Vừa mới vào phòng, Lăng Mông đã bị Đan Trúc đè lên cửa, những nụ hôn vụn vặt khi nãy được tiếp tục, dần dần trở thành gặm cắn. Buộc phải tách ra khi đi từ đại sảnh nhà nghỉ đến khi ra khỏi thang máy, cả hai nhẫn nhịn nãy giờ đến mức ngứa ngáy hết cả người.
Dù cổ đang bị người ta cắn mút nhưng Lăng Mông vẫn có thể phân tâm lo lắng về cái nhà nghỉ.
– Anh nhìn phía trần nhà hướng mười một giờ kìa, có phải là camera không?
– Cái đó là vòi chữa cháy. – Đan Trúc tranh thủ liếc một cái.
– Thế phía trên TV ở hướng ba giờ…
Đan Trúc không khách khí chặn miệng cậu lại, thưởng thức một lát mới buông ra:
– Đó là máy nhận tín hiệu tia hồng ngoại, dân cuồng Tinh Hà đừng lo nữa có được không?
– Hơ hơ… – Biết mình tái phát bệnh cũ, Lăng Mông giả vờ ngây ngốc.
Hai người tựa trán vào nhau, Đan Trúc thuận tay gỡ cúc áo sơ mi của Lăng Mông. Cậu không biết loại thời điểm này phải nhìn anh như thế nào bèn cố ý cúi đầu ngắm tay anh.
Lăng Mông nhớ tới một topic khá hot mấy ngày trước trên weibo có tiêu đề “Đặc tả những đôi tay đẹp của tuyển thủ chuyên nghiệp/streamer Truyền thuyết Tinh Hà”. Trong chín bức hình bị một đám con gái điên cuồng liếm liếm liếm, chỉ cần liếc mắt một cái là cậu có thể nhận ra tay của Đan Trúc ngay. Hiện giờ, chủ nhân của nó đang dùng đôi tay thon dài gợi cảm từ từ gỡ từng chiếc cúc áo trên người cậu ra nhưng chừa lại chiếc cuối cùng rồi đặt tay lên rồi luồn vào vạt áo, tiếp xúc thân mật với da thịt cậu.
– Ngứa quá. – Lăng Mông giật nảy eo bật cười.
—– Dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh, tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị, ái quốc, kính nghiệp, trung thực, hữu nghị —–
– Thêm ván nữa không? – Chỉ mới bắn xong một lần, hai mắt Đan Trúc toả sáng, tinh thần còn phơi phới lắm.
– … Ban nãy anh ăn thịt nướng trộn với Viagra hả?
– Mới một ván chứ nhiêu.
– Em hai ván rồi.
– Thì giờ ván thứ ba.
– Từ chối.
– Anh còn muốn thử thêm mấy tư thế trên fanart mà. – Đan Trúc là tiếc nuối.
– Cái gì art?
– Fanart mấy người trên weibo vẽ đó, không tag em hả?
Đương nhiên là có tag, chỉ là Lăng Mông không ngờ Đan Trúc sẽ đọc mấy thông báo tag đó.
– Em không muốn, đua xe khi mệt mỏi rất nguy hiểm, nhanh một giây chậm cả đời.
Thấy Lăng Mông mệt thật, Đan Trúc đành phải tiếc nuối sờ sờ hôn hôn trán cậu, ôm người vào trong ngực.
– Vậy đi ngủ thôi, đời còn dài mà.
Dù sao cũng không phải em dài! Lăng Mông ngáp một cái, lúc mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ cậu còn suy nghĩ sau này nhất định phải lên weibo tìm mấy blog suốt ngày vẽ tranh đồi truỵ về cậu với Đan Trúc rồi block bằng hết mới được.
——————–
Lời tác giả: Full HD không che ở… tui cũng không biết ở đâu nữa.
Lời beta-er: Tui muốn lật bàn =.=
====================
Chú thích
(1) Quảng trường Prague: còn được gọi là quảng trường Václav hay quảng trường phố cổ, là một trong những quảng trường chính, đồng thời là trung tâm thương mại, trung tâm văn hoá của thành phố Praha, thủ đô nước Cộng hoà Séc.
Này thì bồ câu ở quảng trường Prague =))
Thực ra má Dịch Tu La đã chơi chữ trong câu “…nói live stream thì lại bùng, nói bùng thì lại live stream, chút xíu danh dự còn sót lại đã bị ném cho bồ câu ở quảng trường Prague ăn hết rồi.” “Bồ câu” là tiếng lóng dân mạng bên Trung Quốc dùng để chỉ việc bùng live stream nên má Dịch mới bảo là “danh dự của Lăng Mông đã bị ném cho bồ câu ăn rồi.” =))