[WULI Mang Thần chỉ bị cảm thường – cảm thường, cám ơn.]
[Ngộ thấy cậu mới bị bệnh ấy, bệnh tương tư giai đoạn cuối.]
[Mị bị cảm mẹ mị cũng chỉ bảo mị uống nhiều nước ấm.]
– Ầy, mấy người không hiểu đâu, người mình quan tâm hắt hơi một cái thôi cũng làm mình lo lắng. – Lăng Mông lắc đầu, ra vẻ đau lòng. – Độc thân đã hạn chế trí tưởng tượng của mấy người rồi.
[Công kích người khác, đã report.]
[Công kích cẩu khác, đã report.]
[Thực ra yêu xa gì đó đều là gạt người, nói không chừng có khi hai ổng vốn chưa từng tách ra.]
[Thực ra đã được Mang Thần nhét vào vali mang về nhưng lại lừa tụi mình là Lăng Mông mới đến.]
– Không có, không có, tui thực sự không có, chớ nói lung tung.
[Chanh baba phủ nhận triple skill.gif]
[Biết ngay là lại có meme mà.]
[Phòng ngủ mới của Mông Mông —— càng ngày càng biết giả vờ đấy.]
– Thật đó, hôm nay tui mới đến đây lần đầu, không tin mấy người hỏi Mang Thần!
Đan Trúc nắn nắn yết hầu ho một tiếng, khoát khoát tay ra hiệu mình không tiện nói chuyện.
[Biết rõ Mang Thần bị cảm, khan tiếng không thể nói chuyện rồi mà còn bảo tụi này hỏi ổng, tâm cơ baba!]
Lăng Mông:???
Anh thay đổi rồi! Trước kia anh nào có như vậy! Lúc live stream trêu chọc em anh nói nhiều lắm mà!
[Hôm nay hai người đến trụ sở của FRUIT làm gì? Gặp mặt fanclub hả?]
– Ủa? Hôm nay ở FRUIT có gặp mặt fanclub hả?
[Cậu với fan hâm mộ của cậu ở FRUIT gặp mặt đó.]
Lăng Mông mới ngộ ra mọi người đang nói tới Hướng Giao.
– … Bớt giỡn, tui đến tìm Hướng Thần nhờ cậu ấy giúp một chuyện. Chuyện gì hả? Cái này không nói được.
[Bé shota đi cùng hai người là ai á?]
– Cái này nói được không? – Lăng Mông nghiêng đầu hỏi, Đan Trúc gật gật đầu.
– Shota là em trai Mang Thần, nhìn nó ngoan ngoãn thế thôi chứ tính cách ghê gớm lắm.
[Nà ní? Mang Thần có em trai hả? Mang gia coi bộ thừa em trai nhỉ?]
[Liệu có thể trở thành em trai BUFF của Truyền thuyết Tinh Hà, sánh vai với em gái BUFF bên Liên minh gấu chó không đây?]
[Mang Thần có Mông Mông, VEGETABLE không cho phép đội viên yêu đương, mấy bà cô già chuẩn bị chơi dưỡng thành đi ]
– Thằng bé mới có mười bốn tuổi thôi, mấy người điên rồi hả, cái đồ luyến đồng đáng xấu hổ.
[Phụ tử chắc vẻ vang lắm ha?]
[Mang Thần: Đúng!]
Lăng Mông:???
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Đại khái là hôm nay bị kích thích, Đan Tra quyết định không chỉ chơi game, cả học tập cũng phải học cho thật giỏi, thế là chạy đến tìm anh nó hỏi bài. Đan Tra biết lúc này anh nó đang live stream nên lễ phép gõ cửa một cái.
– Bài tập toán hả? Anh em live stream rồi, để anh chỉ em. – Lăng Mông ra mở cửa.
– Anh biết làm hả? – Đan Tra cực kì nghi ngờ.
– Dù gì anh cũng là sinh viên Yên Đại, em xem thường anh chả khác nào xem thường anh của em.
– Thôi được rồi… – Đan Tra nghe mà bán tín bán nghi.
– Chia một giỏ chanh cho Giáp, Ất, Bính. Giáp được chia 1/5 số chanh trong giỏ, Ất được chia 1/4 số chanh và thêm bảy trái, Bính được chia một nửa số chanh còn lại, nửa còn lại không được chia bằng 1/8 số chanh ban đầu. Hỏi ban đầu trong giỏ có tất cả bao nhiêu quả chanh.
Lăng Mông nằm ườn ra giường đọc đề một lần rồi lại nhíu mày đọc một lần nữa.
