"Bẩm nương nương, Thái Y nói than thuốc này đều là thành phần của nhiều vị thuốc quý, ngoài ra không có gì khác..." Giọng nói của Ngữ Ngữ làm tôi thẩn thờ.
Cô ta chưa "hành động" sao? Hay cô ta đang cố tạo niềm tin cho tôi, rồi sau đó thừa cơ hội tôi không để ý rồi ra tay?
Tôi đã nôn nóng suốt buổi chiều nay chỉ muốn có kết quả cho những than thuốc mà Huệ Phi... tặng tôi.
"Ông ta đã xem kỹ chưa?" Tôi cố gắng hỏi lại Ngữ Ngữ.
Đáp lại, Ngữ Ngữ gật đầu với thần sắc vô cùng nghiêm túc.
Tôi liền chau mày lại, cắn môi. Trên đời này không có gì gọi là quà cho không cả, tất yếu sẽ có lý do, nói thẳng ra là mưu đồ.
"Được rồi, mau bỏ hết đi..." Tôi phất tay ra lệnh cho Ngữ Ngữ
"Nhưng nương nương, Thái Y đã xem và không có gì nguy hại nữa, sao lại bỏ đi? Đây toàn là những vị thuốc quý khó tìm lắm thưa nương nương..."
"Ta không quen uống loại thuốc sắc, tốt nhất nói Thái Y nên nghiên cứu ra loại thuốc viên cho ta uống thì may ra còn được..."
Có lẽ thấy giọng điệu khó chịu của tôi pha lẫn cương quyết, Ngữ Ngữ đành tuân lệnh.
Dù cho Huệ Phi không tẩm độc trong đó, nhưng tôi không dám tin hẳn hoàn toàn và cô ta được, thà "phòng bệnh còn hơn trị bệnh".
Nhìn ra ngoài, tôi thấy trời đã sụp tối, dù sao tôi cũng vừa ăn xong bữa tối, nên có lẽ tôi nên ngủ sớm thì hơn. Cuộc sống trong cung thật nhàm chán, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong Nguyệt Tú, tôi cũng không thể rời khỏi khi chưa có sự đồng ý của Thiệu Anh.
Ngày mai dù có chết tôi cũng phải rời khỏi Nguyệt Tú đi dạo xung quanh để hít thở khí trời, như vậy, dù có nhắm mắt chết dưới bầu trời xanh tôi cũng cam.
Nghĩ đến đó tôi đã đắp chăn kín người, mắt nhắm lại...
Đột nhiên tôi nhớ ra rằng ban sáng, hắn nói tối nay sẽ... đến đây.
Chết tiệt! Nghĩ đến đó, tôi chẳng thiết ngủ nữa! Thôi mặc, cứ giả vờ ngủ là được.
Vừa lúc đó, giọng nói lanh lãnh của tên thái giám bên ngoài vọng vào:
"Hoàng Thượng Giá Lâm..."
Tôi lại bắt đầu cảm thấy gai ốc đang nổi khắp người của mình, nhắm mắt lại, cố gắng...
"Bẩm Hoàng Thượng..." Tiếng của Vân Vân và Ngữ Ngữ phía ngoài, tôi đang mườn tượng đến cảnh hai nha đầu đang cố ngăn Thiệu Anh vào trong để tôi nghỉ ngơi.
"Chuyện gì?" Giọng Thiệu Anh
"Thần Phi nương nương vừa ngủ, cho nên..."
Kế tiếp tôi nghe tiếng cửa mở soạt ra:
"Hoàng Thượng..." Tiếng bước chân có vẻ gấp gáp, như là Thiệu Anh đang cố vào trong mặc cho hai cung nữ hầu cận tôi ngăn lại.
Tôi cắn môi bực dọc! Đồ chết tiệt, đã nói vậy rồi còn xông vào cho được...
"Mau ra ngoài hết..." Thiệu Anh ra lệnh, trong chất giọng có chút giận dữ.
Đột nhiên mọi tiếng động từ lớn đến nhỏ đều im bặt lại
Tôi lại nghĩ đến hình ảnh hai nha đầu sợ sệt cúi đầu rồi lui ra ngoài và đóng cửa lại, y như vậy. Tiếng cửa đóng lại...
Trời ơi! Hắn làm sao vậy? Ấm đầu rồi sao? Cao hắn không đến tìm Thục Phi yêu kiều của hắn hoặc đến Ngọc Cẩm cung để gặp Huệ Phi xinh đẹp của hắn, sao lại nhất thiết phải đến đây cho kỳ được chứ?
Cảm nhận được bước chân đó đang tiến đến, tôi thả lỏng người giả vờ như ngủ thật.
Nhưng bất chợt có một bàn tay chạm lên má tôi...
Tôi đang suy tưởng đến hắn sẽ bóp cằm tôi lắc lắc và bảo:"Đừng tưởng ta không biết nàng đang giả vờ..."
Có khi nào hắn phát hiện ra tôi đang giả vờ ngủ không?
Nhưng không, hắn khẽ nâng cằm tôi lên, hắn định làm gì... chẳng lẽ...
Hơi thở tôi bị ngưng động lại nửa chừng, cố ép tim mình lại vì nó sắp nhảy ra khỏi lòng ngực của tôi mất rồi.
Tôi cảm nhận hơi thở nong nóng của hắn gần mình hơn, có thứ... gì đó âm ấm chạm vào môi tôi.
Không thể chịu nổi nữa, tôi mở mắt ra...
Hắn đang hôn tôi...
Chết tiệt, tôi đẩy Thiệu Anh ra...
"Biết ngay là nàng vờ ngủ mà..." Hắn không những không tức giận mà còn vui vẻ đáp lại hành động của tôi bằng một nụ cười.