– Anh giải được không vậy? – Đan Tra bên cạnh mất kiên nhẫn hỏi.
– Gấp cái gì. – Lăng Mông xích ra một tí. – Bài này đặt phương trình là giải ra liền, giờ đặt x là…
Camera bị Đan Trúc chặn, khán giả xem live stream không hình được cảnh phía sau, chỉ có thể nghe hai anh em nói chuyện.
[Một giỏ tranh đánh đố một trái chanh.]
[Nịnh mông toán nịnh mông, nịnh mông toan, nịnh mông toán.*]
*Ti chanh đố trái chanh, trái chanh chua, trái chanh đố (má Dịch chơi chữ nên tui để nguyên Hán Việt)
[Em trai Mang Thần chắc chắn là học sinh cấp hai, bài này tui mới làm hai ngày trước nè.]
Lăng Mông tìm nãy giờ vẫn chưa tìm được x, tức giận càm ràm:
– Sao giờ toán cấp hai khó quá vậy?
Đan Tra cũng càm ràm lại Lăng Mông:
– Mông Ngố, anh tính ra x có đến bảy tám hàng thập phân luôn kìa, bộ muốn cắt chanh ra chia luôn hả?
– Biến biến, anh mày còn chưa tính xong đâu.
Đan Trúc hết nghe nổi, không tiếp tục giả câm giả điếc nữa:
– Mông Mông đánh giúp anh xíu đi, để anh làm.
– Không được, em nhất định phải giải ra bằng được.
Đan Trúc biết cái tính cứng đầu của cậu lại nổi lên, không giải ra đáp án sẽ không chịu bỏ cuộc nên đành phải giao máy tính cho Đan Tra còn anh bò qua giúp Lăng Mông giải toán.
Đan Tra thế chỗ Đan Trúc, trận anh đang chơi giở chính là một trận xếp hạng cấp Thần toàn Tinh Hà, có thể chơi đến cấp này dĩ nhiên không phải tay gà mờ. Trong mấy giây đổi chỗ, quân của Đan Trúc bị đối thủ ăn một đợt bộ binh, Đan Tra thay anh xuất chiến thấy thế liền nhếch miệng khinh thường.
Khung bình luận dĩ nhiên không thể tránh khỏi một đợt spam ào ào:
[Em trai Mang Thần lên hình! Coi trên camera đúng là đẹp hơn trong ảnh nhiều!]
[Cái mặt này mấy năm sau cũng là một anh đẹp trai đó, gene nhà Mang Thần không đùa được đâu!]
[Em trai nhìn chị nè! Chị chính là bà cô già thích chơi dưỡng thành đó!]
[Mang Thần đang đánh trận xếp hạng đó nha, cứ thế giao cho học sinh cấp hai cũng tuỳ tính quá ha.]
[Bên kia mà biết đổi thủ đã đổi thành học sinh cấp hai chắc vui đến độ cười ha hả luôn quá.]
[Một trận xếp hạng thôi mà, thua thì Mang Thần cũng kéo lại mấy hồi.]
…
Đan Trúc căn bản không nhìn bình luận, nhóc đang nhìn bảng kỹ năng Đan Trúc dùng, thuần thục ra mấy chiêu liền thay đổi cục diện rồi lại thừa thắng xông lên nổ tung căn cứ của đối thủ, cuối cùng còn cực kì khinh bỉ ném lại một câu:
– Trình độ thế này cũng lên được cấp Thần? Cố gắng luyện thêm đi.
Lúc Đan Trúc giải xong phương trình, trên khung bình luận toàn là “meo meo thắc mắc”.
[Đây là học sinh cấp hai???]
[Bản nâng cấp của học sinh tiểu học mạnh nhất: học sinh cấp hai mạnh nhất.]
[Đùa thôi đúng không? Kì thực Mang Thần vẫn điều khiển chuột với bàn phím, em trai chỉ ra trước camera ngồi thôi đúng không?]
[Giống như thấy được bản hợp thể giữa cái mồm độc của Chanh baba với kỹ năng của Mang Thần vậy á.]
[Có thực lực + độc mồm độc miệng = baba, không có thực lực + độc mồm độc miệng = thằng thiếu đánh.]
[Ám chỉ Chanh baba thiếu đánh? Report.]
…
– Tra Ngố tới đây, anh tính ra rồi nè. – Lăng Mông đắc ý kêu Đan Tra.