"Thiếp... thiếp vừa bị... chàng đánh thức thôi..."
"Vậy sao?" Cách nói chuyện của hắn cứ hệt như hắn biết tôi nói dối.
Lúc này tôi mới ngồi dậy mắt đối mắt với hắn, gương mặt tôi tỏ vẻ khó chịu:
"Sao chàng không đến Ngọc Cẩm cung tìm Huệ Phi, sao lại đến đây? Hoặc tìm đến chổ của Thục Phi cũng được..."
Thật ngạc nhiên khi Thiệu Anh không nói gì lại với tôi, đôi mày của hắn chau lại khó chịu, rồi chợt thở hắt ra một cái:
"Có lẽ đối với nàng, ta cũng không khác gì trước kia cho lắm"
Tôi mới định thần nhớ lại nội dung câu nói vừa thốt ra, thực ra tôi không có ý ám chỉ hắn là một kẻ ham thích...vui vẻ bên tôi, chỉ là tôi... Tôi cũng không rõ, chắc cũng do tôi khó hiểu sao hắn lại trở về bên tôi dễ dàng như vậy, chẳng phải Huệ Phi đang được hắn sủng ái sao?
"Không! Thiếp không có ý gì đâu, chàng đừng hiểu lầm..."
"Được rồi, ta hiểu..."
Không biết phải nói gì thêm, tôi im lặng, đầu hơi cúi xuống, cả hai chúng tôi chìm trong im lặng ít phút:
"Chỉ là ta nhớ nàng, nên muốn đến thăm nàng... muốn ngủ cùng nàng vậy thôi..."
Tôi bất ngờ ngước mặt lên nhìn hắn, ánh mắt ấy đã cúp mi xuống tự bao giờ, nhưng rồi vội đưa lên nhìn tôi, Thiệu Anh đưa tay vuốt tóc tôi:
"Khi nào nàng sinh con xong, ta hứa sẽ đưa nàng ra ngoài dạo chơi bao lâu tùy nàng thích... "
Tôi không thể thốt nên lời, là Thiệu Anh tôi thường biết đang đứng trước mặt tôi đấy ư?
Nỗi vui mừng của tôi như muốn tuông trào thành hàng mớ cảm xúc hỗn độn, muốn bộc lộ ra hết nhưng rốt cuộc chỉ hóa thành hàng nước long lanh trong khóe mắt tôi.
Tôi khẽ chớp chớp mắt mỉm cười rồi gật đầu.
Thiệu Anh vội ôm tôi vào lòng, lúc này tôi lại có một cảm xúc thật đặc biệt, không thể giải thích được vì sao tôi lại có thứ cảm xúc kỳ lạ này, chỉ muốn thời gian ngưng lại mãi mãi, để tôi giữ mãi thứ cảm xúc này trong tim.
Bất ngờ một tên nô tài ở ngoài chạy xổng vào bật tung cánh cửa khiến tôi và Thiệu Anh giật mình:
"Chuyện gì?" Thiệu Anh nói với giọng tức giận
Tên nô tài quì mọp xuống, hồ như có chuyện hệ trọng
"Huệ Phi nương nương..."
"Huệ Phi làm sao?" Thiệu Anh chau mày lại
"Huệ Phi nương nương không được khỏe nên đã ngất xỉu ở Ngọc Cẩm cung..."
"Thế thì sao? Gọi Thái Y cho nàng ta, sao lại bảo Trẫm đến? Trẫm có phải Thái Y đâu?" Thiệu Anh buông ra một câu nói vô cùng lạnh lùng, có thể thấy rõ Thiệu Anh hồ như phớt lờ hoàn toàn Huệ Phi.
"Thiệu Anh, dù sao cũng là thê tử của chàng, chàng nên đến đó thăm... tỷ ấy..." Tôi nói
"Bẩm...Hoàng Thượng..." Tên nô tài hơi ấp úng
"Sao?" Thiệu Anh đáp
"Huệ Phi nương nương đang mang long thai... và thai đã gần một tháng..."
Câu nói xẹt ngang qua trái tim tôi, đi thẳng vào tâm thức tôi một cách rõ ràng đến xót xa.
Cớ sao chứ? Sao tôi lại đau lòng chứ? Huệ Phi cũng là phi tần của Thiệu Anh, cô ta có thai thì có sao? Tôi phải vui lên chứ, vì ít ra Hoàng thất đã có thêm người nối dõi rồi...
Nhưng sao tôi không thể vui được, cổ họng tôi như hẹn lại từng hồi, hơi thở khó nhọc... Thân nhiệt tôi hạ dần nhanh chóng...
Không sao đâu, không sao! Tôi lo sợ gì chứ? Sợ mất đi chức Nguyên Phi sao? Tôi vốn không ham địa vị cơ mà, hay vì người đàn ông trước mặt tôi? Tôi sợ mất hắn sao? Vô lý.
"Sao tay nàng lạnh vậy Thiên Tuệ?" Câu nói của Thiệu Anh kéo tôi trở về thực tại, nhìn gương mặt hắn lo lắng nhìn tôi.
"Không sao, chàng sang đó thăm hỏi tỷ tỷ đi, thiếp ổn mà..."
"Ta gọi Ngự y cho nàng..."
"Không sao mà, thiếp khỏe, chỉ cần nghỉ ngơi một lát thôi."
Thấy tôi cứ thúc giục sang Ngọc Cẩm, Thiệu Anh đành để tôi lại cho hai nha đầu Vân Vân và Ngữ Ngữ chăm sóc, tôi lặng người nhìn bóng Thiệu Anh khuất dần sau cánh cửa và theo sau là tên nô tài báo tin.
Đây là chiêu trò mới của Huệ Phi sao? Hay đó là sự thật, sao lại đến vào ngay lúc này?