Đan Tra đổi lại vị trí với Đan Trúc, nghe thầy dạy toán Lăng Mông nói lại cách giải phương trình. Tuy cuối cùng Lăng Mông đã giảng cho Đan Trúc hiểu nhưng cũng không đổi được sự tôn trọng của cậu nhóc.
– Anh em dạy anh chứ gì? Làm sao mà anh đậu vào Yên Đại được vậy? Sinh viên năng khiếu hả?
– … – Lăng Mông tức giận. – Bây có biết anh là người tỉnh khác không hả, vào Yên Đại khó hơn anh trai bây nhiều!
– Thế rốt cục có phải sinh viên năng khiếu không?
– Đúng thế, anh là sinh viên năng khiếu thể dục đó, nhưng Yên Đại cũng yêu cầu trình độ học vấn cao đối với sinh viên năng khiếu chứ bộ. – Lăng Mông ỉu xíu thở hắt ra.
– Anh là sinh viên năng khiếu thể dục á? Yên Đại bây giờ còn chiêu sinh sinh viên giỏi lắc vòng nữa hả?
Lăng Mông: … -_-#
– Đan Tra, đừng bắt nạt anh Mông Mông nữa, fan của ảnh nhiều lắm đó.
Lăng Mông có quần chúng làm chỗ dựa nên mạnh miệng lên không ít:
– Đúng thế, em muốn trở thành kẻ thù của hội fan hâm mộ toàn cầu của anh hả?
– Fan của anh? Toàn là fanti chứ gì. – Đan Tra lại nói một câu trúng phóc.
– Ai bảo, ai bảo toàn là fanti? Ai đang coi live stream không phải fanti của tui thì gõ 1!
[222222222]
[333333333]
[666666666]
Đan Tra cũng bị một đống số không có số 1 che lấp màn hình làm cho kinh sợ:
– Mông Ngố, hội fanti của anh cũng ghê lắm à nha.
– Nín ngay! – Lăng Mông quát Đan Tra rồi lại quay đầu quát đồng bào coi stream. – Đừng bấm nữa!
[Ngộ xem thử bảng chiến tích của Mông Mông, phát hiện ra hôm nay cậu ấy solo với một ID tên là Hawthorn ba ván thua cả ba, ID này chắc không phải em trai Mang Thần đâu há?]
Vì có người khơi gợi vấn đề nên cả đám liền chạy đi xem bảng chiến tích của Lemon, quả thật đúng là có việc như thế. Không chỉ vậy, sau đó một thời gian ngắn, ID Hawthorn này cũng đấu với Gu□□a ba ván thua cả ba. Bây giờ đã có thể giải thích tại sao nhóm ba người nhà này lại xuất hiện ở trụ sở huấn luyện của FRUIT rồi.
[Hôm nay Mang Thần đưa em trai đến FRUIT, chẳng lẽ lại là đi thi vào trại huấn luyện?]
[Sao, thi đầu vào do đích thân Hướng Thần tự mình kiểm tra hả? Vậy tui cũng muốn ghi danh, thua 0:3 cũng được!]
[Người Qua Đường: Đừng có mơ, chỉ sợ là đã đi cửa sau rồi nên mới được solo với Banana.]
[Thông báo] Chủ phòng Mangosteen đã cấm ngôn người dùng Người Qua Đường trong vòng hai mươi tư tiếng.
[Người Qua Đường, how are you?]
[Hai mươi tư tiếng, Mang Thần ra tay ác thật đó.]
[Trừng phạt kiểu này nói cho chúng ta biết, không được nhắc đến hai chữ c*a s*u.]
[Nhất là không thể đồng thời nhắc đến với tuyển thủ chuyên nghiệp tên B gì gì đó, dù sao xoài xanh đã muốn chua thì sẽ chua lắm lắm lắm.]
– Còn ai muốn bị cấm luôn không? – Giọng nói của Đan Trúc khàn khàn lại có chút thâm trầm.
[Không không không, không nói, một câu tụi tui cũng không nói OxO]
[Báo cao Mang Thần, mị đã khoá phím này và phím đó trên bàn phím, tổ chức cứ yên tâm!]
[Thực ra tui bị cảm, nói còn không ra lời đây nè khụ khụ khụ!]
[A? Mang Thần đỡ bệnh từ khi nào thế? Nãy live stream ông còn nói không nên lời cơ mà?]
– Nhìn anh em oai phong chưa kìa, nhìn lại anh đi. – Đan Tra lại còn đổ thêm dầu vào lửa.
– Về phòng làm bài tập đi, anh cầu xin em đó!!!